Sau khoảng hơn một đêm bay liên tục, Lưu Tích bắt đầu cảm thấy đói. Hắn
nhìn bản đồ, đích đến chỉ còn một quãng, tốt nhất là nên cố đến cùng
luôn. Nghĩ lại thì hắn có thể bắt xe để đi, nhưng đã đến nước này rồi
thì lết nốt cho xong.
Lưu Tích có thể nhìn thấy Hải Cương và Minh Đa. Một tên thì ngáo ngơ không biết gì, ngồi trên ghế chờ đợi, một tên
thì chạy lăng xăng xem hết cái này đến cái kia, giọng nói vang vọng cả
một vùng. Hắn bật cười, bắt đầu giảm độ cao rồi ngồi xuống bên cạnh Hải
Cương.
Cả cơ thể mệt nhoài sau một đêm bay không nghỉ như dính
chặt vào ghế, Lưu Tích thả lỏng vai, thở dài đầy tận hưởng, cảm giác này quả thực khó có thể diễn tả.
“Tích, mày đấy à?” Hải Cương hỏi, gần như là đoán mò.
“Ờ, sao mày biết?” Lưu Tích đáp lại, giọng vẫn thở hổn hển.
“Hạ từ trên cao xuống, đã thế còn rất nhẹ, cảm giác như sát khí kè vào cổ
nhưng cũng không hẳn là như vậy. Để hội tụ những điều đó, tao nghĩ chỉ
có thể là mày.” Hải Cương đáp lại.
Hắn có thị lực gần như bằng 0
nên việc nhận biết hoàn toàn dựa vào phán đoán và các giác quan khác.
Lưu Tích quả thực đã bay nhiều, bay kinh nghiệm đến mức đáp xuống cực kì nhẹ, hơn nữa, việc áp sát kẻ thù nhiều khi bay khiến hắn tỏa ra sát
khí.
Giống như đột nhiên có gió thổi qua gáy, cả cơ thể sẽ rung
lên vì cảm thấy không lành, đó là cái “sát khi” mà Hải Cương muốn đề
cập.
“Chẹp, tao không đỉnh đến thế đâu, ngoài kia còn có ông chú
sử dụng cánh có khi còn thuận hơn chân.” Lưu Tích đón lời bình của Hải
Cương, buông một câu đáp lại.
— QUẢNG CÁO —
“Cứ coi là thế đi.” Hải Cương điềm tĩnh tiếp lời, im lặng để lắng nghe những âm thanh xung quanh mình.
Lưu Tích cũng chưa vội vã vào việc làm gì, hắn chậm rãi thở để điều khiển
lại nhịp tim mình. Đường bay vừa rồi thực sự là quá sức, không phải đó
là nói điêu. Nhưng ít nhất thì đã có một quãng Lưu Tích vừa ngủ vừa bay, vô thức đập cánh thành công.
Sau một lúc nghỉ ngơi, Lưu Tích quay sang hỏi:
“Ủy thác lần này cụ thể là gì?”
Dường như chỉ chờ đến lúc Lưu Tích hỏi để đáp lại, Hải Cương hơi lấy nhịp cao lên rồi bắt đầu nói, định sẵn là một bài phát biểu khá dài:
“Tàu vũ trụ. Mày hiểu không? Huyết Giới chúng ta đã phong bế khỏi vạn giới
được vài nghìn năm rồi, lý do cũng bởi trận chiến của Huyết Thần năm xưa thất bại, chúng ta buộc phải tránh thật xa để không bị chủng tộc nào
nhăm nhe cướp giết nữa.
Cho đến gần đây, sự xuất hiện của một số
đạo quân, trong đó có quân Thạch Tộc là hồi chuông báo động cho việc
Huyết Giới lộ vị trí. Mày đã làm nên tên tuổi trong trận với Thạch Tộc
đúng không? Cùng lúc đó thì cũng có vài địa điểm khác trên Huyết Giới
gặp phải tập kích tương tự.
Vị trí của Huyết Giới, ít nhiều đã
được phơi bày rồi, sớm muộn cũng có thêm quân xâm lược kéo đến. Việc
tuyển thêm các phó đô đốc, nghiên cứu vũ khí, tài nguyên, mọi phương mọi hướng đều được đẩy nhanh để có thể chống chọi với những đợt tấn công từ bên ngoài.
Huyết Giới đang rất đồng lòng đấy, Tích ạ, nhiều hiềm khích đang được bỏ qua để hợp tác. Nhưng rồi, đột nhiên phát hiện có
một đường dây vận chuyển thứ nguyên liệu đóng vỏ tàu vũ trụ. Loại vật
liệu này chỉ dùng trong quân sự nhưng đã bị buôn lậu ra.
Mày cứ
tưởng tượng 1 ngôi nhà đang nháo nhào phòng thủ trước lũ cướp thì có một tên chạy sang bên cướp đi. Tao không cần biết nó làm gì, nó sang giết
cướp hay nó sang cung cấp thông tin của ngôi nhà nhưng việc này quá nguy hiểm với ngôi nhà, quá rủi ro.
Tàu vũ trụ, đó là thứ mà một tên nào đó có thể dùng để bay ra ngoài vũ trụ
kia, để làm gì, không ai có thể biết, nhưng điều họ có thể làm là ngăn
chặn điều đó xảy ra.
Đó là nguồn gốc của ủy thác này, truy lùng
dấu vết của thứ ấy. Các nhánh của đường dây buôn lậu kia đã len lỏi khắp nơi rồi, đây chỉ là một trong những đầu mối chính quyền tìm được. Ủy
thác này yêu cầu ít nhất hai phó đô đốc mới được nhận, nói cách khác là
độ nguy hiểm của nó không hề thấp đâu.
Về cách để tìm ra loại vật liệu ấy, đơn giản nhất chỉ có tìm bằng mắt thôi. Lùng sục khắp nơi, cẩn thận nguy hiểm, cố gắng truy được cái đuôi của nó càng sớm càng tốt.
Còn lỡ như có tàu đã cất cánh, đó hẳn là một đại họa không sai.”
Lưu Tích tiếp thu lượng thông tin không nhỏ kia, mất một lúc để tiêu hóa,
đại khái là việc tìm ra loại vật chất sản xuất tàu vũ trụ liên quan đến
an nguy của Huyết Giới. Nhưng đây không phải đầu mối duy nhất nên chỉ là một ủy thác mà thôi.
Bọn hắn rất có thể sẽ đối mặt với nguy hiểm khi ở cái làng cơ khí này. Một lũ có thể tuồn hàng từ quân đội ra không phải là loại dễ đối phó, khả năng chúng cũng được trang bị vũ trang cỡ
quân đội là rất dễ xảy ra.
Đấu tay đôi thì không ngại lắm nhưng nếu nó rút súng, đó thực sự là một vấn đề.
“Thằng Đa thế nào rồi?” Lưu Tích hỏi.
“Nó dĩ nhiên là rất hứng thú, phấn khích vô cùng, nhưng tao nghĩ dưới lớp
vỏ một thằng thiếu niên tăng động kia, nó đang âm thầm điều tra các động thái của các cửa hàng. Tao vẫn đang chờ một đáp án từ nó.” Hải Cương
đáp lại, vẻ như rất có niềm tin vào phó đô đốc Minh Đa.
Lưu Tích bật cười, liệu có được như thế hay không, hắn cũng không dám chắc nữa.
Một lúc sau, Minh Đa quay lại, nụ cười vẫn nở trên môi, dáng vẻ cực kì tích cực. Thế nhung, ngay khi hắn đặt người xuống ghế, điệu cười ấy tắt
ngúm, nghiêm túc nhìn về phía trước. Lưu Tích cũng giật mình trước sự
thay đổi nhanh đến chóng mặt này.
“Có một tên khá là đáng nghi.
Hắn rất nghèo, xưởng thì tàn tạ, nhưng theo lời kể của mấy lão kia thì
dường như hắn đột nhiên có tiền. Ăn uống xịn hơn, đồ chuyển đến cũng
nhiều, một khoản tài chính rơi vào đầu một tên nghèo, nghe rõ đáng
nghi.”
Minh Đa nói ra, vốn đã định sẵn sẽ phải đến nhà tên kia
hỏi thăm một chuyến, việc bàn luận này chỉ mang mục đích thông báo là
chính. Chắc chắn tên kia có vấn đề, không thể sai được.
“Sao mày mò được chỗ thông tin ấy?” Lưu Tích khó hiểu, hỏi.
“Well, tao chỉ cần vào quán ăn duy nhất ở cái làng này và tuồn Lôi Huyết vào
hệ thống của nó. Sau một lúc đọc lại những đoạn camera trước và sau ngày ghi nhận sự xuất hiện của đầu mối buôn lậu. Một tên ngày hôm trước còn
gọi cái suất nghèo hèn nhất thì ngay hôm sau đã gọi món hoành tràng
nhất.
Tao tiếp tục xem thêm những đoạn phim về hắn của những ngày trước, đều là ăn xoàng xĩnh, nói chung là mùi nghèo bám đầy thân. Còn
ngay sau cái mốc kia, hắn đã lên đời rất nhiều.
Sau đó, việc chạy lăng xăng hỏi hàng cũng chỉ là để câu dẫn thông tin thôi. Có người buột miệng nói xấu, có người ganh ghét, có người chê bai, nghe từng đó thôi
cũng đủ hiểu cái tên mà tao nhắm đến có nhiều vấn đề đến thế nào.”
Minh Đa kể lại, nói chung thì cũng đều có tính toán cả. Lưu Tích gật gù đầu
còn Hải Cương vẫn im lặng, thầm thán phục sự tính toán của một phó đô
đốc. Hoặc tất cả chỉ là ăn may, hoặc được tính toán, nói chung thì vẫn
khó nói rõ.