“Mồm miệng người đàn ông nhà em thực độc ác mà !” Sở Bách Hà hơi giật mình, sau đó theo bản năng lạnh run, giờ cô mới
hiểu được Nguyễn Hạo Thần còn hạ thủ lưu tình với cô.
Đôi mắt Tô Khiết lóe lên, có ư? Cô cảm thấy vẫn tốt mà !
Khóe
môi thư ký Lưu không khỏi co rút, Bùi Dật Duy làm thế nào biết được
quyết định của Nguyễn thị chứ? Trước đó tổng giám đốc vốn chưa công bố
kết quả thế nào, công ty một người cũng không biết, nếu anh ta không
phải tâm tư của tổng giám đốc thì anh cũng sẽ không biết,
Bùi Dật Duy cho dù có khả năng phi thường cũng không thể biết được một chuyện vốn chưa có quyết định.
Từ trước đến này anh không biết tài nói dối không chớp mắt của tổng giám đốc lại lợi hại như vậy đó?
Đương nhiên, tất cả đều là vì bà chủ!
“Cậu chủ Nguyễn, tôi… Bùi Dật Duy hiện nhiên không đoán ra được Nguyễn Hạo
Thần sẽ nói thế trước mặt mọi người, anh ta đứng dậy, sắc mặt có chút
thâm trầm.
“Nếu Thanh Duy đã rút khỏi, xin mời rời đi, chuyện
khác Nguyễn thị tạm thời không truy cứu.” Chỉ là Nguyễn Hạo Thần lại
trực tiếp đánh gãy lời nói của anh ta, vốn không cho anh ta cơ hội nói
chuyện, mà mở miệng đuổi người.
Lúc Bùi Dật Duy nhìn vợ anh, Anh liền biết Bùi Dật Duy có ý đồ không trong sạch với vợ mình.
Bùi Dật Duy chủ động chuyển nhóm, thời khắc quan trọng cuối cùng lại chủ động rút khỏi.
Kể từ đó, mọi chuyện đều đã rõ.
Một người đàn ông mơ ước vợ của anh, một giây anh cũng không chấp nhận được.
Nguyễn Hạo Thần nói là mời, nhưng giơ tay ra hiệu bảo vệ, rõ ràng là muốn bảo vệ đuổi người.
Bùi Dật Duy không nghĩ ra được vì sao Nguyễn Hạo Thần phải làm như vậy, tuy anh ta rất bất mãn nhưng cũng không muốn ở lại Nguyễn thị âm ĩ với
Nguyễn Hạo Thần, cho nên chỉ đành dẫn theo người của Thanh Duy rời đi.
“Khiết Khiết, người đàn ông nhà em thực đáng sợ, Bùi Dật Duy cứ như vậy bị
người đàn ông nhà em đè bẹp, đến cả giẫy dụa cũng chưa giẫy dụa được
chút nào.” Sở Bách Hà thấy hơi mất hứng, cô trang trọng muốn xem một màn lớn, ai ngờ được chỉ có một hiệp Bùi Dật Duy đã bị người ta đuổi thẳng
cổ ra cửa rồi.
Trình độ kém xa quá rồi!
Bước chân bỏ rời
đi của Bùi Dật Duy hơi ngừng lại, sau đó lách đến bên cạnh người Tô
Khiết, hơi nghiêng người, hạ giọng khẽ nói: “Tôi đợi cô ở ngoài.”
Anh ta nói xong, không đợi Tô Khiết đáp lại bèn nhanh chóng bỏ đi.
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần trong nháy mắt lạnh đến cực hạn.
Thư ký Lưu đứng một bên theo bản năng lui hai bước, anh cảm giác cái mạng nhỏ này của anh ta có thể mất bất cứ lúc nào.
“Nói vậy là Tô thị chúng tôi thắng, Nguyễn thị sẽ đầu tư vào Tô thị chúng ta ư?” Giám đốc Lý cũng không phát hiện ra cuộc chiến ngầm kia, ông ta chỉ chú ý đến một chuyện, đó là Nguyễn thị có khả năng sẽ đầu tư vào Tô
thị.
Tốt quá rồi, lần này Tô thị được cứu rồi.
“Có vẻ như
chỉ còn lại Tô thị.” Lông mày của Sở Bách Hà hơi nhướng lên, quan hệ
giữa Khiết Khiết và Nguyễn Hạo Thần. Nguyễn Hạo Thần có thể không chọn
Tô thị ư? Huống hồ tác phẩm nhà Khiết Khiết cũng không ai có thể sánh
được.
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi.” Giám đốc Lý vui mừng, quá kích động, đột
nhiên nắm lấy tay Sở Bách Hà: “Nhà thiết kế Sở, cảm ơn cô, thực sự cảm
ơn cô.”