Lưu Tích ngay từ thời điểm ấy đã cảm thấy trong lời kể của Hải Cương
đang thiếu sót một thứ gì đó. Hắn ngay lập tức chen vào và hỏi:
“Hải, thế còn vụ ngoại hình và giọng nói? Mày đổi kiểu gì?”
Hải Cương dừng lại, bắt đầu nghĩ xem chuyện này có thể kể từ đâu. Hắn nghĩ
một lúc, cuối cùng đã có thể sắp xếp được thứ tự để kể thông tin như thế nào. Lưu Tích chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng để nghe phương pháp thay đổi của Hải Cương.
“Cuồng Huyết là một loại Dị Huyết rất thú vị, bọn ta giống một tấm gương vậy. Sức mạnh sẽ tăng theo tỉ lệ của thương thế, phản chiếu lại những gì vừa nhận vào. Nhưng cũng giống như một tấm
gương, nếu thứ chiếu đến quá mạnh, bọn ta có thể chết ngay lập tức.
Nói chung, ý ta là, Cuồng Huyết muốn mạnh phải có khả năng chịu đau cực kì
tốt. Vì nếu đang trong cơn đau ấy mà quằn quại sẽ đánh mất khoảng thời
gian cơ thể bộc phát, khó có khả năng lật ngược thế cờ. Ta tự hào vì khả năng chịu đau của mình, cũng bởi từ bé ta đã được luyện tập những thứ
như vậy.
Cơn đau của việc tự thay đổi vị trí nội tạng, chỉnh lại
cấu trúc xương, bóp méo cơ, nuốt than đổi giọng, tự vùi dập để đổi lấy
một ngoại hình khác. Với ta, đó là những thứ có thể chịu được. Ha, có
thể từng quá trình trong số đó đều có thể giết chết kẻ khác bằng sự đau
đớn, nhưng với ta, đó chỉ là một cái khổ nhục kế thông thường, bình
thường.”
Hải Cương nói, bằng thứ giọng khác hẳn lúc trước. Đúng
như những gì Lưu Tích đã nghĩ, cách để thực hiện màn biến thân ngụy
trang của Hải Cương cực kì tàn bạo. Có thể nói, tên Cuồng Huyết này đã
tự giết chính mình một vài lần để có thể hóa thành một thằng gù thấp bé.
“Sau đó thì thế nào nữa?” Lưu Tích hỏi.
“À, ta mất một khoảng thời gian khá dài để thuần thục việc chuyển trạng
thái thành gù. Trong suốt thời gian đó, ta vẫn bám theo Hoàng Thao từng
chút một. Ta thường không ngủ, đeo bịt mắt ngồi yên trên cây hàng giờ
như cú. Mỗi âm thanh vang lên, ta lại dựng người dậy nghe ngóng. Có thể
nói đó là một bài tập, dần dần, thính giác của ta đã tiến hóa, có thể
nắm bắt rất tốt chuyển động.”
Hải Cương nói. Bây giờ Lưu Tích mới để ý là Hải Cương không hề nhìn thẳng vào mặt hắn để nói chuyện mà hơi
nghiêng đầu sang, dường như hướng tai vào hắn. Cũng đúng thôi, một kẻ
không còn đôi mắt, việc nói chuyện đối mặt với người khác cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
“Vậy thì vì sao ngươi lại quyết định sẽ làm soát vé trên Thiết Điện Xa?” Lưu Tích hỏi tiếp.
“Chuyện đó kể ra cũng khá là hi hữu. Sau khi ăn xin được một cái vé ở chỗ hội
người khuyết tật, ta lên tàu với mục đích bám theo Hoàng Thao và Lưu
Thanh. Lúc đấy trong đầu chỉ có bám theo thôi, đồ mang theo không chuẩn
bị kĩ cũng sớm bị dùng hết. Ta trở thành một bóng vất vướng trên đường
vì hết tiền.
Thế rồi, thiếu một chân soát vé, ta liền vào làm. Có một vị nào đó tự xưng là đô đốc, ngài đột nhiên đề nghị ta làm chức vụ
ấy sau khi thử ta bằng một bài kiểm tra nho nhỏ. Ta ở đó khoảng ba
chuyến tàu thì điều tra ra tung tích, thế rồi xin nghỉ việc, tiếp tục
bám theo Hoàng Thao.
Và vào một đêm nọ, ta giả làm gù, lởn vởn ở
gần đó thì được một tên Tân Huyết Hội đề nghị làm người giúp việc. Ta
cũng biết người giúp việc ở đây chính là làm culi cầm đồ nên ngay lập
tức đồng ý. Theo chân bọn hắn đến tận ngày hôm nay, rốt cuộc cũng có cơ
hội làm thứ gì đó.”
Hải Cương đáp rõ ràng từng chữ một, tuyệt
không để bất cứ thứ gì còn vướng bận. Xét về độ đồ sộ của âm mưu Hải
Cương mang theo, có lẽ chỉ thua kém mình Hoàng Thao. Ngay từ lúc bị nạn, hắn đã xác định ra hướng báo thù, suốt từ lúc đó đến nay nằm gai nếm
mật, không giờ phút nào là buông lỏng cảnh giác.
Lưu Tích phục
tên Cuồng Huyết này biết nhẫn nhịn chờ thời cơ. Nhưng bên cạnh đó, hắn
cũng ghê tởm khả năng tính toán của Hoàng Thao, đến mức mà từ trước khi
mọi chuyện bắt đầu, hắn đã có suy nghĩ rồi. Ẩn giấu thân phận Thuần
Huyết để gia nhập một tổ chức siêu kì thị như Tân Huyết Hội?
Hoàng Thao đã phải che giấu quá khứ như thế nào và bắt đầu cải trang từ bao giờ?
Chắc chắn là rất lâu về trước.
Hắn là một đối tượng nguy hiểm, thậm chí có thể là cực kì nguy hiểm. Lưu
Tích rùng mình, nghĩ đến cảnh trước giờ mình đều không biết Hoàng Thao
là Thuần Huyết, hắn lại cảm thấy thật rùng rợn. Thuần Huyết thời đại này rất hiếm, vậy mà còn có tình trạng Thuần Huyết hãm hại lẫn nhau?
Nhất là khi Lưu Tích đã yếu đi do bị rút năng lượng vũ trụ, Hoàng Thao ngược lại còn mạnh lên sau vụ việc lần này. Chung quy, mỗi khi gặp tên này,
lao vào đánh nhau cũng có thể là đã sập bẫy.
“Thôi thì, đã ở đây được là mừng rồi. Mày về cùng bọn tao không?” Lưu Tích lên tiếng hỏi Hải Cương.
“Ừ, được thôi, dẫn đường đi.”
Dẫn đường đi, đây chả phải một cụm từ khách sáo hay gì. Đây là lời mà một
kẻ đã từ bỏ hai đôi mắt nói để được nương vào sự chỉ dẫn của người còn
thấy đường. Lưu Tích đứng dậy, một tay dìu Minh Đa, Vũ Ngân Nhu biến trở lại thành cây gậy sắt nhỏ.
Hải Cương có thể tự đi được nhờ vào
âm thanh Lưu Tích phát ra. Vác Minh Đa trên vai, Lưu Tích chung quy cũng bước theo một cách không quá tự chủ. Ngay khi hắn vừa đi khỏi cánh cửa
ấy, một âm thanh đóng sập lại vang lên.
Những hình ảnh trên bức
tường kia quay lại y như cũ, hệt như chưa từng có gì xảy ra. Một chốn
chỉ mở ra cho những kẻ đươc đăng kí mã gen, nói cách khác là Lưu Tích và Lưu Thanh. Hắn thở phào nhẹ nhõm, nơi này sẽ không bị ai đụng đến nếu
đóng chặt như vậy.
“R-Rẽ phải… đi thẳng, về phía ngã ba đi tiếp…” Đột nhiên, Minh Đa lầm bầm một thứ gì đó.
“Hả? Mày nói cái gì vậy Đa?” Lưu Tích ngớ người lên rồi đột nhiên hỏi.
“Chỗ đỗ phi thuyền của căn cứ này, tao nhòm thấy bản đồ lúc bị bắt.” Minh Đa rặn mãi mới đủ sức nói ra một câu.
Chẹp, nếu nói về độ nghiện, nghiện đến mức bất chấp như Minh Đa nghiện phi
thuyền, có lẽ Lưu Tích chưa thấy tên nào đọ được. Vì giận cái phi thuyền mình bị hỏng, Minh Đa thậm chí hóa chaos bỏ qua cả nguy hiểm tính mạng
để trả thù, có thể nói là ân tình sâu nặng.
Lần này, bị bắt giam, nghiện vẫn hoàn nghiện, vẫn nhòm sơ đồ căn cứ để mò phi thuyền.
“Được, đi thì đi!!” Lưu Tích hét lên, tỏ vẻ miễn cưỡng đồng ý với nguyện vọng này.
Minh Đa cười ha hả, giọng đắc chí vô cùng mặc dù vẫn chả có hơi sức gì. Hắn
quá yếu rồi, có thể nói là không ngồi thẳng nổi nữa. Sau vụ lần này,
Minh Đa chí ít mất một vài tuần nghỉ ngơi hồi phục. Ít nhất thì đó là
những gì Lưu Tích nghĩ…
Vụt!!!
Đó là tiếng của một thằng
vừa không lết nổi chân chạy thẳng đến con phi thuyền trước mặt để nhảy
lên ghế lái. Cơ chế của mấy thằng nghiện nó còn kinh khủng hơn của Cuồng Huyết, từ tận cùng của đau đớn suy nhược mà vẫn có thể quật khởi lao
lên làm tài xế.
“Mày không cần chọn lại à Đa?” Lưu Tích nhìn một dàn phi thuyền, hỏi.
“Không, đây là con ngon nhất rồi, yên tâm là cảm giác lái sẽ cực kì khác biệt.
Nó là đồ cổ, đến từ thời cách đây khoảng chục năm nhưng chưa bao giờ lỗi thời, thậm chí còn có dấu hiệu đã được độ vài bộ phận… Tao nghĩ nó có
thể đứng top những con phi thuyền ngon nhất khi về Tam Hợp.” Minh Đa nói một lèo, chả hiểu lấy sức từ đâu ra.