Tiếng hét thảm tê tâm liệt phế rạch ngang thinh không, đánh vỡ sự yên tĩnh ở Vạn Xà quật.
Trong Vạn Xà quật, hơn mười đầu cổ xà quấn quanh người Tiêu Chấn Diệp, há to
cái mồm máu xé rách da thịt, uống máu gặm xương hắn, mà Tiêu Chấn Diệp
nhất mực đứng yên bất động giữa đám rắn, mặc cho ngàn vạn trùng xà gặm
nhắm.
Những ngày dạo đây Tiêu Chấn Diệp đều trải qua như thế,
từng ngày từng ngày đều phải cắn răng chịu đựng cực hạn thống khổ. Vì
cam đoan luyện thành thân thể bách độc bất xâm, hắn thậm chí chẳng thể
giãy dụa tránh né, sống sờ sờ đứng yên một chỗ tiếp thu tra tấn kinh
nhân.
Từ đầu tới chân hắn không còn tấc thịt lành, thương cũ chưa khỏi thương mới lại chồng lên, miệng vết thương hư thối lúc nhúc giòi
bọ....
Nhưng hắn vẫn kiên trì chống đỡ trong nỗi thống khổ cùng
cực ấy, bụng đói thì ăn thịt xà, khát thì uống xà huyết, mệt nhọc thì
ngủ tại hang xà......
Có đôi khi hắn bị đớn đau dằn vặt đến chực
chờ sụp đổ, dăm bận đã nghĩ đến chết đi hòng giải thoát. Tuy nhiên, hắn
nhớ rõ thiếu niên hắn yêu còn đang đợi hắn trở về, nên buộc phải cắn
răng chịu đựng.
Bên ngực trái của hắn có một chữ "Khâm" máu tươi
đầm đìa, cơ hồ khảm tận trái tim. Đấy là mỗi khi sắp buông lơi hắn dùng
dao khắc lên, từng nhát từng nhát vô số lần khắc lại, mỗi nhát dao đều
khắc sâu vào miền kí ức.
Trên vách đá cũng trải đầy bức họa vẽ
Mộc Tử Khâm, từng ánh mắt nụ cười sinh động thập phần, Tiêu Chấn Diệp
ngắm nhìn những bức họa ấy rồi tưởng tượng rằng người nọ hãy đang ở bên
cạnh mình, lắm khi vô lực kiên trì, những bức họa này sẽ tiếp thêm động
lực cho hắn.
Cứ thế, hắn sống tại cái chốn luyện ngục trần gian
Vạn Xà quật này ròng rã ba tháng, sau cùng cũng luyện thành một thân
bách độc bất xâm.
Độc trùng rắn rết được tôn xưng nhân gian chí độc đều bị dòng máu chảy xuôi trong người hắn độc chết.
Hắn như ý nguyện luyện thành bách độc bất xâm chi thể, rồi thiên tân vạn
khổ leo khỏi Vạn Xà quật, ra roi thúc ngựa chạy về Mộc cung.
Hắn một đường về đến cung điện, lại chứng kiến cảnh tượng Mộc Tử Trạc ôm lấy Mộc Tử Khâm hôn mê ngồi dưới đất bật khóc.
"Tử Khâm!" Trái tim Tiêu Chấn Diệp chợt nhói đau, nhanh bước đi qua kéo Mộc Tử Khâm trong ngực Mộc Tử Trạc ôm vào lòng mình.
"Chấn Diệp ca, huynh... về rồi?" Mộc Tử Trạc thoáng sửng sốt khi nhìn thấy
Tiêu Chấn Diệp, ngay sau đó nước mắt từ hốc mắt cậu liên tục lăn dài:
"Nếu huynh về trễ chút nữa... e rằng.... không kịp gặp hoàng
huynh......"
Tiêu Chấn Diệp thương tiếc ngắm nhìn người đã ngất
liệm trong lòng mình. Ba tháng không gặp, y gầy và tiều tụy đi nhiều
quá, trên dưới toàn thân hầu như chẳng còn chút thịt, gầy đến cộm tay,
khắp người vương vãi toàn vết gãi rướm máu.
Tiêu Chấn Diệp bế y đặt lên giường, cúi người cẩn thận lau mồ hôi trên trán y.
Mộc Tử Trạc tìm được chỗ phát tiết nên khóc càng hăng: "Bệnh tình của hoàng huynh... rất nghiêm trọng.... mỗi ngày đều bị đau đến ngất.... có dăm
hôm.... Ăn cơm không nỗi.... ngủ cũng không yên.... Thái y bảo cứ kéo
dài mãi như thế.... hoàng huynh sẽ chết mất... hu hu......"
"Không đâu." Tiêu Chấn Diệp luyến tiếc mân mê khuôn mặt thon gầy trắng bệch
của Mộc Tử Khâm, con ngươi đen nhánh chỉ phản chiếu bóng dáng mỗi mình
y: "Ta sẽ không để y phải chết."
Mộc Tử Trạc nức nở: "Nhưng thái y nói... nói..."
"Ta tìm ra biện pháp cứu y rồi." Tiêu Chấn Diệp ngắt lời cậu.
"Chấn Diệp ca, huynh... tìm được biến pháp cứu huynh ấy rồi à?" Mộc Tử Trạc ngừng khóc mở to đôi mắt.
"Ừ..." Ánh mắt vẫn hoài Tiêu Chấn Diệp dừng tại người y: "Cho nên, y sẽ không sao đâu......"
"Tốt quá!" Mộc Tử Trạc lập tức nín hẳn, mỉm cười: "Hoàng huynh được cứu rồi! Hoàng huynh được cứu rồi!"
"Tử Trạc à, đệ đi lấy một con dao và một cái chén đến đây."
"Vâng." Mộc Tử Trạc mãi chìm đắm trong niềm vui khi Mộc Tử Khâm có cơ hội sống
sót, thành ra chẳng hề suy xét xem Tiêu Chấn Diệp muốn dao và chén để
làm gì đã vui vẻ làm theo thời hắn nói.
Sau khi Mộc Tử Trạc mang
dao cùng chén lên, Tiêu Chấn Diệp liền vẩy lui tất cả mọi người, và dặn
dù nghe thấy bất cứ tiếng động nào cũng không được phép tiến vào.
Trong phòng.
Tiêu Chấn Diệp dùng ngón tay xoa nắn cánh môi tái nhợt của người nọ: "Ta về
rồi Tử Khâm, ngươi không cần chịu tra tấn từ Huyết tình cổ nữa."
Tiêu Chấn Diệp đi tới bàn dài, hắn kéo xuống vạt áo, không chút do dự cầm lấy dao nhỏ đâm vào ngực mình.
Tiêu Chấn Diệp hứng lấy non nửa chén máu mới dừng, huyết sắc trên môi hắn đã hoàn toàn rút sạch, nom còn tái nhợt hơn Mộc Tử Khâm.
Hắn qua loa cầm máu nơi miệng vết thương, đoạn chống thân thể suy kiệt cầm chén đến bên giường.
Nhìn người kia lẳng lặng nhắm nghiền hai mắt nằm ở đấy, Tiêu Chấn Diệp bèn
trực tiếp ngậm một ngụm máu, miệng đối miệng độ qua cho y.
Chẳng biết có phải vị máu quá tanh hay không, Mộc Tử Khâm giữa cơn mê vẫn nhíu mày, vô thức kháng cự Tiêu Chấn Diệp.
Tiêu Chấn Diệp mục quang chợt lóe, hắn gắt gao khóa chặt môi y, dùng đầu
lưỡi linh hoạt tiến quân thần tốc, dẫn dắt máu đầu tim tiến vào.
Mộc Tử Khâm cuối cùng cũng chịu nuốt xuống chỗ máu Tiêu Chấn Diệp đút.
Tiêu Chấn Diệp dùng loại phương pháp này đút hết phần còn lại trong chén cho y.
Thời gian chưa tới một chén trà sau khi được uống thuốc, sắc mặt Mộc Tử Khâm dần hòa hoãn.
"Lưu thái y quả nhiên không gạt ta." Mặt mày Tiêu Chấn Diệp tái mét đi nhưng đôi mắt lại chứa đầy tinh quang.
Tiếp sau đấy, Tiêu Chấn Diệp chậm rãi giải khai y phục của Mộc Tử Khâm....
Bàn tay ấm áp chạm lên da thịt mát lạnh, Mộc Tử Khâm đương mê man theo bản năng co người lại.
Tiêu Chấn Diệp ôn nhu trấn an y: "Tử Khâm đừng sợ, ta sẽ thật dịu dàng, tuyệt đối không làm ngươi đau đâu..."
Màn giường buông rũ, đêm dài đảo phương điên long......
.........
Tia nắng chan hòa của buổi sớm ghé qua khung cửa sổ chiếu xuống gian phòng, Mộc Tử Khâm từ từ chuyển mình tỉnh dậy.
Vừa mở mắt, y liền bắt gặp Tiêu Chấn Diệp thần sắc nhợt nhạt, xích lõa nằm ngủ ngay bên cạnh mình.
Y thoạt tiên có hơi mơ màng, chưa kịp phản ứng đây là tình huống gì.
Rồi bất giác, y cúi đầu nhìn lại bản thân, phát hiện chính mình cũng thân
trần như nhộng. Đôi con ngươi bỗng chốc co rút, y nhanh chóng kéo chăn
bao lấy mình, cùng lúc đó hung hăng giơ cước đạp Tiêu Chấn Diệp xuống
giường.
Một tiếng 'bịch' vang lên, đầu Tiêu Chấn Diệp chào hỏi với nền đất.
Tiêu Chấn Diệp tức thì bị đau đến choàng tỉnh, hắn xoa cái đầu bị đập đau
đứng dậy khỏi mặt đất, đồng thời cũng nhìn thấy Mộc Tử Khâm sắc mặt hồng nhuận ngồi trên giường, mắt hắn sáng rực: "Tử Khâm, ngươi không sao
rồi!"
"Ngươi đã làm gì với trẫm?" Mộc Tử Khâm mục quang tựa đuốc.
Địa phương kia truyền đến cảm giác đau đớn làm y thoáng sửng sốt. Ngay sau
đó, hai mắt Mộc Tử Khâm lập tức đỏ lên, y rút kiếm nhắm ngực Tiêu Chấn
Diệp đâm thẳng: "Tiêu Chấn Diệp, trẫm muốn giết ngươi!"
Tiêu Chấn Diệp theo bản năng né tránh lưỡi kiếm đang đâm tới, "Tử Khâm à..."
Mộc Tử Khâm trông thấy những vệt đỏ hồng rải đầy khắp thân thể trần trụi
của Tiêu Chấn Diệp thì trợn mắt càng hung, giây tiếp theo y sững người
tại chỗ như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Lúc sau hồi thần, y giận run người, nâng tay chỉ thẳng cửa: "Đi ra ngoài!"
"Tử Khâm..."
"Ra ngoài!" Ánh mắt Mộc Tử Khâm rét lạnh như băng, giọng nói cất lên cao vút.
Tiêu Chấn Diệp thấy y giận dữ phát run, đuôi mắt phiếm hồng, bèn nghe theo
lời y nói, "Được được được, ta ra ngoài, Tử Khâm ngươi đừng tức giận..."
Nói đoạn liền vội nhặt y phục dưới đất khoác lên và đi ra bên ngoài.
.........
Hai ngày sau đấy, Huyết tình cổ trên người Mộc Tử Khâm không có tái phát, Tiêu Chấn Diệp cũng chẳng thể gặp mặt y.
Đêm xuống, khi Tiêu Chấn Diệp đang nghĩ biện pháp để Mộc Tử Khâm thuận lợi
uống máu đầu tim của hắn trong vòng một tháng, thì tin Huyết tình cổ
phát tác bất ngờ truyền tới.
Thời điểm Tiêu Chấn Diệp chạy qua, Mộc Tử Khâm đã đau đến nằm trên đất giãy dụa không ngừng.
Cả đám cung nữ thái giám chẳng cách nào chế ngự y, Mộc Tử Trạc gấp tới độ
bật khóc vì cậu thúc thủ vô sách, muốn hỗ trợ nhưng chả biết nên hỗ trợ
thế nào, các thái y cũng chỉ biết lo lắng suông.
Tiêu Chấn Diệp
thấy tình hình như vậy liền khẩn trương lách qua đám người, chạy tới kéo y ôm vào lòng ngăn không cho y giãy dụa, tiếp lại sai người mang dao
nhỏ và chén lên.
Hắn hứng hơn nữa chén máu đầu tim, sắc mặt tái trắng nâng chén kê bên miệng Mộc Tử Khâm.
Ngờ đâu có cỗ lực đạo đánh nghiêng cái chén trên tay hắn, máu tươi trong đó tức khắc đổ đầy.
Chỗ máu vương trên đất khiến Tiêu Chấn Diệp cảm thấy tim mình như đang thắt lại.
Hắn bất giác ngẩng đầu, để rồi đối diện với ánh mắt đầy chán ghét của Mộc Tử Khâm.
Mộc Tử Khâm dùng sức đẩy hắn: "Cút đi!"
Tay y trùng hợp đụng trúng vết thương ở ngực Tiêu Chấn Diệp, miệng vết
thương vừa được cầm máu lần nữa nứt ra, Tiêu Chấn Diệp tái đi vì đau
đớn, mồ hôi lạnh chảy ròng, chỉ suýt nữa thôi hắn đã ngất.
Mà Mộc Tử Khâm cũng thống khổ ngã nhào ra đất do cổ độc phát tác.
Đau đớn qua đi, Tiêu Chấn Diệp lại nhìn Mộc Tử Khâm hiện đang cuộn người co ro trên đất, cơn đau cực hạn khiến y ứa đầy mồ hôi nhưng vẫn cắn răng
cố chịu. Ánh mắt Tiêu Chấn Diệp chợt lạnh xuống.
Hắn lạnh lùng nói với đám cung nhân và thái y đương đứng trong đại điện: "Đều lui cả đi."
Chúng thái y, cung nhân ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, rồi đứng yên không nhúc nhích.
"Nếu không muốn thánh thượng các ngươi có chuyện thì mau cút hết ra ngoài
cho ta!" Thanh âm Tiêu Chấn Diệp lãnh băng, tựa như sương tuyết đêm
đông, chứa đựng cực hạn hàn ý.
"Tử Trạc điện hạ...." Tất thảy mọi người đồng loạt hướng mắt về phía Mộc Tử Trạc.
Mộc Tử Trạc vốn bị ngữ khí của Tiêu Chấn Diệp dọa ngây người, hiện tại nghe mọi người lên tiếng xin chỉ thị, cậu nhìn Mộc Tử Khâm đang chịu đau đớn dày vò lại trông sang Tiêu Chấn Diệp chưa từng dời mắt khỏi người y,
trầm tư chốc lát mới nói: "Ra ngoài đi."
Cậu tin tưởng Chấn Diệp ca sẽ không làm hại hoàng huynh.
Mọi người lần lượt ra ngoài, trong điện chỉ còn Tiêu Chấn Diệp và Mộc Tử Khâm hai người.
Tiêu Chấn Diệp bế Mộc Tử Khâm đặt lên giường lớn, xong cúi người ép xuống.
"Ngươi muốn làm gì?" Mộc Tử Khâm cả kinh, nhưng có đẩy thế nào Tiêu Chấn Diệp vẫn lù lù bất động
"Làm cái chuyện mà ngươi đang nghĩ đấy." Tiêu Chấn Diệp trầm mặc cởi bỏ y phục của Mộc Tử Khâm.
"Cút!" Mộc Tử Khâm chán ghét tàn nhẫn vung cước đá văng hắn ra, đoạn xoay
người tính chạy, ngặt nỗi lại bị Tiêu Chấn Diệp kéo về chặt chẽ áp chế
dưới thân.
"Ngươi trốn không thoát đâu Tử Khâm..."
"Xoẹt" một tiếng, y phục Mộc Tử Khâm bị xé rách, Tiêu Chấn Diệp áp người lên.......