Trên môi người phụ nữ dán miếng băng dính, lúc này ả ta đang trừng mắt
nhìn Vu Ca, như đã hoàn toàn mất hết lý trí không ngừng giãy giụa.
Còn Vu Ca thì nhích mông, quay lưng về phía cửa tập trung ăn nho, không thèm ngó tới ba người kia.
Trước đó người ủy thác dương dương tự đắc ngồi trên ghế, cười hả hê khi thấy
Vu Ca bị trói nằm trên giường sắt, ả ta cầm thứ chất lỏng quái dị định
nhào qua, đã không làm hại được Vu Ca còn bị cậu đột nhiên đứng lên dễ
dàng khống chế, trói ả ta lại.
Trong phòng hai người giằng co một lúc lâu, Vu Ca lo lắng những tên kia còn đứng ngoài cửa nên chỉ có thể
bịt miệng người ủy thác lại, yên tâm nghỉ ngơi.
"Em không bị
thương chứ?" Nghiêm Từ Vân thấy cậu còn có sức chơi đùa, trái tim luôn
treo lở cuối cùng cũng yên tâm hạ xuống. Hắn vội bước tới chỗ Vu Ca, lập tức lo lắng khi nhìn thấy những vết đỏ trên cổ của người kia.
"Đừng chạm vào tôi." Vu Ca né tránh những ngón tay đang vươn tới, bưng bát sứ dựa vào tường, phình má nhai quả nho.
Mặc dù chỉ một cuộc gọi mà Nghiêm Từ Vân lại tìm được đến đây khiến Vu Ca
rất kinh ngạc nhưng cảm xúc trong lòng cậu vẫn rất phức tạp. Một mặt cậu giận dỗi vì Nghiêm Từ Vân giấu giếm mọi chuyện nhưng mặt khác cậu lại
lo lắng cho sự an toàn của đối phương.
Vu Ca lục tung điện thoại
di động của người ủy thác, quả nhiên ghi chú trong điện thoại có một cái tên là R. Cái gọi là "những người nguy hiểm đang đến gần", truy tìm
nguyên do nói không chừng có thể là do R thúc đẩy, vụ bắt cóc này cũng
nằm trong tầm kiểm soát của tên đó.
Nếu hôm nay tên đó có thể bắt cóc cậu thì ngày mai gã cũng có thể bắt cóc Nghiêm Từ Vân. Vậy nên cậu
nghĩ vẫn nên cắt đứt mối quan hệ của hai người tự mình giải quyết vấn
đề.
Chỉ là cậu bị nhốt lâu trong nhà xưởng chật chội nóng bức,
đột nhiên có người thân quen đến nhẹ nhàng dỗ dành, giống như cánh buồm
bơ vơ giữa biển lớn có thể cập bờ. Nước nho rất ngọt nhưng Vu Ca nhai
một cách vô vị, cậu ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào bức tường.
Phía
sau trừ bỏ tiếng người ủy thác bất mãn kêu la thì có tiếng thở dài
truyền đến, lồng ngực ấm áp của ai kia áp lên lưng cậu, một tay mạnh mẽ
đặt ngang eo cậu, tay khác luồn xuống đầu gối Vu Ca, dứt khoát bế cậu
lên không trung, ôm chặt cậu vào lòng.
"Đừng tức giận." Nghiêm Từ Vân cọ má lên xương hàm của Vu Ca, lòng bàn tay ôm cậu thật chặt như
muốn trút bỏ hết những cảm xúc trong lòng: "Tôi rất lo lắng cho em."
Giọng hắn ủ rũ còn mang theo chút run rẩy.
"Hừ." Vu Ca ậm ừ nuốt
vị ngọt trong miệng xuống, tựa cằm lên vai Nghiêm Từ Vân, bởi vì mùi
hương quen thuộc mà cậu cảm thấy an tâm hơn, nhưng trong lòng không bỏ
qua được, không chịu ôm lại cũng không phản ứng, thay vào đó cậu nhìn
tới Lạc Hành Chi đang lén nhìn.
Lạc Hành Chi siết chặt khung cửa, kinh ngạc nhìn vòng eo thon gầy lộ ra bên ngoài của Vu Ca, rồi từ từ
nhìn bộ phận nhô ra kia mà ngây người.
"Nhìn cái quần!" Vu Ca
mắng một tiếng, nếu Lạc Hành Chi mà rơi vào tay Nghiêm Từ Vân thì chắc
chắn không phải chuyện tốt, nếu cậu đoán không lầm nhất định cậu ta lại
lẻn vào phòng làm việc.
Vẻ hờn dỗi hiện trên khuôn mặt được trang điểm tinh tế, Lạc Hành Chi nắm lấy khung cửa thở hổn hển.
Nghiêm Từ Vân vuốt ve sau gáy Vu Ca, cúi đầu dịu dàng hôn vành tai cậu, liên
tục nói lời xin lỗi thẳng cho đến khi vành tai Vu Ca đỏ bừng, cậu nỗ lực mím môi im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới chịu hừ một tiếng.
Mọi hờn dỗi của cậu dần hòa tan khi đối diện với ánh mắt bình tĩnh và lo
lắng của Nghiêm Từ Vân, cuối cùng cũng tan biến trong tiếng hừ đầy kiêu
ngạo.
"Cảm ơn anh đã tới đón tôi." Vu Ca thuận lợi tuột khỏi cánh tay hắn, cậu không dám nhìn thẳng chỉ khô khan nói lời cảm ơn.
Nghiêm Từ Vân nhiều lần xác nhận Vu Ca không có vết thương nào mới hôn lên
trán cậu. Lúc quay mặt ra hướng khác, tất cả sự dịu dàng trong mắt hắn
đã biến mất, hắn vững vàng bước tới, đứng trước mặt người ủy thác xé
băng dán trên miệng ả ta ra.
Hắn như đoán được việc người ủy thác sẽ hét toáng lên nên trước đó đã bóp chặt cằm đối phương, để những âm
thanh định thoát ra nghẹn trong cổ họng.
"Nói chuyện một chút."
Chỉ vài chữ thốt ra nhưng vẫn cảm nhận được lửa giận đã lên men từ lâu. Ánh sáng từ bên ngoài bị người đàn ông cao lớn chặn lại, xương cốt của
người ủy thác đau nhức, ả ta sững sờ một lúc, sau đó hét lên như bình
vỡ, "Cậu ta phải chết! Vu Ca phải chết!"
Nói đến cũng có duyên,
người ủy thác muốn dạy cho tên cặn bã một bài học, nhưng lại đụng phải
một tên cặn bã giả do Vu Ca nhầm lẫn.
Từ "chết" giống như một lời nguyền độc ác, vẻ mặt của Nghiêm Từ Vân vô cùng u ám, đôi mắt dài hẹp
lộ ra vẻ lạnh lùng cực độ, hắn không chút thương tiếc mà tăng lực đạo
trên tay: "Vì sao? Nói mau!"
"Cậu ta làm cốt truyện đi sai đường, chỉ cần cậu ta biến mất thì mọi thứ sẽ trở lại bình thường." Người ủy
thác nheo mắt tức giận, đã gần như phát điên.
"Cốt truyện?" Nghiêm Từ Vân cau mày, bình tĩnh buông tay ra, hất cằm nhìn Lạc Hành Chi.
Lạc Hành Chi không hề tỏ ra bối rối trước ánh mắt đầy hoài nghi của Nghiêm
Từ Vân và Vu Ca, cậu ta thích thú lặp lại lời nói của người ủy thác,
"Hóa ra tôi không phải là người duy nhất xuyên sách? Nơi này quá tuyệt."
Vu Ca xoa xoa chỗ eo bị ê mỏi lúc ngồi trên xe: "Giờ cậu mới thừa nhận mình là người xuyên sách? Quỷ nhát gan."
"Bởi vì anh ta cũng rất thú vị." Lạc Hành Chi chỉ vào vẻ mặt lo lắng của
Nghiêm Từ Vân, cậu ta thẳng thắn nói ra hết những gì mình biết như là
muốn làm hài lòng đồng loại mà cậu ta vừa gặp: "Theo cốt truyện thì hôm
nay Thẩm Quý Trầm là người bị bắt cóc."
"Nhưng tôi đã đến công ty của anh ta, thấy đối phương vẫn ổn. Tôi lập tức chạm đến văn phòng thám tử để xem anh lại làm gì, kết quả anh lại là người bị bắt cóc." Lạc
Hành Chi thờ ơ nhún vai.
Lời tự thuật này quá khó tin, nhưng ba người còn lại vẫn chưa lộ ra biểu hiện không dám tin.
Vu Ca nhanh chóng quay đầu, hai mắt sáng lên đi đến trước mặt người ủy
thác: "R đã liên lạc với cô, nói với cô là hành vi của Thẩm Quý Trầm có
điểm kì quái là do tôi, cho nên cô vốn định bắt cóc Thẩm Quý Trầm nhưng
sau đó lại đổi thành bắt cóc tôi."
"Anh ta điên rồi, anh ta định
đưa tôi vào bệnh viện tâm thần." Người ủy thác cười lớn, ả ta không hề
để ý đến lời nói của Vu Ca, chỉ luôn lặp lại: "Nếu cậu chết, mọi thứ sẽ
trở lại bình thường!"
"Ngậm miệng thúi của cô lại." Vu Ca nghiến
răng nghiến lợi dán chặt miệng ả ta lại, "Kỳ quái là các người đều cho
rằng bản thân mình là người xuyên sách nên tự xem mình hơn người khác
một bậc."
Người ủy thác giận dữ, gào thét lung tung.
Vu Ca ngồi xổm tại chỗ, nhéo mi tâm sắp xếp lại dòng suy nghĩ.
Trong mắt người khác, mâu thuẫn giữa người ủy thác và Thẩm Quý Trầm cùng lắm
chỉ là tranh cãi tình cảm, nhưng R có thể sử dụng điều này như một bàn
đạp để ngáng đường và nhắm vào người thứ ba không liên quan. Thân phận
của R thực sự sâu không lường được.
Rất có thể gã cũng là người xuyên sách.
Đôi mắt của Nghiêm Tư Vân càng lúc càng tối sầm, ánh mắt hắn đầy nguy hiểm
nhìn chằm chằm vào Lạc Hành Chi, sau đó kéo cậu ta ra phía ngoài nhà
xưởng để âm thầm tra hỏi. Lạc Hành Chi nói hết những gì mình biết, vẻ
mặt cậu ta đầy cuồng nhiệt khi nói đến thời gian xảy ra vụ án trong cuốn sách, vụ án lần trước cậu ta cũng kể rõ, thậm chí còn không giấu việc
mình đã đột nhập vào phòng của Vu Ca rồi sờ vào bụng cậu.
Thẳng cho đến khi tầm mắt cảnh cáo bủa vây, Lạc Hành Chi mới ngậm miệng lại thề: "Không bao giờ làm vậy nữa."
Vụ bắt cóc đột nhiên kết thúc, từ đầu đến cuối Vu Ca cũng không quá hoảng
sợ. Dù vậy Nghiêm lại lo lắng để ý nhiều hơn, phảng phất như chính hắn
mới là người bị đe dọa tính mạng vậy.
"Báo cảnh sát?" Vu Ca hoàn toàn bỏ mặc người ủy thác, tính toán chờ đến lúc mặt trời lặn sẽ lặng lẽ rời đi.
"Được." Nghiêm Từ Vân gật đầu, thương xót xoa nhẹ vùng da trên cổ Vu Ca. Ngón
tay vừa mới bấm số điện thoại cảnh cát đến thì đột nhiên chuông điện
thoại vang lên.
Không hiển thị số gọi.
"R?!" Trái tim Vu Ca đột nhiên co rút, cậu nhanh tay lẹ mắt muốn cướp điện thoại đi.
Cậu thật sự không muốn R có liên hệ nào với Nghiêm Từ Vân.
Nghiêm Từ Vân một tay ôm Vu Ca đang hoảng loạn, vỗ nhẹ vào lưng cậu động viên, tay kia trực tiếp nhấn trả lời điện thoại.
Giọng nói trẻ con tràn đầy năng lượng vang lên, "Chào bạn mới của nhóc Vu Ca."
Được Nghiêm Từ Vân xoa xoa trấn an, Vu Ca đã bình tĩnh trở lại, cậu nín thở dỏng tai lên lắng nghe?
"Muốn gì?"
"Dữ dằn ghê." R thấp giọng thẳng thắn nói, "Thật đáng tiếc là không có
thương vong, hai người đều rất thông minh. Có nhiệm vụ mới có muốn nghe
không?"
Vu Ca cảnh giác nhìn quanh khu vực nhà xưởng, nơi này rất hoang vắng, nằm phía sau khu hỏa táng, cách đó không xa cách tường nhà
hỏa táng đen kịt, cỏ dại xung quanh đã bị giẫm nát.
Thị lực tốt nên cậu mơ hồ có thể nhìn thấy một chiếc rương sắt trong góc lò hỏa táng, khiến người ta cảm thấy bất an.
Quả nhiên, tên khốn xấu xa chậm rãi nói: "Nếu muốn đến gần sự thật thì phải nghe theo lời tôi, đi xem cái rương kia, thế nào?"
Trước khi nghe được câu trả lời, R đã cúp máy.
Ba người im lặng nhìn nhau, Vu Ca mím môi. Cậu đột nhiên nghiêng người hôn lên má Nghiêm Từ Vân, thừa dịp đối phương đang sững sờ cậu bất ngờ cướp lấy điện thoại, đẩy Nghiêm Từ Vân sang phòng bên đóng cửa lại, sau đó
một mình nhanh chân chạy đến lò hỏa táng.
"Không được đi theo!" Cậu chạy trốn nhanh hết mức có thể vì sợ Nghiêm Từ Vân sẽ đuổi theo.
Tiếc là Vu Ca ngốc quên mất hình ảnh Nghiêm Từ Vân tung cước đá cửa xông
vào, tặng không một nụ hôn, cậu thở hổn hển chạy tới trước rương sắt,
chỉ vài giây sau đã có một thân ảnh quen thuộc đứng cạnh cậu.
"... Tôi đã bảo anh đừng đi theo tôi rồi mà." Chưa kịp chỉnh đốn lại mái tóc giả, Vu Ca ngẩng đầu lên tức tối kháng nghị, bên cạnh chính là rương
sắt không rõ, viền mắt cậu bắt đầu đỏ lên.
Đối phương hoàn toàn
giấu được vẻ dịu dàng đáng yêu của bản thân, trái tim Nghiêm Từ Vân mềm
ra, hắn nhanh chóng ôm người đang oan ức thở hổn hển vào lòng, "Tôi lo
lắng cho em."
"Đừng tức giận, ngoan."
Vu Ca liếc nhìn Lạc Hành Chi khoan thai tới chậm, cậu lẩm bẩm vài câu sau đó quay đầu quan sát chiếc rương sắt màu xanh.
Có tiếng máy móc vận chuyển vang lên trong lò hỏa táng đằng trước, còn
chiếc rương lại lẻ loi rơi trên mặt đất dài một mét. Trên đầu rương là
một con chim chết và một cuốn sách.
Chuông điện thoại lại vang
lên, đầu dây bên kia yêu cầu: "Nhóc Vu Ca làm đi, giúp tôi cắt cổ con
chim kia sau đó bôi máu lên cái rương, làm thế tôi sẽ tha cho cái cổ của bạn cậu, được chứ?"
"Ngoài chuyện lấy tính mạng của người khác ra đe dọa ra anh còn có cái gì?"
R bị đâm thủng tâm tư cười khẽ, giả vờ trầm ngâm, sau đó nhường bước nói: "Cậu thoát chết tìm được đường sống, tôi sẽ không gây khó dễ cho cậu.
Giúp tôi đem cuốn sách đó về văn phòng, ném nó vào thùng rác lần trước,
tôi sẽ nói thêm manh mối."
So với cắt cổ chim để lấy máu, nhiệm
vụ này đơn giản đến đáng sợ, khi trong tình huống bị đe dọa, người bình
thường rất dễ buông tay làm theo.
Vu Ca nhìn cuốn sách không dày
cũng không mỏng cười chế nhạo: "Anh cũng giỏi thương lượng đấy, nếu tôi
không mang theo thì sẽ thế nào?"
"Không mang theo?" R kéo dài âm
cuối, Vu Ca nắm chặt di dộng, đột nhiên tầm mắt chuyển sang hướng khác,
cậu được ai đó ôm eo nhích sang một bên, con chim như một quả bom bốc
cháy, "bùm" một tiếng con chim nổ thành từng mảnh, máu thịt tung tóe
khắp nơi.
Trong lòng Vu Ca vẫn còn sợ, quay đầu nhìn Nghiêm Từ
Vân vẫn luôn trầm tĩnh dứt khoát, khóe miệng cậu nở nụ cười nhẹ nhõm,
"Cảm ơn anh."
"Không sợ." Nghiêm Từ Vân gãi cằm Vu Ca, ánh mắt hắn vô cùng sắc bén nhìn về phía chiếc rương.
R cố làm ra vẻ bí ẩn tiếp tục nói, "Nếu không mang sách theo, tôi sẽ tức giận."
Vu Ca tránh đám lông xám dính đầy máu trên mặt đất, ngón tay chạm nhẹ vào
bìa sách. Mùi thơm trên giấy cùng mực in rõ ràng, đây là một cuốn sách
triết học bình thường.
Khi R đang vội vàng để yêu cầu một thứ gì
đó, đó hẳn là điều không quan trọng tới bản thân, cũng giống như chuyện
lấy lấy chiếc cốc lần trước. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng làm
điều ngược lại, Vu Ca nuốt nước bọt, không biết phải làm gì tiếp theo.
"Nhanh lên, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn. Hay cậu muốn nhìn bạn mình nổ
tung? Vậy thì nổ tung người bạn mới của cậu trước nhé?"
Lòng bàn
tay cậu dần đổ mồ hôi lạnh, Vu Ca cúi mặt lau mồ hôi không lên tiếng.
Đột nhiên điện thoại bị đọat lấy, cậu nhìn về phía Nghiêm Từ Vân vẫn
luôn bình tĩnh ung dung, mở miệng dò hỏi.
Nghiêm Từ Vân gõ nhẹ
xung quanh rương sắt, cảm nhận tần số rung động truyền ra từ chiếc
rương, sau đó bình tĩnh phản bác, "Sẽ không ai bị thương."
Hắn
nheo mắt nhìn, hơi nghiêng eo, đột nhiên hắn nâng chân đá lên nóc rương
sắt, lực tác động làm cho nó không ngừng rung chuyển, cuốn sách trên
đỉnh rương văng sang một bên rồi đáp xuống bãi cỏ khô.
"!" Mà ở phía dưới chỗ cuốn sách, bên trong có cơ quan bí mật cất mũi dao!
Một khi quyển sách bị lấy xuống, nút bấm bên dưới sẽ được nhả ra, con dao sắc bén sẽ bắn ra tới.
Chiếc rương sắt bị mở nắp đậy phía trên, bên trong có một đứa bé chừng mười
tuổi đang bị trói chặt, khuôn mặt tái nhợt, nước mắt giàn giụa. Vu Ca
vội vàng cúi người bế nhóc ra, xé băng keo mở dây trói, cậu kiểm tra xem trên người cậu nhóc có thương tích nào khác không: "Em không sao chứ?"
Cậu nhóc bị dọa sợ đến hoang mang, lũi người vào lồng ngực Vu Ca, khóc thút thít, sau đó đứt quãng kể lại.
Cậu nhóc sống ở làng bên cạnh, hôm nay cha đưa trứng cho cậu đi giao, vừa
ra khỏi lò hỏa táng chợt bị một ông lão tóc bạc chặn lại, sau đó cậu
nhóc bị ông ta bắt trói lại rồi nhốt trong rương sắt. Vật sắc nhọn đang
úp trên đỉnh đầu, chiếc rương kín gió làm cậu bé sắp chết ngạt, cả người như vừa được vớt lên khỏi mặt nước.
"Đừng khóc, đừng khóc." Vu
Ca đau lòng ôm nhóc, dùng ánh mắt dò hỏi Nghiêm Từ Vân. Cuối cùng cả bốn người lên xe, Vu Ca ngồi ở hàng ghế sau an ủi đứa nhỏ đang sợ hãi.
R vốn chỉ coi mạng người như một thứ đồ chơi, sau khi gã nhận ra mình lại thất bại, chỉ cười không quan tâm: "Người bạn mới thật sự rất khó đối
phó. Hôm nay tôi rất vui, lần sau gặp lại."
Trong xe khí áp rất
thấp, Nghiêm Từ Vân im lặng lái xe, Lạc Hành Chi ngồi ở ghế phụ bắt đầu
tính toán thời gian và địa điểm xảy ra vụ án tiếp theo.
Ngôi làng khá gần lò hỏa táng nhưng lại rất vất vả khi phải đi qua nhiều đường
mòn, cuối cùng trước khi mặt trời lặn về tây, chiếc xe lách sang đàn
ngỗng hung hăng, dừng lại, cả bốn người đều xuống xe.
Người đàn
ông vừa chơi mạt chược xong ôm đứa con trai đang òa khóc của mình, nghe
xong mọi chuyện người đàn ông cảm thấy vô cùng hoảng sợ, vội cảm ơn bằng tiếng phổ thông vụng về: "Cảm ơn mọi người rất nhiều, cũng muộn rồi,
mời mọi người dùng bữa cùng gia đình. Hôm nay tôi nấu bún thịt vịt còn
có nhiều món ăn khác nữa." Người nông dân nhiệt tình còn suýt chút đã
động thủ kéo người vào trong.
Mặt trời lặn dịu đi cái nắng oi
bức, hoàng hôn ngả bóng xuống ngôi làng yên tĩnh. Vu Ca đứng nói chuyện
với người ngoài vẫn không quên phải nhu cổ họng nhưng bụng cậu không
nhịn được kêu vang.
Buổi sáng chỉ mới ăn bánh quẩy với sữa đậu
nành, cậu cũng chưa ăn thêm gì, lúc này bụng đói kêu vang, dạ dày cũng
lên tiếng đối kháng. Vu Ca che bụng bĩu môi, đáng thương nhìn Nghiêm Từ
Vân vẫn luôn bình tĩnh.
"Vậy làm phiền mọi người." Nghiêm Từ Vân xoa bụng Vu Ca, lịch sự nói cảm ơn.
Lạc Hành Chi ăn rất ít, cậu ta ăn vài miếng cơm rồi lấy cớ đi nhà vệ sinh.
Kết quả sau khi Vu Ca ăn no, vỗ vỗ bụng căng tròn ra ngoài thì không
thấy người đâu nữa.
Thằng nhóc này rất bí ẩn nhưng vẫn có lối hành động của riêng mình.
Bát đũa nhiều thêm ba người, Vu Ca ngại ngùng muốn đưa thêm một ít tiền
nhưng người đàn ông liên tục nói không cần, thậm chí chú ta còn nhét
thêm cho khuôn trứng: "Nếu con trai tôi xảy ra chuyện gì thì tôi cũng
không muốn sống nữa! Tôi rất biết ơn mọi người, đi đường nhớ cẩn thận
đó!"
Mặt trời sắp khuất sau phía chân trời, gió đêm nhẹ nhàng
thổi vào ngôi làng sắp chìm vào màn đêm. Ở đây không có ánh đèn điện rực rỡ mà chỉ có ánh đèn mờ ảo cũng đống cổ khô thấp thoáng bên ngoài. Hai
người đi cùng nhau không lên tiếng, Nghiêm Từ Vân lặng lẽ kéo tay Vu Ca, dùng sức đan những ngón tay vào nhau, bắt chước giọng điệu của ông chú
vừa rồi: "Nếu em xảy ra chuyện, tôi cũng không mạng mình nữa."
"Nói bậy." Vu Ca ngượng ngùng trước lời nói thẳng thắng của đối phương, cậu
cố gắng tách ra khỏi tay hắn nhưng vô ích nên chỉ có thể cúi đầu bước
đi.
Mái tóc xõa mềm mại tung bay trong gió, lướt qua chiếc cổ hơi đỏ, sượt qua làn da của Nghiêm Từ Vân.
Đến chỗ đậu xe, Vu Ca vừa định ngồi vào ghế phụ, nhưng Nghiêm Từ Vân đã lấy ra thứ gì đó rồi đóng cửa xe.
"Sao vậy?" Theo sức kéo của đối phương, Vu Ca mơ màng đi theo.
Phía bên kia sông có một mảnh đất ruộng rất rộng, mảnh ruộng giao nhau với
những con mương, nối với triền dốc trên sườn núi ngập tràn hoa hướng
dương.
"Ngồi đi." Nghiêm Từ Vân nắm tay Vu Ca, hai người ngồi trên một phiến đá khô nhô cao, dưới chân là bãi cỏ mềm.
Không giống ở lò hỏa thiêu, không khí nơi này rất thơm mát, ánh trăng treo
trên đầu ngọn cỏ. Hắn lấy cây kèn Bruce Harmonica ra, đôi môi cùng những ngón tay thon dài phối hợp uyển chuyển trên thân kèn, tạo nên hình ảnh
rất đẹp dưới ánh trăng.
Vu Ca không hiểu sao lại cảm thấy khẩn trương, cậu giờ mới hiểu vì sao lúc nãy đối phương lại súc miệng.
Đây là... muốn thổi cho cậu nghe?
Đom đóm lập lòe trong đêm tối, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được hơi thở.
Nghiêm Từ Vân vẫn duy trì tư thế ngồi thẳng lưng trên phiến đá, mái tóc mượt
mà dưới ánh trăng. Hơi thở của hắn mạnh mẽ phát ra, tiếng nhạc trầm bổng vang lên rất êm dịu và ngọt ngào, theo gió đêm mang vang lên âm điệu da diết bên tai.
Đối phương hơi nâng hàm dưới, sống mũi cao bị
những sợi tóc mảnh làm mờ đi, đôi con ngươi rũ xuống rất chuyên chú và
bình tĩnh, nhưng vẫn có chút gì đó gợn sóng.
Vu Ca nghiêng người
một tay chống má lặng lẽ nghe. Cậu rất ngạc nhiên trước khả năng thổi
kèn của người kia, giai điệu mà Nghiêm Từ Vân thổi rất dễ nghe.
Cậu cũng có thể dễ dàng nhìn ra sự dịu dàng của người đàn ông đang ngồi
thẳng lưng, đó là sự dịu dàng hoàn toàn khác với khí chất uy nghiêm,
cũng là sự toát ra từ dịu dàng mạnh mẽ.
Lời nói của Đoạn Thu đột nhiên hiện lên trong tâm trí khiến trái tim bình tĩnh của Vu Ca đột nhiên rối nhịp.
Đây là đang... tìm bạn đời sao?
Suy nghĩ đó dần lên men khiến tim Vu Ca càng đập nhanh hơn, may mà màn đêm che khuất đi gò má ửng đỏ của cậu.
Đến âm tiết cuối cùng, Nghiêm Từ Vân chậm rãi bỏ tay xuống, nghiêng người nhìn sang cậu, nói: "Tôi muốn em thấy hài lòng."
"Tôi..." Vu Ca bồn chồn, dùng sức xoa nắn đôi má ửng đó, oan ức lại muốn nói lời xin lỗi: "Lúc đầu là tôi tìm nhầm người, nên..."
"Đừng xin lỗi, không sao cả." Nghiêm Từ Vân cụp mắt, cọ ngón tay cái của mình lên môi Vu Ca, ý tứ không rõ nói: "Có được không?"
Mùi hương quen thuộc cùng với giọng nói trầm khàn vang lên khiến Vu Ca bắt
đầu choáng váng, dòng chữ lớn liên tục hiện lên trong lòng: Anh ấy đang
cầu xin.
Cậu muốn từ chối nhưng mùi hương quen thuộc cứ vây
quanh, thoạt nhìn thì rất dịu dàng nhưng thật ra lại rất cao ngạo uy lực khiến cậu eo mềm mông nhũn. Vu Ca lúng túng quay mặt ra chỗ khác, hàng
lông mi dài run lên, "Tôi..."
"Tôi thích em." Nghiêm Từ Vân
nghiêng người cười khẽ, quả nhiên bé cừu nhát gan run lên, eo mềm nhũn
lảo đảo muốn ngã ra sau. Hai tay Nghiêm Từ Vân đặt lên eo cậu nhưng hắn
chỉ mượn sức để hai người cùng ngã lên bãi cỏ.
"Tôi xin lỗi vì
biết hết mọi chuyện nhưng lại không nói cho em biết." Hơi thở hai người
lại quyện vào nhau, tầm mắt mơ ám của hắn nhìn lên môi Vu Ca, hắn chống
khuỷu tay xuống đất, ghé sát vào tai cậu cầu xin: "Đừng giận nữa, được
không?"
Vu Ca mím chặt môi, cậu không kìm được nuốt nước bọt.
Dường như cậu có thể cảm nhận được yết hầu của Nghiêm Từ Vân đang lăn
tăn, cũng có thể cảm nhận được đôi môi rục rà rục rịch của đôi phương.
Giống như lời xin lỗi chân thành, bàn tay rộng lớn của hắn đột nhiên nắm lấy
"nhóc" Vu Ca, hai mắt Vu Ca đột nhiên trợn to, nhìn chằm chằm vào ánh
trăng sáng thở dốc, "Không..."
"Ngoan." Nghiêm Từ Vân hơi ngẩng
đầu lên, xoa chóp mũi đang nhăn lại vì co rúm của Vu Ca, hơi thở nóng
rực xâm nhập nhập vào khoang miệng khiến đôi mắt hoa đào của đối phương
càng mê ly hơn.
Cảm giác sảng khoái quen thuộc truyền đến mọi
ngóc ngách, Vu Ca như thiếu dưỡng khí nâng cằm lên, mũi chân duỗi thẳng, yết hầu xinh đẹp của cậu không ngừng trượt xuống, làn da trên cổ đỏ
bừng.
Nghiêm Từ Vân hôn lên chóp mũi cậu, dịu dàng hôn lên gò má
rồi áp lên đôi môi run rẩy đáng thương của cậu, liếm mút thâm nhập vào
đôi môi đầy đặn như thể muốn hút cạn hơi thở ngọt ngào bên trong.
Vầng trăng cô đơn treo lơ lửng, cỏ mềm vang lên tiếng xào xạc.
Bé cừu non bị ăn sạch lúc này mới lờ mờ phát hiện ra, mùi hương khiến cậu
trở nên mềm nhũn là mùi hương thuần hậu hay là một loại pheromore tìm
bạn đời đây.