Phạm Nhã có thể hình dung được cơn giận của dân bản địa MU Continel khi
mà y mang Kẻ Phàm Ăn qua thế giới của họ, mọi nỗ lực mà vị chúa tể và
The Innovators đang dựng xây sẽ bị đổ bể hết nếu như chuyện này bị lộ.
Đó là còn chưa kể, không có ai chắc chắn điều gì sẽ xảy ra nếu như Phạm
Nhã mang Kẻ Phàm Ăn đến MU Continel, liệu nó có hợp nhất với một Kẻ Phàm Ăn khác đã bị trục xuất ở đâu đó hay không?
Hay tệ hơn, nó có "kích hoạt" một sự kiện bất khả tri nào chăng?
Leonidovich Hopner và Phạm Nhã đã từng làm cho đợt dịch chuyển lần thứ tư diễn ra đột ngột như vậy.
Cuối cùng, Leonidovich Hopner sẽ phải sử dụng sức mạnh của cô liên tục để
duy trì trạng thái của Kẻ Phàm Ăn, cô sẽ chẳng thể làm gì được ngoài
việc đó mà cô thì lại đang có những vấn đề, ít nhất là về sức khỏe mà cô không nói với Phạm Nhã.
Tất cả những điều này thật tệ, chẳng có cái nào đáng để suy xét cả, đây là phương án tồi.
Phạm Nhã hỏi: "Việc tạo ra thế giới nhỏ khó khăn lắm hay sao?
Leonidovich Hopner lắc đầu: "Không phải chỉ là khó không mà là ngươi sẽ chẳng làm được."
Phạm Nhã truy vấn: "Ngài chưa nói thì làm sao tôi biết mình không làm được?"
Leonidovich Hopner thở dài, trong nét mặt vị nữ chúa lúc này có vẻ gì đó lạ thường
lắm. Sự bất an dâng lên như cơn sóng vỗ vào lòng Phạm Nhã, chúa tể đến
gần và chạm vào vai cô:
"Ngài nói cho tôi đi."
Leonidovich Hopner mím môi, cô hỏi: "Ngươi có biết vì sao hệ sinh thái của chúng ta lại kỳ quặc như vậy không? Nó không hề có một loài động vật nào có vai
trò tích cực trong tự nhiên, thế giới này chỉ có đầy lũ tạo vật chỉ biết giết chóc."
"Chỉ có ở ngoài biển mới còn có những loài động vật
bình thường, hoặc trong các thế giới nhân tạo, đâu đó vẫn còn có động
vật, những nơi khác thì không có kể cả một con côn trùng, ngươi có biết
vì sao không?"
"Ngươi chưa từng nhìn thấy bất kỳ một con vật nào ở thế giới này, trừ ngựa, có đúng không? Mèo, chó, thú cưng, ngươi chưa
từng nhìn thấy dù chỉ một, có biết vì sao không?"
Phạm Nhã chau
mày, y lắc đầu. Chúa tể cũng để ý tới chuyện này nhưng không nghĩ sâu về nó, y quy hết cho sự diệu kỳ của MU Continel, xứ này lạ lắm, nó không
có một con muỗi, nhện hay kiến nào, dù đó những thứ sinh vật dễ thấy
nhất.
Tất cả những nơi mà Phạm Nhã đi qua đều không hề thấy dấu tích của thú cưng như chó mèo, tuyệt đối không thấy.
Thậm chí dưới mặt đất cũng chẳng có giun, không có một con ong mật nào bay
giữa các bụi hoa. Họa hoằn lắm thì ở biển mới thấy có cá tôm. Còn đâu
đều là các tạo vật.
Nữ chúa nói: "Trừ loài ngựa ra thì động vật
đều chết cả rồi, do chúng ta giết chết. Các tạo vật và khí hậu lạ kỳ là
những gì mà thế giới này đáp lại do hành vi của chúng ta, điều này giống như sự trừng phạt vậy."
"Còn những thứ thịt mà ngươi ăn, trừ món hải sản ở Lorencia Đệ Tam Vệ Thành ra thì đều là các loại thịt gia súc, gia cầm được chúng ta tạo ra y như thật."
Những suy nghĩ hoang đường hiện lên trong đầu Phạm Nhã, và Leonidovich Hopner đính chính điều đó:
"Thế giới nhân tạo cần sự hiến tế của thế giới thật, nó cần sinh mạng, để
tạo ra một thế giới có thể chứa được Hydra, chúng ta đã hiến tế hàng tỉ
con côn trùng, bò sát, động vật giáp xác, hàng triệu động vật có vú, có
những loài giống như ở thế giới của ngươi vậy."
"Nhưng thứ tốt
nhất để hiến tế luôn là con người, bởi vì loài người có linh hồn, chúng
ta đã quét sạch hết toàn bộ động vật trên thế giới này để trục xuất các
Nim yếu nhất.". Truyện Điền Văn
Chúa tể ngơ ngác, Leonidovich Hopner lại nói tiếp: "Kẻ Phàm Ăn là một Nim
hùng mạnh, thế giới có thể chứa nó thì không thể tạo ra bằng mỗi động
vật được, cần... con người."
Cô nhìn vào mắt chúa tể: "Một triệu
người, ngươi có thể giết chừng đó người không hả Nhã, đồng thời, còn có
vô số động vật khác để hoàn thiện thế giới nữa, ngươi có làm được không? Ngươi có thể giết cả triệu người và tàn phá hệ sinh thái của các ngươi
không?"
Chúa tể lùi ra sau vài bước, Leonidovich Hopner nói:
"Lịch sử của chúng ta bị viết lại, chúng ta gần như bị quét sạch khỏi
lục địa nhưng không phải do Nim, ngươi đã từng chiến đấu với nó nên
ngươi hiểu điều này, trừ phi đã tiến hóa lên trạng thái mạnh nhất, thì
Nim có thể bị áp chế."
"Ít nhất, nó khó có thể tàn phá cả thế giới như những gì lịch sử đã nói."
"Thực tế, những người bị được coi là bị Nim giết hại, là những người bị hiến
tế thành các thế giới nhân tạo để trục xuất Nim, hàng tỉ người."
"Ngươi còn muốn biết cách tạo ra thế giới nhỏ nữa không?"
Phạm Nhã rùng mình vì cơn ớn lạnh chạy dọc người, vị chúa tể cố tìm mọi cách để bình ổn cảm xúc nhưng không thể, y không có cách nào để làm chuyện
đó cả.
Giết chết, hiến tế một triệu người và rất nhiều động vật,
phá hoại hệ sinh thái của Địa Cầu và thậm chí với hậu quả là tạo ra một
hệ liệt "trừng phạt" nào đó của vũ trụ?
Phạm Nhã có làm được không?
Chúa tể cảm thấy, lần đầu trong đời mình, y bị mắc kẹt và không thể thoát ra được và y cũng hiểu vì sao Leonidovich Hopner lại gợi ý ngay chuyện
chuyển Nim qua MU Continel để cho cô xử lý nó.
Mẹ kiếp!
Mẹ kiếp!
Phạm Nhã bắt đầu thở một cách nặng nhọc, mặt của chúa tể nhăn nhúm,
Leonidovich Hopner lại cảm giác thấy ngọn lửa đã từng xuất hiện bên
ngoài biệt thự trắng, mà khi này nó dữ dội hơn nữa.
Sự cuồng
loạn hiện ra trong đôi mắt vàng với vòng lửa rực rỡ của Phạm Nhã, kèm
theo đó là cái phẫn hận và cơn thịnh nộ khôn cùng mà chẳng biết phải
hướng về phía ai.
Vị chúa tể lúc này trông như một con quỷ hoặc một con thú đáng sợ, một con thú bị thương và nó rất nguy hiểm.
Leonidovich Hopner còn đọc được trong đôi mắt của Phạm Nhã, ngoài sự điên cuồng và
giận dữ, còn có hoảng loạn, đây là một con thú bị nhốt trong song sắt
tối tăm.
"Cho nên, hãy làm theo cách ta nói đi."
Phạm Nhã nhìn Leonidovich Hopner, người y run lên và trái tim thì đau nhói.
"Thế giới này thật thịnh vượng, nhưng ngươi biết ta đã vui đến chừng nào khi đến Địa Cầu và nhìn thấy lũ bướm, những con chim bay trên trời không,
chúng chỉ có trong sách thôi."
"Đừng lo lắng cho ta, ta mạnh mẽ
hơn ngươi nghĩ nhiều. Nhé, làm theo cách đó đi, đừng hiến tế một ai cả,
thế giới đó thật đẹp đẽ biết mấy, ngươi nỡ lòng nào nhìn nó tàn lụi như
nơi này sao?"
Phạm Nhã phải làm sao với sự chân thành của Leonidovich Hopner, y phải nói gì với cô đây?
Người phụ nữ này đã phải chịu đựng rất nhiều khổ đau, dẫu cho cô đã chạm tới
đích cuối của con đường và trở nên thánh thần, một vị thánh thật sự.
Thế nhưng cô đã có bao ngày vui?
Trước khi trở thành Quân Chủ của Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, hẳn là có những
ngày mà cô thật sự được cười và cảm thấy hạnh phúc nhưng sau đó thì sao, một góc khác của những lỗi lầm mà cô nói là những tổn thương và bài học đắt giá.
Cô là vị Quân Chủ cô độc, luôn giằng xé với những lỗi
lầm của mình suốt bao năm, lúc nào cũng đau đớn và đầy khiếm khuyết,
không có bất cứ sự giải thoát nào.
Cô từng bị phản bội ở Noria,
bị truy sát. Và cô còn phải trải qua những điều tiếng của Lucius Hopner, cha cô, khi mọi chứng cứ đều chỉ ra là ông đã bán đứng Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, làm thế nào mà cô có thể trải qua những chuyện này.
Với một người yêu thương cha mẹ và gia đình như Leonidovich Hopner, đó chẳng khác gì sự tra tấn.
Và cô còn mang nỗi đau và sự thất vọng với Gellert Grindelwald, một kẻ giống như hy vọng của cô.
Cô đã sống lặng lẽ ở ngôi biệt thự rộng lớn này, như một linh hồn vất
vưởng cứ mãi tìm kiếm bình yên nhưng đổi lại không là gì cả.
Khi
Phạm Nhã đến bên Leonidovich Hopner, khi y đã hiểu nhiều điều về người
phụ nữ này, chúa tể muốn xoa dịu những nỗi đau của cô, muốn xóa sạch
những thứ không hay đeo bám cô từ quá khứ cho đến hiện tại.
Thế nhưng mà y làm được gì cho Leonidovich Hopner rồi?
Chẳng có gì, y chỉ làm hại cô thêm, vì y mà cô đến Địa Cầu, mất mười ba năm
tuổi thọ, Phạm Nhã nhớ như in ánh mắt của bà Margaret Martha lúc biết
chuyện.
Cứ nghĩ đến việc Leonidovich Hopner đã phải cô độc suốt mười ba năm trời, lòng của vị chúa tể chùng xuống.
Phạm Nhã nói, giọng của y trầm và thấp, nó bị nghẹn bởi hàng mớ cảm xúc:
"Không, tôi phải tìm cách. Tôi sẽ tìm được cách, tôi không muốn em hy sinh vì
chúng tôi đâu. Phải liên tục trấn áp Kẻ Phàm Ăn như vậy thì có khác gì
nô lệ của nó, trong khi... em cũng không hề khỏe như bề ngoài, tôi làm
sao có thể chịu đựng được."
Leonidovich Hopner đặt hai bàn tay của cô lên đôi gò má của chúa tể, cô mỉm cười và dùng một thứ xưng hô chưa bao giờ từng:
"Em chịu được mà."
Điều này kích thích Phạm Nhã, chúa tể gào lên: "Dẹp đi."
"Những điều mà tôi làm còn có ý nghĩa gì nữa chứ, dẫn dắt? Sứ mệnh? Vứt hết
đi, vì sao mà vấn đề của cả thế giới lại là vấn đề của tôi chứ, vì sao,
vứt hết đi, dẹp hết đi."
"Dẹp hết đi."
"Tôi không cần nữa."
Leonidovich Hopner dịu dàng lau những giọt lệ tuôn trên mặt vị chúa tể, đây là lần
đầu mà y rơi nước mắt, vị chúa tể này luôn gồng gánh quá nhiều thứ trên
vai mình ở tuổi đời còn trẻ, y đã vỡ òa rồi.
Cô nhẹ nhàng ôm vị chúa tể: "Đừng như vậy mà, thế này không phải là Nhã đâu."
Phạm Nhã nghẹn ngào: "Tôi phải làm sao đây, phải làm gì đây."
Y lau nước mắt: "Mẹ kiếp, khốn nạn, bất kỳ ai đã làm điều này, thánh thần hay con người, đều là lũ khốn nạn. Quân khốn nạn, mẹ kiếp, bọn chó."
"Tại sao lại làm việc như vậy."
Leonidovich Hopner vỗ về vị chúa tể: "Thôi nào, nói bậy luôn rồi kìa, cứ như một đứa trẻ ấy."
Phạm Nhã gục đầu lên vai Leonidovich Hopner, vị chúa tể thật sự đã khóc như
đứa trẻ, nước mắt như mưa cứ không ngừng tuôn, từ nơi sâu thẳm trong
linh hồn của vị chúa tể, có những tín điều bị lung lay và sắp vỡ tan
tành.
"Không, vẫn còn có cách khác."
Chúa tể hít sâu, y
nói: "Tôi sẽ ở đó, tôi sẽ luôn ở nơi đó và chiến đấu với nó, tôi sẽ hủy
diệt Kẻ Phàm Ăn, hết lần này đến lần khác, cho đến mãi mãi."
Leonidovich Hopner thở dài: "The Innovators cần vị chúa tể của họ, thế giới, loài người cũng cần Shaka de Virgo."
Leonidovich Hopner ngước đầu lên, cô nói: "Nếu lo cho ta quá thì... ta làm việc đó
năm năm thôi, đợi ngươi làm hết mấy chuyện mà ngươi nói ý, đợi ngươi
cưới ta, chúng ta sẽ cùng nhau làm, được chưa nè? Chịu chưa?"
"Ta biết ngươi cần ta chứ, ta có đi đâu mất tiêu, hay làm việc này thì ta
sẽ chết một cách lãng xẹt đâu mà ngươi khóc lóc thế hử tên ngốc ơi.
Ngươi quan tâm ta quá nên lo lắng thừa đó có biết không?"
Phạm Nhã lắc đầu: "Không được."
Leonidovich Hopner dùng tay áo của cô để lau mặt cho vị chúa tể: "Thế thì sao mới chịu đây, khổ quá, người đâu mà cứng đầu."
"Tôi quyết rồi, ngài đừng nói nữa."
Nữ chúa chau mày: "Ngươi không sợ đây là cái bẫy của kẻ nào đó sao, ngươi
gần như bị giam ngoài không gian với Kẻ Phàm Ăn, cả Hion cũng buộc phải
lên trên đó. Ở mặt đất, không có các ngươi, loài người hầu như không còn sức mạnh răn đe mang tính chiến lược nào."
"Tôi biết, ngài... đừng nói nữa. Làm ơn."
Leonidovich Hopner thở dài: "Đồ ngốc."
...
Có lẽ vì để xoa dịu cho vị chúa tể, mà tối khuya, Leonidovich Hopner lại
chủ động rủ rê y vào phòng mình dù trong nhà lúc này còn có hai người
khác, họ ngồi xem Anime cùng nhau.
Leonidovich Hopner chiều Phạm
Nhã lắm, cô bật Clannad cho y xem, một bộ Anime sướt mướt mà chúa tể
thích còn cô thì thấy hơi ngán.
Ba đứa trẻ dễ thương như búp bê
đã ngủ rất say, họ phải vặn âm lượng rất nhỏ dễ không làm phiền chúng,
với các chúa tể có siêu giác quan thì bấy nhiêu cũng đủ cho một trải
nghiệm phim tuyệt vời.
Đã lâu rồi họ chẳng xem Anime với nhau thế này, giống với những ngày đầu, chỉ là, lại ấm áp và tình cảm hơn xưa
nhiều, Leonidovich Hopner ngồi rất sát và cô tựa đầu mình lên vai vị
chúa tể.
Được một lúc, cô thấy nghiêng đầu thế coi phim không
sướng lắm nên thôi, phải tách ra, Phạm Nhã không thích vậy nên y bế thốc luôn Leonidovich Hopner, trong sự "phản đối" của cô, y đặt gọn người
phụ nữ vào trong lòng mình.
Phạm Nhã tựa lưng vào chân giường của nữ chúa, y ôm Leonidovich Hopner, giống như đã trở thành một cái ghế rất êm của cô vậy.
Vị chúa tể nắm tay Leonidovich Hopner, cô lèm bèm: "Thế nào cũng dê được, xem phim cũng thế, đàn ông đều như vậy à?"
Phạm Nhã thơm lên má cô: "Tôi không biết."
"Ừm, xem phim đi."
Phạm Nhã lại hôn thêm mấy cái mới thôi, rồi họ im lặng và xem phim, hết tập
này đến tập kia, Clannad là một bộ phim có tuyến thời gian dài, từ thời
mà các nhân vật là những cô cậu học trò, cho đến khi họ lớn lên và cặp
nhân vật chính thì có một cô con gái nữa.
Đây cũng là một bộ phim buồn, vì người nữ chính đã mất, chẳng hiểu vì sao mà Leonidovich Hopner lại thấy mủi lòng, cô siết chặt tay Phạm Nhã.
"Nếu như... "
Chúa tể nói: "Đừng, đừng có nếu gì hết."
Leonidovich Hopner bật cười: "Được rồi, không có nếu nữa."
"Buồn ngủ chưa?"
Phạm Nhã ngạc nhiên, Leonidovich Hopner đính chính, dường như cô sợ y hiểu
lầm: "Ý ta là chắc ngươi mệt lắm rồi vì đã phải chiến đấu lâu như vậy,
hơn nữa còn phải... chịu đựng những thông tin này, khổ thân ngươi. Ngươi nên ngủ một giấc, ừm, sáng mai lại đi nữa phải không?"
Chúa tể trầm mặc.
Leonidovich Hopner nói tiếp: "Ta biết ngươi sẽ làm gì, ngươi sẽ tìm cách để gặp
Isildur Numenor, ta khuyên ngươi nên bỏ ý tưởng đó. Hứa với ta, nhé, sẽ
không có ích gì đâu. Nếu như thật sự có kẻ đã thúc đẩy Kẻ Phàm Ăn sinh
ra trên đời mà chẳng phải tự nhiên... "
"Thì Isildur Numenor và
kẻ đó khó mà không liên can với nhau được, ta biết, lòng của ngươi rất
giận nhưng phải bình tĩnh. Đừng có giận quá mà mất khôn."
Phạm Nhã thở dài: "Được, tôi nghe em."
Leonidovich Hopner cười tủm tỉm, có vè thích thú mỗi khi mà Phạm Nhã gọi cô thế, nữ chúa thấy mình trở thành một cô gái nhỏ, tuy cô đã nói y không được
xưng như vậy nhiều, nó sến rện à, nhưng cô mê ngọt, miệng thì nói thế
thôi chứ lòng thì vui lắm.
Nữ chúa xoay người sang để nhìn Phạm Nhã: "Thế đi ngủ nào, hôm nay ta cho ngươi ôm ta đó."
Chúa tể bế cô lên như một công chúa, y đặt người phụ nữ đẹp tuyệt mỹ lên chiếc giường và cởi giầy cho cả hai rồi nằm ôm cô.
Leonidovich Hopner cảm giác bàn tay của y đang vuốt ve sau lưng mình, chúa tể chạm
vào mái tóc của cô cứ như chúng gây nghiện vậy:
"Thích không?"
Phạm Nhã hôn lên mũi vị nữ chúa: "Thích lắm, thật sự rất thích."
"Ừm."
Leonidovich Hopner rúc vào ngực Phạm Nhã: "Ta thương ngươi."
Chúa tể thấy lòng mình ấm lên, y ôm cô chặt hơn: "Leonidovich."
"Hửm?"
"... xin lỗi nhé, tôi không có mang xăng qua để đổ vào xe cho em."
"Không sao, lần sau đi."
Nữ chúa hít hà mùi hương nam tính của Phạm Nhã, cô lại cắn nhẹ vào ngực y: "Giờ có Nhã là được rồi."