Hành tinh xanh là một khối cầu vĩ đại, nhưng mặt trời còn lớn hơn nhiều, đường kính mặt trời dài hơn một trăm lẻ chín lần đường kính của Địa
Cầu. Thể tích của mặt trời cũng lớn gấp một triệu ba trăm lần lần thể
tích của Địa Cầu.
Phạm Nhã đã bay đến mặt trời, vị chúa tể vĩ
đại, con người và là sự sống đầu tiên của cả Thái Dương Hệ đã đến với
trung tâm, nguồn cội của mọi sự sống, vầng thái dương có độ tuổi hơn bốn phẩy năm tỉ năm.
Mặt trời của Thái Dương Hệ đã sống được một nửa cuộc đời của nó, khi đem so với loài người, đây là một người có độ tuổi trung niên, nếu là đàn ông, thì "ông ta" đang ở trong giai đoạn sung
mãn nhất của cuộc đời mình, sau năm tỷ năm nữa, trước khi chết, ông ta
sẽ trở thành một hành tinh màu đỏ rực khổng lồ, sẽ lớn hơn và lạnh hơn.
Phạm Nhã dừng ngựa, Tận Thế Hắc Mã nhìn vầng mặt trời, con ngựa chiến khổng
lồ này chưa bao giờ đi chặng dài như vậy kể cả dưới thời Leonidovich
Hopner, nó cũng chưa bao giờ đến gần mặt trời như vậy, so với vầng thái
dương vĩ đại, Tận Thế Hắc Mã và vị chúa trên lưng nó nhỏ bé đến vô cùng.
Mặt trời lớn, cái rộng lớn, bao la và vĩ đại của "ông ta" không thể hình
dung được bằng từ ngữ, Phạm Nhã lặng nhìn những đợt bùng nổ trên tầng
thượng quyển của mặt trời, những luồng plasma của mặt trời vươn ra rồi
thụt vào giống như chiếc lưỡi, chỉ những cái lưỡi đang nhảy múa trên bề
mặt của mặt trời đã có thể nuốt gọn được Địa Cầu, chỉ một mình ngôi sao
này đã chiếm tới 99,8% khối lượng của cả Thái Dương Hệ, nó có thể chứa
tới tám trăm hai mươi ngàn quả Địa Cầu bên trong.
Phạm Nhã nhìn
ngôi sao trắng khổng lồ tráng lệ và vĩ đại ở trước mặt mình, nó lớn quá, trong tầm mắt của chúa tể chỉ thấy có một màu trắng, mặt trời có màu
vàng khi nhìn từ bề mặt Địa Cầu bởi sự tán xạ khí quyển, cũng chính sự
tán xạ này của ánh sáng ở giới hạn cuối màu xanh của quang phổ khiến bầu trời ở Địa Cầu có màu xanh.
Nhưng thực chất, mặt trời lại có màu trắng.
Phạm Nhã triệt tiêu ngọn lửa vàng bọc thân, y ngồi trên Tận Thế Hắc Mã và
thu nhận dòng Mana cuộn trào từ lửa mặt trời vào trong cơ thể, những
dòng nước ấm chảy trong đôi mắt, chúng rót vào não, vào các cơ quan nội
tạng, xương và từng thớ thịt, cuối cùng, chúng làm sôi máu, chúa tể cảm
nhận được một cơn đau đã lâu không thấy, dòng chảy Mana mà y thu nhận
khi đứng gần mặt trời là quá lớn, nó đang cải tạo cơ thể của y.
Lửa mặt trời là một yếu tố của thời tiết không gian, các điều kiện ảnh
hưởng đến không gian xung quanh Địa Cầu thường do mặt trời gây ra, lửa
mặt trời đôi khi đi kèm với các vụ phun trào nhật hoa, chính là bong
bóng plasma từ tính có thể chạm tới cả hành tinh xanh, các vụ bùng phát
lửa trên bề mặt mặt trời là những vụ phun trào bức xạ lớn, với năng
lượng tương đương hàng triệu quả bom nhiệt hạch 100 megaton phát nổ cùng một lúc, sự giải phóng năng lượng khổng lồ như vật có thể cảm nhận được từ Địa Cầu.
Phạm Nhã cưỡi Tận Thế Hắc Mã, bay thẳng vào mặt trời!
Chúa tể không sử dụng quy tắc huỷ diệt để triệu tiêu các ảnh hưởng từ môi
trường, khác với khi tắm mình trong tia sáng đỏ huỷ diệt của Hydra, y để mặc cho nguồn năng lượng khủng khiếp và nhiệt độ của mặt trời thiêu đốt thân mình.
Lõi là vùng duy nhất trong Mặt Trời tạo ra nhiệt
thông qua phản ứng tổng hợp, phần còn lại của ngôi sao được đốt nóng bởi năng lượng truyền ra ngoài từ lõi, tất cả năng lượng được tạo ra từ
phản ứng tổng hợp hạt nhân trong lõi phải đi qua nhiều lớp để tới quang
quyển trước khi đi vào không gian dưới dạng ánh sáng mặt trời.
Phạm Nhã đi vành nhật hoa như vầng hào quang, đi vào vùng chuyển tiếp của
mặt trời gần với sắc quyển, chúa tể lại vượt qua vùng chuyển tiếp, đi
vào trong sắc quyển của mặt trời, điều kỳ lạ là nơi này lại có nhiệt độ
thấp hơn vùng chuyển tiếp, nói chính xác thì ở vùng chuyển tiếp, y thấy
nhiệt độ rất hỗn loạn, nó nhảy từ hai mươi ngàn lên một triệu nhưng
trong sắc quyển, nhiệt độ chỉ cỡ hai mươi ngàn.
Chúa tể lại bay
vào sâu hơn trong khí quyển mặt trời, ở nơi này lại có một vùng lạnh gọi là hàn quyển, nó có nhiệt độ chỉ cỡ gần bốn ngàn, phần này của Mặt Trời đủ lạnh để tồn tại các phân tử như carbon monoxit và nước. Xuyên qua
khí quyển, chúa tể đặt chân tới bề mặt mặt trời, đây là bề mặt có thể
nhìn thấy được của mặt trời, còn gọi là quang quyển.
Phạm Nhã
tán thán cho sự kỳ diệu của mặt trời, bề mặt của nó lại có nhiệt độ thấp hơn khu vực ngoài khí quyển. Ở nơi này, trọng lượng của y đã lên tới
hơn bốn ngàn cân do trọng lực của mặt trời gấp hai mươi tám lần Địa Cầu, chúa tể lại đi sâu hơn nữa, vào bên trong mặt trời, đi vào trong vùng
đối lưu dưới bề mặt.
Con đường của chúa tể là con đường của sự
huỷ diệt, ngọn lửa vàng không phải là lửa mà nó là sự huỷ diệt, nhưng
con đường của chúa tể lại bén duyên với lửa, y đã từng đi vào trong ngọn lửa khi thí nghiệm năng lực với anh Tuân, cũng từng tắm mình trong ngọn lửa đỏ của Hion khi Thần tấn công Queen Xenomorph bằng cơn bão lửa.
Tuy vậy, mọi thứ luôn có giới hạn của nó, ngọn lửa màu da cam hoặc vàng
thường thấy có nhiệt độ lên đến một ngàn hai trăm độ C, ngọn lửa có màu
đỏ thực chất lại có nhiệt độ khá thấp, chỉ từ năm trăm tới một ngàn độ C nhưng ngọn lửa do Hion tạo ra thì lại là một loại lửa rất kỳ lạ, nó gần như một loại quy tắc khác với quy tắc hủy diệt, nó có nhiệt độ lên tới
gần mười ngàn độ C, bằng với nhiệt lượng của plasma.
Nhiệt độ bề
mặt của mặt trời vào khoảng sáu ngàn độ C, trong khi đó nhiệt độ bên
trong lõi của Mặt Trời lên đến khoảng mười lăm triệu độ C, Phạm Nhã bay
vào trong mặt trời, càng vào sâu y lại thu nhận được nhiều Mana hơn để
cải tạo cơ thể nhưng cơ thể của y lại có dấu hiệu bị nóng và cháy.
Giới hạn của chúa tể hiện tại nằm đâu đó cỡ hai triệu độ C, y không thể đi
sâu hơn vào gần lõi. Phạm Nhã dừng lại ở vùng bức xạ nhiệt, đây là nơi
sâu hơn vùng đối lưu, ở vùng đối lưu plasma không đủ đặc hay đủ nóng, vì thế các cột nhiệt mang vật liệu nóng ra bề mặt của mặt trời, khi vật
liệu lạnh đi ở bề mặt, nó lại đi xuống dưới đáy vùng đối lưu, để nhận
thêm nhiệt từ đỉnh vùng bức xạ, có thể nói ở vùng đối lưu, những thứ
nóng hơn sẽ bị đẩy lên cao.
Trong vùng bức xạ mà Phạm Nhã đang
dừng lại, vật liệu mặt trời đủ nóng và đặc để bức xạ nhiệt chuyển được
nhiệt độ từ trong lõi ra ngoài, nhiệt độ vùng này từ hai triệu cho đến
bảy triệu độ.
Phạm Nhã thu hồi Tận Thế Hắc Mã, bộ giáp, quyền
trượng và áo choàng, nhiệt độ đã thiêu cháy hết đồ trên người y, chúa tể đắm mình ở trong lửa mặt trời, dòng Mana cuộn vào cơ thể, nó không đi
qua mắt nữa mà nó đi vào từ bề mặt làn da, những dòng nước ấm trở thành
nước sôi, nó vận chuyển theo một quỹ đạo đặc biệt, nó đun sôi cả cơ thể
và nó cải tạo thân xác của chúa tể.
Một vấn đề lớn khi hấp thu
Mana, là thứ vô hình đi theo sau năng lượng như hình với bóng là nó có
giới hạn, giới hạn này nằm ở chỗ người đi đường, nó là giới hạn dung
tích bình chứa Mana của mỗi người, khi bước lên con đường, Phạm Nhã chỉ
có thể nhìn mặt trời và phơi nắng năm giờ thì cái bình chứa Mana đã tràn đầy.
Hiện tại, y tắm mình ở bên trong mặt trời, dòng Mana đổ vào người như nước trút từ con thác, dù dung tích bình chứa của y đã rất
lớn, nó đã không phải là bình chứa, mà là một cái đập khổng lồ nhưng rồi nó cũng sẽ đầy, và khi nó đầy thì y không thể hấp thụ thêm Mana được,
mà việc hấp thụ Mana thì lại có tác dụng cải tạo cơ thể một cách bị
động.
Điều này có nghĩa là nếu Phạm Nhã muốn cải tạo cơ thể mãi
mãi, y phải tìm cách xả đập nhưng điều này không hề dễ, ở chặng thứ ba,
trữ lượng Mana đã là một cái gì đó không còn quan trọng vì hầu như ai
cũng sẽ có một lượng Mana khổng lồ, việc chiến đấu trong giai đoạn này
thường kết thúc khi một bên bị tiêu diệt chứ không phải bị cạn kiệt
Mana, Mana của họ cũng được bổ sung lại rất nhanh.
Có thể hình
dung, những người đã bước lên các con đường khi đi đến chặng ba của Vinh Quang thì đều có một cái động cơ vĩnh cửu, một nguồn năng lượng gần như vô hạn.
Phạm Nhã triệu hồi Hỏa Long Xích từ Kundalini, bốn sợi
xích lửa nhảy múa trong mặt trời, chúa tể nhìn những sợi xích hủy diệt
này, trong lòng y có một ý định, đó chính là sáng tạo ra kỹ năng mới.
Leonidovich Hopner đã từng ví von, Kundalini như một cục đất sét và mỗi vị chúa tể
đều có thể nhào nặn cục đất sét này, tạo hình cho quy tắc, lúc ở
Sharakawago, Phạm Nhã chỉ có thể giữ được Hỏa Long Xích trong vòng ba
mươi phút thì hao sạch Mana nhưng hiện tại, y có thể sử dụng nó vô thời
hạn, tốc độ tiêu hao Mana chậm hơn cả tốc độ y bổ sung Mana.
Phạm Nhã cần tạo ra một loại kỹ năng tiêu hao nhiều Mana hơn, thậm chí có
thể rút đi một phần tư hoặc một phần ba trữ lượng Mana sau một lần dùng.
Hỏa Long Xích bay lượn trong mặt trời, Phạm Nhã vuốt ve những
sợi dây xích, chúng giống như kim loại nhưng y lại biết nó không phải
kim loại, đó là mặt thể hiện khác của quy tắc, nghĩa là quy tắc có thể
chuyển đổi thành thể rắn như Hỏa Long Xích được.
Phạm Nhã lại
thu bốn sợi xích vào trong Kundalini, ở trong thế giới lửa, chúng lại
biến thành những ngọn lửa, rồi y lại triệu hồi chúng ta ngoài, chúa tể
quan sát quá trình mà Hỏa Long Xích được thế giới thực trao cho một hình hài mới, cũng quan sát quá trình mà chúng rũ bỏ hình hài, trở về hình
dạng ngọn lửa trong Kundalini, và dần, y có những hiểu biết về quá trình này.
Việc nhào nặn Kundalini không phải bằng tay, nó bằng tâm
trí, bằng sự hiểu biết về quy tắc, bằng Mana, việc nhào nặn Kundalini
cần sự hình dung về hình dạng và cấu tạo của "sản phẩm", mà việc hình
dung này, về mặt nào đó lại cần có sự ám ảnh giống như khi những kẻ
triệu hồi dùng sức tưởng tượng và sự ám ảnh để kết nối với một vật thể ở trong vô vàn thế giới.
Phạm Nhã có ám ảnh với điều gì không?
Không phải quá rõ rồi sao.
Tuy vậy, Phạm Nhã cũng gặp rất nhiều thất bại khi thử tạo hình Kundalini
bằng cơn ám ảnh, nó không hề đơn giản, y thất bại tới hàng ngàn lần, qua những thất bại đó y lại rút ra được kinh nghiệm. Không biết đã qua bao
lâu nữa, trong biển lửa Kundalini, một hình bóng, một dáng dấp được tạo
thành hình hài, đây là một người, bằng lửa vàng. Phạm Nhã kéo người đó
ra khỏi Kundalini, để trao cho người đó một cơ thể.
Người lửa đó tan biến ngay khi ra khỏi Kundalini.
Phạm Nhã không nản, y lại cố gắng lôi người đó ra khỏi Kundalini thêm một
lần nữa, rồi thêm một lần nữa, không hề mỏi mệt, y thất bại tới hàng vạn lần nhưng cũng không mỏi mệt, y chỉ muốn kéo người đó ra ngoài, trao
cho người đó một cơ thể, một hình hài ở thế giới thực.
Rất lâu
sau, người đó lại bước ra khỏi thế giới quy tắc, những hiểu biết về quy
tắc của một chúa tể thiên tài đắp lên cho người đó một bộ trang phục,
một làn da, một dung mạo, một mái tóc; đó là một người phụ nữ khổng lồ,
cao đến hai trăm mét, gần bằng Nim Hydra, làn da của cô ta có màu trắng, tóc cũng màu trắng, bộ trang phục cũng có màu trắng, mái tóc trắng xoăn uốn lượn như sóng ngoài biển cả.
Đó là nữ chúa tể Leonidovich Hopner!
Phạm Nhã nhìn nữ chúa Leonidovich Hopner một cách ngơ ngác, dung mạo của cô
ta cũng đẹp tuyệt mỹ hệt như nữ chúa trong lòng Phạm Nhã, chỉ là, trong
đôi mắt của cô không có vòng lửa, đôi mắt đó cũng rỗng không chẳng có
thần trí.
Đây không phải là nữ chúa Leonidovich Hopner, đây là
hóa thân của hủy diệt, một sự hủy diệt được cụ thể hóa, được giao cho
một hình hài khổng lồ. Chúa tể thở dài, đôi mắt của Leonidovich Hopner
nhắm lại, gương mặt của cô ta trông thật điềm tĩnh.
Trữ lượng
Mana của Phạm Nhã đã hao hụt tới một phần hai và nó đang tiêu hao tiếp,
nữ chúa Leonidovich Hopner khổng lồ này là một biển quy tắc hủy diệt,
cũng là một biển Mana đang thể hiện dưới dạng quy tắc, việc đưa cô ta ra khỏi Kundalini và trao cho cô hình hài cần có một sự trao đổi đồng giá, đó chính là Mana, kể cả Hỏa Long Xích cũng như vậy.
Phạm Nhã
không biết uy lực của nữ chúa khổng lồ này sẽ như thế nào nhưng trong
lòng của chúa tể, chưa đến những giờ phút hiểm nghèo nhất, y sẽ không
lôi vị nữ chúa này ra khỏi Kundalini để chiến đấu.
Leonidovich
Hopner, dù chỉ là hình dạng của Leonidovich Hopner, Phạm Nhã cũng không
muốn nhìn thấy cảnh tượng vị nữ chúa này hủy diệt thế giới.
Thế nhưng mà, chỉ gọi cô ra để rút Mana của chúa tể, cho y có thể tiếp tục hấp thụ Mana và cải tạo cơ thể thì... được.
Phạm Nhã cười, trông y vui vẻ lắm, giống như một thiếu niên, y bay xung
quanh để nhìn rõ vị nữ chúa khổng lồ, đây là tác phẩm của chúa tể, một
tác phẩm nghệ thuật được nhào nặn bằng tất cả tâm huyết và tình yêu của
chúa tể. Truyện Tiên Hiệp
Phạm Nhã điều khiển nữ chúa tể làm một động tác mà y rất thích, vị nữ chúa
khổng lồ ngồi xuống, ôm đùi, cô nở một cười, nhìn như đang thích thú với điều gì đó lắm; đây là biểu cảm và tư thế của cô khi ngồi xem Anime,
trông như một thiếu nữ trẻ.
Leonidovich Hopner hay ngồi như vậy
để xem Anime, lần cuối mà Phạm Nhã nhìn thấy điệu bộ như thế này của
Leonidovich Hopner là ở đợt xuyên không thứ sáu, trước khi dịch chuyển
trở về Địa Cầu, lần đó, nữ chúa gọi Phạm Nhã vào phòng xem một tập
Clannad, khi đồng hồ điểm, cô lại chụp tay Phạm Nhã và "đu" theo chúa tể đến tận Địa Cầu.
Từ đó, chúa tể đã không thấy Leonidovich
Hopner như vậy nữa, mà có lẽ về sau, cũng không được thấy nữa,
Leonidovich Hopner đã chẳng còn muốn mộng mơ, cô sẽ không rủ rê người
thiếu niên, viên đường của cô vào phòng ngồi xem Anime chung với mình.
Phạm Nhã nhìn nữ chúa, y ngồi xuống ngắm cô thật lâu, điều tiếc nuối nhất
khi tạo hình tác phẩm này là đôi mắt, chúa tể chẳng thể nào tạo ra được
một đôi mắt có thần thái giống như của Leonidovich Hopner, dù y đã quen
thuộc với mỗi ánh nhìn của nữ chúa nhưng cũng không thể bắt chước được,
bởi vì đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, vị nữ chúa khổng lồ này chỉ có
hình hài giống với Leonidovich Hopner nhưng cô ta không phải Nhật Hạ.
Chỉ có một Nhật Hạ duy nhất mà thôi.
Phạm Nhã nói với nữ chúa khổng lồ:
"Cô có hình hài của nữ chúa tể Leonidovich Hopner xinh đẹp và vĩ đại nhất
thế gian, Cựu Quân Chủ của Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, cô có hình hài của mặt trời trong lòng ta, cô cũng được sinh ra ở bên trong mặt trời."