Hôm qua mới leo núi hồi lâu, người chơi giá trị võ lực hơi thấp một chút lúc xuống núi cảm giác chân có chút đau nhức. Sau trận mưa con đường
trở nên lầy lội, giày tiếp xúc với mặt đất phát ra âm thanh bộp bộp, át
đi cuộc nói chuyện của Tô Nhĩ và Vệ Tuấn.
Bất cứ lúc nào hồ ly
cũng không buông tha cho một chút xíu cơ hội để có thể chạy trốn, trên
đường đi còn cố cắn nát đầu lưỡi tự tử giả chết, chỉ là bất kể cô ta
dùng chiêu trò gì, Kỷ Hành đều không đếm xỉa, chuyên tâm đi đường.
"Ta muốn đi vệ sinh." Lúc nói chuyện máu tươi nhỏ xuống chỗ lông tơ trên cổ, tạo thành vết máu, nhìn rất đáng thương.
Cái yêu quái thiếu chính là nhân tính, chứ không phải xấu hổ. Thấy Kỷ Hành phớt lờ, hồ ly trực tiếp đi tiểu giữa không trung.
Kỷ Hành cau mày, lực đạo trên tay hơi nới lỏng một chút, Tô Mị trong lòng vui vẻ, muốn liền một mạch giãy giụa chạy trốn.
Ý nghĩ thì rất hay, tiếc là Kỷ Hành không cho cô ta cơ hội này, nhanh
chóng đưa một tay ra phía trước, xách hồ ly ở giữa không trung, bảo trì
một khoảng cách nhất định.
Ý đồ thất bại, hồ ly lộ ra hàm răng
sắc bén, trong cổ họng phát ra một hồi quái âm. Lại cố duỗi móng vuốt
sắc bén ra cào anh, nhưng bị giữ chặt như vậy, thân thể không cách nào
phối hợp, rơi vào trong mắt người khác, càng giống như đang đạp chân
loạn xạ.
Mắt thấy một màn này, Vệ Tuấn tiến hành giáo dục tại
chỗ: "Cậu nhìn đi! Yêu chính là yêu, tận khả năng tránh đi, không nên bị bất kỳ biểu hiện nào của chúng nó ra đánh lừa."
Nhìn bộ dạng
nghiêm trang của hắn, Tô Nhĩ đột nhiên nhớ đến đạo sĩ chững chạc nghiêm
nghị trong kịch truyền hình, nghiêm túc gật đầu phụ họa theo.
Lúc đi đến giữa sườn núi, đột nhiên mở miệng hỏi Kỷ Hành đi phía trước: "Anh cảm thấy thế nào?"
Kỷ Hành đưa ra một câu trả lời không ngờ tới: "Vạn vật bình đẳng."
Sau đó xoay người lại trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Nhĩ nói tiếp: "Tôi không tin người, cũng không tin yêu."
Làm tròn lên là, thái độ đối xử của anh với các loài khác nhau đều trước sau như một.
"..."
Khi đứng dưới chân núi, miễn cưỡng có thể nhìn thấy nơi phồn hoa phía xa,
đợi đến lúc chính thức đi men theo hướng đó, mới phát hiện thành Thiên
Cơ so với trong tưởng tượng càng thêm náo nhiệt hơn.
Vừa tiến
vào thành, liền thu được ánh nhìn chăm chú từ mọi phía. Người đi đường
xung quanh đều mặc trường bào rộng thùng thình, tóc buộc quy củ, cùng so sánh, bọn họ như là người ngoại lai.
"Là yêu nhân sao?"
Sau khi tiếng xì xào đầu tiên truyền ra, cuộc thảo luận giống như đun nước sôi, càng ngày càng mãnh liệt.
Kỷ Hành thong dong mà đi đến phía trước, xách hồ ly trong tay lên: "Chúng
tôi là người tu đạo xuống núi rèn luyện, vì bắt lấy hồ yêu làm ác, không tiếc dựa theo cách ăn mặc yêu thích của hồ yêu, vất vả ẩn núp mấy
tháng."
Dứt lời ánh mắt lạnh lẽo, ra lệnh hồ ly mở miệng.
Tô Mị rất muốn phản bác thẩm mỹ của cô ta không có vấn đề, nhưng lại chọn cách đóng chặt miệng mình.
Kỷ Hành dùng sức dưới tay, đột nhiên nở nụ cười: "Không nói lời nào, bây giờ tôi sẽ đưa cô đi gặp Diêm Vương."
Tô Mị run run rẩy rẩy nói: "Nô, nô gia..."
Vừa mới mở miệng, một trận gió thơm thổi tới, trong nháy mắt có mấy nam tử vây xem tâm thần một hồi kích động.
Kỷ Hành nhẹ nhàng nhấn một cái vào miệng vết thương, Tô Mị đau đến kêu thảm một tiếng, bất đắc dĩ thu lại mị thuật.
Người vừa mới bị mê hoặc tỉnh táo lại: "Miệng có thể phun tiếng người! Quả nhiên là yêu!"
Người của thế giới này vừa tin số mệnh vừa sợ yêu ma, một vài đại sư nổi danh thậm chí địa vị vô cùng cao thượng nhìn qua. Chứng minh hồ ly đúng là
Yêu Hậu, những ánh mắt hoài nghi kia biến thành kính ngưỡng.
Kỷ
Hành thản nhiên nói: "Sư phụ nói mỗi ngày phải làm một việc tốt, chúng
tôi sẽ tìm một người hữu duyên, giúp hắn nhìn xem trong nhà có yêu
nghiệt quấy phá không, giúp đỡ hắn bảo vệ gia đình bình an."
Tô Nhĩ nhỏ giọng hỏi: "Đây không phải là ăn nhờ ở đậu à?"
Vệ Tuấn uốn nắn: "Là hết ăn lại uống."
"..."
Tiếp thu được kiến thức xã hội hiểm ác, Tô Nhĩ lại bổ sung thêm một điểm tri thức tuyệt vời.
Vệ Tuấn thấy nhưng không thể trách: "Bên trong phó bản có đủ loại bối cảnh chuyện xưa, nếu như không hiểu biến báo*, sớm muộn cũng chịu thiệt."
*dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc.
Giống như bọn họ hiện giờ đang mặc "quần áo lố lăng" mà vẫn bày ra vẻ mặt cao ngạo, ai không theo đúng sẽ bị cho là yêu nhân mà bắt đi.
Chỉ
trong một chốc trao đổi ngắn ngủn, đã có không ít người tranh nhau muốn
Kỷ Hành đi với họ. Kỷ Hành chọn trúng một vị nam tử mặc hoa phục trong
đó, nam tử mặc hoa phục cực kỳ kích động, liên tục ôm quyền nói cảm tạ
cao nhân.
Dần dần rời khỏi khỏi vòng vây của dân chúng, ánh mắt thăm dò bớt đi rất nhiều.
Người mời bọn họ đi là nam tử họ Vương, tên chỉ có một chữ Tuần, cũng xem như là thế gia vọng tộc trong thành Thiên Cơ, trong nhà có ba thê thiếp
xinh đẹp.
"Hồ ly yêu thích hấp thụ dương khí bổ sung âm," Vương
Tuần mỉm cười: "Tiểu thiếp của ta đều đặc biệt câu nhân, vạn nhất là hồ
ly thì phiền toái lắm."
Tham sống sợ chết đến mức này, dẫn tới không ít người chơi nhao nhao ghé mắt.
Vương Tuần cũng biết lời nói không vẻ vang gì, vội vàng nói sang chuyện khác: "Vị huynh đài này là thế nào?"
Tào Nhạc Đạo hôm nay được một người chơi thân thể khoẻ mạnh cõng, trông hết sức yếu ớt.
Kỷ Hành: "Bất hạnh bị hồ ly làm bị thương."
Đứng ngoài quan sát Tào Nhạc Đạo xanh xao vàng vọt, như là túng dục quá độ,
Vương Tuần rùng mình một cái, cảm khái một câu: "Yêu vật đều là khó lòng phòng bị."
Vương Phủ rời xa tiếng động lớn rầm rì của phiên chợ, vừa lớn vừa rộng rãi.
Chờ đợi lo lắng qua một đêm, đột nhiên đổi thành hoàn cảnh tốt, mọi người
ít nhiều cảm thấy thoải mái hơn chút. Vương Tuần cố ý sai người chuẩn bị xiêm y hoàn toàn mới, sau một loạt quá trình tắm gội dâng hương, người
chơi cũng coi như tẩy đi một thân mỏi mệt.
Tào Nhạc Đạo được bố
trí ổn thỏa sau đó không lâu tỉnh lại, miễn cưỡng có thể xuống đất đi
lại, nhưng tinh thần không được tốt lắm, đa số thời gian vẫn là nằm ở
trên giường tĩnh dưỡng.
Vương Tuần làm việc rất chu đáo, mời đại
phu, còn để cho bọn họ tạm thời nghỉ ngơi một đêm, hôm sau sẽ giúp nhìn
xem chỗ nào có đồ vật bẩn thỉu không. Nhưng đề nghị này rất nhanh bị
uyển chuyển từ chối, mệnh của Vệ Tuấn là "ba ngày sau chết chìm", Tống
Giai Nguyệt được tiên đoán trong "một đêm nào đó" càng giống như một
thanh đao treo trên đỉnh đầu, tùy thời sẽ rơi vào nguy hiểm.
Hiện tại thời gian chính là sinh mệnh.
Mọi người thương nghị kết quả là ban ngày bận bịu chính sự, trước khi mặt
trời lặn giả vờ giả vịt dò xét trong phủ một phen là được.
Lúc ăn cơm trưa, nữ quyến trong Vương Phủ vẫn chưa lên bàn, Vương Tuần biết
được bọn họ không ăn kiêng, liền cho người đi chuẩn bị một bàn đồ ăn
phong phú.
Kỷ Hành gợi chủ đề dẫn vào vấn đề muốn biết, nghe ngóng tin tức của Thiên Nhất Quái.
Vương Tuần nghi hoặc: "Các người muốn gặp Nhất Quái đại sư?"
Kỷ Hành: "Đạo hạnh của tôi không đủ, muốn tìm đại sư độ hóa con hồ ly này."
"Độ hóa?" Nghe vậy Vương Tuần trừng to mắt: "Loại yêu vật này không phải đều trực tiếp khiến nó tan thành mây khói sao?"
"Vạn vật bình đẳng, có thể siêu độ tự nhiên là tốt nhất."
Một bộ gương mặt ngã phật từ bi suýt nữa làm cho Tô Mị nghẹn khuất thương
thế càng thêm nặng, từ trước đến nay gặp qua đều là thư sinh vẻ nho nhã, nào biết đâu nhân loại nếu như vô liêm sỉ lên, còn không biết xấu hổ
hơn so với yêu quái.
Vương Tuần lấy lòng một câu: "Tấm lòng từ
bi, không phải phàm nhân như chúng ta có thể bằng." Cảm khái xong thì
nói đến Thiên Nhất Quái: "Đại sư sống ở quỷ trạch hướng thành đông."
Kỷ Hành nhíu mày: "Quỷ trạch?"
Vương Tuần gật đầu: "Đại sư đặt ra quy củ, hễ là người muốn cầu cạnh phải
tiến vào tòa nhà tìm được hắn; nếu người đi vào chết oan chết uổng,
chứng tỏ mệnh số đã hết, nhưng nếu như có thể còn sống đứng trước mặt,
nói lên mạng người này chưa đến tuyệt lộ, còn có thể cứu."
Căn cứ theo kinh nghiệm từng trải, yêu cầu này nghe vào chính là muốn hố chết người chơi, nhưng vẫn không thể không đi.
Trị an thành Thiên Cơ chưa nói tới hoàn thiện, hầu như cách mỗi một hai
tháng liền có án mạng không cách nào phá giải. Thế đạo này có yêu ma qua lại, gặp phải một ít kiểu chết kỳ lạ này trừ phi có đại sư nguyện ý
giúp đỡ, người bình thường không muốn bị liên lụy quá nhiều.
Cũng may trong thành nhiều cao nhân, bình thường đồ vật không sạch sẽ sau
khi làm ác cũng không dám lưu lại, cho nên chưa từng xảy ra án mạng liên hoàn nào.
Sau khi ăn xong mọi người nắm chặt thời gian, đi về
hướng thành đông. Quỷ trạch cực kỳ nổi danh trong thành Thiên Cơ, tùy
tiện hỏi hai người qua đường liền có thể tìm được.
Sau nửa canh
giờ, một đoàn người đứng ở bên ngoài trạch viện hoang vu, cửa không
khóa, cánh cổng màu đỏ thẫm bám đầy bụi bặm, trông rất bẩn thỉu.
Vừa bước vào cánh cửa phản ứng lớn nhất là hồ ly, xù hết lông lên, chuyện
hấp thụ dương khí bổ sung âm Tô Mị đã làm không ít, nhưng âm khí nơi này quả thực không phải nặng bình thường, đại biểu cho việc bên trong có
tồn tại lợi hại hơn.
Yêu quái thôn phệ lẫn nhau để tăng cường sức mạnh là điều hết sức bình thường, Tô Mị dường như đã tiên đoán được
hình ảnh mình bị nuốt sống.
Cây cối trong nhà đã lâu chưa được
cắt tỉa, giương nanh múa vuốt mà sinh trưởng, cái bóng in trên mặt đất,
không hiểu sao có chút làm cho người ta sợ hãi. Dù biết khả năng là
không có nhiều tác dụng lắm, Lý Ly vẫn lấy ra một cuộn chỉ từ trong
Vương gia trước khi đến đây, phần đuôi buộc ở ngoài cửa trên đại thụ,
còn dư lại một đầu quấn lên trên tay mình.
Kỷ Hành lấy ra ngọc bội, nói rõ là nhận nhờ vả của thư sinh mà tới đây.
Nhưng mà bốn phía yên tĩnh, không người đáp lại.
Lý Ly hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Thư sinh kia lừa gạt chúng ta."
"Chưa chắc." Vệ Tuấn phân tích: "Ngọc bội khẳng định có tác dụng."
Lời nói của thư sinh trước khi chết sợ là nửa thật nửa giả, ngọc bội hẳn là có thể mời đại sư ra tay, điều kiện tiên quyết là bọn họ phải gặp được
người đã.
Qua đi vài phút, ngay cả nhà chính cũng không đến được.
"Chúng ta giống như đi vòng quanh tại chỗ." Vệ Tuấn liếc nhìn xung quanh, dừng bước lại.
"Quỷ đánh tường hả?" Lý Ly lẩm bẩm một câu, vô thức kéo sợi chỉ trong tay,
nhưng chỉ nhẹ nhàng kéo một phát, sợi chỉ đột nhiên từ giữa không trung
quăng lại đây.
Một bóng đen hiện ra rơi từ trên xuống theo hình
vòng cung, càng ngày càng rõ ràng trong con mắt của mọi người... Đó là
một cục xương, phía trên có mấy con rắn dài màu sắc sặc sỡ quấn quanh.
Rắn hoa quấn cùng một chỗ vặn vẹo, tính cả cục xương rơi xuống trước mặt
mọi người, trong đó có một con rơi vào trên cổ Lý Ly, cảm giác trơn bóng và nhơn nhớt truyền đến, Lý Ly sợ tới mức mặt mày biến sắc, nhịn không
được kêu một tiếng.
Kỷ Hành nhanh tay nhanh mắt, bắt lấy chỗ bảy tấc của con rắn hất ra xa.
Phần lớn con rắn từ giữa không trung té xuống, nhưng vẫn chưa thể thả lỏng
trong chốc lát, một khi đống rắn hoa trên cục xương bò tứ tung, mới là
lúc phiền toái bắt đầu.
Lý Ly từ trong kinh hãi lấy lại tinh thần, vỗ tay một cái nói: "Đúng vậy!
Quỷ đánh tường không nhất định có tác dụng với yêu vật."
Tô Mị
hận không thể để bọn họ chết hết toàn bộ, mặt ngoài thuận theo, nhưng
thực ra đang nghĩ mọi biện pháp để đi lòng vòng. Đi hơn phân nửa vòng,
rắn hoa còn ở xung quanh, phun lưỡi rắn, phát ra tiếng xì xì...ì...iiii.
Kỷ Hành dừng bước, bỗng nhiên nhìn về phía Tô Nhĩ: "Tính giờ."
"Hả?"
Kỷ Hành: "Đếm tới một trăm thì nói với tôi, khi đó nếu như vẫn còn loanh
quanh chỗ này..." Ánh mắt âm u khóa chặt hồ ly, ý nghĩ của nụ cười lạnh
trong đó không cần nói cũng biết.
Tô Mị thức thời tạm thời thu lại tiểu tâm tư.
Tô Nhĩ mới đếm tới sáu mươi, cảnh tượng trước mắt rốt cục cũng biến đổi,
giương mắt nhìn lên là hành lang sạch sẽ, một ông lão có chòm râu dê
đang ngồi ở chỗ bàn đá pha trà. Ánh mắt tùy tiện quét qua người tới,
liền lắc đầu nói: "Không cứu được."
Kỷ Hành nhìn hắn, đột nhiên lấy ra ngọc bội của thư sinh, vẻ mặt của ông lão mới có một chút biến hóa.
Lúc này gió thổi qua, mang theo hương thơm nhàn nhạt.
Một người chơi nhịn không được nói: "Trà này thơm quá "
Hồ ly run rẩy: "Đây không phải trà."
Cô ta am hiểu chế tạo ảo cảnh, tự nhiên cũng có thể nhìn thấu, ông lão kia rõ ràng là nấu dịch thi thể. Tô Mị không chút nghi ngờ đối phương là
muốn tận diệt bọn họ, bao gồm cả cô.
Ông lão trước mắt mang đến
cảm giác nguy cơ càng mạnh hơn nữa, Tô Mị không chút do dự chọn nói ra
chuyện dịch thi thể thể. Sắc mặt của mọi người khẽ biến, ít nhiều đều
lùi về sau một bước nhỏ.
Ông lão làm như không thấy, chậm rì rì nhấp một hớp "trà" vẻ mặt thỏa mãn hỏi: "Ai muốn tới trước?"
Người đầu tiên đi ra thường thường đồng nghĩa với việc tặng đầu người.
Không ai lên tiếng, Tô Nhĩ nhẹ giọng đề nghị: "Không bằng chúng ta để cho con hồ ly này đi trước dò đường?"
Tô Mị: "... Súc sinh!"
Nghe được câu này, niềm tin muốn đưa cô ta đi của Tô Nhĩ càng thêm kiên định hơn.
Nhưng Kỷ Hành lại lắc đầu, nói một câu miễn cưỡng làm cho Tô Mị an tâm: "Không ổn."
Hồ ly ở trong tay bọn họ vẫn tốt hơn là ở trong tay ông lão, bằng không rất dễ có thêm biến số.
Ông lão thấy bọn họ cứ từ chối nhau, nụ cười trên mặt lộ ra một tia quỷ dị: "Không thay đổi mệnh số sẽ chết, cải mệnh cũng chỉ cần trả một chút đại giới mà thôi."
Cứng rắn dây dưa cũng không phải cách, Vệ Tuấn
chuẩn bị đi lên trước, dù sao thời gian còn lại của hắn cũng chỉ còn một ngày, nhưng Tô Nhĩ lại ngay lúc này chủ động nói: "Để tôi đi."
Dứt lời đi đến ngồi xuống đối diện ông lão.
Ông lão lắc lư dịch thi thể trong chén, ngón tay gầy guộc gõ gõ vào bàn,
sau nửa ngày sắc mặt không vui: "Đây là cái mệnh nát gì vậy?"
Tô Nhĩ: "Có thể thay đổi không?"
Ông lão lạnh lùng nói: "Ngươi phải học cách cam chịu số phận."
Hắn nói như vậy, Tô Nhĩ ngược lại thả lỏng trong lòng, chỉ sợ đối phương
nói có thể thay đổi, sau đó làm cho mình trả một cái giá lớn không chịu
nổi.
Ông lão dường như cũng có chút bất mãn với kết quả này: "Còn cái gì khác muốn tính nữa không?"
Tô Nhĩ suy nghĩ một chút: "Tương lai."
Ông lão đẩy cái chén qua: "Viết một chữ."
Tô Nhĩ chịu đựng cảm giác buồn nôn chấm dịch thi thể, viết ngoáy họ của mình xuống.
Ông lão liếc một cái cho ra kết luận: "Chỉ nửa bước nữa là sẽ bước vào A Tỳ địa ngục*, càng đi càng thêm kiếp nạn."
*Địa ngục có 8 loại, A Tỳ địa ngục là loại đau khổ nhất, nơi tội nhân bị hành hạ liên tục.
Tô Nhĩ: "Làm cách nào mới có thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn?"
Lời vừa hỏi ra, không ít người chơi nghe được cũng rất khẩn trương, hai bên đối thoại dường như ám chỉ đến những cách khác để thoát khỏi trò chơi.
Ông lão lần này cũng không lập tức cho ra đáp án, mỗi lần bấm tay tính
toán, lại phải hớp một dịch thi thể, tới tận khi một bình dịch thi thể
đều bị uống cạn, mới nhìn Tô Nhĩ thật sâu, chậm rãi cho ra chữ 'bát'
nhắc nhở: "Không quên sơ tâm, kiên định với phương hướng đã chọn."
Trong nháy mắt này, tất cả đều yên tĩnh.
Trong bầu không khí yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy
tiếng, Vệ Tuấn mở miệng trước: "Sơ tâm của cậu ta là gì thế?"
Liên quan đến minh hôn của Tô Nhĩ, phát biểu "nhìn xa trông rộng" đối với
tiêu chuẩn trò chơi cùng với những hành động không tưởng tượng nổi trong nháy mắt hiện lên trong đầu mọi người.