Một tiếng rống ở âm lượng cực cao vang lên, mạnh đến nỗi Lưu Tích cảm
giác như đang hứng chịu cuồng phong. Hắn buộc phải bịt lấy hai tai để
tránh việc não mình quá tải mà nổ tung thế nhưng tiếng hổ gầm vẫn cứ đập liên tục vào màng nhĩ hắn.
Lưu Tích thở dốc, tai gần như đã mất
khả năng nghe sau khi tiếng rống kết thúc. Hắn thậm chí còn không nghe
được tiếng rống kết thúc như thế nào, chỉ cảm thấy cơ thể mình không còn bị rung lên nữa.
Bốp!!!
Một cú vả chí mạng được con hổ
kia tung ra. Lưu Tích vốn vẫn còn choáng bị đánh văng lên một vách đá
rồi rơi tự do xuống nền đất. Tấn công về vật lí với hắn có thể hồi phục
rất nhanh nhưng đánh vào hệ thống thần kinh như quả bom âm thanh vừa rồi là điều Lưu Tích khó có thể chống lại.
Hắn vẫn còn choáng.
Tai thì thủng màng nhĩ rồi, đây là chấn thương hắn chưa từng gặp qua, đã
vậy còn rất hiểm nữa, khả năng là sẽ không hồi phục được nhanh.
“Ước gì lúc này có Tầm Nhiệt Nhãn của Viêm Nhất!!” Lưu Tích nhìn về đêm đen
phía trước, bất giác hét lên một câu. Hắn đã mất tai rồi, không còn nghe được tiếng rẽ gió của đòn tấn công nữa, mắt thì tối mù, càng không thể
làm gì.
Con hổ là máu nóng, nếu có Tầm Nhiệt Nhãn, nhất định hắn sẽ nhìn được chuyển động của đối tượng kia.
Đột nhiên, một cảm giác khác lạ tràn vào đồng tử hắn. Ở mắt trái lóe lên
một ánh sáng gì đó giữa màn đêm kia, cảm giác như đột nhiên xuất hiện.
Lưu Tích đang đón nhận một tầng thị giác hoàn toàn khác lạ, bóng tối
phía trước đột nhiên có màu sắc lạ thường.
Nhưng đây là màu của một đồng tử chỉ nhìn nhiệt lượng.
Tầm Nhiệt Nhãn, rốt cuộc vì sao nó lại ở đây???
Lưu Tích chỉ cầu ước viển vông thôi, cớ sao ngay lúc này lại thành hiện
thực. Hắn cũng không rõ nữa, nhưng hắn bắt đầu phải thích nghi để làm
quen với đồng tử này.
Con hổ ấy hiện lên dưới dạng một bản đồ
nhiệ trong mắt Lưu Tích. Nó to gấp hắn không biết bao nhiêu lần, đuôi
đang liên tục vẩy qua vẩy lại. Hắn nuốt một ngụm hô hấp cực kì khó khăn
khi nhận ra kích thước thật của đối thủ lớn đến thế nào.
Lớn hơn hắn tưởng tượng quá nhiều, điều này khiến hắn bị ngợp. Có thể nói, Tầm Nhiệt Nhãn đã phản tác dụng.
Người ta thường nói, điếc không sợ súng mà mù thì không sợ ma. Có những điều
mà không biết, không nghe, không thấy sẽ không sợ còn cố để tìm hiểu thì lại càng thấy kinh hãi. Lưu Tích đang vô tình rơi vào trạng thái ấy.
Hắn không run, cũng không quá sợ hãi, nói gì thì nói, hắn đã từng đối diện
với 3 Bán Thần trong thời gian vừa qua, khí thế của một con hổ quái như
thế này không đủ để hắn cảm thấy có quá nhiều vấn đề. Chỉ là hắn bị sốc
khi con quái thú lớn hơn tưởng tượng của mình quá nhiều.
Vụt!!!!
Cơn sốc đấy, đó là một cơn sốc chết người.
Cả cái đuôi dài của con hổ lao thẳng vào bụng hắn trong thoáng chốc, tuyệt không để chừa lại một tích tắc nào. Lưu Tích gập người xuống, xương
sườn số cái đã gãy còn nhiều hơn số cái còn lành, chấn thương một lần
nữa tới.
Con hổ có vẻ đắc chí.
“Mày ảo tưởng vãi lúa đấy, thằng ranh con!!!!” Lưu Tích gầm lên đáp lại.
Sợ cái quái gì?
Đau đớn cái quái gì?
Thân làm Huyết Tộc, nãy giờ hắn chỉ đang đánh nửa sức vì không biết đối thủ
thâm tàng ra sao, còn bây giờ, khi đã có Tầm Nhiệt Nhãn nhìn thấu tình
hình, hắn sẽ đánh bằng tất cả những gì mình có.
Không còn cảnh giác cao độ, không còn căn đo trong từng nhịp tiến lùi, không còn e sợ từ màn đêm sẽ có thứ gì khác tấn công!
Lưu Tích mang cả cơ thể vẫn còn vết gãy và móp méo lao lên, siết chặt đại
kiếm trong tay. Hắn vung mạnh, cả người dúi theo sức nặng của thanh
kiếm. Một đòn chí mạng ghi thẳng vào một chân con hổ.
Nó rống
lên, nhưng điều đó chẳng nhẽ sẽ làm Lưu Tích rủ lòng thương mà giơ cao
đánh khẽ? Không, ngược lại, nó làm Lưu Tích càng thêm hăng máu. Một cú
đạp chân cực kì mạnh được hắn tung ra, cả phần xương chi con hổ nát vụn.
“Khốn nạn!!!!” Lưu Tích xoay người, xả xuống một kiếm, chém
thẳng từ vai con hổ vào cơ thể lớn khủng khiếp của nó. Hắn định cắt
thẳng đến tim, nhưng rốt cuộc không đủ đà và lực để làm như vậy.
Hắn nhìn thấy máu nóng đang chảy ra, con hổ đang suy yếu theo từng chút
một. Lưu Tích có thể hóa Hấp Huyết Quỷ và hút chỗ máu này rồi nghiền nát thứ quái thú kia trong một suy nghĩ. Nhưng hắn sẽ không làm như vậy,
trạng thái ấy, con hổ này không xứng để được chiêm ngưỡng.
Rầm!!!!
Theo mỗi bước chân của hắn, đại kiếm cũng văng theo y như vậy. Hắn chưa rời
tay khỏi kiếm một khắc nào mà liên hồi múa, tựa như kiếm chỉ là một dải
lụa được hắn cầm chắc.
Đây chính là cái giác ngộ mà Điểu Nhân
muốn Lưu Tích đạt được, đại kiếm như trách nhiệm, một khi cầm lên là
không được buông ra, phải chịu và đồng hành với nó.
Những âm
thanh của đất đá bị Lưu Tích đập nát theo từng đòn kiếm vang lên, xen
vào những tiếng rú, rên rỉ, hò hét của một con hổ từng xưng đế xưng
vương chốn này. Nó chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay, ngày mà một tên
Huyết Tộc nhỏ bé đang đe dọa đến mạng sống của nó.
Nó tự nghĩ về
quá khứ, quả thật là nó đã lười biếng. Khi đánh bại những kẻ trong bóng
tối hang động này, nó đã tự coi mình là nhất và sống ở đây dựa vào những gì lũ thú kia cống nạp. Nó bị trì trệ đi, nó yếu đi và già đi nhiều.
Nó đang phải trả giá cho những gì mình từng khoái lạc.
Phăng!
Gọn gàng, lực kiếm cực kì mạnh, mạnh đến mức mà không khí xung quanh phải
rít lên như lúc một cây gậy tre được vung. Lưu Tích xẻ phăng cái đuôi cứ đưa qua đưa lại cực kì khó chịu của con thú kia. Mất đuôi với nó nào có khác gì mất mạng đâu.
Cái đuôi này là một vũ khí sinh học cực kì mạnh, là mấu chốt để nó chiến thắng trong cuộc chiến đoạt vị đế vướng
nhiều năm về trước. Đuôi là niềm kiêu hãnh, là sức mạnh, là thứ luôn ra
đòn kết liễu, lúc này mất đi, coi như phế 9 phần của con hổ.
Quả
nhiên là vậy, sức chống cực của nó đã yếu đi kể từ âm thanh đuôi bị cắt
vang lên. Lưu Tích có thể cảm nhận con hổ từ bỏ rồi, không còn có ý định chống lại nữa.
Tiếc thay cho một kẻ từng đứng trên đỉnh cao, đạt đến cấp A, thậm chí nếu chăm chỉ có thể xưng làm cấp S. Nhưng nó lại
ngủ quên trên chiến thắng, ngạo mạn, biếng nhác, hệt như những kẻ bạo
chúa vô tích sự.
Đây là hậu quả mà nó phải chịu, nó đã sống đủ
lâu và có đủ lí trí để ý thức được điều này. Nó thậm chí có thể suy nghĩ như người, chỉ là không thể sử dụng ngôn ngữ mà thôi.
Lưu Tích
cũng không vờn nó nữa. Hắn lết kiếm từ bước một, bước đến bên cái đầu to với lớp lông xù. Lưu Tích tì tay vào má con hổ và cảm nhận lớp thịt
dày. Có lẽ đây sẽ là những thớ cơ đậm chất hoang dã của bậc chúa sơn
lâm, nhưng vào con này thì chỉ là thịt mỡ.
Lưu Tích nhấc đại kiếm, dáng vẻ như muốn kết thúc tất cả.
Phăng!!!
Đầu con thú bị hắn chặt đứt chỉ trong một đòn duy nhất. Cả cơ thể nhũn ra
vì mất thứ điều khiển. Thân xác to lớn ấy đổ ngang, rơi sầm xuống như
núi sập.
À mà, núi sập thật, chắc cả tấn thịt ấy đã tạo ra một
rung chấn lớn đến mức mà lớp trần hang động trên đầu Lưu Tích bắt đầu
rung chuyển. Từng khối đá rơi rụng như sung chín, Lưu Tích múa kiếm chém văng từng khối một.
Rào!!!
Âm thanh vang lên ấy là của
một lỗ tròn được khai mở trên nóc. Lưu Tích nheo mắt nhíu lại vì ánh
sáng mặt trời đột nhiên xuất hiện. Những cũng cho đến lúc đó, hắn mới
được nhìn thấy đích thị con hổ kia trông như thế nào.
Sau một
lúc, cuối cùng Lưu Tích đã quen với ánh sáng mặt trời qua lỗ thủng kia,
Tầm Nhiệt Nhãn cũng đột nhiên biến mất. Từ đằng sau, Điểu Nhân bước đến
và nhìn vào chiến lợi phẩm của cuộc vật lộn mà Lưu Tích vừa trải qua.
“Mày khá đấy, có lẽ là đã hiểu được cái cốt lõi của đại kiếm rồi. Con này có đuôi khá dị, hẳn là nó đã dùng để công kích rất rát với tốc độ nhanh,
mày đã xoay xở được, thế rồi cơ thể to và những lớp thịt xương dày cộp
này, mày cũng đã có thể cắt qua.
Chúc mừng, chú công nhận mày nhập môn đại kiếm.”
Điểu Nhân với kinh nghiệm chinh chiến của mình, chỉ vài quan sát là quá đủ
cho hắn để đưa ra nhận xét. Hắn tự hào vì đã từng nuôi dạy nên Lưu Tích, tự hào vì sức mạnh của Lưu Tích ngày hôm nay. Có thể nói, cảm giác như
một người cha nhìn con mình thành công vậy.