Bảy Ngày Bảy Đêm

Chương 37: Chân tướng


trướctiếp

Thấy có hiệu quả, Tô Nhĩ xoa đầu đứa bé lần cuối, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Đứa bé đột nhiên một phát bắt được con rắn hoa, kêu ré lên.

Tô Nhĩ: "Nghe lời nào, anh sẽ tới tìm em nữa mà."

Đứa bé cầm lấy con rắn ném loạn xạ.

Tô Nhĩ nhớ tới việc nó không nghe hiểu được lời nói, lạnh mặt xuống, bắt chước bộ dạng của quản gia, nhìn chằm chằm vào tay bắt con rắn của đối phương.

Đứa bé nghiêng đầu, kinh nghiệm đã trải qua nói cho nó biết nếu không buông ra sẽ bị đánh, nắm chắc thời gian cuối cùng vuốt vuốt con rắn, mới lưu luyến buông ra.

Rắn hoa chạy trốn khỏi ma trảo, nhanh chóng bò tới sau lưng Tô Nhĩ, đâu còn có uy phong thè lưỡi rắn muốn máu uống lúc trước.

Trước khi đi ra khỏi phòng Tô Nhĩ quay đầu lại nhìn thoáng qua đứa bé đang ngậm ngón tay, cảm thấy kỳ quái, nói nó lợi hại, nhưng lại giống như có chút sợ hãi với con người, ít nhất thì vừa mới nãy không có làm ra hành động giành trứng gà từ trong tay mình. Nhưng nếu nói nhỏ yếu... Rắn hoa ở trước mặt nó cũng không dám làm càn.

Cõi lòng đầy tâm sự mà đi ra ngoài, ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn đụng phải đám người Kỷ Hành cách đó không xa.

"Mấy người cũng tới xem đứa bé à?"

Kỷ Hành: "Xem như vậy đi."

Vệ Tuấn thì không bình tĩnh giống vậy, trước đây không lâu còn nói khoác không biết ngượng mà bảo Tô Nhĩ khát vọng gia đình ấm áp, bây giờ mặt sắp bị đánh sưng lên rồi. Phiền muộn mà chỉ ra một điểm: "Có vô số phó bản, khả năng gặp phải là rất nhỏ."

"Tôi hiểu mà." Tô Nhĩ gật đầu: "Chỉ là chôn xuống hạt giống mà thôi."

Có thể nảy mầm hay không còn phải xem ý trời.

Kỷ Hành nói câu giúp cậu bớt phiền muộn: "Sinh mệnh quỷ quái dài dằng dặc, có rất nhiều thời gian gặp lại."

Tô Nhĩ gật đầu: "Tôi cũng sẽ cố gắng không hẹn mà gặp càng nhiều người chủ trì hơn nữa, tranh thủ sớm ngày tích lũy đủ điểm để rời đi."

Vệ Tuấn bên cạnh cảm thấy lòng người còn hiểm ác hơn cả ác quỷ, cưỡng ép đổi chủ đề: "... Đứa bé kia rốt cuộc là cái gì?"

Tô Nhĩ nhún vai: "Tôi đã hít vài hơi rồi, còn không có âm khí nặng như con rắn kia."

Vệ Tuấn lúc này nói tới chuyện khả năng đứa bé đầu độc bọn họ.

Tô Nhĩ không kịp ăn cơm trưa, nghe có chút kinh ngạc: "Đúng là bận rộn."

Vừa phóng hỏa ở cửa phòng mình vừa đi đầu độc, tuổi còn nhỏ mà 'năng lực nghiệp vụ' không phải dạng vừa.

"Cũng may..." Vệ Tuấn hít vào một hơi vẻ mặt phức tạp, liếc mắt nhìn về hướng căn phòng: "Nó đã gặp phải báo ứng."

Dựa vào năng lực gây chuyện của Tô Nhĩ, khả năng đứa nhỏ này nửa đường bị chết là rất lớn.

Mang ý nghĩ giống nhau, ánh mắt mọi người nhìn Tô Nhĩ rất có thâm ý.

Kỷ Hành: "Trước tiên bắt đầu điều tra từ thân thế." Dừng một chút rồi nói tiếp: "Thời gian không còn nhiều lắm."

Bầu không khí mãi mới dịu đi một chút lại lần nữa trở nên ngưng trọng.

Tình huống bây giờ quả thực dần trở nên bất lợi với bọn họ, hai người chơi trúng độc thì nghỉ ngơi trong phòng, người chơi càng yếu, con rắn đi cùng lại càng nhìn chằm chằm, nếu không phải có thể khôi phục kịp lúc, sớm muộn cũng trở thành thức ăn cho nó. Tào Nhạc Đạo càng không cần phải nói, ngay cả con rắn ngăn cản tai họa đều không có, cộng thêm người chơi đã chết trong miếu đổ nát, rất nhanh đã mất một phần ba người đi vào.

Hành lang.

Vương Tuần đang ôm một tiểu thiếp xinh đẹp ngồi ngắm hoa, thấy đám người Kỷ Hành đi tới còn chưa kịp chào hỏi, liền nghe bọn họ nói muốn hỏi chuyện đứa bé, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi. Phất phất tay, tiểu thiếp xinh đẹp bên cạnh không dám động chạm đến chuyện xui xẻo của hắn, biết điều rời đi.

Thở ra một hơi, Vương Tuần mới bắt đầu nói một đoạn chuyện cũ năm xưa.

"Mẹ ruột của đứa nhỏ này là chính thê của ta, lúc trước mang thai hai lần đều không giữ được, ban đầu đại phu nói khả năng giữ được cái này thai cũng không lớn, mẫu thân nó liền thường xuyên đi ra ngoài cầu thần bái phật, hy vọng có thể bình an sinh con." Nói đến đây, vẻ mặt Vương Tuần xen lẫn một tia sợ hãi: "Ai ngờ vào ngày sinh con, đứa bé thì sống người lớn lại không giữ được."

Tống Giai Nguyệt nhịn không được nói: "Đây cũng không phải là đứa bé sai."

"Ta không phải là người không thấu tình đạt lý," Vương Tuần nói ra ẩn tình khác: "Lúc hạ táng làn da của mẫu thân nó đều là màu xanh, chưa đến vài ngày thì nghe nói bà đỡ đẻ đều chết hết, vả lại từ khi nó sinh ra, trong phủ thường xuyên xảy ra chuyện ngoài ý muốn... May mà hết tháng này, vận rủi cũng sẽ hết."

Lúc trước nghe gia đinh đã nói qua tháng sau muốn đưa con vào trong miếu, lúc này Vương Tuần lần nữa cường điệu thời gian, một người chơi vội hỏi: "Tại sao phải chờ hết này tháng?"

Vương Tuần: "Năm trước ta vừa muốn đưa đứa bé đi, nhưng Thiên Nhất đại sư sai người đưa tới mẩu giấy, nói đứa nhỏ này và ta duyên phận đã hết, nhất định phải nuôi nó trong phủ đủ bốn năm, mới có thể đưa đi."

Kỷ Hành đột nhiên giương mắt: "Thiên Nhất Quái?"

Vương Tuần gật đầu: "Lúc ấy trong nhà việc lạ liên tục, ta đi cầu kiến đại sư. Đáng tiếc sau khi tiến vào tòa nhà cũng không đi được đến chính sảnh, cuối cùng là một con rắn dẫn đường cho ta, đưa ta ra ngoài."

Nói đến đây cảm khái vô hạn: "Đại sư không hổ là thế ngoại cao nhân."

Kỷ Hành dường như nghĩ tới phương diện khác, nhìn hắn: "Ông mời chúng tôi, sợ là có nguyên do khác."

Vương Tuần lúng túng gãi gãi đầu.

Cái gì mà nghi ngờ tiểu thiếp xinh đẹp trong nhà là hồ ly tinh, chỉ là cái cớ, hắn chính là muốn bảo đảm một tháng cuối cùng ngàn vạn lần không xảy ra biến cố nào.

Kỷ Hành: "Tiếc là chúng tôi đạo hạnh có hạn, có vài chuyện vô lực xoay chuyển trời đất."

Vương Tuần vui vẻ trong khoảnh khắc biến mất, ngón tay khẩn trương mà co lại: "Vấn đề gì?"

"Rất phức tạp." Kỷ Hành: "Nhưng chúng tôi sẽ ở lại thêm mấy ngày, dù sao cũng đã quen biết nhau, ít nhất sẽ bảo toàn an nguy của ông."


trướctiếp