Năng lượng từ lưỡi đao của Lam Nhật cắt đứt cách mạch máu, phá hủy toàn
bộ cơ quan nội tạng, thậm chí cả xương của Trần Lạc cũng nhanh chóng vỡ
nát. Hắn như một người hơi bị đâm thủng, cơ thể dần mềm oặt ra trong tay Chu Hiểu Hiểu. Thức Tỉnh Giả cấp độ một chỉ mạnh hơn người bình thường
vài phần, năng lực của Trần Lạc lại không phải loại đặc biệt cao cấp hay cường hóa thể chất. Cho nên hành động của Đường Lưu Vũ chẳng khác gì
giết gà dùng giao mổ trâu, khiến đối phương chết mà không kịp trăn trối
bất kỳ điều gì.
Không chỉ như vậy, bọ theo dõi trong cơ thể Trần
Lạc cũng bị hủy đi mất, khiến Vân Lam ở đầu bên kia mất đi tín hiệu. Tuy nàng cảm thấy Đường Lưu Vũ sẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm nhưng vẫn
tiện tay “mượn” luôn một chiếc xe máy trên đường rồi chạy đến tiếp viện.
Chu Hiểu Hiểu ôm lấy xác Trần Lạc, ánh mắt nhìn Đường Lưu Vũ dần chuyển từ
sợ hại sang phẫn nộ, căm hận. Hắn khẽ thở dài, biết hiện tại có nói gì
cũng vô ích, lập tức vung tay ném ra một cái phi tiêu nhỏ. Chu Hiểu Hiểu không kịp phản xạ lại, chỉ kịp hô lên một tiếng “ngươi” bằng giọng
tuyệt vọng rồi ngã xuống đất.
Đây là phi tiêu tê liệt, tính năng
tương tự như bom tê liệt, tác động thẳng vào đại não, chuyên dùng cho
mục tiêu đơn thể. Khống chế Chu Hiểu Hiểu xong, Đường Lưu Vũ nhanh chóng kéo cả hai vào trong nhà. Tuy nơi đây rất vắng vẻ nhưng xa xa vẫn có
vài hộ dân cư sinh sống. Bọn hắn đều rất nghèo, ngại phiền phức, có điều nếu liên tục làm ồn sẽ có vài người không nhịn được tò mò mà đi ra xem
thử.
Đưa hai người vào nhà, Đường Lưu Vũ thả ra một con bọ xóa
trí nhớ cho Chu Hiểu Hiểu, sau đó nhét một viên thuốc màu đen vào miệng
Trần Lạc. Đây là loại thuốc đặc biệt chuyên dùng để phân hủy thi thể,
một trong những vật phẩm Chu Bác luôn dặn mỗi người phải mang theo trong mọi tình huống, dù sao cũng tốn rất ít không gian. Đường Lưu Vũ không
ngờ mình thật sự lại phải dùng đến thứ này, lại còn ngay trong nhiệm vụ
đầu tiên.
Thi thể Trần Lạc nhanh chóng bị phân hủy ngay trước mặt Đường Lưu Vũ. Đợi quá trình này hoàn tất, hắn lập tức dùng nước rửa
sạch rồi lau khô trước khi Chu Hiểu Hiểu tỉnh lại. Trong khi ngồi đợi bọ xóa trí nhớ làm việc, Đường Lưu Vũ dùng đồng hồ liên lạc với Vân Lam:
- Vân Lam?
Nghe được giọng của hắn, Vân Lam hơi giảm tốc độ xuống rồi hỏi lại:
- Đã xong?
- Sắp, ta muốn mượn ngươi một ít tiền. Có thể trừ thẳng vào lương…
Lời còn chưa dứt, tài khoản của hắn đã nhảy số. Vân Lam rất dứt khoát
chuyển hẳn mười triệu Thủy Nguyên Đồng, tác phong tiểu phú bà đã được
thể hiện vô cùng rõ ràng. Đường Lưu Vũ cũng phải kinh ngạc vì sự rộng
rãi này. Có điều tình hình hiện tại không cho phép hắn nghĩ nhiều nên
vội nói hai tiếng “cảm ơn” rồi cắt đứt liên lạc.
Mười phút sau
thì bọ xóa trí nhớ mới từ trong miệng Chu Hiểu Hiểu chui ra, tự động đi
thẳng vào hộp chứa rồi được Đường Lưu Vũ cất vào trong người. Chu Hiểu
Hiểu cất lên một tiếng rên nhẹ, hai mắt dần mở ra, mơ hồ nhìn không rõ
người trước mặt là ai. Đường Lưu Vũ nở nụ cười nhẹ quen thuộc với nàng:
- Ngươi đã tỉnh?
- Đường Lưu Vũ?
Giọng điệu rất bình tĩnh, xem ra quá trình xóa ký ức đã thành công. Hắn quyết định xóa đị một năm ký ức của nàng, quay về trước cả khi Chu Hiểu Hiểu
tham gia lễ Nguyên Khánh.
Chu Hiểu Hiểu đưa mắt nhìn quanh, gương mặt hiện lên sự sợ hãi:
- Tại sao ta lại ở đây?
Đây là một câu hỏi tốt để vào đề. Đường Lưu Vũ mượn nó một hơi kể lại những gì đã diễn ra theo cốt truyện mà hắn vừa nghĩ ra trong đầu. Vẫn là Chu
Hiểu Hiểu đã tham dự lễ Nguyên Khánh và thức tỉnh thành công, còn Đường
Lưu Vũ trở thành tội phạm truy nã cấp S. Có vài điểm được sửa lại như
nàng bị bắt giam tra khảo rồi được hắn cứu ra, vì tránh kẻ truy bắt nên
mới trốn đến nơi này. Chu Hiểu Hiểu vừa nghe vừa che miệng, thỉnh thoảng còn hô khẽ vài tiếng. Sau khi câu chuyện kết thúc, nàng run rẩy hỏi:
- Vậy chúng ta phải làm sao?
Đường Lưu Vũ đưa cho nàng một tấm mặt nạ sinh học và một tấm thẻ trắng, loại
có thể dùng ở mọi ngân hàng trên thế giới vừa được hắn chuyển mười triệu vào:
- Ngươi đeo thứ này lên, sau khi kích hoạt chỉ cần nghĩ đến một gương mặt bất kỳ nó sẽ tự động thay đổi theo ý muốn. Trong thẻ có
mười triệu Thủy Nguyên Đồng, mua một căn nhà lớn, sống cuộc sống mà
ngươi muốn.
- Vậy còn ngươi?
- Ta là tội phạm truy nã, sẽ
sớm rời khỏi Thủy Nguyên Tinh. Lời hứa năm đó chỉ thực hiện được một
phần, nhưng ta hi vọng ngươi có thể sống tốt.
- Lưu Vũ, ngươi…
Đường Lưu Vũ khẽ cười:
- Đừng lo lắng cho ta. Có lẽ tương lai chúng ta sẽ không gặp lại. Nhưng ta chỉ cần ngươi hạnh phúc là đủ rồi.
- Thật sự không còn cách nào khác sao?
- Sống cho thật tốt.
Hắn nói đến đây liền đứng dậy, từng bước đi về phía cửa, đưa tay lên vẫy
chào nhưng không ngoái đầu lại. Chu Hiểu Hiểu nhìn theo bóng lưng Đường
Lưu Vũ, đợi đến khi hắn hoàn toàn biến mất mới siết chặt nắm tay, biểu
cảm trên mặt lập tức thay đổi sang sự thù hận:
- Hạnh phúc của ta là được nhìn thấy ngươi đau khổ.
…
Bước ra bên ngoài, Đường Lưu Vũ thấy Vân Lam đã lái xe hơi đến đợi cách đó
không xa. Hắn ngồi lên vị trí của mình, vẻ mặt đăm chiêu không nói tiếng nào. Vân Lam cũng yên lặng bật chế độ tự động lái, nhanh chóng rời khỏi thành phố này.
Đi một đêm đến tận sáng ngày hôm sau, Vân Lam sau giấc ngủ ngắn liền lên tiếng hỏi:
Nàng có thể thông qua bọ theo dõi biết được những chuyện xảy ra đến trước
khi nó bị Lam Nhật phá hủy, đương nhiên cũng thấy rõ cảnh Đường Lưu Vũ
giết Trần Lạc. Tuy biết đây là chuyện khó tránh khỏi trên con đường mà
bọn hắn đã chọn, nhưng việc Đường Lưu Vũ, kẻ có thời gian gia nhập ngắn
nhất lại là kẻ chính thức giết người đầu tiên vẫn rất đáng kinh ngạc.
Nhất là bộ dạng điềm tĩnh, tiếp tục xử lý tình huống đến khi hoàn tất
mọi việc như chưa từng có chuyện gì xảy ra của hắn khiến Vân Lam không
hiểu nổi. Có cảm giác như Đường Lưu Vũ mà nàng, Cố Dạ, Tư Cẩn Ngôn từng
tiếp xúc chỉ là một phần rất nhỏ trong con người thật của hắn.
Đường Lưu Vũ bình thản đáp:
- Là lần đầu. Giống như trong không gian giả lập, đó đơn giản là một mục
tiêu cần loại bỏ, không có quá nhiều giá trị. Ngoại trừ đôi chút ngạc
nhiên thì chẳng còn gì khác. Đừng hỏi ta vì sao, chính ta cũng không
hiểu được. Sinh mệnh có đôi khi thật mong manh, đến mức dù tước đoạt nó
di ta cũng chẳng cảm nhận được gì.
- Chẳng phải càng mong manh lại càng đáng trân quý sao?
- Trân quý bản thân, tại sao phải trân quý của kẻ khác?
Vân Lam im lặng không đáp. Ngồi đối diện với nàng lúc này vẫn là Đường Lưu
Vũ nhưng có cảm giác thật xa lạ. Trước kia hắn thường tỏ ra bất cần đời, tham tiền, chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân. Nhưng qua một thời gian
sinh hoạt tập thể, Đường Lưu Vũ đã hòa nhập hơn khiến mọi người cảm thấy yên tâm. Còn hiện tại…Một Đường Lưu Vũ tàn nhẫn, lạnh lùng vô cảm trước sinh mạng…Rốt cuộc đâu mới là con người thật của hắn?