Thế trận dần được đảo chiều, Lưu Tích một đánh năm quái thú mà dường như không hề nao núng. Mỗi lần tiến – lùi, lại một lần nữa những đợt sóng
năng lượng bạo kích về phía của lũ quái thú kia.
Hắn cũng dần
nhận ra, Kim Bổng đánh ra không phải chỉ là những đòn nổ thông thường,
dường như còn nổ theo chiều hướng phá hoại không gian. Nếu chỉ nổ thông
thường, đánh nhẽ phải có những vết xém cháy như bom, đằng này hoàn toàn
là đánh vỡ lớp da quái thú chứ không hề để lại bất cứ dấu vết nào.
Tựa như đó là nổ của không gian này, phá vỡ không gian, đe dọa vật chất, bẻ gãy cả những loại vật chất tưởng chừng không xuyên qua được.
Ở
phía trên, tại trận địa của Ma Hầu, nó đang hoàn toàn áp đảo con quái
thú khổng lồ kia. Từng đòn nó tung ra đều như đạn nổ, mạnh vô cùng mạnh, âm thanh va chạm vang vọng cả cánh rừng này.
Theo cách di chuyển kiểu đạp vào ngọn cây rồi lao người về phía đối thủ, Ma Hầu gần như
không để cho con quái thú kia cơ hội để phản công hay chạm vào người
hắn. Cứ mỗi lần con kia quay sang trái, Ma Hầu đã sớm bật mình sang
phải, mỗi lần nó nhìn chằm chằm về phía trước, Ma Hầu đã sớm đáp xuống
một ngọn cây ngay phía sau nó.
Chung quy, bậc S thì mạnh đấy, nhưng so với một Bán Thần cai quản “Thiên Môn”, e rằng chưa đủ để thấm vào đâu.
Rất nhanh, Ma Hầu đã áp đảo con quái thú kia, trên da nó bắt đầu xuất hiện
những vết tụ máu do bị đập, lớp sừng cứng chắc bao lấy cơ thể cũng vụn
ra nhiều chỗ như mảnh thủy tinh mỏng manh. Ma Hầu vẫn giữ trên môi một
nụ cười khoái trá, tiếp tục đánh cho con quái thú này tỉnh ngộ.
Không phải đánh chết, mà là đánh cho tỉnh ngộ.
Tỉnh ngộ rằng không được phép đụng đến Tru Tiên Ma Trận, không được đụng đến mê cung đá giữa Cấm Ma Lâm!
Ma Hầu cũng giống như Huyết Cổ Long thôi, thứ bọn hắn làm là canh giữ, thứ bọn hắn hướng đến là tạo ra một thế hệ tiếp theo ngày càng mạnh mẽ hơn
để bảo vệ Huyết Giới.
Huyết Cổ Long giết những phi thuyền thiếu ý chí, tiêu diệt những kẻ hèn
nhát, không có chính kiến muốn tiến lên hay nhát gan, không có lòng dũng cảm dám đứng lên chống lại những thứ mạnh hơn mình vì đại nghĩa. Nó tha chết cho nữ hắc y nhân và Lưu Tích vì nhìn thấy điều đó ở hai người bọn hắn.
Ma Hầu giết những kẻ dám tự cao, tự cho mình là siêu đẳng
bằng Tru Tiên Ma Trận, nhưng đồng thời, nó lại biến ma trận này thành cả một cuốn bí kíp dưỡng sinh khổng lồ, nếu kẻ nào có lòng, có chí, có khả năng nhẫn nại, kẻ đó sẽ lĩnh hội được khả năng điều khiển nhịp thở của
mình. Tương tự với con quái thú khổng lồ này, dù nó đã sống biết bao
nhiêu năm, đánh bại biết bao nhiêu kẻ thù nhưng với Ma Hầu, đó vẫn chỉ
là một con lợn con yếu nhác.
Ma Hầu không giết nó, Ma Hầu sẽ chỉ nó đi đúng hướng bằng cách đánh cho nó tỉnh ngộ!!!
Rùng!!!!
Một đòn dứt điểm cực mạnh được tung ra, Ma Hầu bay ngược về phía sau sau
khi tung ra cú đập ấy. Con quái thú khổng lồ kia trắng dã hai mắt, tròng đen biến mất, báo hiệu rằng nó đã hoàn toàn mất đi lý trí rồi và sớm sẽ đổ gục.
Cả cơ thể to lớn ấy nghiêng đi từng chút một, từng chút một, chậm rãi như cảnh một tòa nhà lớn đổ sập xuống trong phim ảnh…
Rầm!!!!
Bụi bốc mù lên, con quái thú đã đổ người xuống đất. Nó đè nát một khoảng
cây rừng lớn, làm cả mặt đất rung lên một nhịp dài, làm đại địa nó đừng
dưới chân và nơi nó đổ người lún đi đôi chút, tựa như mặt đường vừa bị
một chiếc xe lu cán qua, nén xuống.
Ma Hầu nhảy phóc lên đầu con quái thú khổng lồ, thở dài một hơi như nhẹ nhõm, đưa tay gõ xuống và nói:
“Này này, đồ ranh con nhà ngươi, liệu hồn mà tránh xa Tru Tiên Ma Trận
của ta ra, đây đã là lần thứ bao nhiêu ngươi tới và định đạp nát báu vật của ta rồi hả? Hả? Láo! Quá là láo!!!”
Giận dữ mà cũng như đùa
cợt, cảm giác thật giống một ông bác già nua mắng một thằng nhóc con.
Không phải mắng là để mắng cho sướng mồm sướng miệng, mắng này không
mang theo ác ý mà ngược lại còn chứa rất nhiều thiện ý, khuyên rằng
ngươi còn non trẻ, tiếp tục phải tập luyện, khuyên rằng con đường này
không không thể đi, hãy mau mau quay đầu.
Sau khi đã xong chuyện, Ma Hầu lại nhún chân, nhảy thẳng đến chỗ mà Lưu Tích đang cầm cự trước
lũ quái thú lợn rừng cấp B này. Có thể nói, hắn đã khá ấn tượng và bất
ngờ khi thấy Lưu Tích kiểm soát tốt đến vậy.
Theo những gì mà Ma
Hầu dự đoán, đáng nhẽ ra Lưu Tích phải đang chật vật, thậm chí là đang
phải bay lên để tránh đối đầu trực diện với lũ quái thú này. Nhưng hiện
tại đang cho thấy những điều hắn tiên tri là sai bét, Lưu Tích đang đứng trên mặt đất, một đánh năm không hề thua kèo.
Mất vài giây sau, tên Thuần Huyết họ Lưu ấy nhận ra Ma Hầu đang đứng trên một nhành cây cao gần đó, hắn buông lời hỏi:
“Ngươi dạy ta cách để dùng gậy được không?”
Lúc đấy, Ma Hầu mới để ý rằng trên tay Lưu Tích là một cây gậy sắt. Bằng
cảm nhận của riêng hắn – một kẻ đã từng cầm biết bao nhiêu thanh gậy
quý, Ma Hầu chắc chắn Kim Bổng trên tay Lưu Tích có một xuất xứ không hề đơn giản, sức mạnh cũng không hề thuần túy là sát thương vật lý.
“Không.” Ma Hầu đáp lại, lộ rõ một vẻ kiên quyết.
Lưu Tích có chút hụt hẫng, hắn tưởng lần đề nghị này sẽ ngay lập tức nhận
được đồng ý, ai ngờ, Ma Hầu lại không muốn truyền dạy kĩ năng dùng gậy.
Có lẽ Ma Hầu muốn giữ kĩ năng cho riêng mình, không muốn truyền cho một
tên Thuần Huyết non nớt, Lưu Tích đoán như vậy.
“Không phải vì ta không muốn dạy mà vì dùng gậy, cốt yếu là ở ngươi.” Ma Hầu nói thêm, chỉ tay thẳng vào mặt Lưu Tích.
Dĩ nhiên, đối mặt với kiểu nói đầy ẩn ý này, Lưu Tích hơi ngáo ngáo một chút, hiển lộ rõ biểu cảm ta là ai đây là đâu trên mặt.
“Gậy không như kiếm, kiếm buộc phải cầm vào chuôi, buộc phải vung đúng cách
nếu không sẽ tự cắt phải mình. Còn gậy, mọi điểm trên gậy đều có thể là
chỗ cầm tay, mọi điểm trên gậy đều có thể là điểm tấn công.
Nếu
như ngươi cầm đầu bên này, đầu bên kia sẽ là tấn công. Nếu như người đẩy vào đầu gậy, đầu bên kia sẽ chọc tới như phi lao. Nếu như ngươi dùng
chân đạp thêm vào gậy, cánh tay đòn bên kia sẽ là một cú giáng cực kì
mạnh lên đối thủ.
Nói cách khác, dùng gậy, cốt yếu nhất là ngươi, vì sao ư?
Vì khi cầm gậy lên, ngươi đã có vô số lựa chọn để tấn công rồi.
Ta không nói là kiếm yếu, nhưng, gậy là thứ dễ dùng dễ đánh, thường
nghiêng về bản năng hoặc ngẫu hứng. Thế kiếm thực sự là có nhiều thế rất mạnh, có thể chặt mây chém gió, nhưng nó lại phải đánh đổi bằng muôn
ngàn giờ tập luyện, điều đó hẳn là rất khó khăn.
Còn nữa, trên
chiến trường muôn ngàn kẻ thù, vô số tình huống, nếu như dùng kiếm mà
chỉ chăm chăm vào xuất chiêu, chắc chắn độ linh hoạt sẽ không cao. Còn
về gậy, ngươi hoàn toàn không bị giới hạn bởi bất cứ chiêu thức gì, hãy
làm điều mình muốn, tận dụng địa hình, điểm mạnh bản thân, điểm yếu kẻ
thù, tầm nhìn, ánh sáng, mọi thứ.
Vì vậy, ngẫu hứng đi, hãy vung gậy theo cách của ngươi.”