Ngày ấy, Đại lý tự khanh thuận lợi tra ra 'chân tướng'.
Tiểu tư Lữ Tu bên cạnh chất tử Tiêu Quốc ngoài mặt đến Mộc Quốc chiếu cố
cuộc sống của chất tử, sau lưng hóa ra lại phụng mệnh Tiêu hậu dò thám
quốc tình Mộc Quốc, đồng thời âm thầm tính kế nhằm trừ khử chất tử Tiêu
Quốc.
Không may, thư tín giữa gã cùng hoàng hậu vô tình rơi vào
tay chất tử Uyên Quốc, thành thử muốn nhân lúc đêm khuya trộm thư trở
về, ngờ đâu hành vi bại lộ, gã liền nổi ý xấu hạ sát thủ, nhưng vì bị
chất tử Uyên Quốc đả thương nên không kịp đào thoát và bị bắt tang tại
trận.
Thư tín ghi rõ những tình báo Lữ Tu gửi về cho Tiêu hậu
cùng với cách thức hãm hại Tiêu Chấn Diệp, thậm chí gồm cả việc mưu tính hạ thủ với Mộc Tử Khâm và Mộc Tử Trạc, tuy nhiên mấy lần đều có Tiêu
Chấn Diệp trời xui đất khiến cản trở giữa đường.
Những sự kiện
kia từng việc từng việc đều chọc người phẫn nộ. Lữ Tu theo lẽ đương
nhiên bị nhốt vào đại lao Mộc Quốc, tiếp nhận đủ các loại khổ hình, mặc
cho gã khóc lóc kêu oan thế nào cũng vô dụng.
Hai ngày sau, Tiêu Chấn Diệp đến đại lao.
Địa lao lạnh lẽo như băng, chỉ có vài tia sáng mỏng manh rọi xuống qua
khung cửa sổ, treo đầy tường là các loại hình cụ còn vương vệt máu, toát lên khí tức âm trầm quỷ dị.
Tiêu Chấn Diệp trông thấy Lữ Tu vào
thời điểm gã đang thống khổ nằm bò giữa đám cỏ khô hỗn loạn, thương tích đầy mình, một thân nhiễm máu. Google ngay trang [ T RÙMTRUYỆИ.VЛ ]
Chỗ gãy xương ở tay trái và chân phải do La Chính gây ra lần trước còn chưa phục hồi hẳn, nay lại bị vặn gãy hoàn toàn theo một góc độ quái dị.
Tiếng rên rỉ đau đớn chốc chốc phát ra từ miệng gã tạo nên âm vang rõ ràng tại chốn lao tù tối tăm tĩnh mịch này.
Khi thấy Tiêu Chấn Diệp xuất hiện trước phòng giam, cặp mắt phủ đầy tro tàn của Lữ Tu đột nhiên ngời sáng, gã hối hả lết qua níu lấy ống quần Tiêu
Chấn Diệp như bắt cọng rơm cứu mạng cuối cùng: "Ngũ hoàng tử điện hạ,
van cầu ngài cứu lấy tiểu nhân, tiểu nhân oan uổng quá......"
"Ồ? Ngươi oan uổng?" Tiêu Chấn Diệp nói với dáng điệu trào phúng: "Ngươi
oan uổng chỗ nào? Đổ oan cho ngươi là người của Tiêu hậu ư? Hay đổ oan
ngươi liên tục bày kế hãm hại ta?"
Lữ Tu đã liệu sẵn lý do thoái
thác từ lâu để khi gặp Tiêu Chấn Diệp có thể trôi chảy biện giải cho
mình, mí mắt gã hơi giật giật, sau đấy nước mắt lưng tròng: "Tiểu nhân
biết rõ bây giờ có nói gì Ngũ hoàng tử cũng không tin tiểu nhân
nữa...... tiểu nhân gây ra cớ sự này đều do bị bức cả...... hoàng hậu
dùng mạng gia mẫu uy hiếp tiểu nhân... nếu tiểu nhân không nghe sai bảo
thì mẹ tiểu nhân sẽ khó sống tiếp.... tiểu nhân không còn cách nào
khác......"
Lữ Tu trông Tiêu Chấn Diệp cứ lạnh mặt làm lơ, bèn
khóc lóc thêm thảm thiết: "Tuy tiểu nhân nghe theo hoàng hậu sai khiến
nhưng nào có thật sự muốn hạ độc thủ với Ngũ hoàng tử, tiểu nhân vẫn
luôn tận tâm tận lực hầu hạ ngài...... Chẳng thế ngài cũng đâu thể an ổn sống đến tận giờ...... Van cầu Ngũ hoàng tử điện hạ để tình tiểu nhân
hầu hạ ngài từ nhỏ cứu mạng tiểu nhân... Tiểu nhân thật sự không sát hại Uyên Cửu hoàng tử, van cầu ngài......"
"Ta biết chứ." Tiêu Chấn Diệp đột nhiên nói.
"Ngài.... biết ạ?" Lữ Tu nghệch người trong giây lát, sau đấy hồi thần liền mừng
như điên, phải chăng Tiêu Chấn Diệp ngu xuẩn này tin lời gã nói?
Trái tim kích động đập thình lịch, hắn đồng ý cứu mình rồi!
Song chẳng mấy chốc, hy vọng của gã đã vỡ vụn.
Tiêu Chấn Diệp trông rõ tia hy vọng nhen nhóm trong ánh mắt Lữ Tu, nhịn
không đặng nở nụ cười châm chọc, hắn chậm rãi áp sát Lữ Tu, gằn từng chữ bên tai gã: "Bởi vì, La Chính bị ta giết."
Lữ Tu trợn trừng mắt: "Ngài... vừa nói cái gì?"
Tiêu Chấn Diệp đứng thẳng dậy, phủi phủi bụi bậm vốn chẳng tồn tại bên vạt
áo, từ trên cao nhìn xuống Lữ Tu còn đang ngây ngốc, con ngươi hắn mang
đầy trào phúng: "Là thế đấy, hết thảy chuyện này đều do ta một tay an
bài."
Từ miệng hắc y nhân đến ám sát mình, Tiêu Chấn Diệp biết
được La Chính muốn giết mình rồi giá họa cho Lữ Tu. Hắn liền tương kế
tựu kế trước giết chết La Chính sau lại đổ hết cho Lữ Tu, ngay cả thư
tín giấu trong phòng La Chính cũng do hắn thu thập tốt rồi đặt ở đó.
Cứ thế, chẳng những có thể đồng thời diệt trừ La Chính giá họa Lữ Tu, giúp Tử Khâm giải quyết mối họa ngầm, mà còn khơi lên mâu thuẫn giữa hai
nước Tiêu, Uyên, chôn xuống hậu chiêu để về sau lật đổ Tiêu đế và Tiêu
hậu.
Lữ Tu nhìn Tiêu Chấn Diệp mà cảm thấy lạnh run, Tiêu Chấn
Diệp lúc này mang đến cho gã cảm giác vừa xa lạ vừa khủng bố. Cả nửa
ngày sau gã mới tìm về giọng nói của mình: "Từ khi nào?"
Tiêu
Chấn Diệp biết Lữ Tu hỏi hắn phát hiện thân phận gã từ khi nào, bất quá
hắn chẳng định trả lời chỉ trở tay lấy một chiếc trống bỏi tinh xảo từ
trong ngực, trên thân trống khắc một chữ 'Cát' nho nhỏ.
Lữ Tu vừa thấy chiếc trông thì đồng tử rút lại, không biết mượn lực từ đâu mà bổ
nhào qua muốn đoạt chiếc trống về, thế nhưng Tiêu Chấn Diệp rất dễ dàng
tránh được.
Lữ Tu vồ phải khoảng không chật vật ngã xuống đất,
vết thương ở tay chân đập trúng nền đất cứng ngắt khiến gã đau đớn hít
ngụm khí lạnh.
Tiêu Chấn Diệp ngồi xổm trước mặt Lữ Tu, vừa
thưởng thức chiếc trống be bé trong tay vừa tùy ý nói: "Bản lĩnh to
phết, cư nhiên có thể lén lút thú một thê tử xinh đẹp như vậy, sinh cả
hài tử đáng yêu thế kia, thậm chí qua mặt cả ta an an ổn ổn sống ở Mộc
Quốc......"
Như thể nghĩ tới điều gì, Tiêu Chấn Diệp câu môi cười đầy thâm ý: "À đúng rồi, còn mẫu thân ngươi nữa, ta cũng đã sai người
đón bà ấy ra từ tay 'mẫu thân' độc ác kia của ta...."
Khi nói
chuyện ngữ điệu hắn rất thong dong, nhưng lời rơi vào tai Lữ Tu lại như
ác quỷ đòi mạng, khiến lông tơ toàn thân gã dựng ngược.
Gã hốt hoảng nhìn Tiêu Chấn Diệp, cánh môi tái nhợt khẽ mấp máy: "Ngươi.... ngươi định làm gì họ....?"
Khóe môi Tiêu Chấn Diệp gợi độ cung duyên dáng, hắn thưởng thức biểu tình sợ hãi trên mặt Lữ Tu, ánh mắt buốt giá tới tận xương: "Vậy phải xem sự
lựa chọn của ngươi..."
.........
Lại qua hai ngày, đại lao truyền ra tin tức Lữ Tu đã nhận tội.
Lữ Tu rốt cuộc chịu không nỗi những hình phạt tàn khốc chốn lao tù, gã
khai hết quá trình truyền đạt tình báo cho Tiêu hậu, tính kế hãm hại
Tiêu Chấn Diệp và sau này bị phát hiện thì chó cùng bứt dậu hạ thủ với
La Chính.
Lời khai vô cùng tường tận, chẳng thể tìm ra lỗ hổng
nào. Bấy giờ, Mộc đế muốn đem Lữ Tu ngũ mã phanh thây, sau cùng ông nghe theo đề nghị của Mộc Tử Khâm và chúng triều thần hạ lệnh áp giải Lữ Tu
đi cùng đội ngũ hộ tống di thể La Chính tới Uyên Quốc, để Uyên đế đích
thân định đoạt.
Nhưng chưa tới Uyên Quốc đã nghe tin Lữ Tu sợ tội tự sát, Mộc đế giận dữ vô cùng, may thay Uyên đế là người thông minh,
không rút giận lên Mộc Quốc làm ảnh hưởng ban giao hai nước mà trực tiếp tìm tới Tiêu đế bàn chuyện.
Mộc đế rốt cuộc thở phào một hơi.
Rất có tâm tình ngồi chờ hóng chuyện.
Chung quy vì chuyện này hai nước Tiêu Uyên chẳng còn đường nào âm thầm kết minh, Mộc Quốc cũng bớt đi mối họa.
Sau giờ ngọ, Mộc Tử Khâm ngồi vẽ tranh bên thư án.
Hạ Vân Dương đứng bên cạnh chợt cất lời: "A Khâm, ngươi không cảm thấy chuyện này có chỗ kỳ quái sao?"
Mộc Tử Khâm làm như không nghe thấy, chỉ chuyên tâm với bức họa còn dỡ dang, chẳng thèm cho hắn ta một ánh mắt.
Hạ Vân Dương tập mãi thành quen với sự lãnh đạm của y, bèn tự biên tự
diễn: "Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng với năng lực của Tiêu Chấn
Diệp thì sao không phát hiện điều bất thường ở tên tiểu tư kia đây?"
Mộc Tử Khâm vẫn ngó lơ Hạ Vân Dương, hắn ta tiếp tục nói: "Cái khiến ta
nghi hoặc hơn chính là, chất tử Uyên Quốc dù gì cũng một là hoàng tử,
chắc hẳn phòng ngủ sẽ được canh phòng cẩn mật, chỉ bằng công phu mèo cào của tiểu tư kia làm sao lách qua tầng tầng thủ vệ để đột nhập vào
phòng? Hơn nữa làm thế nào giết chết người có võ công cao hơn cả gã?
Giết xong rồi thì sao không lập tức bỏ chạy mà còn lưu lại để người ta
bắt quả tang?"
Mộc Tử Khâm chớ thèm nâng đầu, y hờ hững đáp một
câu: "Lời khai chẳng phải ghi rõ rồi à? Gã ta cải trang để trà trộn vào
trong, nhờ đánh lén mới miễn cưỡng đắc thủ, nhưng bị La Chính đả thương
bất tỉnh không cách nào đào thoát......"
"Ngươi tin thật sao A
Khâm?" Hạ Vân Dương nói: "Dưới nghiêm hình tra tấn gã ta chẳng chịu
khai, tại sao Tiêu Chấn Diệp vừa ghé qua một chuyến gã đã khai
tất......"
Bút trong tay Mộc Tử Khâm chợt ngừng lại, y giương mắt nhìn Hạ Vân Dương: "Rột cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
Hạ Vân Dương sợ Mộc Tử Khâm hiểu lầm bèn nhanh chóng giải thích: "Ta không có ý gì khác, chẳng qua cảm thấy chuyện này còn nhiều điểm đáng
ngờ......"
Mộc Tử Khâm nheo mắt, thanh âm lãnh như băng: "Ngươi
nghi ngờ Đại Lý tự khanh, nghi ngờ bản thái tử, hay nghi ngờ năng lực
của phụ hoàng đây?"
Hạ Vân Dương có chút luống cuống: "Ta không có ý đó, không có đâu mà......"
"Ta mệt rồi, Hạ các chủ trở về đi thôi." Mộc Tử Khâm xoay ngươi, lạnh lùng nói.
"Vậy... ta về trước, A Khâm nghỉ ngươi cho tốt nhé..." Mộc Tử Khâm hạ lệnh đuổi khách, Hạ Vân Dương cũng chẳng thể nán lại thêm, do dự chốc lát thì
thấy Mộc Tử Khâm không nói tiếng nào quay lưng với hắn ta, nên đành phải cáo từ.
Đợi Hạ Vân Dương đi xa, Mộc Tử Khâm mới xoay người lại, y nhìn theo bóng lưng Hạ Vân Dương, đáy mắt dần nổi lên sóng ngâm lưu
động, có điều rất nhanh liền lắng xuống.
Lòng y sinh nghi đã lâu.
Tiêu Chấn Diệp ắt hẳn sớm đã phát hiện thân phận Lữ Tu, nhưng vẫn im lặng ẩn giấu.
Y từng xét qua miệng vết thương trên cổ La Chính, vết tích ấy không phải
xuất phát từ tay Lữ Tu, tuy rằng được che giấu kỹ lưỡng, y vẫn nhìn ra
đấy là thủ pháp của Tiêu Chấn Diệp.
Còn về thư tín, mặc dù xác
định chắc chắn là thư Lữ Tu ngầm liên lạc với Tiêu hậu, nhưng ngần ấy
thư từ lại như bị người ta cố ý sắp đặt ở chỗ La Chính.
Hơn hết,
trước khi Tiêu Chấn Diệp tới đại lao, Lữ Tu quả thật chẳng chịu hé răng
nữa lời, rồi khi Tiêu Chấn Diệp vừa đi không lâu thì gã liền nhận hết
tội lỗi, chuyện này rất khó khiến người ta không nghĩ tới Tiêu Chấn
Diệp.
Mặc khác, người của y vài hôm trước phát hiện một khối thi
thể bị người ta hủy dung, không thể tra rõ thân phận, thế nhưng vết
thương chí mệnh trên cổ nạn nhân hoàn toàn tương đồng với La Chính.
Kết hợp tất cả với nhau, y cơ hồ có thể khẳng định chuyện này do Tiêu Chấn
Diệp gây nên, dù rằng lòng y không hề muốn thừa nhận Tiêu Chấn Diệp có
tâm tư thăng trầm tới thế, nhưng hắn thân là hoàng tử lại không được
sủng ái, để sống sót ở hoàng cung Tiêu Quốc sóng ngầm mãnh liệt, đâu thể nào không có chút tâm tư cùng thủ đoạn.
Mộc Tử Khâm chưa nói
chuyện này cho bất cứ một ai kể cả Mộc đế, trừ nguyên nhân sự tình lần
này đối với Mộc Quốc chỉ lợi không hại và không phát hiện ở Tiêu Chấn
Diệp hành vi nào gây bất lợi cho Mộc Quốc, còn một nguyên nhân khác mà
chính y cũng chẳng nguyện ý thừa nhận:
Y không muốn bất luận kẻ nào biết được Tiêu Chấn Diệp nhúng tay vào chuyện này.