Editor: DenDen
Ngoại trừ Đại học S ở thành phố Thanh Đàm
nằm dưới chân núi Chung Túy thì các trường đại học có thể kể tên đều nằm trong làng Đại học. Đến cổng trường cấp hai, Vu Ca phát hiện trường
trung học cơ sở này chỉ cách trường đại học N một con đường.
Trước đây đám người trong câu lạc bộ "Khám phá nỗi sợ hãi" của đại học N tới
ủy thác, lần đó vào lúc nửa đêm lò mò trong khuôn viên trường cũng là
lần đầu gặp Bùi Miểu. Cậu bẻ đầu ngón tay lẩm nhẩm cũng mấy ngày rồi
không có gặp cậu ta.
Cậu nhóc này hành tung rất bí ẩn, nhìn thì
có vẻ đơn thuần nhưng có vẻ như có thêm chút tính toán, nói thì mưu mô
nhưng kiểu người thì ngốc nghếch khờ khờ.
Đặc biệt, lần trước cửa văn phòng bị khóa bằng dây thừng, chuyện cậu ta ngăn cản Vu Ca đến buổi biểu diễn ven hồ vẫn chưa giải quyết xong, sớm muộn gì cũng phải nói
chuyện với Bùi Miểu.
Vu Ca đứng thẳng người trên bậc thềm ở cổng trường cấp hai vừa trò chuyện với bảo vệ vừa nhìn ra cổng trường đại học N.
"Còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh, trường không dốc hết lực giữ học sinh lại để học tiết tự học sao?"
Bác bảo vệ có mái đầu bạc trắng, thắt lưng chỉn chu, bác nở nụ cười thân
thiện chào những học sinh thân quen, "Không có học sinh nội trú, ở lại
muộn rất nguy hiểm."
Suy nghĩ của Vu Ca trôi về thời điểm học cấp hai, lúc đó cả lớp gần tối mới về tới nhà, thỉnh thoảng cậu sẽ mua một
phần lẩu Oden cay xè ở trước cổng trường, ăn xong chiếc bụng no căng đến mức không thể ăn phần cơm nóng hổi ở nhà. Mẹ Vu vừa thấy đã nhìn thấu
đôi môi sưng đỏ của Vu Ca, bà lập tức xách lỗ tai của Vu Ca lên mà lải
nhải.
(Lẩu Oden)Những học sinh mang trên người cặp sách nặng trĩu lần lượt ra về, cô bé được
ủy thác vẫn chưa xuất hiện, tiếng cười nói của nhóm học sinh trung học
vang lên bên tai khiến Vu Ca không thể không nhớ về kí ức thời cấp hai.
Khi cậu nhớ về cậu học sinh chuyển trường u ám và ốm yếu, nụ cười trong mắt cậu cũng tắt dần.
Bác bảo vệ vẫn đang dựa vào vách tường phòng tiếp khách, nheo mắt nhìn rồi
luyên thuyên nói: "Trường cấp ba bên cạnh không giống như bên này, thầy
hiệu trưởng nói nếu bắt được cặp tình nhân nào sẽ cho 50..."
Giọng bác bảo vệ lúc xa lúc gần bên tai, tầm mắt Vu Ca vẫn chưa có tiêu điểm, hững hờ đáp lại.
Cậu bé cô đơn yếu ớt khi đó giờ đã khoác trên người đồng phục viên chức cấp cao, đang trong hào quang cuộc đời.
Sẽ không còn vì yếu đuối mà bị bắt nạt, cũng không cần cái gọi là "người bạn đầu tiên".
Tóc mái che đôi lông mày không vui, khóe miệng của Vu Ca cũng ngày càng
thấp, mãi cho đến khi nhìn thấy một đôi giày trắng mũi tròn cùng giọng
nói lanh lảnh của cô bé mới kéo cậu trở về với thực tại.
Hai tay
Giang Thi Doanh nắm chặt dây đeo cặp, cô bé đứng trước mặt Vu Ca ngước
mắt lên nhìn, thấy người sẽ bồi dưỡng việc học cho mình là anh trai vô
cùng đẹp trai thì cô bé thích thú lấy tay che miệng cười trộm.
"Chào anh, em là Giang Thi Doanh." Cô bé phủi bụi dính trên quần dài màu xanh lam của mình, chủ động giải thích, "Ngại quá, hôm nay đến phiên em trực nhật."
Vu Ca quên đi tâm trạng không vui, nói lời tạm biệt bác
bảo vệ, cậu cầm cặp sách của cô bé, nói: "Chúng ta cùng nhau về nhà
thôi."
Giang Thi Doanh nhìn anh trai cao lớn không ngại đeo cặp sách màu hồng trên lưng khiến cô bé cười ngả nghiêng.
Một lớn một nhỏ đi qua con hẻm nhỏ, chợ đêm ở cổng sau trường Đại học N có
rất nhiều sạp hàng hóa san sát nhau, thỉnh thoảng còn ngửi thấy mùi dầu, mùi thơm của xiên thịt lợn nướng. Học sinh tốp hai tốp ba tụ tập quanh
gian hàng ăn uống, vòng miệng bóng láng vì dầu mỡ.
Lưu Diện Diện
luôn nhấn mạnh chuyện Giang Thi Doanh tham ăn, vì vậy Vu Ca sợ cô bé
muốn ăn nên vội đi nhanh hơn để phân tán sự chú ý. Giang Thi Doanh rất
thông minh, cô bé khoanh hai tay ra sau lưng cười nói: "Em không thích
ăn những thứ này, có phải anh trai thèm ăn đến phát hoảng luôn có phải
không?"
Vu Ca rũ mắt phản bác: "Anh cũng không thích ăn. "
"Vậy tại sao anh lại nuốt nướt miếng." Giang Thi Doanh nhìn yết hầu của cậu thẳng thừng chỉ vào đó.
Vu Ca nghĩ lát nữa còn phải dạy kèm, nếu hình tượng của bản thân trong
lòng cô bé không có tính răn đe thì rất khó để cô bé nghe theo, Vu Ca
nâng cặp sách phía sau lưng, nghiêm túc nghĩ kế sách tiếp theo.
Vừa nói được vài câu thì cậu nhìn thấy nhóm người quen thuộc đang xúm quanh quầy bán đùi gà chiên giòn.
Vu Ca đột nhiên dừng lại, nheo mắt để nhận diện nhóm người kia.
Hội trưởng "Khám phá nổi sợ hãi" đứng đầu, theo sau còn có có hai hàng học
sinh, so với chuyến thám hiểm vào đêm khuya vừa rồi thì có thêm vài
người khác. Vu Ca nắm lấy cổ tay của Giang Thi Doanh để ngăn cô bé không chạy lung tung, cậu nghiêng người sang trái thì thấy Bùi Miểu đang cười cười nói đứng giữa đám người.
Bùi Miểu ăn mặc xinh đẹp, mặt mày hớn hở chia sẻ chuyện gì đó.
"... Anh thật sự muốn ăn hả?"
"Suỵt." Vu Ca đưa ngón trỏ lên môi, thần bí dẫn Giang Thi Doanh dừng ở quầy
xiên que kiểu Nhật, gióng tai nghe đoạn nói chuyện ở phía sau.
Giang Thi Doanh vặn vẹo cổ tay, cố gắng thoát khỏi tay Vu Ca. Lúc cô bé ngước mắt lên nhìn thấy chiếc cặp sách màu hồng vẫn còn đeo trên lưng người
kia, mặc dù nó cũng không có gì đáng chú ý nhưng lại cảm thấy rất thú
vị.
Sau khi nghe được một lúc, cuối cùng Vu Ca cũng thu thập được một ít thông tin, đề phòng rút dây động rừng, cậu khom lưng cúi đầu để
giảm bớt sự chú ý, nắm tay Giang Thi Doanh vội vã rời đi.
Cậu
nhóc Bùi Miểu kia rất nỗ lực tham gia các hoạt động tương tác với ngôi
sao mà Kỳ Giang Hàn đã nhắc tới trước đó, còn khẳng định chắc chắn với
người khác là tuần sau cậu ta không chỉ tiếp tục ghi hình chương trình
mà còn có thể nói chuyện với ngôi sao.
Cậu nhóc này thực sự rất bí ẩn.
Sau khi thúc giục Giang Thi Doanh hoàn thành việc học, Vu Ca trực tiếp quay trở lại chợ đêm ở cổng sau trường Đại học N. Con đường nhựa quanh co,
về đêm ánh đèn của những hàng quán nhộn nhịp tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp
nhẹ nhàng.
Sau khi lách qua đám học sinh, Vu Ca đi theo hướng dẫn đường tìm đến nhà hàng BBQ của anh Béo – lúc nãy hội trưởng có nói sẽ
cùng nhóm người đi ăn tôm hùm ở đây.
Trong nhà hàng ồn ào náo
nhiệt, người đầu bếp mập mạp đang khéo léo làm món tôm hùm muối tiêu
trước cửa. Cậu không thể nhìn thấy Bùi Miểu qua tấm kính bị dán chi chít mẫu quảng cáo, Vu Ca dứt khoát bước trên sàn nhà dính đầy dầu mỡ, tìm
tạm một chỗ ngồi.
Thành viên của câu lạc bộ được chia thành ba
bàn, hội trưởng hào sảng đặt cốc nhựa dùng một lần xuống, bia vào bụng
càng căng lớn hơn, đang hăng say nói chuyện thì nghe một giọng nói quen
thuộc truyền đến từ bàn bên cạnh.
"Cậu thấy người kia có kia có đẹp không?"
Hội trưởng chóng mặt quay đầu nhìn, đập vào mắt là đôi chân thon dài của
đối phương, nhìn thấy một chàng trai đặt mông ngồi bên cạnh Bùi Miểu, ý
tứ không rõ hỏi.
"Hức." Hội trưởng nhìn theo tầm mắt của đối
phương, nhân vật nổi tiếng của trường ngồi ngay ngắn ở bàn bên cạnh, làm như không thấy cô gái đang nói chuyện ở phía đối diện.
Hotboy Đại học N dĩ nhiên là đẹp trai rồi. Hội trưởng không quan tâm lắm, quay đầu tiếp tục tham gia cuộc trò chuyện.
Nhưng Bùi Miểu đột nhiên cảm thấy căng thẳng đầu óc, cậu ta co người lại cố
trốn sang một bên, ánh mắt thèm muốn khi nhìn thấy hotboy trường bỗng
tắt ngúm. Cậu ta ngậm chặt miệng không hề giống như lúc khoe khoang khi
nhìn thấy diễn viên Kỳ Giang Hàn.
"Cậu thích người đó à?" Vu Ca xua tay, từ chối cốc bia mà học sinh nhiệt tình đưa đến, mỉm cười hạ giọng nhìn về phía Bùi Miểu.
Bùi Miểu cắn môi dưới tránh né ánh nhìn của Vu Ca, đôi mắt tròn đảo loạn,
cố gắng tìm cơ hội chuồn đi, "Không, tôi nhìn quanh thôi."
Cũng
không phải là nhìn xung quanh. Gần đây, cậu ta vẫn rất kiên trì xem đi
xem lại cốt truyện của cuốn tiểu thuyết nhiều lần. Muốn một lần nữa cùng người si tình trung khuyển kia thiết lập quan hệ, chỉ là kế hoạch không như mong muốn, cốt truyện ban đầu đã bị Vu Ca phá vỡ, kế hoạch công
lược hotboy trường học cũng không có tiến triển nào.
Người này
phỏng chừng là nhân vật vạn nhân mê trong dàn hậu cung của nguyên tác
đến cái tên Bùi Miểu cũng không nhớ rõ. Nghĩ đến đây, khóe miệng Bùi
Miểu giật giật có chút tức giận, nhưng cậu ta không dám đối khẩu với Vu
Ca.
Vu Ca gõ ngón tay lên bàn, "Cậu muốn làm quen với cậu ta sao?"
Bùi Miểu cười khẩy, không tỏ ý kiến.
"Cậu quen biết Thẩm Quý Trầm?"
Bùi Miểu trố mắt, thận trọng trả lời: "Không quá quen thuộc."
"Cậu quen biết Kỳ Giang Hàn?"
Mấy mục tiêu công lược đều bị gọi tên ra, tiếng cảnh báo trong đầu Bùi Miểu vang lên: ".... Làm sao tôi có thể quen biết ngôi sao lớn được chứ."
"Cậu ấy có thể nhìn thấy Kỳ Giang Hàn!" Một nam sinh ở bàn bên kia hô to.
Một cô gái khác nói, "Chỉ là chương trình tạp kỹ trên đài! Tuần sau Bùi Miểu sẽ đến đó."
Hai người nói tới nói lui, hơi thở phát ra mùi rượu, dáng vẻ bĩu môi, rõ
ràng không tài đoán ra được một người không có danh tiếng như Bùi Miểu
làm cách nào mà có thể chiếm được món hời lớn.
Vu Ca cau mày, bởi vì giọng điệu của đối phương khiến cậu không thoải mái, cho nên cậu tạm thời buông tha cho Bùi Miểu, quay đầu lại nói: "Tôi còn nói chuyện với
Kỳ Giang Hàn rồi đây, mấy người không chua như ly nước chanh đấy chứ?"
Nói mấy chuyện này ấy, người kia còn ôm đùi cậu cầu xin cậu tham gia chương trình đây.
"Anh?"
"Nếu anh nói chuyện thật, tôi gọi anh là cha!"
"Kêu anh là ông nội cũng được!"
Hai người đều uống nhiều rượu, trước mặt chất đầy vỏ tôm hùm, đầu ngón tay
đều dính sốt tôm hùm. Vu Ca cau mày thở dài, cậu không muốn lãng phí
thời gian nữa vậy nên hỏi thẳng Bùi Miểu.
"Có tôi trong sách không?"
Đây là một câu hỏi dò xét. Lạc Hành Chi trước đó từng lẩm bẩm về "sách" và
những thứ tương tự. Nói không chừng hai người đều cư xử kỳ lạ này có
điểm chung.
Mặt Bùi Miểu đỏ bừng vì bị chế giễu, nhưng câu hỏi
thẳng thừng bất ngờ đập vào tai khiến cho máu của cậu ta lập tức đông
cứng lại, không dám tin trừng mắt nhìn.
Vu Ca biết cậu ta xuyên sách!?