“Qua phía trước đi!” Nhất Vô Niệm nhìn con rùa cùng huyết đằng nói.
Con rùa lại hướng qua huyết đằng, hơi hếch đầu về phía trước, nhỏ huyết
đằng cũng biết địa vị của nó ở đây thấp nhất cho nên không dám phản bác
câu nào, lê lết thân đi thăm dò phía trước, hai người Nhất Vô Niệm đi
đằng sau. Hướng bọn họ đi vào là một hạp cốc, hai bên là vách đá đen
bóng nham nhở, trên đó có không ít thảo dược mọc ra.
Nhưng Nhất
Vô Niệm cũng chỉ nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, những linh thảo
cấp thấp này đối với hắn đã không có bao nhiêu hấp dẫn. Nhỏ huyết mặc dù nói là đi phía trước nhưng mà nó cũng không phải dạng vừa, từ nhẫn trữ
vật ném ra hai con thi ma, sau đó khống chế chúng nó đi đằng trước thăm
dò.
Thấy cảnh này, con rùa không khỏi hướng qua Nhất Vô Niệm
nhìn, ai cũng không nghĩ tới nhỏ huyết đằng lại thông minh như thế, lĩnh ngộ rất nhanh, cũng biết dùng thi ma đi đằng trước thăm dò cho mình.
“Bất quá thế này cũng tốt.” Nhất Vô Niệm khẽ nói thầm trong lòng. Nói
thật, hắn cũng không cho rằng huyết đằng sẽ trở thành mối uy hiếp với
hắn, cũng chính vì như thế hắn mới không kiêng kỵ chút nào cho phép
huyết đằng thu thập thi ma, trở thành một phần lực lượng của nó. Thủ hạ
nếu như càng mạnh thì đối với hắn càng có lợi, đương nhiên điều kiện
tiên quyết đó chính là, khống chế được đối phương.
Thủ hạ mạnh
mẽ, trừ khi ngươi làm hắn phục. Cho dù phục cũng không thể tin tưởng
được đối phương một trăm phần trăm, dù thân nhân còn có thể vì lợi ích
mà ra tay với người bên cạnh huống chi chỉ là quan hệ lợi ích, uy hiếp.
Hắn ngược lại không sợ huyết đằng làm phản, cấm chế hắn đánh xuống
nguyên thần của nó đủ để diệt sát nó bất cứ lúc nào.
Chỉ cần huyết đằng có ý đồ làm phản, suy nghĩ làm hại hắn cấm chế lập tức kích phát, thần hình câu diệt.
Những chuyện này nhỏ huyết đằng cũng hiểu rõ, bởi vậy muốn thoát khỏi ma trảo của Nhất Vô Niệm cái giá thật sự quá đắt.
Có thi ma đi đằng trước thăm dò, nhỏ huyết đằng lập tức vui sướng ở sau
vung những nhánh dây đằng thu thập linh thảo, một cái cũng không bỏ sót. Dọc đương đi hành động này cửa huyết đằng đã làm Nhất Vô Niệm hiểu rõ
hơn về bản tính của nó, bất quá việc này cũng không có bao nhiêu ảnh
hưởng, Nhất Vô Niệm cũng không thèm để ý tiểu tiết.
Càng đi vào
sâu bên trong hạp cốc, hai bên vách đá càng lúc càng hẹp lại khiến cho
Nhất Vô Niệm có chút bận tâm, nhưng đã đi đến đây cũng không thể quay
đầu, chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Đi thêm một đoạn thời gian, đám bọn họ
cuối cùng cũng dừng bước chân. Nhất Vô Niệm ngẩng đầu nhìn chăm chú vào
phía trước, trước mặt của bọn họ bây giờ là một cánh cửa thông đạo được
làm bằng bảo thạch, nhìn qua vô cùng huyền bí.
Hơi quan sát nơi
đây, cuối cùng Nhất Vô Niệm kết luận, nơi đây vô cùng bình thường, đường ra duy nhất nơi đây chính là cánh cửa cứng rắn trước mặt. Một tay khẽ
xoa cằm, cuối cùng hắn cũng lên tiếng:
— QUẢNG CÁO —
“Nhỏ dây leo, ngươi dùng mấy tên thi ma kiểm tra thử cường độ cứng rắn cánh cửa trước mặt!”
Nhỏ huyết đằng nghe vậy không nói hai lời liền ra lệnh cho hai tên thi ma
đứng đằng trước vận dụng lực lượng nắm đấm, đánh ra một quyền về phía
cánh cửa.
Một tiếng “ầm” vang lên, chấn động cả vách núi trong đây.
Đợi rung chuyển, bụi mù qua đi cánh cửa trước mắt liền hiện ra.
Đúng như dự đoán ban đầu của hắn, cường độ cánh cửa này cực kỳ cứng rắn,
không biết rốt cuộc được làm từ khoáng thạch nào. Nghĩ tới dùng bạo lực
không giải quyết được vấn đề, Nhất Vô Niệm tiến lên phía trước sờ soạn
một hồi cánh cửa.
Trầm tư suy nghĩ…
Đột nhiên hắn phát
hiện trên cánh cửa có một nút màu đỏ khá kỳ lạ, hơi nhíu mày, qua vài
giây Nhất Vô Niệm quyết định để cho huyết đằng bấm.
“Bíp!”
Một âm thanh kỳ lạ vang lên, không lớn nhưng đủ để Nhất Vô Niệm tò mò.
Theo âm thanh truyền ra, bên trên mặt cánh cửa hiện ra một bảng số lạ lẫm.
Nhất Vô Niệm dẫn theo hai tên kia đi tới gần cánh cửa, trên cánh cửa
hiện ra một bảng hình chữ nhật, ở trong đó có hiện ra một loạt hình thù, ký tự lạ lẫm. Liếc lên trên có mấy dòng chữ bất quá có vẻ mấy dòng ghi
chú kia được viết bằng kỳ tự cổ đại, Nhất Vô Niệm đọc cũng không hiểu.
Đột nhiên bên tai của hắn truyền đến âm thanh con rùa:
— QUẢNG CÁO —
“Di chuyển để cho con sâu bên dưới có thể vượt qua những rào cản, tiến vào mật thất.”
Nhất Vô Niệm kinh ngạc nhìn qua nó, thấy bản thân bị nhìn chăm chú con rùa
lên tiếng giải thích: “Đây là văn tự những kỷ nguyên đời đầu, ngươi
không biết cũng là chuyện dễ hiểu.”
Hắn hơi gật đầu, mà điều hắn
quan tâm lúc này lời nói kia rốt cuộc có ý gì, cái gì mà con sâu có thể
đi vào thông đạo. Ánh mắt ngừng tại bảng hình chữ nhật khá to trước mặt, dần dần hiểu ra vấn đề. Hắn từng đọc trong điển tịch, thời xa xưa từng
có rất nhiều cường giả dùng những cách đặc đù thể đóng lại cơ quan mật
thất, nó khá tương tự như cơ quan tính toán của phàm nhân.
Tại
lãnh thổ của phàm nhân không thiếu kỳ nhân dị sĩ không thể bước vào con
đường tu tiên, cho nên đã dành cả cuộc đời để tìm hiểu ra một loại
phương thức khác, đó chính là tiêu hao trí tuệ ngộ ra những thứ đồ vật
khác thường. Nhất Vô Niệm hồi còn lang thang thỉnh thoảng cũng có nghe
tới những vị kỳ sĩ như thế.
Bọn họ đều là phàm nhân, không có linh căn.
Không thể bước vào con đường tu hành.
Đời người vốn ngắn ngủi, thoáng chốc đã trở về với cát bụi.
Phàm nhân trong mắt người tu hành chẳng qua chỉ là tầng lớp không đáng nhắc
tới, tuổi thọ của phàm nhân đa số chỉ đạt tới bảy mươi cho đến tám mươi. Bởi vì sao, bình thường phàm nhân đến một độ tuổi nhất định nào đó, sẽ
xuất hiện các loại bệnh tật. Mặc dù đây là thế giới tu chân nhưng phàm
nhân cùng tu sĩ giống như trời với đất, khoảng cách thế giới cách biệt
như vậy.
Người thường vẫn chỉ là người thường.
Nhìn thấy tu chân giả liền hô tiên, gọi phật, cúng bái bọn họ.
Nhưng bọn họ đâu biết rằng tu chân giả cũng chỉ là con người giống như họ, chẳng qua những người đó bước vào con đường tu hành.
— QUẢNG CÁO —
Đó mới chính là khác biệt.
Phàm lộ chỉ có thể về với cát bụi.
Đạo lộ phải tranh với mệnh, đoạt với thiên.
Đây là những suy nghĩ trải qua rất nhiều thập kỷ, phàm nhân trong suy nghĩ
tu chân giả chỉ là nguồn nhân lực tươi mới bổ sung cho các thế lực tu
chân. Bởi vì sao? Đơn giản là phàm nhân sinh sôi quá mức nhanh chóng,
mặc dù nói tỉ lệ phàm nhân ra được người có linh căn là rất thấp, nhưng
nếu tìm kiếm được những người này độ tin cậy chắc chắn sẽ cao hơn. Chính vì như thế, những thế lực tu hành mới ban bố cấm lệnh.
Không được tùy ý diệt sát phàm nhân!
Một phần nữa là diệt sát phàm nhân quá nhiều nghiệp lực sẽ xuất hiện, lập
tức bắt đầu cắn nuốt những kẻ đó. Bất quá, Nhất Vô Niệm thực sự vẫn chưa hiểu tại sao đám ma đạo có thể giết người hoành hoành như thế, không sợ nghiệp lực cắn trả.
Hắn chỉ biết người tu hành kiêng kỵ nhất
giết phàm nhân, trước đó tay hắn nhuốm máu phàm nhân, mặc dù chưa nhìn
ra được điều bất thường gì. Nhưng nghĩ tới tên Bạch Cửu Dương trước đó
từng nói, tên đó vậy mà có thể nhìn ra được bản thân hắn từng nhuốm máu
phàm nhân. Như vậy nói rõ một điều, trên người hắn chắc chắn đã tồn tại
một loại lượng lượng vô hình nào đó, bám lấy, chỉ có những người đặc thù mới nhìn ra được.
Trở lại vấn đề trước đó, Nhất Vô Niệm cũng đã
từng nghe rất nhiều truyền thuyết ở dân gian phàm nhân, đó chính chính
là, có những người mang số mệnh tầm thường nhưng nghị lực phi thường. Tu hành không được, phàm nhân cũng có thể dùng trí tuệ sáng tạo ra con
đường khác, cơ quan tính toán cũng chính là một trong những đồ vật mà
phàm nhân tạo ra.
Trước khi chưa biết tới tu chân, hắn đã rất
ngưỡng mộ những con người đó, đã từng có giây phút hắn mong muốn trở
thành những người như họ. Nhưng… con đường tu hành mở ra đã khiến hắn
quên đi những mơ ước tuổi thơ, nay trông thấy thứ đồ này khiến hắn không khỏi nghĩ ngợi.