Đương nhiên vì gặp được Tịch Xuyên sẽ nguy hiểm theo hướng khác, biểu
cảm Hứa Dinh Dinh khẽ thay đổi, đó là nguy hiểm đối với cô ấy.
Đường Minh Hạo cúi đầu, không dám nhìn Tô Khiết, hiển nhiên biết sai rồi.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận.” Đường Vũ Kỳ đi tới trước mặt Tô Khiết, kéo góc
áo cô: “Anh nói, mẹ kết hôn rồi, sợ mẹ bị bắt nạt, vì thế, bọn con phải
đến bảo vệ mẹ.”
Nghe thấy lời của Đường Vũ Kỳ, Tô Khiết ngây người, trái tim hơi rung động.
“Phụt.” Hứa Dinh Dinh tỉnh táo lại, giấu đi cảm xúc phức tạp trong lòng, cố ý cười nói: “Hai đứa bảo vệ mẹ? Sao hai đứa lại bảo vệ mẹ?”
“Sao con biết chuyện mẹ kết hôn?” Chỉ là, Hàm Nhã Thanh lại đột nhiên
nghĩ tới một vấn đề, chuyện cô và Nguyễn Hạo Thần kết hôn, cô chỉ nói
với Hứa Dinh Dinh, ngoài Hứa Dinh Dinh ra, người cô quen biết đều không
biết chuyện này, sao Minh Hạo lại biết chứ?
Tô Khiết nhìn Hứa Dinh Dinh, nghĩ xem có phải Hứa Dinh Dinh nói với
chúng không, chỉ thấy Hứa Dinh Dinh nhanh chóng lắc đầu, trên mặt mang
theo chút ngưng trọng, hiển nhiên cũng không nghĩ ra.
Lòng Tô Khiết trầm xuống, chuyện cô và Nguyễn Hạo Thần kết hôn, thậm chí đến đàn anh cô cũng không nói.
Không phải Dinh Dinh nói cho chúng, rốt cuộc làm thế nào mà hai đứa nhỏ lại biết? Chuyện này quả thật có chút…
“Mẹ, mẹ không nói mà.” Hứa Dinh Dinh ngây người, cô nói cho Minh Hạo chuyện này lúc nào chứ, sao cô không nhớ?”
“Lần trước lúc mẹ Hứa gọi điện cho con, hỏi con nếu mẹ kết hôn, con có
phải đối hay không.” Đường Minh Hạo nhìn Hứa Dinh Dinh, không nhanh
không chậm nói.
“Đúng, mẹ có nói như thế, nhưng mẹ chỉ là nói ví dụ, cũng không nói mẹ
con kết hôn rồi, như này không tính chứ?” Mắt Hứa Dinh Dinh lóe lên, cô
ấy chỉ là muốn thăm dò ý kiếm của đứa nhỏ, cũng không tính là tiết lộ
chứ?
“Nhưng sau đó con hỏi chồng của mẹ con có đẹp trai không, mẹ không hề do dự trả lời là đẹp trai, đương nhiên là đẹp trai, tuyệt đối đẹp trai
nhất luôn, vậy không phải là nói mẹ con kết hôn rồi sao?” Đường Minh Hạo chớp mắt, trả lời rất đương nhiên.
Nói xong còn mang ý tứ sâu xa nhìn Hứa Dinh Dinh.
“Bé yêu, đột nhiên mẹ phát hiện có đứa con thông minh như con là một
chuyện rất đáng thương nha, vì so sánh với nhau liền thấy IQ của mẹ cực
kì kém nha.” Nhìn vào ánh mắt mang vài phần chê bai rất rõ ràng của
Đường Minh Hạo, Hứa Dinh Dinh quay sang mong được Tô Khiết an ủi.
Lúc đó căn bản cô ấy không nghĩ nhiều như vậy, chỉ thuận miệng trả lời
như vậy, ai có thể ngờ, một đứa nhỏ 4 tuổi lại thông minh như thế, vậy
mà còn biết cài cô ấy nói ra.
Khóe miệng Tô Khiết hơi nhếch lên, cô cảm thấy ngoài chuyện cực kì có
thiên phú về máy tính, những lúc khác Hứa Dinh Dinh đều rơi vào hoàn
cảnh IQ tuột dốc.
Vì thế, chuyện này thật sự không thể trách Dinh Dinh.
Chẳng qua, Tô Khiết lại thầm thở phào một hơi, vốn cô lo lắng có âm mưu
gì đó, có lẽ là vì quan hệ với công việc của mình, theo thói quen, cô
luôn nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng không tốt.
Về chuyện hôm nay, bắt buộc phải khiến thằng nhóc biết được làm thế này
là không đúng, vì thế, vẻ mặt Tô Khiết lại trở nên nghiêm nghị: “Đường
Minh Hạo, khi không được người lớn dẫn dắt, con lại dám một mình đưa em
gái ra ngoài, lên máy bay, chuyện này có phải con làm sai rồi không?”
“Mẹ, con biết sai rồi.” Đường Minh Hạo hơi cúi đầu, giọng nói thấp hẳn đi vài phần, thái độ nhận sai cực kì tốt.