Sau đó thương nhân Hồng Kông không có khả năng trả lương cho cô ấy nữa,
nhưng cô ấy không mặc kệ bỏ đi, vẫn tiếp tục làm viện trưởng miễn phí ở
nơi này. Nhịn ăn nhịn mặc, duy trì chi tiêu ở đây, không vì tên tuổi hay lợi ích, cũng không vì chút khó khăn kia mà dứt bỏ trách nhiệm.
Với con người cô ấy, Mạch Tiểu Miên vô cùng tôn kính.
"Tiểu Miên, thật khó có người như em đấy, tuần nào đến đây em cũng mang
theo niềm vui cùng mong đợi đến cho người già trẻ em nơi này cả."
Dương Thu Hoài rót cho Mạch Tiểu Miên một ly nước, ánh mắt đầy ôn hòa nhìn cô.
"Chị Dương, người như chị còn khó tìm thấy hơn đấy."
Mạch Tiểu Miên cười, lấy ra một tấm chi phiếu từ trong túi, đưa cho
Dương Thu Hoài, nói: "Số tiền này là do một nhà hảo tâm quyên góp cho
mái ấm tình thương. Hy vọng chị Dương có thể tận dụng nó để giúp mái ấm
của chúng ta ngày càng tốt hơn, giúp cho những người già và trẻ em kia
sống không kém gì bên ngoài cả.”Dương Thu Hoài nhìn thấy 10 triệu trên
tấm chi phiếu kia, cô ấy kinh ngạc đến nỗi không thể ngậm miệng lại
được.
"Tiểu Miên, em tìm đâu ra một nhà hảo tâm lớn như vậy thế? Chúng ta phải cảm ơn anh ấy thật tốt mới được!"
"Kiều Minh Húc, tổng giám đốc tập đoàn Kiều Thị, chị đưa cho anh ấy một lá cờ thưởng là được rồi!"
Mạch Tiểu Miên cười nói.
Trong đầu cô bất giác tưởng tượng ra biểu cảm của Kiều Minh Húc khi nhận được cờ thưởng từ mái ấm tình thương.
"Nhất định, chị nhất định sẽ cảm ơn anh ấy thật tốt. Số tiền khổng lồ
này nhiều hơn gấp mấy lần tổng số tiền quyên góp mà chúng ta nhận được
trong mấy năm này đấy!"
Dương Thu Hoài kích động nói. Những năm gần đây, vì sự kiện Quách Lan
Lan mà rất nhiều người không muốn quyên góp, lo lắng tiền từ thiện của
họ sẽ rơi vào tay những kẻ lòng dạ tham lam.
Mái ấm tình thương cũng giống vậy, bình thường số tiền quyên góp nhận
được hầu hết đều là loại chạy theo hình thức, muốn tranh thủ danh tiếng
tốt. Tuy nhiên số tiền đóng góp thực sự lại không nhiều, nhiều nhất là
100.000 tệ, mà thường chỉ có vài ngàn hay vài trăm mà thôi.
Gia đình của Dương Thu Hoài ban đầu chắc chắn có của cải, cô ấy đã bán
không ít tài sản trong nhà, dùng sức để duy trì mái ấm tình thương này.
Nhưng mà dù có nhiều tiền hơn nữa thì cô ấy cũng không thể lo cho quá
nhiều người già yếu, bệnh tật được. Cô ấy cũng không thể chịu đựng nổi
áp lực lớn từ gia đình, vẫn luôn bị người nhà oán trách.
"Chị Dương, với mười triệu này chắc có thể trụ được mấy năm, mấy năm qua chị đã vất vả rồi."Mạch Tiểu Miên khá hiểu về tình cảnh của Dương Thu
Hoài.
"Đúng vậy, còn có cả Tiểu Miên em nữa mà. À mà Tiểu Miên, em đã tìm được người thích hợp chưa?"
Dương Thu Hoài cũng rất hiểu Mạch Tiểu Miên, biết tình cảnh của cô.
"Trước mắt thì chưa có. Thật ra thì có thể gả ra ngoài hay không đối với bản thân em cũng không có vấn đề gì, chỉ là áp lực nặng nề của cha mẹ
thôi."
Mạch Tiểu Miên đáp.
"Tiểu Miên, em vẫn là một người rất chuyên nghiệp. Với trình độ y học
của em, cho dù không làm bác sĩ pháp y em vẫn có thể trở thành một bác
sĩ vô cùng giỏi."
Dương Thu Hoài khuyên nhủ. "Em biết chứ, nhưng nghề bác sĩ pháp y này
vẫn phải có người làm. Bác sĩ giỏi có không ít, nhưng bác sĩ pháp y giỏi lại không nhiều."
"Ôi, người như em đúng là vừa tốt bụng vừa chính nghĩa lại rất ngoan cố. Chị cũng không khuyên được em nữa. Nhưng mà chị tin rằng người tốt ắt
hẳn sẽ được đền đáp xứng đáng. Sẽ có một ngày em gặp được một người thật lòng yêu em, thật sự thích hợp để sống cả đời với em, quý trọng em."
"Em cũng tin như vậy."
Mạch Tiểu Miên cười nói: "Nhưng hiện tại người này đang ở đâu, còn chưa biết mà thôi."
Mạch Tiểu Miên vốn định ở lại mái ấm tình thương một ngày, nhưng nhận
được điện thoại khẩn cấp của lãnh đạo, nói rằng ở một căn nhà cho thuê ở ngoại ô phía Tây xảy ra án mạng, cần cô đến hiện trường để tiến hành
giám định.
Cô nhanh chóng chào tạm biệt Dương Thu Hoài rồi vội vã chạy đến hiện trường.