- Lần trước ngươi cũng nói những lời này, chẳng phải ta vẫn sống đến giờ sao?
- Là lỗi của ta. Cho nên lần này ta sẽ dốc toàn lực để giết chết ngươi.
- Cố lên, hi vọng ngươi có thể khiến ta bị thương.
Lời này là để khiêu khích Khương Hạ nhưng cũng có một phần là thật. Đường
Lưu Vũ thật sự muốn biết giới hạn của mình nằm ở đâu. Bàn về lực lượng,
Khương Hạ kém xa Mạch Thượng. Đổi lại năng lực của hắn là loại biến hóa, lại cộng thêm vũ khí năng lượng, biết đâu sẽ có thể…
Khương Hạ
phất tay ra hiệu cho Xích Hỏa lui ra, thân thể lại nổ tung hóa thành
hàng trăm tiểu nhân nhỏ hơn vác theo tiểu kiếm xông lên. Lần này Khương
Hạ không dùng sóng năng lượng tấn công. Hắn biết cách làm đó chỉ để che
mắt chứ không làm gì được kiếm kỹ phòng ngự Đường Lưu Vũ. Hàng trăm tên
Khương Hạ áp sát, đồng loạt sử dụng năng lượng cường hóa lưỡi kiếm để
đánh ra những kiếm kỹ khác nhau, trong đó có cả kiếm kỹ đỡ đòn, che mắt
cũng như kỹ thuật tốc độ để tăng lực cắt chém lên đến cao nhất.
Tiếc rằng tất cả đều vô dụng. Không còn Vương Nhã hạn chế, Đường Lưu Vũ có
thể thoải mái tấn công chứ không cần lo tập trung phòng ngự như trước.
Đường Lưu Vũ chỉ đỡ một phần, phần còn lại đều lấy thân thể tự mình
ngạnh kháng. Hăn vung vẫy Hắc Thần chém toàn bộ những tên Khương Hạ tí
hon trong tầm mắt. Từng người tí hon nổ tung rồi biến mất, số lượng cứ
liên tục giảm xuống trong khi đối thủ lại chẳng ảnh hưởng gì. Năng lực
của Khương Hạ thiên về biến hóa, lực sát thương không cao, buộc phải
dùng vũ khí để tăng cường. Đường Lưu Vũ chính là loại đối thủ khó chịu
nhất của hắn.
Không phải Khương Hạ không biết những kẻ như Đường
Lưu Vũ phải dùng năng lực hệ khống chế mới đánh bại được. Tiếc là trong
những quân lính còn sót lại của hắn không có ai sở hữu năng lực khống
chế với cấp bậc đủ cao để làm việc này. Khống chế là tốt nhất, tiếp đến
chính là cường công. Đơn giản là công kích mạnh đến mức đủ để phá vỡ sức phòng ngự kia. May mắn hắn có đem đến đây một kẻ như vậy.
Nhận
được lệnh từ Khương Hạ, Xích Hỏa lập tức ra tay. Hắn đưa hai tay sang
ngang, hàng loạt hỏa cầu xuất hiện rồi lao về phía Đường Lưu Vũ. Những
hỏa cầu này giống như một loại bom cỡ nhỏ, chạm vào bất cứ thứ gì liền
nổ tung, tạo thành hỏa diễm bao trùm lên cả một khu vực lớn. Khương Hạ
cũng nhân cơ hội đó lui ra, biến trở lại thành bản thể kích cỡ bình
thường. Người tí hon do hắn hóa thành bị tiêu diệt chỉ khiến năng lượng
suy giảm chứ không gây thương tổn. Muốn đánh bại Khương Hạ chỉ thể tấn
công trúng bản thể thu nhỏ chính hoặc đợi đến khi tên này cạn kiệt năng
lượng. Tạm thời thì Đường Lưu Vũ vẫn chưa làm được cái nào trong hai
điều kiện này.
Uy lực của hỏa cầu rất mạnh, số lượng lại nhiều
khiến Đường Lưu Vũ bị đánh bật ra phía sau, phải cắm Hắc Thần trên mặt
đất để không rơi khỏi vách núi. Nơi này địa thế hiểm trở, chỉ cần hơi
bất cẩn cũng có khả năng phải leo lên lại từ đầu. Khó khăn lắm mới gặp
được hai tên này, sao Đường Lưu Vũ có thể để bọn hắn chạy thoát.
- Dùng thứ gì đó mạnh hơn đi.
Rõ ràng công kích của tên thuộc hạ này còn mạnh hơn cả Khương Hạ. Đây cũng không đại biểu hắn mạnh hơn mà là do năng lực. Dù sao đa phần những
người sở hữu năng lực liên quan đến lửa đều có uy lực bộc phá rất mạnh.
Khương Hạ thì chuyên về lối đánh biến hóa, tiếc rằng sức tấn công không
làm gì được Đường Lưu Vũ, có biến hóa hơn nữa cũng vô ích. Nếu hắn sinh
ra ở những quốc gia cao cấp hơn, sở hữu vũ khí hiện đại mạnh mẽ thì sẽ
là một chuyện khác.
Bị Đường Lưu Vũ khiêu khích, Xích Hỏa lập tức thi triển tuyệt kỹ của mình. Hắn đưa hai tay lên cao, ngưng tụ ra một
hỏa cầu có đường kính hơn mười mét rồi ném thẳng về phía đối thủ. Khương Hạ cũng bị cử động này làm giật mình. Tung đại chiêu theo cách hời hợt
như vậy không sợ bị đối thủ tránh né sao? Hắn cũng không dám nghĩ nhiều, vội nhảy về phía đằng xa, bám lên vách núi để tránh đòn. Sức công phá
bậc này cho dù là Khương Hạ bị đánh trúng cũng sẽ mất nửa cái mạng, dù
sao năng lực hệ hỏa vẫn luôn nổi tiếng với uy lực bạo tạc đáng sợ.
Đường Lưu Vũ cũng nhảy sang một bên, không hẳn là tránh đòn, chủ yếu hắn muốn chọn một vị trí tốt nhất, đảm bảo rằng sau khi hỏa cầu nổ tung bản thân cũng không bị rơi khỏi vách núi.
Hỏa cầu vừa chạm đất lập tức nổ tung, tạo thành một cột lửa bốc thẳng lên cao. Uy lực của vụ nổ khiến
cả khu vực quanh đó rung chuyển, đất đá bắn tung tóe khắp nơi. Cột lửa
này tiếp tục duy trì thêm gần một phút, thiêu đốt toàn bộ cây cối gần đó thành tro tàn, thậm chí một phần bề mặt đá cũng có dấu hiệu nóng chảy,
nhiệt độ tương đối đáng sợ.
Khương Hạ nhìn mà run rẩy. Không phải hắn sợ hãi trước năng lực thuộc hạ của mình là chấn động này nhất định
sẽ thu hút Cao Cần và đám quân tinh nhuệ kia, những kẻ đang gắt gao tìm
kiếm Vương Nhã cùng Đường Lưu Vũ. Vấn đề vẫn nằm ở chỗ Xích Hỏa tung
chiêu mà không báo trước, nếu không Khương Hạ đã kịp kích hoạt thiết bị
triệt tiêu chấn động và hình chiếu che mắt. Thứ này hắn cũng phải tốn
rất nhiều tiền mới mua được, mục đích là âm thầm loại bỏ những kẻ lợi
hại của phe đối thủ bằng cách đột kích hoặc ám sát, không ngờ còn chưa
kịp sử dụng…
Lúc này Khương Hạ căn bản không quản được nhiều,
cũng không quan tâm Đường Lưu Vũ sống chết thế nào. Hắn vội lao nhanh
đến chỗ Xích Hỏa đã kiệt sức vì thi triển tuyệt kỹ, đỡ đối phương lên
rồi vội vàng bỏ chạy về hướng căn cứ. Nhưng Đường Lưu Vũ nào để đối
phương được như ý. Từ trong cột lửa, Hắc Thần lao thẳng ra với tốc độ
cực nhanh. Khương Hạ đang tập trung bỏ chạy nên không phản ứng lại kịp,
để thanh kiếm này cắm lên lưng Xích Hỏa.
Tuy Hắc Thần là sản phẩm thất bại nhưng độ sắc bén lại không cần phải bàn cãi, dù sao cũng được
Tô Vân Quốc dốc lòng luyện chế, dự định biến nó thành bảo vật trấn quốc. Bị nó đâm xuyên trực diện, Xích Hỏa lập tức tuyệt khí bỏ mình. Năng lực hệ hỏa tuy công kích mạnh nhưng phòng ngự cơ bản lại rất kém, trừ một
số ít kẻ mạnh mẽ có thể dùng hỏa diễm ngưng tụ thành áo giáp thực thể.
Nhưng để làm được điều đó ít nhất phải là năng lực cấp A+ trở lên, Xích
Hỏa vẫn còn kém một chút. Hơn nữa hắn đã dốc hết năng lực để tiêu diệt
Đường Lưu Vũ, hiện tại không đủ sức dùng hỏa diễm phòng ngự, bị Hắc Thần đâm xuyên qua liền tuyệt khí bỏ mình.
Khương Hạ dứt khoát vứt bỏ Xích Hỏa, còn tiện chân đá xác của tên này kèm theo Hắc Thần xuống vách núi. Bất kể khi còn sống ngươi mạnh thế nào, khí chết liền là kẻ vô
dụng, sẽ bị vứt bỏ không thương tiếc. Bọn hắn là phản tặc, ngay từ cách
lập tổ chức đã không bình thường, rất khó hi vọng thứ gọi là tình cảm
đồng đội xuất hiện giữa những người này.
Đường Lưu Vũ từ trong
cột lửa phóng ra, đạp mạnh vào vách đá bay đến nắm lấy Hắc Thần, rút nó
ra khỏi thi thể Xích Hỏa rồi xoay vòng cắm vào ngọn núi đối diện. Hắn
nhìn theo bóng Khương Hạ, thấp giọng tự nói: