Chiếc áo này được Vũ Ngân Nhu tạo ra một cách cực kì công phu. Đầu tiên
là phải xử lý đám lông mèo, những sợi bạc, sợi mỏng, sợi quá cứng đều
được nàng lọc ra, chỉ lấy những thớ lông đen nhất, mượt nhất. Sau đó thì lấy một tấm vải thưa, bắt đầu dùng máy đính từng hàng lông lên trên.
Rồi quét một lớp keo tự nhiên vào mặt trong của tấm lông ấy để giữ chặt
chân lông. Tiếp đến, nàng lại tỉa lại toàn bộ tấm lông, rũ cho nó hết
những sợi vụn hoặc bị lẻ ra. Sau tất cả, lại một lần nữa khâu thêm một
lớp da vào bên trong, không để chân lông mặt trong chọc vào người mặc.
“Cái áo này có thể đem lại cho vật thể mà nó bao bọc khả năng bẻ cong đòn
đánh, tất nhiên chỉ là những đòn nhẹ thôi.” Vũ Ngân Nhu nói.
Học
về dược liệu, nàng đồng thời học về tính chất của các loại nguyên liệu
có thể thu được từ sinh vật. Nghĩ đến lông của Hắc Miêu sống ngót nghét
200 năm, đã vậy còn ăn xương thịt Huyết Tộc như cơm bữa, rõ ràng không
phải một thứ gì đó bình thường. Bất kì vật gì, chỉ cần sống đủ lâu, chắc chắn sẽ bá.
“Tức là thế nào?” Lưu Tích hỏi lại.
“Cậu còn
nhớ cái khe nứt dẫn vào toa 6 không? Lũ mèo có thể lách qua một chỗ nhỏ
như vậy, rốt cuộc là vì lý do gì? Hắc Miêu cũng là một loại yêu thú, nó
cũng mang một điểm đặc biệt, ví dụ như lông của nó có thể thu hẹp không
gian phía trong cơ thể. Tuy rằng nó đã chết, nhưng kì thật thì lớp lông
vẫn còn một chút tác dụng.” Vũ Ngân Nhu đáp lại.
Dứt lời, nàng
nhấc cây kéo ở bên cạnh lên, phóng một nhát thẳng về phía Lưu Tích. Nó
không nhắm vào giữa người mà chỉ phi vào rìa, tính ra là sẽ găm vào bắp
tay. Lưu Tích thì không né, hắn biết rằng nàng sẽ không làm tổn thương
hắn.
Xoạc!!!!
Một hình ảnh cực kì vi diệu vừa xảy ra.
Rõ ràng là cái kéo đang trên một đường thẳng, chắc chắn sẽ chọc vào bắp
tay hắn nhưng đột nhiên lại lướt qua, phần ngoài của cái áo choàng đen
này đột nhiên được kéo vào trong một chút. Lưu Tích cũng sửng sốt, hắn
không hề cảm thấy bất cứ thứ gì khác lạ nhưng cái kéo vẫn cứ như vậy lao qua.
Hắn lộ rõ bất ngờ trên mặt, Vũ Ngân Nhu thì cười thật tươi, nàng vui vì thực sự cái áo choàng này đã hoạt động.
“Tớ vẫn chưa thử tìm mức tối đa mà cái áo có thể chịu, nhưng có lẽ nhưng
đòn sượt qua tay sẽ không còn gây sát thương lên cậu nữa.” Nàng nói, kéo cái mũ trùm đầu của áo choàng mà Lưu Tích đang mặc lên và nói.
“Đã hiểu… Cảm ơn cậu.” Lưu Tích đáp lại, có chút ngập ngừng.
“Ừ, vậy thì vụ tìm hiểu quá khứ kia, cậu định thế nào?”
Lưu Tích ngừng lại một chút. Thứ hắn sợ là quá khứ ấy sẽ quá nặng nề để
tiếp nhận, sợ rằng mình sẽ đánh mất sự vô tư như hiện tại. Hắn cũng muốn được hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, cũng muốn được biết vì sao Vũ Ngân
Nhu lại lạc từ Kim Giới đến tận Huyết Giới này.
“Sẽ đi, phải như vậy. Sớm muộn gì những thứ đến từ cái quá khứ ấy sẽ tìm đến chúng ta thôi.” Lưu Tích kiên quyết nói.
.....
Sáng hôm sau, Lưu Tích dậy sớm, chào Lục Nhiên và cũng không nói cho lão rõ
hắn đi đâu. Cứ như thế, tên Thuần Huyết họ Lưu mang Kim Bổng trong túi
áo, bước ra khỏi giảng đường nằm giữa rừng xanh này. Nhưng đúng vào lúc
hắn định vung Huyết Dực ra mà bay lên, đột nhiên, một giọng nói xuất
hiện.
“Này, mày đi đâu đấy?” Minh Đa đứng sẵn ngoài cửa, chặn bước đi của Lưu Tích.
“Có chút việc thôi.” Lưu Tích đáp lại.
Hắn muốn tự mình giải quyết vấn đề này. Đúng hơn thì hắn có thể cảm nhận
được rằng chuyến đi lần này không dễ dàng và an toàn, thậm chí là nguy
hiểm. Viêm Vọng là ai, hắn chưa biết rõ, chuyến này về đâu, hắn càng
không biết.
Nói chung thì Lưu Tích coi Minh Đa là bạn, không phải một thứ để lôi đi bất kì đâu, nếu như không phải một việc thực sự liên
quan đến Minh Đa thì hắn sẽ không muốn lôi đi.
“Này, từ tối qua
tao đã để ý thấy mày có gì đó khác. Ôi cái thứ có lớn mà chẳng có khôn,
sao mày có thể giấu suy nghĩ một cách hiển hiện như thế, tao cảm thấy
thương thay cho cái khả năng diễn xuất của mày, Tích ạ!!” Minh Đa ngoạc
mồm ra, mắng và chọc ngoáy.
Lưu Tích không đáp, chỉ biết cười nhẹ cho qua chuyện. Minh Đa thì không cười, hắn nghiêm túc nhìn thẳng mặt thằng bạn mình, nói:
“Tao với mày dính với nhau toàn những việc lung ta lung tung, lần nào cũng
dính đến cả hai đứa. Tao biết tính sòng phẳng của mày, nhưng hiện giờ
không phải lúc để bày cái tính đấy ra. Mày cho rằng việc của mày là mày
tự lo, tao cho rằng việc của mày, cả tao với mày sẽ lo! Tao sẽ đi theo,
không cần biết là đi đâu!”
Lưu Tích cười, dĩ nhiên là hắn rất vui vì Minh Đa đã quan tâm đến hắn như vậy. Ngay lập tức, hắn vung tay lên, đập vào vai thằng bạn đứng trước mặt mình và nói:
“Được, đi thì đi!”
Minh Đa nhảy lên phi thuyền, Lưu Tích nháy mắt đáp vào ghế sau. Theo địa chỉ cần phải đến là ở nhà thi đấu của Tam Hợp Viện, hai người bọn hắn thẳng tiến. Một lúc sau, từ phía xa, Lưu Tích đã có thể nhận ra Viêm Vọng
đang ngồi trên bậc thềm của nơi này, hướng mắt nhìn ra ngoài.
Tên mang huyết kế chọn lọc kia có thể nhận ra phi thuyền của Minh Đa, đứng
lên, vẫy tay chào. Minh Đa nhẹ nhàng đáp xuống, Viêm Vọng chạy ra đón,
gõ gõ lên vỏ phi thuyền, hắn nói:
“Đang định đi thuê phi thuyền mà có cái này rồi, tiện luôn. Ta lái.”
“Không!!! Tuyệt đối không kẻ nào được lái phi thuyền này ngoài ta!!” Minh Đa rít lên.
“Ta không thể kể cho ngươi cách đến đó được, đường rất rắc rối, chỉ từng
ngã rẽ một thì mất thời gian lắm!!!” Viêm Vọng cũng bất ngờ trước phản
ứng của Minh Đa, nói.
Giống như một đứa học sinh có con xe đạp,
dù đó không phải con xe xịn nhất nhưng cũng là một thứ để hắn tự hào.
Minh Đa cũng vậy, đây là phi thuyền của hắn, dù không phải hàng đắt đỏ
nhưng là thứ cực kì quý giá với hắn.
“Mất thời gian cũng được, lên ghế phụ ngồi!! Mơ mà ta cho lái!!” Minh Đa dứt khoát quát.
Trước thái độ ấy, Viêm Vọng cũng chịu, đành phải sang bên ghế phụ ngồi. Hắn
hắng giọng, tỏ vẻ không quá hài lòng rồi bắt đầu chỉ tay thẳng về hướng
cần đi. Minh Đa để máu chảy vào bộ máy của phi thuyền, khởi động nó lên
vô cùng thành thục.
Chỉ bằng một suy nghĩ, hắn khiến cả phi
thuyền lao về hướng ấy. Cả ba cứ đi như vậy, mãi không dừng, suốt từ
sáng sớm ngày hôm ấy cho đến khi mặt trời đã xuống núi. Minh Đa ngáp
ngắn ngáp dài, Lưu Tích thì nghiêm túc hết sức quan sát không gian bên
ngoài phi thuyền, phòng xem có chuyện gì xảy ra hay không.
“Ngươi định bay xuyên từ vùng này sang vùng khác chắc? Nếu vậy thì nên chọn
phương tiện công cộng, chúng ta không phải loại người có thể thức xuyên
đêm như những tài xế chuyên nghiệp.” Lưu Tích nhìn thấy sự bất thường
của hành trình này, hỏi.
“Không có tuyến bus nào tới khu vực gần
đó cả, tuy là vượt vùng, nhưng chúng ta chỉ có cách tự lái thôi. Có thể
thay phiên nhau đi xuyên đêm, người này lái thì người kia ngủ.” Viêm
Vọng nói, nép sát vào cửa kính.
Qua sự xác nhận này của Viêm
Vọng. Lưu Tích biết rằng nơi đó cách đây khá xa. Giữa vùng này với vùng
kia có thể mất cả ngày đường, giống như vượt từ vùng Tam Hợp đến vùng
Cấm Ma Lâm. Đã thế, phi thuyền này của Minh Đa thì còn không quá nhanh,
thời gian đi thậm chí còn lâu hơn.
“Không… Không là không!! Ta sẽ lái!!” Minh Đa vẫn cố nói sau cả một ngày dài cầm lái, miệng đang ngáp ngủ.
“Cũng được thôi, đó là việc của ngươi.” Viêm Vọng cũng chả quan tâm nữa.
“Mà cụ thể là chúng ta đi đâu?” Lưu Tích hỏi lại.
“Bạch Vân Đầm, vùng Bạch Vân Đầm.” Viêm Vọng đáp.
Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy.