Lưu Tích dĩ nhiên không biết, tất cả những gì hắn có thể làm là giương
mắt lên nhìn Viêm Vọng. Tên họ Viêm kia bật cười, cũng đoán được qua sắc mặt ngáo ngơ này là Lưu Tích không hề biết.
“Ví dụ, loài tê giác có sừng cứng, khả năng tấn công mạnh nhưng bù lại phần thân lại không
quá mạnh. Giờ chúng ta lai thêm năng lực bọc giáp toàn thân của tê tê
lên tê giác, hãy tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra đi?
Thế hệ tiếp
theo ấy sẽ là một loại quái vật, quái vật thực sự, nó quá mất cân bằng
với tự nhiên và các loài động vật khác. Nói cách khác, nó ao chình, nó
op.
Đó cũng là một dạng can thiệp có chủ đích vào huyết mạch để
tạo ra một thế hệ mới. Khái niệm đó được gọi là “Huyết kế chọn lọc”. Và
đoán xem, ta chính là một trong những kẻ được tạo ra với chủ đích là một sản phẩm của khái niệm ấy.”
Viêm Vọng nói, cười đầy đau khổ,
nhai từng nhịp mạnh. Lúc này Lưu Tích mới nhận ra Viêm Vọng không hề
nhai, hắn chỉ đang liên tục nghiến răng, nghiến càng lúc càng mạnh, vẻ
cay đắng càng lúc càng hiện rõ. Mất một nhịp chờ đợi, Viêm Vọng chẹp
miệng rồi tiếp tục nói:
“Ta có phụ mẫu là Băng Huyết với Hỏa Huyết. Nghĩ đi, đáng nhẽ ra ta sẽ mạnh cỡ nào?”
Lưu Tích rùng mình một cái. Băng Huyết, khả năng chủ yếu là ở việc hóa cứng vũ khí thành băng, có thể sử dụng Hành Huyết Đẩu. Hỏa Huyết, khả năng
chủ yếu là thiêu đốt liên tục đối thủ, gây nhiễu, gây sát thương, mạnh
hơn thì có thể sử dụng để làm nóng chảy một số vật chất.
Hai loại Dị Huyết ấy càng có khả năng kháng nhiệt rất tốt, Băng Huyết thì chả
mấy khi sợ chết rét, Hỏa Huyết cũng chẳng sợ nóng, trừ khi quá khắc
nghiệt mà thôi.
“Rất mạnh, chắc chắn là như vậy.” Lưu Tích đáp lại, gật gù đầu khen.
“Rõ ràng là thế, nhưng tất nhiên việc lựa chọn huyết kế là điều trái với tự nhiên, ta cũng không phải một sinh vật bình thường…” Viêm Vọng nhếch
miệng cười, tự mỉa mai bản thân mình.
Có thể hiểu được qua câu
nói ấy, Viêm Vọng bị khuyết tật mặt nào đó, không phải là một sinh vật
bình thường. Lưu Tích cũng có thể thấy rất rõ, hắn cũng chỉ biết im
lặng, không lựa được lời nào an ủi Viêm Vọng.
“Ta là đứa con đầu
tiên của gia đình ấy, ta sinh ra với cái tên “Vọng”. Cái “Vọng” ấy là
của hi vọng, khát vọng, ước vọng, là mang cái nghĩa rằng thân phận ta
được đặt vào rất nhiều kì vọng, một cá thể sinh ra từ cả Hỏa Huyết và
Băng Huyết.
Nhưng huyết mạch ta lại có vấn đề, ta đã mất quá
nhiều “cái chất”, “cái gốc gác” của một Huyết Tộc. Ta không thể sử dụng
Huyết Khiển, không thể sử dụng Huyết Lưu ra hồn, không thể sử dụng Huyết Vận quá nhanh. Huyết mạch ta vô dụng!!! Ta gần như đã bị thoát ly khỏi
chủng tộc này, trở thành một thực thể khác thuộc giống loài khác.
Ta ghen tị với ngươi, Lưu Tích ạ. Từ cái ngày mà ta sống vạ vật khi khuyết tật đủ mặt, ta đã luôn ước ao được trở thành một Thuần Huyết. Ta đã đọc những truyền thuyết ấy, về một kẻ mà chém hắn xong không hề có vết xước vì đã hồi phục quá nhanh, rồi điều khiển máu, rồi đủ mọi thứ, đủ mọi
mặt định nghĩa hắn là một “Huyết Tộc”!!!!!
Ta không ghét ngươi,
ta chỉ ghen tị với thứ huyết mạch mà ngươi đang sở hữu. Ta không muốn
làm một kẻ lạc loài giữa toàn bộ Huyết Tộc nữa!!!”
Lưu Tích cuối
cùng cũng hiểu ra lý do mà Viêm Vọng yếu đến vậy, cũng hiểu vì sao lúc
đầu gặp mặt, tên này có vẻ như rất ghét hắn. Nhưng đó không hẳn là ghét, chỉ là cảm giác bất mãn khi không đạt được như người ta mà thôi.
“Ta còn có hai đứa em, bọn nó đều là những sản phẩm hoàn hảo của huyết kế
chọn lọc, một tay cầm băng kiếm còn một tay có thể cầm hỏa kiếm. Ngay từ những lần đầu tiên thể hiện sức mạnh, bọn nó đã có thể dễ dàng vượt cấp khiêu chiến, đánh với người hơn một hai cấp đều là chuyện có thể làm
được.
Ta cũng có phải muốn như ngày hôm nay đâu, ta đã tập như
điên!!! Mỗi một ngày bị bọn nó dè bỉu, mỗi một ngày bọn nó còn mạnh hơn
ta, ta còn tiếp tục tập. Suốt bao năm qua, cơ thể này đã được rèn luyện
đến mức ta không còn cảm thấy có thay đổi nữa.
Giới hạn của ta đã đến rồi, Lưu Tích ạ.
Làm Huyết Tộc mà không thể hồi phục, không thể tạo ra vũ khí, không thể tự
tăng huyết áp, không thể kích hoạt nổi chính huyết mạch của mình… ta
không làm nổi, cơ thể này, thời gian luyện tập ấy, nó không thể bù lại
nổi những thiếu sót và khiếm khuyết từ lúc sinh ra đã có!!
Ngày hôm nay, ta thực sự đã biết điều đó rồi, Lưu Tích ạ…
Dù bọn chúng lười biếng đến đâu, dựa vào huyết mạch, bọn chúng vẫn mạnh hơn ta.
Ta muốn từ bỏ. Đam Mỹ Hài
Ta muốn chết.”
Lưu Tích không quá bất ngờ khi nghe những lời cuối của Viêm Vọng. Hắn cũng
hiểu cảm giác bị khinh rẻ là thế nào. Nhưng Viêm Vọng còn bất lực hơn
hắn rất nhiều, nỗ lực tập luyện đến đâu mà cũng không hề được đáp lại
bằng trái ngọt, muốn chết cho đỡ khổ cũng là điều dễ hiểu.
“Ờm, ta biết một khái niệm, nó cũng khá đơn giản thôi.” Lưu Tích ậm ừ lên tiếng.
“Là?” Viêm Vọng hỏi, cũng hơi tò mò. Hắn cứ nghĩ Lưu Tích lại nắm trong tay
một chìa khóa để thay đổi huyết mạch hoặc cái gì đó tương tự như thế.
“Sầu đời, nặng hơn là hận đời.” Lưu Tích đáp lại, nghiêm túc hết sức.
“Thì?”
“Ngươi đang hận đời, nên ngươi muốn rời khỏi cõi đời này cho đỡ mệt, đúng chứ?”
Viêm Vọng không đáp nữa, hắn không phải loại dễ dàng bị thông não bởi mấy
lời đường mật này. Hắn quyết tâm chết rồi, sẽ không nói chuyện với Lưu
Tích nữa. Viêm Vọng co người lại, nghiến răng tiếp, cố không quan tâm
đến những gì tên Thuần Huyết cạnh mình nói.
“Ngươi có thể vả mặt cuộc đời mà, đúng chứ?” Lưu Tích vẫn cố nói, dù cho Viêm Vọng không muốn nghe.
“Ngươi chắc đang không thuộc bất kì khoa nào, vậy… ngươi có thể tới khoa Thuần Huyết của ta. Ta tin rằng lão già Lục Nhiên sẽ không từ chối ngươi đâu. Nếu bây giờ ngươi gục ngã, có thể ngươi sẽ đánh mất rất nhiều điều,
nhưng dĩ nhiên thứ mất mát lớn nhất chính là mất đi cơ hội để vả mặt
đời.
Ngươi không cần phải làm một chiến binh, ngươi có thể là một nhà thơ, một nhà nghiên cứu, không việc gì phải sầu đời cả. Thế giới
này vận hành theo cái cách luôn ghì ta xuống, vì vậy, nếu ngươi từ bỏ,
điều đó đồng nghĩa với việc ngươi chịu thua.”
Việm Vọng có nghe,
nhưng những lời này rõ ràng không đủ sức nặng để đánh thức hắn khỏi ý
định tự tử. Lưu Tích cũng nghĩ rằng nhẹ nhàng không có ích, buộc phải
dùng đến các biện pháp nặng đô hơn mà thôi.
Nghĩ gì làm nấy, hắn
đột nhiên tóm lấy vai Viêm Vọng, sau lưng bừng lên Huyết Dực, cứ như vậy dần dần bay lên cao. Chỉ trong thoáng chốc, cả hai đã lơ lửng trên
không trung, cách xa mặt đất hàng chục mét.
“Nếu muốn chết, ta sẽ cho ngươi toại nguyện.” Lưu Tích cố hét lên vì gió mạnh át đi tiếng hắn nói.
“Làm đi! Ta không muốn sống nữa! Thả tay đi!!!!” Viêm Vọng hét lên, tiếng
nói vang khắp nơi. Hắn mở mắt nhìn xuống dưới, con người chỉ nhỏ như một đốm màu, gió trên này thì thổi hun hút, thậm chí có thể cảm thấy mây
ngay trên đầu mình.
Chắc chắn, thả xuống ở đây thì chỉ có chết.
“Không thả đấy, làm gì được nhau.” Lưu Tích đáp lại, vẫn tóm chặt vai Viêm
Vĩnh rồi quay người bay đi, hướng thẳng đến giảng đường của Lục Nhiên.