Nhìn bóng lưng Tuệ Giác hòa thượng trong lòng Nhất Vô Niệm có một chút
gì đó không thoải mái, bất quá không để hắn suy nghĩ quá lâu, mấy vị
phật tử bên cạnh hắn lập tức thúc giục. Tạm thời ép chặt đi dòng suy
nghĩ, Nhất Vô Niệm cất bước đuổi theo Tuệ Giác hoà thượng.
Không bao lâu, mấy người bọn họ lập tức xuất hiện tại một nơi được gọi là Điện Thiền Tâm.
Đưa mắt nhìn lên, hắn phát hiện ở giữa đại điện là một tượng phật thật lớn, tư thế đang ngồi khoanh chân, sau lưng có vô số cánh tay xòe ra hai
bên. Kim quang từ bức tượng phật tỏa ra khiến cho người ta không dám
nhìn thẳng vào, vô cùng trang nghiêm, thần thánh.
Mặc dù Nhất Vô
Niệm không nhận ra tượng phật trước mặt là vị nào, bất quá cũng làm theo Tuệ Giác hòa thượng chắp tay thành kính.
Đợi mấy người đi hết, Tuệ Giác hòa thượng nhìn vào tượng phật đồng thời
cũng lên tiếng: “Nhất thí chủ, Thiên Phương Tự cùng Huyền Đan Tông cũng
coi như có chút giao tình, đặc biệt là sư tôn ngài lại là khách quý của
phật tự. Tình hình của thí chủ ta cũng đã nắm được, muốn chữa cũng không phải không có cách. Chỉ không biết thí chủ có đáp ứng được vài yêu cầu
của phật tự hay không?”
“Yêu cầu? Mời ngài nói.” Nghe được nguyền rủa có thể hóa giải, hai mắt của Nhất Vô Niệm lóe lên tia vui mừng, vội vàng mở miệng hỏi.
“Đây là quy định từ trước tới nay của phật tự, đầu tiên thí chủ cần phải quỳ lạy Vạn Thủ Phật Minh một trăm cái.”
Tuệ Giác hòa thượng gật đầu, mở miệng nói ra quy định của phật tự.
Khuôn mặt Nhất Vô Niệm không có mảy may biến hóa, thế nhưng trong lòng nổi
lên cảm giác khó chịu. Bắt hắn quỳ lạy một trăm lần, việc này có chút
không ổn. Hắn từ trước tới nay chỉ quỳ phụ mẫu, chí thân và sư tôn chưa
từng quỳ trước ai khác, giờ bảo hắn quỳ lạy một bức tượng phật, dù là
tượng phật trong lòng của hắn cũng không chấp nhận được.
Hắn cũng không theo phật đạo, đạo khác biệt há nói quỳ là qùy.
Mặc dù trong lòng hết sức không chấp nhận điều này, thế nhưng bên ngoài hắn lại trấn tĩnh vô cùng, không thể hiện ra một chút xíu khó chịu hay bất
cứ biểu cảm nào khác. Hắn biết rằng, một người khống chế được cảm xúc
của mình thì cho dù đối thủ có làm gì, cũng không đoán biết được suy
nghĩ của hắn. Dù biết bản thân đang đứng trước một vị phật môn cao tầng, người mang trong mình khả năng nhìn thấu suy nghĩ lòng người, hắn càng
phải cẩn trọng.
Một hồi tranh đấu tư tưởng, đột nhiên con rùa
truyền âm: “Tiểu tử, ngươi còn chần chờ gì nữa. Mặt mũi quan trọng hơn
hay tính mạng quan trọng hơn, sư tôn ngươi đã đưa cho ngươi tín vật đã
nói lên việc này cũng trong dự liệu của hắn. Ngươi nếu chần chờ khả năng liền bỏ lỡ một hồi tạo hóa…”
Nghe xong lời con rùa, tâm trạng
của hắn không những không tốt hơn mà càng thêm khó chịu. Nghĩ tới lời
con rùa nói, nội tâm của Nhất Vô Niệm cũng vô cùng xoắn xuýt, một phút
trôi qua, Nhất Vô Niệm thở dài tiến lên phía trước mấy bước sau đó quỳ
xuống bắt đầu cúi lạy, thoáng chốc hắn đã cúi lạy vừa đủ lần thứ một
trăm.
Đứng dậy, hắn nhìn thẳng về phía Tuệ Giác đại sư, trầm
giọng nói: “Đại sư, quỳ lạy ta cũng qùy rồi giờ ngài cũng nên cho ta một đáp án.”
Tuệ Giác cười lắc đầu, hắn nói: “Không vội, không vội…
Trước đó ta từng nói, đây chẳng qua chỉ là một bước đầu mà thôi. Điều
thứ hai thí chủ có lẽ phải đánh đổi thứ quý giá hơn, đó chính là…
Một kiếm đoạn hồng trần
Hai kiếm tu thiện duyên
Từ nay về sau, thí chủ sẽ là người của Thiên Phương Tự, trở thành một tên phật tử.”
Nhất Vô Niệm hóa đá tại chỗ.
Nhìm chằm chằm vào Tuệ Giác hòa thượng, không hiểu sao Nhất Vô Niệm có một
loại cảm giác không thật, có thể nói càng ngày càng mãnh liệt.
Giống… giống như hắn đang bị trêu đùa vậy!
Âm thanh của con rùa lại tiếp túc truyền tới, những lời nói lý lẽ cùng lý
giải mọi chuyện, mặc dù không nói thẳng ra là hắn nên đồng ý nhưng hắn
có thể nghe ra. Trầm mặc đứng bên trong đại điện, mất một lúc hắn mới
ngẩng lên, ánh mắt nhìn về phía Tuệ Giác hòa thượng nghiêm túc nói:
“Đại sư, ta chưa thể cho ngài câu trả lời lúc này được.”
“Ta hiểu, ta hiểu! Dù bất cứ ai đứng trong hoàn cảnh này cũng sẽ khó đưa ra câu trả lời chính xác. Thế này đi, thí chủ có thể tranh thủ đi dạo một
vòng phật tự coi như vừa thư giãn, vừa có thể nghiêm túc suy nghĩ.”
Tuệ Giác hòa thượng khẽ lắc đầu tỏ ý mình hiểu, sau đó đưa ra đề nghị với Nhất Vô Niệm.
Nghe được câu nói đằng sau cuối của Tuệ Giác hòa thượng, đột nhiên hai mắt
của Nhất Vô Niệm lóe sáng, bỗng hắn nghĩ tới hệ thống.
Nhiệm vụ của hệ thống!
Đúng vậy, lần này đi tới Thiên Phương Tự có hai mục đích.
Đầu tiên là thăm dò một chút phật tự có cách giúp hắn hoá giải lực lượng
nguyền rủa hay không. Thứ hai, đương nhiên là làm nhiệm vụ hệ thống chỉ
định, không hoàn thành, vậy chỉ có thể chờ bị trừng phạt.
Nghĩ
tới thời gian hoàn thành nhiệm vụ, trải qua một loạt biến cố, như vậy
còn lại khoảng 5 ngày. Lúc nãy nghe được có phương pháp hoá giải lực
lượng nguyền rủa, hắn có chút xem nhẹ mục đích thứ hai. Bây giờ nghe
được lời của Tuệ Giác hoà thượng, hắn mới giật mình không thôi.
Tạm thời bỏ qua chuyện này một bên, Nhất Vô Niệm khẽ dò hỏi: “Đa tạ Tuệ
Giác đại sư! Lần đầu đến phật tự, tại hạ cũng muốn đi tham quan một chút bên trong đây. Ngài xem được không?”
“Ha ha, Nhất thí chủ không
cần khách khí, nơi nào thí chủ muốn đến cứ nói với đồ đệ của ta — Cưu
Khương!” Tuệ Giác hoà thượng cười một tiếng hiền hoà, đối với hắn nói.
“Vậy đa tạ đại sư!“ Nhất Vô Niệm khẽ chắp tay cảm tạ.
“Thí chủ, mời!” Cưu Khương nghe sư tôn phân phó lập tức đi vào làm động tác mời hắn.
Nhất Vô Niệm nhìn qua y, gật đầu một cái, sau đó đi ra ngoài. Không ngờ vị
phật tử ban đầu tiếp đãi hắn lại chính là đồ đệ của Tuệ Giác hoà thượng, quả nhiên không nên xem thường bất kỳ người nào.
Đi dạo quanh
Thiên Phương Tự, Nhất Vô Niệm mới cảm nhận được nơi đây thật rộng lớn.
Bất quá điều làm hắn có chút băn khoăn, đó chính là đệ tử đi trong phật
tự quá ít, lác đác không thấy bao nhiêu. Mặc dù đã biết lý do thế nhưng
hắn vẫn cứ có cảm giác nôn nao trong người.
Thở dài trong lòng
một hơi, hắn cho rằng bản thân đang rối ren cho nên mới xuất hiện cảm
giác như thế. Đi loanh quanh mấy nơi, đột nhiên hắn mở miệng nói với Cưu Khương:
“Cưu Khương tiểu hoà thượng, ta nghe nói bên trong phật tự có loại thần vật gọi là Thiên Tầm Trúc.”
“A!” Đột nhiên bị hỏi, Cưu Khương hơi giật mình bất quá nhanh chóng bình tĩnh như thường, hắn khẽ mỉm cười nói:
“Đúng là có một vật như vậy, bất quá thần trúc được trồng cách nơi đây khá xa, thí chủ…”
Cưu Khương chưa nói xong đã nghe thấy Nhất Vô Niệm mở miệng nói: “Ta nghe
danh đã lâu, lần này đến phật tự, dự định cũng muốn nhìn qua một chút
cho thoả nỗi niềm trong lòng. Mong phật tự có thể thi xếp một, hai.”
“Chuyện này… được rồi, để ta đi hỏi ý kiến của sư tôn.” Nói xong, Cưu Khương
điểm một vật, chỉ thấy loé sáng rồi biến mất. Nhất Vô Niệm cũng không tỏ ra ngạc nhiên, thủ đoạn truyền tin mà thôi, ai mà chả có một vài phương thức đặc thù.