Kỷ Hành mở tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện hai chiếc trâm cài áo nạm hồng ngọc.
Triệu Tam Lưỡng ở bên cạnh nói: "Đây có lẽ là đạo cụ duy nhất trong trò chơi được phép mang ra."
Tô Nhĩ không có phản bác, nhưng có thể khẳng định nó cũng không phải là
duy nhất, ít nhất súng phóng điện trong tay mình chính là một ngoại lệ
hoàn mỹ. Dựa theo nhắc nhở của Kỷ Hành, Tô Nhĩ đem trâm cài áo cài ở
trước ngực, không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, cảm thấy
chỗ đó nóng hầm hập.
Rất nhanh cậu liền phát hiện thực sự không
phải là ảo giác, trâm cài áo mang đến độ nóng dường như xuyên thấu qua
làn da trực tiếp thiêu đốt chỗ trái tim. Xung quanh mọi thứ đều dừng
lại, cách mình gần nhất Triệu Tam Lưỡng, trên nét mặt của hắn vẫn còn
dừng lại ở điệu cười vô lại. Tô Nhĩ thoáng thấy bóng dáng của mình đang
từng chút một biến mất, đến tận khi cơn sóng theo huyết dịch lưu động
quét sạch toàn thân, cuối cùng hoàn toàn đánh mất ý thức.
Sau
khi mở mắt ra thể nghiệm cũng không hề tuyệt vời, toàn thân đều cảm thấy đau đớn nóng rát. Tô Nhĩ nhịn đau xốc lên tay áo, phía trên trải rộng
vết thương sưng đỏ, giống như là trước đấy bị đánh một trận tàn nhẫn.
Mà giá trị võ lực của cậu đã giảm xuống còn 49.
Hậu tri hậu giác ý thức được mình đang quỳ, bên người còn có âm thanh bị
đau không đồng nhất. Quan sát xung quanh, giống với cậu đều quỳ tổng
cộng có sáu người. Đều có huy hiệu, nhìn qua liền biết là người chơi.
Kỷ Hành liền ở ngay bên cạnh, Tô Nhĩ vốn cho là anh sẽ là người đầu tiên
đứng lên, không ngờ đối phương quỳ vô cùng thản nhiên, không nhích động
chút nào.
"Tình huống như nào đây?" Có người 'Hí...iiiiii' một
tiếng, đứng lên hoạt động gân cốt chút, hỏi: "Võ lực của các người có bị giảm xuống hay không?"
"Của tôi giảm xuống 10 còn không nói gì, đừng ồn ào vớ vẩn."
Còn có một người nói: "Của tôi cũng giảm xuống một ít."
...
Xác định chỗ đang quỳ gối giống với từ đường, Tô Nhĩ kiên trì không nói một lời, hơn nữa sống lưng thẳng tắp, học bộ dạng quỳ đặc biệt tiêu chuẩn
của Kỷ Hành. Ánh mắt liếc qua thấy còn có hai ba người đều là im miệng
không nói, bảo trì tư thế quỳ.
"Kỷ Hành!"
Có người chơi
phát hiện sự tồn tại của Kỷ Hành, hậu tri hậu giác mà kêu một tiếng,
nhưng mà rất nhanh liền ý thức được điều gì đó không ổn. Lần này tới
không ít đại lão, ngoại trừ Kỷ Hành, còn có Vạn Ức cùng Trầm Giang Bắc.
Nhưng bọn họ từ đầu đến cuối đều không có động tác khác.
Người đàn ông đứng lên trước trong nháy mắt sắc mặt biến đổi, vội vàng muốn quỳ xuống một lần nữa.
"Không biết hối cải!" Một giọng nói ẩn chứa tức giận bất ngờ truyền đến.
Cửa từ đường rộng mở, người tới bước qua cánh cửa, ánh mắt gắt gao tập trung vào người đàn ông đang đứng.
Roi dài vút qua, nhắm chính xác đánh tới người đàn ông. Tô Nhĩ thoáng nhìn
huy hiệu của đối phương, võ lực là 142, năng lực phản ứng nên vượt xa
người thường. Nhưng mà một roi này xuống, hắn rõ ràng có ý định tránh né nhưng lại đứng yên không thể động đậy.
"Còn dám tránh?" Người
tới mắt nhíu lại, lập tức lại vung hai phát roi nữa, người đàn ông nhịn
xuống thân thể theo bản năng cử động, cùng với một tiếng vù, quần áo
trước ngực đều bị quất đến nát, lưu lại vết máu làm cho người ta sợ hãi.
Người tới lúc này mới thoả mãn.
"Còn hai cái nữa." Ở
sau lưng người vung roi còn có một người, nhưng phần lớn thân thể gầy
yếu đều bị vật che chắn, chỉ thấy hắn vươn tay hướng một loạt người đang quỳ bên trong gật đầu một cái.
Gió táp theo bên tai xẹt qua, Tô Nhĩ nhịn xuống không có quay đầu lại, cây roi rơi vào người bên trái
cậu. Vừa rồi người chơi này cũng chỉ là trao đổi một câu võ lực giảm
xuống, không ngờ được cũng sẽ bị trách phạt.
Tiếp sau hắn, lại có người nữa trúng một roi.
Người vung roi thu tay lại, giọng điệu hơi hòa hoãn một ít: "Tất cả đứng lên đi."
Kỷ Hành đứng lên đầu tiên, Tô Nhĩ cũng không trì hoãn, trước tiên đánh giá đến hai người này.
Người vung roi khoảng chừng bốn mươi tuổi, trên quần áo hầu như nhìn không ra nếp gấp, nếp nhăn ở khóe mắt để lộ ra sự nghiêm khắc. Người đứng phía
sau hắn tướng mạo vô cùng nhã nhặn, mặc áo khoác dài bên ngoài.
"Đừng có bôi nhọ thị trấn." Người vung roi cảnh cáo một câu, liếc cũng không
muốn liếc bọn họ, rồi hướng người mặc áo khoác dài nói: "Đã làm phiền
anh rồi."
Sau khi tiếng bước chân dần dần đi xa, người mặc áo
khoác dài ánh mắt quét qua người chơi bên trong, sắc mặt hết sức bảo thủ nói: "Hoan nghênh mọi người tiến vào thế giới bảy ngày bảy đêm."
Đồng dạng là lời mở đầu, từ trong miệng hắn nói ra giống như đang tụng kinh.
"Tôi là người chủ trì phó bản này, Thư Hải tiên sinh."
Thư Hải tiên sinh hoàn toàn không biểu hiện khoa trương như Nguyệt Quý thân sĩ: "Xác nhận tổng số người chơi là 7 người, tiến vào thế giới Vô Độ."
"... Nơi này phải tôn trọng và tuân thủ nghiêm ngặt trật tự, vị trí của các
người là ở một thị trấn nhỏ yên tĩnh, mọi người tuân thủ nghiêm ngặt
quy định luật lệ. Mỗi năm một lần kỳ tuyển chọn vệ trưởng sắp bắt đầu,
người chơi bỏ phiếu chính xác sẽ được qua cửa."
"Chúng tôi còn bao nhiêu thời gian để lựa chọn?" Người chơi già dặn kinh nghiệm hỏi vấn đề mà tất cả người chơi đều thắc mắc.
Thư Hải tiên sinh: "Sáu ngày. Liên quan đến thông tin thân phận đều ở trong cái túi đó."
Hắn ngược lại có một chút đồng nhất với Nguyệt Quý thân sĩ, giới thiệu xong liền tránh ở trong chỗ tối, trên người chủ trì dường như kèm theo thuộc tính suy yếu nào đó, lúc không nói chuyện, thậm chí có thể sẽ xem nhẹ
sự hiện hữu của bọn họ.
Tô Nhĩ xem hết thông tin, phó bản lần
này an bài cho cậu một thân phận, là cô nhi trong thị trấn, từ nhỏ lớn lên ở Dục đường. Dục đường cũng giống với cô nhi viện, nhưng mà bên
trong không người nào có tình thương, một ít quy định so với bên ngoài
còn nghiêm khắc hơn.
Người chơi đều có thân phận cô nhi giống
nhau, mấy năm liên tục thiết lập tuổi đều cưỡng ép cho bọn họ thống nhất thành hai mươi tuổi.
"Vừa rồi đến đánh người hẳn là vệ trưởng, " Tô Nhĩ nói với Kỷ Hành: "Mắt hắn ta không được tốt lắm."
Có mấy người chơi nhìn như thế nào cũng không giống hai mươi tuổi.
Kỷ Hành: "Loại chuyện này trong trò chơi rất thường thấy, ví dụ như dân
bản địa trong trò chơi sẽ vô thức xem nhẹ huy hiệu của người chơi."
Nhắc tới huy hiệu Tô Nhĩ lập tức thu được vài ánh nhìn chăm chú bất thiện.
"59, " có người nhanh chóng nhìn chằm chằm huy hiệu của cậu, giọng nói quái gở: "Rất cao nha."
Tô Nhĩ nhíu nhíu mày, sau khi nhìn rõ giá trị mị lực của đối phương là 4
điểm, yên lặng dời mắt... Thật sự khó lòng nào mà trách nổi.
Trước khi bị oán giận thêm câu nữa, cậu hảo tâm nhắc nhở: "Hay là trước đem
quần áo bẩn thay ra, anh vừa mới trúng một roi, nhỡ đâu ảnh hưởng giá
trị mị lực..."
Người nọ sắc mặt biến đổi, ai biết được giá trị mị lực tính toán như nào, nhỡ rớt xuống 1, chẳng phải là Game Over rồi sao?
Mọi người lần lượt đi ra bên ngoài từ đường.
Có lẽ có liên quan đến vấn đề chân dài, lúc đi ra ngoài đợi, Kỷ Hành không có đi được mấy bước, vẫn kéo ra một khoảng cách với những người khác.
Với tư cách đội viên, Tô Nhĩ tự nhiên là đi theo anh, phân ra tâm thần
quan sát hoàn cảnh xung quanh, nói: "So với trong tưởng tượng của tôi
còn tốt hơn rất nhiều."
Cậu còn tưởng rằng bởi vì giá trị mị lực, sẽ ngang nhiên lọt vào tầm ngắm của rất nhiều người chơi giận chó đánh mèo.
"Đều là người chơi già dặn kinh nghiệm, nếu có câu oán hận cũng sẽ chỉ ở lúc thuận tiện gài cậu một chút." Kỷ Hành nhẹ nhàng nói: " Thành tựu mỹ
nhân rắn rết, bọn họ không thể không kiêng dè."
Tô Nhĩ suy tư có phải giải thích hai câu hay không, Kỷ Hành lại nói: "Lúc trước có người chơi ý đồ giết sạch những người khác trong trò chơi."
Tô Nhĩ gật đầu, tỏ vẻ nhớ kỹ, Triệu Tam Lưỡng từng đề cập tới chuyện này.
Kỷ Hành: "Đó là một phó bản lớn hai mươi người, hắn đã giết mười chín
người chơi còn lại, cuối cùng còn hố cả boss, lại không đạt được điểm
thành tích."
"..."
Mà một người chơi mới tuổi không lớn lắm, cố ý được phó bản cường điệu hai chữ 'rắn rết', cái này có chút ý vị sâu xa.
Tô Nhĩ sờ sờ chóp mũi, quyết định trong phó bản lần này hành động hữu ích để đổi gió bình luận.
Theo như trên thông tin địa chỉ cung cấp, quanh đi quẩn lại cuối cùng cũng
tìm được nơi dừng chân, tất cả mọi người đang ở trong một cái sân cũ nát không lớn, đây là nơi Dục đường phân phối cho, nhưng sau 23 tuổi liền
phải rời đi tự tìm chỗ ở.
Giờ phút này mọi người tụ họp ở trong viện, sắp xếp lại manh mối đã biết trước mắt.
Vì tiêu diệt tội ác, thế giới này đặt ra quy định luật lệ nghiêm khắc, vệ
trưởng chịu trách nhiệm trừng phạt, một khi làm trái sẽ phải bị trừng
phạt. Trong thị trấn có một từ đường chung, bên trong cung phụng các vệ
trưởng qua từng thời kỳ, tất cả hình phạt đều được thi hành trong từ
đường.
Bọn họ sở dĩ bị quất roi, chỉ là vì vụng trộm uống chút
rượu. Dựa theo quy định, người đang say rượu khó tránh khỏi làm ra hành
động mất khống chế, mỗi tháng danh ngạch uống rượu có hạn, vả lại phải
sớm xin báo cáo chuẩn bị từ trước.
Một cái người chơi nhịn không được nói thầm: "Lý Bạch nếu sinh sống ở nơi này, chắc tự sát luôn mất."
"Vẫn là chú ý vấn đề trước mắt cho thỏa đáng." Người đàn ông cao ráo mới mở
miệng, mấy tên người chơi đều cẩn thận nghe lời nói của hắn.
Tô Nhĩ mắt nhìn huy hiệu của đối phương: Trầm Giang Bắc.
Kỷ Hành phổ cập cho cậu: "Trầm Giang Bắc là đội trưởng của Vấn Thế, bên cạnh hắn chính là Vạn Ức, đều là cùng một đội đấy."
Tô Nhĩ chú ý nhiều hai người này một chút, có thể bị Kỷ Hành đặc biệt nhắc tới, chắc hẳn bản lĩnh không nhỏ.
Vạn Ức sau Trầm Giang Bắc bổ sung: "Đúng vậy, còn lại vài ngày muốn sống sót qua không dễ dàng."
Có người ý thức được điều gì đó, sắc mặt có chút trắng bệch, dựa theo tin
tức người chủ trì để lộ ra, kết quả tuyển chọn vệ trưởng tối thiểu là
vào sáu ngày sau mới công bố.
"Thời gian tổng cộng có bảy ngày, " Qua Húc Nham vừa thay quần áo xong sợ run cả người: "Chẳng phải là nói
không tồn tại khả năng qua cửa sớm sao?"
Mọi người đều biết, ở thế giới trò chơi thời gian lưu lại càng lâu, hệ số nguy hiểm càng lớn.
"Quá nửa là phó bản cấp trung bậc cao." Hai người chơi nữ, một người trong
đó mấp máy miệng nói: " Vận khí lần này thật không tốt."
Một
người chơi nữ khác tên Ôn Bất Ngữ, muốn thực tế nhiều hơn, nhìn về phía
người chủ trì ở chỗ tối, nhẹ giọng hỏi thăm: "Có quy định gì đặc biệt
không?"
Thư Hải tiên sinh dùng giọng điệu nhạt nhẽo trả lời: "Không có."
Tô Nhĩ nhạy cảm mà phát giác được, sau khi hắn nói xong câu đó bầu không
khí lập tức cứng đờ, sắc mặt Kỷ Hành biến hóa không lớn, anh mặc dù trầm mặc ít nói, nhưng vẫn thực hiện trách nhiệm của đội trưởng, lúc Tô Nhĩ
biểu hiện ra khó hiểu sẽ chủ động giải thích: "Bên ngoài không có, nhưng đừng quên cái thị trấn nhỏ này khắp nơi đều có quy củ."
Uống
chút rượu đều bị đưa đi từ đường quất roi, nếu nghiêm trọng hơn có thể
sẽ chết người. Hai bên so sánh, Tô Nhĩ đột nhiên cảm giác được trận tân
thủ chỉ là ban đêm không thể ra khỏi cửa là cỡ nào nhân từ, nghĩ tới đây không khỏi thì thào một câu: "Tôi nên đối tốt với Nguyệt Quý thân sĩ
một chút."
Cách cậu phía bên trái trái không xa Vạn Ức nghe được câu nói nhỏ, dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn chăm chú Tô Nhĩ.
Hắn cũng không phải giống như những người còn lại che giấu địch ý đối với
Tô Nhĩ, ngược lại mở câu vui đùa: "Người chủ trì trong phó bản có rất
nhiều, nếu như không phải ngoài ý muốn, chỉ sợ các người khả năng không
lớn bị đụng phải."
Tô Nhĩ cúi đầu không nói.
Vạn Ức chế nhạo nói: "Thật đáng tiếc?"
Tô Nhĩ lắc đầu, nhìn vào phía bên trong chỗ tối: "Lạc hoa phong vũ canh
thương xuân*..." lúc ngâm thơ tay vô ý thức bỏ vào trong túi quần, vỏ
ngoài súng phóng điện lạnh buốt làm cho cậu không hiểu sao thấy an tâm,
thích thú nở một nụ cười ôn nhu: "Bất như liên thủ nhãn tiền nhân*."
**Tạm dịch:
Mưa gió hoa rơi tiếc thương xuân
Không bằng thương lấy người trước mắt.
(Trích bài thơ "Hoán khê sa - Nhất hướng niên quang hữu hạn thân")
Thư Hải tiên sinh dường như cảm giác được cái gì, hướng bên này nhìn qua,
ánh mắt hai bên bất chợt ở giữa không trung giao nhau.
________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tô Nhĩ: Tôi muốn đem thiệt thòi thiếu nợ với Nguyệt Quý thân sĩ biến thành sủng ái gấp bội, đền bù cho người đến sau.