“Nghe nói ngươi đã bắt được hắn.” Một nữ nhân hắc y, đeo bịt mắt một bên bước xuống khỏi phi thuyền, nói.
Sau lưng ả còn có một tên khác bước theo. Hắn có cơ thể to cao, vóc người
lớn, trông mặt lạnh như tiền. Dáng điệu giữa hai kẻ này dường như là mối quan hệ chủ - tớ, phong thái làm việc rất rõ ràng. Ngoài ra, đằng sau
lưng bọn hắn còn dẫn theo một kẻ mang đồ. Kẻ này còng lưng sát đất, cúi
gập người đầy hèn mọn, trông hệt như một con thú.
“Vâng, vâng,
thưa giám đốc, đúng là vậy.” Kẻ phía bên này đáp lại, đôi mắt đỏ của Hỏa Huyết lấp loáng lấp loáng. Bên cạnh hắn còn một nữ nhân mắt xanh Băng
Huyết đứng, dáng điệu cũng hết sức khúm núm nịnh bợ.
“Dẫn đường đi, ta không có quá nhiều thời gian đâu.” Ả áo đen nói, bước thẳng.
Ngay lập tức, tên Hỏa Huyết và Băng Huyết rối rít đi trước. Cả hai dẫn ba kẻ phía sau đi qua hết chỗ này đến chỗ khác, cả một con đường dài mới tới
được nơi mà bọn hắn muốn tới. Thế rồi, bọn hắn dừng lại.
“Ngươi, đi ra ngoài.” Ả nữ nhân nói ra với tên gù mang đồ. Hắn ngoan ngoãn nghe theo, chạy ngược về phía đằng sau.
Có vẻ như hắn bị mù, bước đi nào cũng vấp phải cái này cái kia, lưng gù
mang nặng đồ xóc nảy kêu lách cách. Sau khi xác định tên mù này đã đi
hẳn ra ngoài kia, ả hắc y nhân mới quay sang đưa mắt lên một cơ quan
trước mắt mình.
Đó là một bức tường vẽ nhiều hình bằng một loại
mực thô sơ, dường như nó kể lại một câu chuyện gì đó. Người ta nhìn thấy một hình người đơn giản đứng cao nhất, dáng điệu như là đấng toàn năng, bên dưới là những hình vẽ của muôn loài, tất cả đều được nối với hình
đấng toàn năng trên cùng.
“Ngươi nói là ta có thể mở được cái này?” Hắc y nhân hỏi tên Hỏa Huyết kia.
“Vâng, đúng là như vậy.”
Nữ hắc y nhân nhìn bức tường kì lạ này, hoàn toàn không biết phải làm thế
nào mới đúng. Nhưng rồi, theo một linh cảm nào đó, ả đưa ngón tay lên
cắn. Máu đỏ rỉ ra từ vết cắn được hút lấy và thấm vào bên trong bức
tường trước mặt một cách thần kì.
Tên Hỏa Huyết ngỡ ngàng, một
bức tường kiên cố đến mức không tưởng, đến mức mà đạn bắn còn không làm
nó trầy sơn, ngay lúc này lại nhận lấy một giọt máu, thấm vào như phép
màu.
Hắn vẫn nhớ ủy thác của hội khi giao cho hắn tiếp quản nơi này:
“Cố mở bức tường ra, nếu không được, tuyệt đối bảo vệ bức tường bằng mọi giá.”
Đã nhiều năm trôi qua kể từ ngày hôm đó, mãi cho đến nay, bức tường kì lạ
này mới có phản ứng với thế giới bên ngoài. Sau khi hút lấy giọt máu của nữ hắc y nhân, nó bắt đầu có những chuyển biến mà trước nay chưa từng
có.
Nhưng hình vẽ muôn loài bên trên bức tường đột nhiên xoay
mạnh, riêng hình ảnh của kẻ ngạo nghễ ngự trên cao kia vẫn y như cũ. Đến khi muông thú ngừng xoay, cả bức tường kêu lên một âm thanh khô khốc,
báo hiệu rằng cơ quan đã được kích hoạt, nó bắt đầu xuất hiện những
chuyển biến mới.
Rùng rùng!!
Nó tách ra làm đôi, để lộ bên trong một nơi rộng lớn, thậm chí có thể nói
là cực kì rộng lớn, rộng đến mức mà đứng từ đây bọn hắn không thể nhìn
thấy đầu bên kia là gì.
Điều kì lạ hơn đó chính là, ở bên ngoài
đang là buổi đêm trời tối, bên trong không gian phía sau bức tường lại
nắng vàng. Ánh nắng này trông không hề nhân tạo, có thể nói là người ở
bên trong sẽ cảm giác như bản thân đang sống giữa một thiên địa thực sự.
“Quả đúng là vậy… danh bất hư truyền. Thiết kế và chế tạo ra một môi trường
giả lập thế giới ở ngay bên dưới Bạch Vân Đầm, rốt cuộc hắn ta tài giỏi
đến mức nào cơ chứ?” Tên Hỏa Huyết không nhịn được mà thốt lên.
Nữ hắc y nhân, tên tùy tùng cao lớn và cả ả Băng Huyết này cũng phải đồng ý với ý kiến ấy. Một kẻ có thể khai mở cả một thiên địa thu nhỏ bên dưới
Bạch Vân Đầm, thậm chí vẫn còn hoạt động đến tận ngày nay, một kẻ có thể suy tính chẳng khác nào thần thánh, hiểu rõ vô số tình huống có thể
phát sinh trong môi trường để mô phỏng lại.
“Vào việc đi.” Nữ hắc y nhân ra lệnh.
“Vâng, vâng…”
Tên Hỏa Huyết kia cầm điều khiển lên và một cái máy chạy từ phía xa tới.
Trên cái máy đó, nó chở theo hai thứ. Một là Lưu Tích, bất tỉnh, bị đặt
trong một cái lồng kính dày, khắp cơ thể còn đầy vết thương. Một Hấp
Huyết Quỷ còn lưu lại vết thương, có thể hiểu rằng những đòn tấn công
từng được phóng lên cơ thể hắn mạnh đến mức nào.
Hai là Vũ Ngân
Nhu, dường như bị khống chế trong trạng thái ngủ đông, bị ngâm trong một dung dịch khiến sinh vật bên trong bị ảnh hưởng khả năng thần kinh. Nói cách khác, nàng bị khống chế bằng cả tê liệt thần kinh và nhiệt độ âm
hàn ngủ đông.
Hai lồng kính được đưa qua lỗ hổng vừa mở ra, bọn
người này bước theo sau ngay lập tức. Cánh cửa không được đóng lại, vẫn
mở nguyên như thế.
Ở trong không gian này, cây cối mọc, nắng vàng chiếu, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng nước róc rách, tiếng chim hót
đâu đây, không những vậy, nếu lặng hơn một chút, có thể nhìn những cánh
bướm vờn lung tung. Một nơi đẹp như tiên cảnh, xao xuyến lòng người,
phải nói đây có thể sánh với nhiều điểm du lịch nổi tiếng.
Đằng
xa kia, có một nơi dựng lên một căn chòi nhỏ, bên cạnh đó là một lồng
kính dạng như phòng thí nghiệm. Bọn hắn tiến vào trong, các thiết bị vẫn còn đó, một lõi năng lượng lớn được thiết kế để đặt ngay dưới sàn của
nơi này, cũng là nguồn năng lượng cung cấp cho mọi vật ở đây.
Bước vào phòng thí nghiệm này, mọi thứ đều đã phủ bụi nhưng kì lạ thay, mọi
thứ vẫn đang hoạt động trơn tru. Nơi này dường như được xây bằng rất
nhiều tâm huyết và chất lượng vật liệu cực tốt, những chi tiết máy dù
nhiều năm đã qua vẫn hoạt động.
“Vậy chắc không dài dòng nữa, vào việc đi, trích xuất năng lượng vũ trụ từ hai người bọn hắn.” Ả lên tiếng, nói ra rõ ràng.
Tên Hỏa Huyết này ra hiệu cho giám đốc của một trụ sở bước lên thiết bị.
Hắn đưa mắt nhìn bàn điều khiển, lòng thầm thán phục chủ nhân của nơi
này vì đã từng tạo ra một hệ thống tài tình đến thế. Một hệ thống có thể tải được cả nguồn năng lượng thần thánh…
“Xin ngài chuẩn bị tinh thần.” Tên Hỏa Huyết kia nói.
Vừa nói, hắn vừa kết nối hai lồng kính chứa Lưu Tích và Vũ Ngân Nhu với đầu bên này của thiết bị. Giống như năm xưa, nguồn năng lượng đến từ vũ trụ đã được đặt ở đây, truyền sang đầu bên kia, chí ít là hắn nghĩ vậy. Dù
hắn là một thằng khốn nạn, súc vật, cầm thú, nhưng trí tuệ của hắn không phải thứ ai cũng có.
Nhưng chính hắn cũng biết hắn thua xa người đã xây lên công trình này…
Ả hắc y nhân kia bước lên máy bên này, lấy một hơi thật sâu. Cánh cửa
lồng ả đứng rồi sẽ sập lại, đóng kín, nguồn năng lượng kia rồi sẽ được
chuyển giao sang phía bên này, ả sẽ đạt được một mức thao túng không
gian còn cao hơn hiện tại.
Rụt!!!
Phập!!!
Đúng lúc
ấy, tên cận vệ đứng bên cạnh kéo phăng nữ hắc y nhân ra khỏi lồng kính
ngay trước khi cửa đóng vào. Và cũng vào lúc ấy, hắn rút từ trong túi ra một con dao, đâm thẳng tới lồng ngực của nữ hắc y nhân trước sự chứng
kiến của cả hai tên nghiên cứu viên đang đứng đó.
Trong nháy mắt, Hoàng Thao giết chết cấp trên của mình, cú đâm chí mạng vào tim ấy có
lẽ đã giết được ả. Hắn quay sang nhìn hai kẻ đã đờ người này, nở một nụ
cười gằn, nói:
“Nào, làm đi chứ? Ngươi nghĩ hai người bọn ngươi có thể chống lại ta sao?”
Hoàng Thao kề dao sát cổ tên Hỏa Huyết kia và đe dọa. Đối mặt với tử thần,
một kẻ ham sống sợ chết với nhân cách mục nát như tên này chắc chắn sẽ
răm rắp làm theo, Hoàng Thao có thể đoán được điều này.
Giết chết giám đốc, đúng hơn là bình phong của bản thân bấy lâu nay chứng tỏ
Hoàng Thao đã lật mặt rồi. Hắn không phục vụ cho Tân Huyết Hội, hắn phục vụ cho lý tưởng của riêng hắn và đây chỉ là một nước đi trên con đường
của hắn.
Năng lực của Hoàng Thao không hề yếu, mưu trí cũng không phải dạng thường, nhưng hắn vẫn nhẫn nhục làm phó giám đốc, tất cả đều
có suy tính từ trước. Khi nhắc đến một chi nhánh, người ta sẽ chỉ nhắc
đến tên giám đốc, khi nhắc đến thất bại của chi nhánh đó cũng vậy. Hơn
nữa, đi bên cạnh một siêu tân tinh sở hữu Không Gian Chi Huyết sẽ làm lu mờ hình ảnh của hắn, hắn càng dễ hành động hơn.
“P-Phải chứa một phần huyết mạch là Thuần Huyết mới có thể tiếp nhận chuyển đổi này.
Ngài là Độc Huyết, việc chuyển giao là quá mạo hiểm.” Tên Hỏa Huyết này
nhìn mắt xanh của Hoàng Thao, lên tiếng, chủ yếu cũng vì câu giờ.
Nếu hắn có thể câu đủ thời gian để gọi máy đến đây, có thể tiếp tục solo như đã làm với Lưu Tích. Lúc ấy, chưa biết ai thắng ai.
“Tên đó, hắn thực ra không phải Độc Huyết.” Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
Tên gù gánh đồ xuất hiện, người vẫn sát đất. Hắn từ từ đứng thẳng dậy,
tiếng bẻ khớp lưng kêu liên tục một cách ghê rợn. Chỉ một loáng sau, sau vô số lần bẻ khớp trên khắp cơ thể, hắn đã đứng thẳng, trở lại là một
thanh niên cường tráng.
“Sử dụng rất ít Độc Huyết qua kĩ năng
Huyết Khiển? Thực ra thì đó chỉ là một phần rất nhỏ huyết mạch của hắn
được hòa tan độc và phẩm màu xanh vào, trữ trong cơ thể. Đôi mắt xanh
kia? Dĩ nhiên là do hắn đeo lens để che mắt người khác.
Hắn không tạo kiếm từ máu bao giờ vì hắn sợ lộ ra máu hắn màu đỏ. Không phải hắn
yếu Huyết Khiển. Hắn đã tự hòa tan màu xanh và độc vào máu để có thể cải trang đến tận lúc này!! Hoàng Thao là một Thuần Huyết, chỉ là hắn đã
chối bỏ chính chủng tộc của mình.”
Kẻ vừa xuất hiện đó lên tiếng, đủ chi tiết và rõ ràng đến mức Hoàng Thao
ngừng tay lại. Tên Độc Huyết, à không, tên Thuần Huyết giả trang ấy nhìn kĩ kẻ gánh đồ này, nheo mắt lại rồi trừng mở như thể bất ngờ lắm.
“Hải Cương? Tên khốn nhà ngươi vẫn còn sống… và cái nhân diện đó là thứ gì
vậy?” Hoàng Thao bất ngờ nhận ra kẻ thù xưa. Giờ này, mặt Hải Cương đã
khác, giọng đã khác, người cũng gầy hơn trước nhiều, có thể nói là hắn
chưa một lần nhận ra.
“Chọn một tên gù khuyết tật bị mù làm tùy
tùng đỡ đồ và nghĩ rằng như vậy mọi thông tin các ngươi làm sẽ được bảo
mật. Đúng, rất đúng, vì vậy ta đã làm như thế, ta đã trở thành như thế.” Hải Cương đáp lại.
Chưa đến một khắc sau, một con dao đã kề sát
cổ Hải Cương. Nhưng cũng đúng trong khoảnh khắc ấy, tay đâm đến của
Hoàng Thao bị chặn lại. Một cú nhấc người mạnh, Hoàng Thao bị đánh bật
sang một bên, Hải Cương cũng theo đó mà tóm lấy đối thủ, ném thẳng ra
xa.
Cuối cùng, ở phòng thí nghiệm nhỏ này, chỉ còn hai tên nghiên cứu viên kia với Lưu Tích, Vũ Ngân Nhu và nữ hắc y nhân.
Tên Hỏa Huyết kia khựng lại một chút rồi nhanh tay thao tác máy, điều
chuyển các kiểu các thể loại, chỉ một loáng sau, hắn đã chuẩn bị xong
việc mình cần làm. Tay cầm một ống rỗng nhỏ, tên Hỏa Huyết ấy đặt lên
đầu ra của hệ thống.
“Ngươi định làm gì?” Nữ nhân Băng Huyết hỏi.
“Lúc này là lúc để chúng ta rút đi năng lượng vũ trụ của bọn chúng, nếu có
thể, những tạo vật của chúng ta về sau sẽ càng mạnh, càng đỉnh cao. Mau
mở cửa lồng bên kia để cho con ả này vào cùng, ả cũng sót lại năng lượng vũ trụ trong người!” Tên Hỏa Huyết đáp.
Cả hai lật đật khênh nữ hắc y nhân lên, mở cửa lồng kính của Lưu Tích ra và định cho ả vào.
Phập!!!
Đúng lúc ấy, quỷ diện nanh dài đội mũ rộng vành lại xuất hiện. Nó cười khanh khách sau khi vừa rút cạn máu của nữ nhân Băng Huyết. Tuy không cười ra tiếng, nhưng, hình ảnh quỷ dị của nó khiến tên Hỏa Huyết này phải rùng
mình.
Hắn nhanh chóng bỏ chạy, đóng sầm cửa lồng kính lại, cái quỷ diện kia cũng không thể đuổi nữa.
Đứng bên bàn điều khiển, tên Hỏa Huyết nhanh chóng điều khiển máy để trích
xuất năng lượng, nhưng hắn không hề biết chuyện gì đang xảy ra.
(chương này hơi dài, tôi ép chương để chương 100 nó tròn:))))