Trong lịch sử, người Ainu đã từng phải chịu sự phân biệt đối xử rất tồi
tệ, Chính phủ Nhật Bản cũng như phần lớn người dân đều xem họ là một tộc người bẩn thỉu, lạc hậu và nguyên thủy.
Trong thời kỳ Minh Trị,
khoảng thời gian mà Nhật Bản tiếp nhận những tư tưởng mới từ phương Tây
cùng với sự hồi phục uy quyền của Thiên Hoàng, người Ainu bị buộc phải
làm những người lao động thấp cổ bé họng, những vùng đất quê hương khi
xưa cũng bị chính quyền tư nhân hóa.
Từ thế kỉ mười chín đến hai
mươi, chính phủ Nhật Bản đã từ chối quyền tự do của người Ainu đối với
các hoạt động văn hóa truyền thống của họ, đáng chú ý nhất là quyền nói
ngôn ngữ của họ cũng như quyền săn bắn và sống thành cộng đồng của họ.
Những chính sách này được thiết kế nhằm tiếp nhận hoàn toàn Ainu vào xã
hội Nhật Bản, cũng như xóa bỏ văn hóa và bản sắc Ainu.
Vào cuối
thế kỷ hai mươi, các phong trào phục hưng và hồi sinh văn hóa Ainu ngày
càng trở nên mạnh mẽ. Vào năm 1994, Kayano Shigeru – người Ainu đầu tiên trở thành thành viên của Quốc hội Nhật Bản đã tạo ra một số cải cách
pháp lý để bảo vệ văn hóa Ainu. Những đề xuất này đã được thông qua
trong những năm sau đó.
Năm 2008, Nhật Bản chính thức công nhận người Ainu là người bản địa, thay thế cho tuyên bố họ là thổ dân cũ vào năm 1899.
Người Ainu không sử dụng tiếng Nhật mà có ngôn ngữ riêng là tiếng Ainu.
Mặc dù đã xuất hiện từ rất lâu nhưng tiếng Ainu lại không có chữ viết mà
chỉ được lưu giữ thông qua truyền miệng, hiện tiếng Ainu được ghi chép
lại bằng hệ chữ Katakana của tiếng Nhật.
Hiện tại, tiếng Ainu có
thể được xem là một ngôn ngữ bị đe dọa hoặc một ngôn ngữ cực kì nguy cấp được Ethnologue liệt kê vào lớp 8b: "Gần tuyệt chủng."
Đa phần
trong số 15.000 người Ainu ở Nhật Bản chỉ nói tiếng Nhật, ngày nay, chỉ
còn chừng vài trăm người bản ngữ sót lại, ở sống ở đảo Sakhalin và một
phần ở Hokkaido.
Điều kỳ lạ là người Ainu ở Hokkaido có đời sống tốt hơn người Ainu ở Sakhalin, nhưng ở Sakhalin, các làng người Ainu
lại bảo lưu văn hóa tốt hơn Hokkaido, trong đó, tỉ lệ người dùng được
tiếng bản ngữ cũng nhiều hơn.
Yamamichi Yomaru và thanh niên
trông trẻ nói chuyện với nhau bằng tiếng Ainu rất lõi, ngôi làng nhỏ của họ chỉ có khoảng gần ba mươi người, tất cả mọi người đều có thể nói
tiếng Ainu, bọn họ nói những chuyện trên trời dưới đất, kể cả điện thoại cũng bị họ chôn dưới đất, không dùng đến nữa.
Giống như hai người Ainu bình thường.
...
Leonidovich Hopner bay một vòng trên bầu trời đảo Sakhalin, ban đầu ở mười một làng người Ainu, sau đó mở rộng phạm vi đến Yuzhno-Sakhalinsk, Kholmsk,
Korsakov và toàn đảo, hòn đảo này rộng 72.492 km2, bằng một phần năm
nước Nhật tuy nhiên phần lớn phạm vi đảo là rừng, nữ chúa chỉ mất hơn
một giờ để dò xét hết toàn bộ diện tích đảo.
Phạm Nhã và Shen
Long, Hoàng, Chien the Great thì đứng trên những tầng mây để chờ đợi,
chúa tể không đi theo Leonidovich Hopner, cô ta đi một mình thì nhanh
hơn đi với y.
Hơn một giờ sau họ đã thấy Leonidovich Hopner cưỡi Bạch Khả, lững thững bước tới, nữ chúa nói: "Không tìm thấy, ta không
nghe ra manh mối nào cả."
Phạm Nhã chau mày: "Thật kỳ lạ, chúng không ở Shakalin sao?"
Hoàng nói: "Có khi nào chúng biết chúng ta có thể dò xét bằng âm thanh nên
giữ im lặng không, lần trước ở nhóm tán gẫu anh có bảo tôi đi dạo phố
ấy, chuyện này chỉ ở trong cộng đồng Walker nhưng chúng cũng có Walker,
bọn khủng bố này rất xảo quyệt, có thể đoán ra được cũng không chừng."
Phạm Nhã nói: "Có khả năng, nhưng việc giữ im lặng không lộ ra tung tích là
rất khó, ngoài tiếng nói chuyện còn có rất nhiều loại âm thanh có thể tố cáo chúng là ai, một tổ chức khủng bố có quy mô không thể nào không để
lộ bất kỳ thứ gì được, trừ phi... "
"Trừ phi chúng chỉ có vài
người, hai hoặc ba người, đồng thời chúng cũng không có bất kỳ thiết bị
công nghệ cao, vũ khí hay trang bị có thể phát ra âm thanh nào."
Chien the Great trợn mắt: "Hai, ba người làm sao mà... "
Hắn định nói, chỉ có hai, ba người, thì làm thế nào mà có thể tổ chức các
đợt khủng bố đe dọa, uy hiếp cả nước Nhật, suýt chút nữa thì hại chết
Shaka de Virgo và hai Walker khác của The Innovators được, hơn nữa hiện
tại chúng lại không có bất kỳ thứ vũ khí hay công cụ nào, nghĩa là chẳng có sức tự vệ, như những con cừu và con dê trước đàn sói là các Walker,
vì lẩn trốn mà chúng dám mạo hiểm như vậy sao?
Nhưng lời vừa định thốt ra thì hắn im bặt, bởi vì hắn nảy số tới những thứ còn ghê gớm
hơn: "Chúng ta vẫn nghĩ chúng là một tổ chức, trong đó có một tên cầm
đầu, một tay bắn tỉa, từ dấu hiệu xâm hại và tra tấn tìm thấy được trên
thi thể của bé gái mà anh nói, chúng phải có bè lũ tay chân nữa."
"Nhưng thực tế ngài Hopner dò xét cả nước Nhật cũng không hề tìm được tổ chức
hay sào huyệt bọn khủng bố, ở đảo Shakalin cũng như vậy. Nếu như chúng
chỉ có vài người mà không phải là một tổ chức, có khi nào chúng vẫn lẩn ở Nhật không?"
"Nếu chỉ có vài người, mà chúng lại biết về việc
chúng ta có thể dò xét bằng âm thanh, chúng có thể dễ dàng lẩn trốn, chỉ cần nằm trong một cái nhà trọ nào đó ngủ khò khò là được?"
Phạm
Nhã thở dài, suy đoán của Chien the Great rất có lý, nếu như quy mô của
tổ chức khủng bố này không lớn như bọn họ tưởng, thậm chí, chỉ có hai
đến ba người chủ mưu và các Walker đã đền tội thì thật khó để mà lần ra
chúng, đặc biệt khi chúng đã biết về siêu giác quan của chúa tể, mọi
chuyện còn phức tạp hơn.
White Castle nhận các thông tin từ đảo Shakalin do phó chủ tịch báo lại, quân sư Thoth phân tích:
"Tôi và chủ tịch vẫn cho rằng chúng là một tổ chức, chúng chỉ rã bầy sau vụ
khủng bố, chia nhỏ để trốn vào trong cộng đồng và nếu có cơ hội thì sẽ
tập hợp lại sau, lũ tay chân của chúng có thể vẫn ở Nhật nhưng bọn cầm
đầu thì chắc chắn phải trốn đi."
"Nếu không phải là một tổ chức
thì chúng không thể nào thực hiện được kế hoạch khủng bố ở Osaka, việc
tìm ra các địa điểm bí mật để Queen Xenomorph đẻ trứng không phải là
chuyện dễ dàng, việc chúng tuyên bố và nhận trách nhiệm vụ ám sát
Miharu, hơn nữa còn công khai tin tức của hai mươi bốn ổ trứng, đặt bom
và kích nổ, chống điều tra thông tin tín hiệu... để thực hiện những việc này, cần có sự phối hợp của cả một tổ chức, một, hai cá nhân thì không
có cách nào làm được."
Phạm Nhã hỏi: "Vì sao phía các anh lại cho rằng bọn cầm đầu phải trốn đi?"
Thoth nói: "Đây là kế lý đại đào cương trong ba mươi sáu kế. Mận chết thay
đào, đưa người khác ra thế thân gánh vác tai họa cho mình."
"Đã
là tổ chức thì phải có một cơ cấu theo hàng dọc, hàng ngang nhất định, ở hàng dọc, trên cùng là tên cầm đầu, bên dưới là các trợ thủ đắc lực của hắn, dưới nữa sẽ có lũ tay chân làm việc lặt vặt. Theo hàng ngang thì
hắn có người hợp tác, cung cấp bom và vũ khí."
"Chúng phải rời
khỏi Nhật vì chính phủ Nhật truy quét quá ráo riết, các anh thì lại bay
trên trời dò xét, nếu chúng ở lại Nhật thì rất dễ sa lưới bởi một mắt
xích lỏng lẻo nào đó trong chuỗi quan hệ của chúng, hoặc thậm chí cũng
có thể bị bán đứng."
"Ở Nhật, trong các băng nhóm tội phạm và
Yakuza mà anh báo tin cho Miharu, có thể cũng có các mắt xích này, chúng không biết nhân dạng của tên trùm khủng bố nhưng biết phương thức liên
lạc, biết các địa điểm gặp mặt của cả hai bên. Vì những rủi ro đó, chúng phải trốn khỏi nước Nhật, thậm chí để lại hết lũ tay chân trên đất
Nhật, gánh tội thay cho chúng."
Chủ tịch: "Quan sát mười một làng Ainu, cẩn thận, tránh va phạm với lực lượng ở Yuzhno-Sakhalinsk, ừm, có thể Vodka và All-Natasha sẽ xuất hiện."
"All-Natasha?"
"Walker mới của Nga, sau Vodka, dịch chuyển từ khu vực Châu Âu sang Noria, là một người bảo vệ tự nhiên."
...
Yuzhno-Sakhalinsk là trung tâm hành chính của vùng Sakhalin, phía nam đảo Sakhalin trên
sông Susuya. Thành phố có nhiều ngành công nghiệp, trong đó quan trọng
nhất là chế biến khí đốt và dầu mỏ, thành phố có các tuyến đường sắt
thông đến Korsakov và Kholmsk.
Yuzhno-Sakhalinsk, là một thành phố lớn, hiện đại và đẹp.
Lúc bấy giờ, lực lượng liên bang đang tập kết tới bốn đại đội, bốn trăm tám mươi lính Nga, năm mươi chiếc xe Jeep có gắn ụ súng, mười trực thăng
quân sự ở sân bay Yuzhno-Sakhalinsk, những ụ súng máy và trực thăng này
mới được chuyển tới từ Nga bằng đường hàng không, Vodka và All-Natasha
cũng xuất hiện trong đoàn quân này.
All-Natasha, Walker thứ hai
của Nga là một người phụ nữ cỡ ba mươi, có cơ thể quyến rũ mời gọi chẳng kém Anubis, cô ta có mái tóc màu đen được buột cao, đôi mắt màu xanh lá với vòng dây leo quanh con ngươi, nét đặc trưng của một người bảo vệ tự nhiên, cạnh cô là Vodka, Walker người Nga ở khu vực Châu Á, cũng là một Walker trực thuộc điện Kremlin, chỉ nghe lệnh điều động từ chính ngài
Tổng Thống.
Vodka có đôi mắt giống với Rengoku Kyojuro, gã là một người đàn ông Nga đẹp trai và hầm hố, tóc ngắn, cao hơn hai mét, to như con gấu đực, cơ bắp lực lưỡng, râu ria rậm rạp, không như chúa tể bị
rụng hết lông trên người chỉ còn tóc và chân mày, cũng mòn hết vân tay
và kẽ tay.
Sự cải tạo của các bậc Thầy trên những con đường khác
chỉ làm người nhận đặc ân của họ có những dấu hiệu của con đường và có
một cơ thể cân đối, mạnh mẽ và dung mạo đẹp hơn nhưng sự cải tạo của
Leonidovich Hopner với Phạm Nhã thì khác hẳn, nữ chúa như lột đi cái xác cũ của người thiếu niên, biến y thành một vị á Thần.
Hai vị
Walker đến từ Nga mặc một đồ bó sát có màu trắng rất kỳ lạ, bộ đồ liền
thân bọc kín người trông như được lắp ghép từ những bó cơ nhân tạo, theo từng bước chuyển động của Vodka và All-Natasha, những bó cơ nhân tạo
cũng giãn ra hoặc co lại trên người họ, nó cũng có phần cổ kéo dài lên
che được miệng và mũi họ, chỉ là bình thường thì họ thích kéo cái "khẩu
trang" này xuống.
Vodka ngậm một điếu xì gà, gã nhìn xung quanh,
các Ivan và Natasha vô danh đang tất bật chuẩn bị quân trang, vũ khí và
súng ống để làm nhiệm vụ.
Gã thấy không ai để ý tới hai người mình thì liền thò tay xuống dưới... bóp mông All-Natasha.
Vodka phun ra một ngụm khói: "Bộ đồ này dày quá, chẳng có cảm giác gì hết."
All-Natasha: "Ngày nào mà không bóp, không thấy chán hả?"
Vodka dùng hành động thay cho câu trả lời, gã lại nhìn xung quanh một lần
nữa, thấy không ai ngó liền vứt điếu xì gà, ghì cổ All-Natasha rồi đặt
lên đôi môi đỏ mọng của cô một nụ hôn rất bạo, làm cô thấy ngộp thở.
"Ừ, đàng hoàng, nào xong chuyện thì không đàng hoàng."
...
Đoàn quân gồm năm mươi chiếc xe Jeep có gắn ụ súng, mười trực thăng vũ trang chở theo hơn bốn trăm Ivan và Natasha của lực lượng liên bang cùng với
hai Walker của nước Nga chạy dọc ven biển, bọn họ tách ra thành nhiều
nhóm quân nhỏ hơn đi đến tất cả các buôn làng người Ainu tiến hành lục
soát và truy quét bọn khủng bố đang lẩn trốn trong sắc tộc bản địa này.
Trước đây, nguồn thức ăn chính của người Ainu đến từ việc săn bắt, câu cá
hoặc hái lượm rau dại, nấm, các loại quả mọng trong rừng, việc chế biến, nấu chín thức ăn cũng đơn giản với mỡ động vật, tảo và muối. Khác với
người Nhật thích ăn sống, người Ainu chỉ ăn thực phẩm đã nấu chín.
Hiện nay họ vẫn săn bắn nhưng để tăng nguồn cung thực phẩm, người Ainu cũng
tiến hành các hoạt động canh tác và chăn nuôi, họ còn có một nguồn thu
kinh tế chính là các sản phẩm thủ công.
Cánh đàn ông thì làm mộc, chạm khắc gỗ còn phụ nữ thì tạo ra các sản phẩm dệt, may thủ công, họ
mang các sản phẩm này lên Yuzhno-Sakhalinsk để bán hoặc chờ những thương lái cũng là người Ainu đi thuyền từ Hokkaido sang thu mua, ở Hokkaido,
người Ainu gần như đã đồng hóa với dân Nhật, rất nhiều tập tục đã xói
mòn theo thời gian.
Gã mập Yamamichi Yomaru đang ngồi chạm gỗ,
động tác của gã rất thạo và tỉ mỉ, những người đàn ông Ainu khác cũng
đang làm việc của họ, phụ nữ thì tụ chung với nhau để dệt vải.
Thanh niên "trông trẻ" cũng ngồi làm một cái nhạc cụ cầm tay tên là Mukkuri,
đây là một loại nhạc cụ truyền thống của người Ainu, bé Ranka hóng hớt,
nhìn Mukkuri dần được hoàn thiện, đây là đồ chơi của nó.
Lúc
này, từ phía xa có mấy tiếng động cơ xe vọng tới, những người Ainu dáo
dác đứng dậy, lực lượng liên bang đóng ở Yuzhno-Sakhalinsk chia ra năm
chiếc Jeep có gắn ụ súng đi đến làng của Yamamichi Yomaru. Một người
lính bước xuống cầm loa nói bằng tiếng Nga:
"Chúng tôi là lực lượng của liên bang, đến làng mình để điều tra lũ tội phạm đang lẩn trốn, xin mọi người hợp tác."
Bà cụ có cái lưng còng chính là già làng, bà ta chống gậy đi tới chỗ anh lính và cũng nói bằng tiếng Nga:
"Cái... gì? Tội... phạm gì...?"
Người lính buông loa xuống, nói lớn để bà nghe được rõ: "Cụ có thấy người lạ nào ở trong làng mình không?"
"Ở đây... không có... người ngoài."
Người lính nói: "Chúng tôi cần tiến hành lục soát, cụ chuyển lời với mọi người."
"Lục soát... cái gì... đã nói không... có người ngoài, mấy cậu... đi đi."
Người lính nhíu mày.
Yamamichi Yomaru cầm theo con dao khắc gỗ và cái đục chạy tới: "Họ nói gì vậy cụ?"
Đoạn gã nhìn người lính Nga này, mặt có vẻ cảnh giác và đề phòng. Già làng
thuật lại với Yamamichi Yomaru, gã béo nghe xong thì nói với vẻ rụt tè:
"Cụ ơi, cụ cho họ lục soát đi cụ ơi, cụ ơi, mấy người này dữ lắm đó, mấy người này có súng đó."
Bà già lẩm cẩm rồi nhưng cũng nghe và hiểu chữ "dữ", thế là đồng ý cho lực lượng ập vào làng lục soát và tìm kiếm, những người lính Nga đi vào
từng ngôi nhà, lục tung mọi góc xó của ngôi làng người Ainu, những người dân tộc thấy họ làm cho mọi thứ trong làng lộn xộn lên hết thì có vẻ
giận lắm nhưng mà không dám nói gì.
Hồi lâu sau, các binh lính
đến báo cáo kết quả. Người lính chỉ huy đang cầm loa gật đầu, đoạn lại
báo cáo với chỉ huy lực lượng qua bộ đàm rồi nói với những người Ainu: