“Chẹp, có lẽ, chúng ta đã gặp lại nhau sớm hơn tôi tưởng đấy, Điểu ca.” Đột nhiên, một âm thanh vang lên.
Đó là từ xác của một con quái thú mà Lưu Tích vừa tiện tay giết chết. Lúc
này, cả cỗ thi hài ấy sống dậy như thể vẫn còn nguyên sức sống, vết
thủng nặng trên cơ thể dường như không hề làm ảnh hưởng đến nó.
Đối diện với một thứ như vậy, Lưu Tích ngay lập tức tỏ ra tất cả sự cảnh
giác mình có. Một thứ vừa tắt thở, nằm im, vết thương vô cùng chí mạng,
đã vậy còn là thú vật, lúc này lại mở miệng nói tiếng người. Thực sự đây là điều mà Lưu Tích không thể tin nổi.
Điểu Nhân cũng sốc, nhưng hắn không trẻ con đến mức để lộ sự cảnh giác của mình lên mặt. Hơn nữa, kiểu nói chuyện này khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc, dường như hắn đã từng gặp kiểu này trước đây, rất, rất lâu về trước.
Một thứ đã lâu nhưng hắn vẫn không quên?
Liệu có mấy thứ như vậy?
“Sát đệ?” Điểu Nhân lên tiếng hỏi lại con thú nửa sống nửa chết kia.
“Khà khà, xin lỗi vì thanh quản của thứ này thô sơ quá, giọng tôi nghe kinh
khủng lắm đúng không? Điểu ca, ta chính là Sát Thủ đây, câu chuyện về
Tinh Tâm Hội vừa rồi đã khiến ta phải bứt kén chui ra. Cũng lâu lắm rồi, nhưng thật sự là cảm giác nhiệt huyết năm đó vẫn không hề phai nhạt.
Ha, để tiêu diệt chúng ta, Tân Huyết Hội từng thả một quả bom phá trụi cả
một vùng lớn trong Bạch Vân Đầm, có lẽ hệ sinh thái nơi đó đến nay còn
chưa hồi phục hẳn. Nhưng chúng ta vẫn sống sau vụ đó. Mà không chỉ mỗi
lần ấy, còn nhiều lần khác nữa.”
Con thú nói một lèo, giọng ngang đặc. Nhưng Điểu Nhân và Lưu Tích đều nhận ra đây không phải con thú ấy, đây là một kẻ nào đó. Đây là Sát Nhân của Tinh Tâm Hội, không hiểu sao
lại nhập vào xác thứ này.
“Sát đệ, làm súc vật thích không? Đây
là cái vĩnh sinh mà đệ đã bỏ rơi Tinh Tâm Hội để tìm kiếm sao?” Điểu
Nhân đáp lại một cách đầy ẩn ý.
Từ từ đã.
Vĩnh sinh?
Mốc 200 năm?
Một Thuần Huyết?
“Này, ngươi có phải cái lão tập dưới Huyết Đại Thụ giữa Tru Tiên Ma Trận
không? Ngươi đã hóa thành một thứ nằm bên trong viên Phệ Huyết Thạch rồi mà?” Lưu Tích đột nhiên nhận ra vấn đề và một tràng được hắn tung ra,
những câu hỏi đang được đặt liên tục.
“Có thể nói, khi ta điều
khiển được huyết mạch kẻ khác, ta cũng điều khiển được huyết mạch của
mình tốt hơn. Phệ Huyết Thạch là một lớp khiên giữ máu ta, vượt trội so
với thân xác phàm tục kia. Phệ Huyết Thạch có thể tồn tại hàng ngàn năm, cơ thể thì không.
Với ta, một kẻ có thể ra vào Phệ Huyết Thạch
một cách tự do vì từng phệ huyết kẻ khác vô số lần, ta gần như đã được
vĩnh sinh dưới hình hài của một viên đá.”
Con thú đáp lại. Lưu
Tích nhìn lên tay mình. Viên hồng ngọc đã mất đi màu sắc nó vốn có mà
chỉ còn độc một sắc đen. Máu bên trong thực sự đã biến mất và nếu Lưu
Tích không nhầm, lượng huyết mạch ấy đã tiến vào cơ thể con thú vừa chết kia.
Kinh hoàng, nhưng thực sự là một kẻ tưởng chừng đã chết đang nói chuyện với bọn hắn qua một cơ thể khác.
Nếu quá trình này tiếp tục được lặp lại, sinh mạng của Sát Thủ sẽ là vô
hạn, vĩnh sinh. Việc tự hi sinh thân xác phàm tục lúc trước biến mình
thành máu bên trong Phệ Huyết Thạch, đó là điều mà Sát Thủ và tên sát
nhân gọi là “sự giác ngộ của vĩnh sinh”.
Bọn hắn phải hiểu được
rằng vĩnh sinh chỉ là những thứ mà thần thánh mới có thể đạt tới, những
kẻ phàm trần muôn kiếp cố gắng cũng không thể. Vì vậy, muốn vĩnh sinh,
phải cải cách đến triệt để, đến mức tách ra khỏi bản chất phàm tục của
mình, càng tiến gần hơn đến dạng của thần thánh.
“Vậy năng lượng để có thể gượng dậy một cơ thể đã chết như thế, đệ lấy từ đâu?” Điểu Nhân chỉ hỏi một câu.
“Hấp thụ chính máu của nó để làm năng lượng cho mình. Một vòng khép kín, đệ
chỉ đóng vai trò là một thứ đánh bại lẽ sinh tử thông thường, tạm sử
dụng khả năng của Huyết Tộc lên cơ thể này mà thôi.” Con thú mà Sát Thủ
đang ẩn bên trong đáp lại.
Có vẻ, theo cách này, Sát Thủ thực sự đã đạt được vĩnh sinh mà hắn hằng mong muốn.
“Nhưng còn vụ giao ước?” Điểu Nhân hỏi.
“Giao ước gì????” Con thú gào lên, cảm giác như đây là một vấn đề cực kì nghiêm trọng.
“Lấy máu của ta trao cho ngươi, tự nguyện tuyệt đối. Đây là điều kiện để
hình thành giao ước cổ giữa Huyết Tộc với Huyết Tộc. Nói cách khác, nếu
như bị Lưu Tích đây tỏ ý áp chế, đệ sẽ bị áp chế ngay lập tức. Cả hai đã vô tình thực hiện nghi lễ của giao ước rồi.” Điểu Nhân bật cười khi
thấy bộ dạng như sụp đổ của con thú kia.
Máu là điểm tối quan
trọng của Huyết Tộc, có lẽ điều này không còn là thứ gì quá xa lạ hay
cần nhấn mạnh lần nào nữa. Trao máu của một Huyết Tộc cho một Huyết Tộc
khác, đó là biểu thị của sự trung thành.
Còn dâng toàn bộ máu của mình như Sát Thủ làm, đó là một khế ước chặt chẽ vô cùng.
“Giao ước này sao trước giờ đệ lại không biết???????????” Con thú kêu lớn, rõ ràng là đang không can tâm. Hắn đã trở thành người hầu của Lưu Tích,
nghiêm túc là như vậy.
“Lưu ca từng nói qua về cái này rồi mà, đệ không để ý nên không biết thôi, lúc ta thề trung thành với Hoàng Đế
cũng phải mất 1 giọt máu mới chứng minh được. 1 giọt đủ để Hoàng Đế có
thể ngăn chặn việc ta tấn công hắn, còn như đệ, Lưu Tích có thể đọc đệ
như một cuốn sách, coi đệ như một phần cơ thể và điều khiển dễ dàng!!”
Điểu Nhân nói ra. Không phải là dọa, đây là thật, hoàn toàn là những điều
thật lòng dựa trên những gì mà Lưu Kim Linh từng nghiên cứu về giao ước
giữa Huyết Tộc với nhau.
Sát Thủ sụp đổ rồi. Dù hắn chưa từng có ý định sẽ lợi dụng Lưu Tích nhưng việc bị biến thành một thứ phục vụ Lưu
Tích bằng tất cả, hắn cảm thấy không can tâm.
“Đệ hãy nghĩ rằng
đây là di sản mà Lưu ca đã để lại cho chúng ta, chúng ta phải giúp đỡ
Lưu Tích bằng cả nghĩa khí Lưu ca đã thổi vào Tinh Tâm Hội. Sát đệ, hãy
cố làm cho tốt.” Điểu Nhân an ủi.
Con thú kia dường như cũng cảm nhận được sự bùi ngùi khi nghĩ về Lưu Kim
Linh. Hắn gật đầu, nhìn Điểu Nhân bằng ánh mắt dã thú nhưng lại tỏ rõ
được cảm xúc.
“Điểu ca, ca không giận ta à?” Sát Thủ hỏi.
“Vì sao ta lại giận đệ?” Điểu Nhân bật cười, đáp lại bằng một câu.
“Ta đã bỏ ca và Lưu ca để chạy đi truy cầu cái vĩnh sinh của mình. Ta đã
lung lay, nghĩ rằng cách duy nhất để Thuần Huyết được bảo tồn là trở
thành vĩnh sinh. Ta đã bỏ rơi Hội lúc Hội cần ta nhất. Điểu ca, những
điều đó không đáng để ca hận ta sao? Hay ca đã coi ta là một kẻ súc sinh đến mức không đáng để đặt tâm tư?” Sát Thủ lại lên tiếng.
“Không, vì tất cả chúng ta đều mang trong mình tư tưởng của Lưu ca, tư tưởng
của Hội. Ta biết đệ chưa một phút nào không hướng đến mục tiêu ấy, có
thể nói chúng ta chung đích, chỉ là khác đường và chưa đủ sức để bước
tới. Chúng ta giống nhau lắm, sao ta phải hận đệ cơ chứ?” Điểu Nhân đáp
lại.
Con thú mà Sát Thủ mượn xác im lặng. Hắn đang có vô số điều
muốn hỏi, muốn đặt ra. Hắn cũng cảm thấy nhẹ lòng vì người đồng đội xưa
đã tha cho hắn cái tình cái lí. Hắn nhẹ nhõm hơn rất nhiều dù đang ở
trong thân súc vật.
“Nếu ca đã nói vậy, ta cũng vui lắm. Tạm biệt.”
Sát Thủ chốt lại, thế rồi một làn máu đỏ tươi rút ra từ con thú rồi quay
ngược về hòn ngọc đen trên tay Lưu Tích. Viên ngọc lại một lần nữa sáng
lên và mang cái sắc đỏ đầy tà mị của lúc trước. Lưu Tích nhìn chằm chằm
vào những viên ngọc trên cái vòng tay này, cảm giác cực kì khó tả.
Mỗi viên này, đều là một sinh mạng giống như Sát Thủ sao?
Tên giết người trên Thiết Điện xa, Viêm Vọng và Viêm Nhất, bọn hắn vẫn còn ý thức bên trong những viên này sao?