[Zsww] Nam Phong Tự
Một mình thiếu niên ngồi trong viện mặc cho gió đông gào két thổi qua da mặt, ánh mắt không biết đã lạc trôi đi tận nơi nào.
Tiêu Chiến và tên đương kim hoàng đế hiện tại đã biết được thân phận của y,
càng đến gần hơn với sự thật lại càng khó tự lừa dối chính mình.
Triều đình ham muốn thế lực ám các nên tính kế lợi dụng y, thái độ của Tiêu
Chiến bây giờ cũng làm cho y không hiểu nổi mối quan hệ hiện tại của hai người... Suy cho cùng Tiêu Chiến đã âm mưu trong chuyện này bao nhiêu?
Y càng ngày càng không thể nhìn rõ Tiêu Chiến.
Hắn biết rất rõ thân phận của y nhưng không hỏi y tại sao lại ở nơi này, mà thay vào đó lại hỏi y có bị dọa sợ hay không.
Nếu cứ tiếp tục thế này y sợ mình sẽ phải tin vào câu nói kia của Tiêu Chiến...
Tâm duyệt ngươi...
Dù vậy nghĩ kỹ lại thì đối phương giống như vẫn luôn luôn chờ đợi y, hắn
chưa từng lợi dụng y cũng chưa làm chuyện gì khiến y tổn thương, thậm
chí vừa rồi hắn còn cố gắng bảo vệ y.
Chuyện này làm cho y không có cách nào tức giận với hắn.
"Vương Nhất Bác ơi là Vương Nhất Bác... ngươi tại sao..."
Một loạt tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, tiếng lẩm bẩm của Vương Nhất Bác cũng im bặt lại, y nháy mắt an tĩnh nhìn người kia từ từ tiến lại.
Tiêu Chiến đi đến bên cạnh y chậm rãi ngồi xuống, nhìn cái mũi bị gió đông
thổi đến đỏ bừng của y mà cười nói, "Trong phòng nhiều ghế như vậy ngươi không ngồi lại muốn ngồi ở ngoài sân, không lạnh sao?"
Vương Nhất Bác sờ sờ mũi nói, "Không lạnh."
Tiêu Chiến bất đắc dĩ thở dài một hơi, mở hộp thuốc cao giấu kĩ trong chiếc
khăn tay lụa, đầu ngón tay quệt một chút thuốc bôi lên vết thương trên
cổ thiếu niên.
Dược cao trong gió rét có chút lạnh, chạm đến cần
cổ vừa lạnh vừa nhói làm cho Vương Nhất Bác co rúm lại một đoàn, Tiêu
Chiến nhìn bộ dạng này của y liền nhẹ giọng dỗ dành nói, "Ngoan, đừng
lộn xộn, một chút nữa là ổn."
Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú của hắn cả nửa này bỗng nhiên mở miệng, "Vương gia, người
không hỏi ta vừa rồi đã nghe được chuyện gì sao?"
Tiêu Chiến ngước mắt nhìn y, ánh mắt lại tiếp tục rơi vào miệng vết thương, "Vậy người vừa rồi đã nghe được gì?"
Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào hắn nói, "Nếu như ta nói ta đã nghe được một bí mật không thể cho ai khác biết, người sẽ giết ta sao?"
Tiêu Chiến nghe vậy liền bật cười, "Sẽ không."
Người nọ vẫn chưa từ bỏ ý định truy vấn, "Vì sao lại không?"
Tiêu Chiến đóng nắp hộp cao lại sau đó đứng lên, "Yến hội sắp bắt đầu rồi, đi thôi."
Vương Nhất Bác vội vàng đuổi theo người kia, "Vương gia..."
Thị vệ bình thường không được vào đại sảnh yến hội, dù Tiêu Chiến có lòng
mang theo y bên cạnh nhưng cũng không muốn để y trở thành mục tiêu bị
công kích, vì vậy hắn chỉ còn cách để y chờ ở đại sảnh bên ngoài.
Vương Nhất Bác và Trịnh Phồn Tinh ngồi đợi trong đám thị vệ im lặng ăn uống,
trong lòng không khỏi có chút trầm mặc. Người bên cạnh không ngừng nói
liên miên lải nhải, cũng chỉ có một mình y là im lặng không đáp.
"Ngươi nói xem, sao năm nay lại có nhiều ở nhi nữ hoàng thân quốc thích làm quen với Vương gia nhà chúng ta vậy nhỉ?"
Thanh âm này vang lên liền hấp dẫn lực chú ý của cơ số mọi người, Vương Nhất
Bác liếc nhìn gã một cái lại im lặng tiếp tục chọc chọc thức ăn trong
chén.
"Chuyện này chúng ta muốn đếm cũng không thể đếm được đâu.
Hàng năm người muốn gả vào Vương phủ kéo dài đến tận hết kinh thành,
chúng ta nhờ vậy mà được xem náo nhiệt."
"Ta nghe nói nữ nhi nhà
Vương tướng quân tướng mạo đoan trang, vừa xinh đẹp lại vừa thông minh,
nói không chừng Vương gia của chúng ta sẽ để ý đến nàng ta đấy."
"Mà kể ra Vương gia cũng đã đến tuổi lập thê, tại sao lại chậm chạp chưa lập chính thất nhỉ?"
"Ta ở Vương phủ lâu như vậy rồi còn chưa từng nghe nói Vương gia ái mộ một nữ nhân nào cơ."
"Chẳng lẽ... Vương gia lại thích "Long Dương"?"
Vương Nhất Bác nghe vậy lạnh lùng liếc mắt một cái, khóe mắt Trịnh Phồn Tinh
thoáng nhìn qua đáy mắt ám trầm của thiếu niên liền vội vàng thức thời
mở miệng, "A Tứ, không được phép thảo luận chuyện này."
"Sao lại thế?" Tên thị vệ được gọi là A Tứ kêu lên, "Thị vệ trưởng, chuyện này ngươi cũng muốn quản sao?"
Đôi môi Vương Nhất Bác gắt gao mím thành một đường, y đứng lên lạnh nhạt nói, "Ta còn có việc, đi trước đây."
"Nhất Bác?" Trịnh Phồn Tinh gọi thiếu niên một tiếng, y bất đắc dĩ quay đầu
nhìn về phía đám người đang nhao nhao cả lên, "Các người cứ ăn đi."
Ánh trăng yếu ớt soi rọi vào chiếc cầu nhỏ cạnh ao sen, cả một vùng nước
xinh đẹp chỉ trồng toàn những cây sen yên tĩnh, vài giọt nước bám trên
mặt cánh hoa dưới ánh trăng phản chiếu những chiếc bóng mờ mờ ảo ảo.
Trong đêm tối trời và đất tựa như tương liên vô tận, chỉ có những chiếc
lồng đèn sáng soi rọi con đường.
Vương Nhất Bác nắm chặt hình mặt trăng lưỡi liềm trước ngực, một thân một mình đi trở về nội viện. Toàn
bộ Vương phủ không có một ai, không hiểu vì sao đáy lòng y cũng cảm thấy trống rỗng, một chút chua xót và đắng chát hiện lên trong lòng làm cho y không nhịn được siết chặt lồng ngực.
Vừa mới bước một chân vào
sân nhỏ, tiếng mèo kêu mỏng manh lại vang lên bên tai, Vương Nhất Bác
cúi đầu nhìn lướt qua mới phát hiện bé mèo con bị nhốt lại trong viện, y cúi người ngồi xuống, sờ lên đầu mèo con ôn nhu, "Ngươi cũng bị bỏ lại
sao?"
Bé mèo con lấy lòng cọ cọ đầu nhỏ lên tay thiếu niên khẽ kêu to một tiếng.
"Sau này gọi ngươi là Bánh Mật được không?" Vương Nhất Bác thấy bé mèo con
không phản kháng liền đem nó ôm vào trong lòng, "Bánh Mật, ngươi nói
xem, Thần Vương đã biết thân phận của ta, vì sao lại hỏi ta có bị dọa sợ hay không? Ta dù sao cũng là thiếu chủ ám các, bị kiếm của hắn hù dọa?
Chuyện này có thể xảy ra sao?"
"..."
"Bất quá bộ dạng kia của hắn thật sự rất dọa người. Từ trước đến nay ta chưa bao giờ thấy hắn như vậy..."
"..."
"Đâu mới thật sự là con người thật của hắn đây..."
"..."
"Bánh Mật, chẳng lẽ hắn thật sự... tâm duyệt ta sao...?"
"..."
"Thế nhưng... bọn ta đều là nam nhân mà... Chẳng lẽ Vương gia thật sự thích Long Dương?"
"..."
"Sao ta lại không thấy chán ghét nhỉ?"
"..."
"Còn có, Bánh Mật, ngươi cảm thấy hắn thật sự sẽ để mắt đến nữ tử nhà Vương
tướng quân kia sao? Ta nghe bọn A Tứ nói có rất nhiều nữ tử muốn gả vào
phủ Vương gia."
"..."
"Ta..."
Một thân ảnh màu đen
bỗng chốc xuất hiện tại cửa viện dọa cho bé mèo vàng lập tức trốn sang
một bên, ánh mắt Vương Nhất Bác lạnh lẽo, trong nháy mắt đứng dậy nắm
chặt chuôi kiếm trong tay.
Mặt trăng tỏa ra vầng hào quang nhàn
nhạt, trong bóng đêm có thể nhìn thấy ngũ quan hài hòa cân đối của đối
phương, người kia ở dưới ánh trăng chậm rãi mà đến, vừa ôn nhuận vừa
thần bí.
"Vương gia..." Tay nắm chuôi kiếm chậm rãi buông lỏng.
Chưa kịp để y dứt lời người kia liền thẳng tắp ngã xuống người thiếu niên,
trong một cái chớp mắt tiếp theo một cỗ rượu nồng nặc phả vào mặt thiếu
niên, Vương Nhất Bác cau mày kêu lên hai tiếng, đem Tiêu Chiến dìu vào
trong.
Y giúp người nằm gọn gàng trên giường rồi đốt nến sau đó
lại lấy một chậu nước nóng ngồi bên mép giường cẩn thận lau mặt cho hắn.
"Sao lại uống nhiều như vậy..."
Vương Nhất Bác lẩm nhẩm một hồi rồi lại bỏ khăn vào trong chậu nhìn chằm chằm đối phương.
Đôi mày rậm đen tựa mực tàu nhuộm nhu tình mật ý, gương mặt thanh tú vì
nhiễm rượu mà hơi phiếm hồng làm nổi bật lên ngũ quan rõ ràng thâm thúy. Mặc dù hai mắt hắn vẫn nhắm nghiền nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến
dung mạo tuấn tú của hắn.
Quá câu người!
Mấy ngày nay đủ
loại nghi vấn dâng lên trong đầu, đầu ngón tay Vương Nhất Bác không tự
chủ vuốt theo đầu lông mày Tiêu Chiến rồi trượt xuống sống mũi, cuối
cùng dừng lại ở đôi môi ấm áp. Mùi rượu và mùi đàn hương đan xen xông
vào khoang mũi kèm theo vài tia mê hoặc, thân thể cũng không tự chủ được mà chậm rãi tới gần.
Phiến môi hơi lạnh lại ngây ngô của thiếu
niên không có bất kỳ một kỹ xảo nào dán vào đôi môi đối phương, một lát
sau y mới chống nửa người dậy nghi ngờ nói, "Sao lại không giống trong
sách viết? A..."
Y còn chưa kịp dứt lời đã bị Tiêu Chiến nắm gáy
siết chặt eo đè lại dưới thân, tiếng kinh hô bị ngăn lại trong cổ họng
không kịp thoát ra.
Một cái chớp mắt tiếp theo, đôi môi ấm áp kia liền gắt gao đè ép xuống. Tiêu Chiến bá đạo cạy mở hàm răng thiếu niên
cùng đầu lưỡi non mềm dây dưa tranh chấp. Hắn tinh tế hút lấy từng tia
mật ngọt trong khoang miệng người dưới thân, đem người trêu chọc đến nỗi không còn một chút sức lực phản xạ.
Đôi tay Vương Nhất Bác khoác lên vai Tiêu Chiến, cả người đều bị hôn đến mơ mơ màng màng, thân thể
mềm nhũn nằm dưới người đối phương, hô hấp càng ngày càng dồn dập.
Men say dây dưa ẩn hiện giữa hai hàm răng gắt gao bao bọc trong cổ họng.
Một hồi lâu sau cho đến tận khi đi thiếu niên tưởng chừng cũng nhiễm hơi say Tiêu Chiến mới nhẹ nhàng buông tha cho đôi môi đỏ ửng, hơi thở
không ổn định chống người lên nhìn Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác đỏ mặt thở dốc, tâm tư loạn cào cào lên thành một đoàn, y yếu ớt đẩy đối phương một cái nói, "Người không say?"
Tiêu Chiến trầm thấp nở nụ cười, thiếu niên thẹn quá hóa giận đẩy hắn ra
định xuống giường lại bị người ép buộc trở về. Hắn nắm cổ tay thiếu niên đặt xuống, trên mặt cũng hiện lên một tia chăm chú.
"Vương Nhất Bác, quà sinh thần, ta chỉ muốn có ngươi."
Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào đôi con ngươi sáng ngời của hắn, miệng hé mở ra lại không biết phải nói gì.
"Những lời vừa nãy ngươi nói ở ngoài sân ta đều đã nghe thấy rồi." Tiêu Chiến
dỗ dành, "Vương Nhất Bác, ngươi nói, tâm ngươi duyệt ta."
Thanh
âm ôn nhu chậm rãi rơi vào bên tai thiếu niên mang theo khí tức mê hoặc
quanh quẩn cõi lòng, Vương Nhất Bác nháy mắt nhẹ đọc lặp lại, "Ta... tâm ta duyệt ngươi..."
Sắc đỏ từng chút từng chút bò lên lỗ tai
thiếu niên rồi lan ra cả gương mặt, da thịt thiếu niên trắng nõn dần dần ửng hồng, đôi môi mềm mại hơi hé mở, một bộ dạng vừa ngây ngô lại vừa
câu dẫn, đôi mắt sắc của Tiêu Chiến chìm nặng lại tiếp tục hôn xuống.