Hai đôi môi kín kẽ dán vào nhau, hơi thở quấn quít giao triền, trong lúc nhất thời hai người họ đều ngây ngẩn.
Bất quá sau chốc lát, cả hai đồng thời phản ứng lại. Chút bối rối xoẹt qua
đáy mắt thiếu niên, nhanh đến độ người ta không kịp nắm bắt, y muốn
chống người ngồi dậy thế nhưng Tiêu Chấn Diệp đột nhiên nhếch môi câu
lên độ cung giảo hoạt, đầu lưỡi linh hoạt tiến nhập khoang miệng thiếu
niên.
Đầu lưỡi mềm dẻo một đường công chiếm, thuần thục luồn qua
khẽ răng, lưu lại hơi thở của hắn từng tấc từng tấc trong miệng thiếu
niên.
Thiếu niên chẳng thể ngờ tới Tiêu Chấn Diệp sẽ hành động
thế này, vì thế thiếu niên không có chút kinh nghiệm trong tình huống
chưa kịp chuẩn bị gì đã bị nam tử hôn đến mơ màn, đầu óc tức thì trở nên trống rỗng mà quên đi phản kháng, tùy ý Tiêu Chấn Diệp làm xằng làm
bậy.
......!!!!
Rốt cục, thiếu niên cũng hồi thần, bấy giờ y cảm thấy toàn thân chấn động, vừa rồi mình làm cái gì đây?
Phượng mâu khẽ đảo, y tức giận hung hăn cắn xuống đầu lưỡi Tiêu Chấn Diệp.
"A..." Tiêu Chấn Diệp nhất thời không kịp tránh nên bị thiếu niên cắn trúng,
hắn rên một tiếng đầy đau đớn, giữa khoang miệng bỗng chốc tràn ngập mùi máu tươi.
Lúc này Tiêu Chấn Diệp mới ngưng động tác, mặt mang vẻ đừa cợt đảo mắt khắp người thiếu niên, "Hương vị của thái tử điện
hạ..." Hắn chậm rãi liếm môi với vẻ sắc tình, tựa hồ còn lưu luyến hương vị ban nảy, "Rất ~ ngọt ~"
"Ngươi!" Thiếu niên hậu tri hậu giác
nhận ra mình bị Tiêu Chấn Diệp đùa giỡn, y vì giận nên trán nổi đầy gân
xanh, hai mắt cũng nhiễm một tầng hồng sắc, ấy nhưng điểm thêm phần yên
dã mị hoặc cho nốt lệ chí ở đuôi mày.
Biểu tình này của người nọ
Tiêu Chấn Diệp đã nhìn ngắm cả một đời, bởi thế hắn bất giác vươn tay,
ngón tay bọc lớp chai mỏng vuốt ve nốt hồng chí mê người bên mắt y, động tác chứa chan bao mong nhớ.
Mộc Tử Khâm đâu biết Tiêu Chấn Diệp
to gan lớn mật tới thế, y giận run người. Thường hay nói nóng giận mất
khôn, Mộc Tử Khâm nhìn đến khóe môi còn dính máu của Tiêu Chấn Diệp thì
chẳng thèm nghĩ ngợi đã dứt khoát nhào qua mà cắn.
Y hung hăn gặm cắn môi Tiêu Chấn Diệp, trông hệt như tiểu hổ bị nhổ lông, tựa hồ nhất định phải cắn nát đôi môi kia.
Tiêu Chấn Diệp không phản kháng, để mặc y muốn cắn thế nào thì cắn, hắn chỉ
cưng chiều nắn gáy thiếu niên, mắt đầy ý cười quan sát biểu tình nghiến
răng nghiến lợi của thiếu niên.
Thẹn quá hóa giận nha, bộ dáng xù lông này thật đáng yêu ~
Y như mèo con giương nanh múa vuốt, mỗi khi bị trêu chọc thì vươn móng vuốt phấn nộn cào người.
Chẳng qua, a, đúng là có hơi đau thật.
Hạ thủ chẳng chút lưu tình, không biết nghĩ cho hạnh phục nửa đời sau gì cả.
Thiếu niên tức muốn nổ phổi: "Bỏ móng vuốt của ngươi ra mau!"
Tiêu Chấn Diệp thức thời buông tay, thiếu niên chống tay chuẩn bị đứng dậy
nhưng chẳng may trượt chân một cái, thế là lại bổ nhào vào người Tiêu
Chấn Diệp.
Môi hai người lần nữa chạm nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, không khí phút chốc trở nên im ắng.
Thiếu niên mau chóng hồi thần, y giật bắn lui về phía sau, dốc sức lau miệng mình, mắt phượng nổi lên sát ý: "Ngươi!"
Tiêu Chấn Diệp vô tội bảo: "Lần này là tự ngươi nhào lên, đâu liên quan tới ta."
Thiêu niên đương nhiên cũng biết nên sắc mặt trầm xuống.
Ánh mắt Tiêu Chấn Diệp ẩn hiện ý cười giảo quyệt, hắn ghé sát bên tai thiếu niên, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ y, "Thái tử phi lễ với tại hạ, lẽ
nào không muốn chịu trách nhiệm sao?"
"Ngươi!"
Thiếu niên
giận lắm, y lười cùng Tiêu Chấn Diệp nói lời vô nghĩa, chỉ muốn mau
chóng đứng dậy khỏi người hắn, nhưng trong lúc di chuyển thì vô tình
chạm phải thứ gì đó, sau đấy liền cảm thấy thứ đó cấn phải người y.
Thứ gì vậy?
Con ngươi thiếu niên thoáng hiện lên tia mờ mịt, bèn vươn tay định sờ thử.
Bất thình lình, y nhận ra điều gì đấy, tay y khựng giữa không trung, cả
người cứng ngắc, nhất thời chẳng dám động đậy nữa.
Ánh mắt y nhìn về phía Tiêu Chấn Diệp lộ ra kinh sợ, xấu hổ hòa lẫn giận dữ và mấy phần cảm xúc không thể nói rõ.
"Đừng nhìn ta như vậy......" Giọng Tiêu Chấn Diệp có chút trầm khàn như đang
phải gắng sức ẩn nhẫn, hắn hít sâu một hơi mới khiến âm thanh dịu xuống
phần nào, "Tại hạ là nam nhân khỏe mạnh bình thường, thái tử ngài như
thế thì dù là ai cũng có phản ứng này thôi, thái tử điện hạ hẳn sẽ không trách tội chứ?"
Thiếu niên lặng thinh nhìn hắn một cái thật sâu, tiếp đấy cẩn thận đứng lên rồi dứt khoát rời đi mà chẳng thèm ngoảnh
đầu liếc hắn thêm lần nào nữa.
Thiếu niên vội vã ly khai như thể
chỉ hận không thể lập tức cách hắn thật xa, Tiêu Chấn Diệp xụi lơ trên
đất trông theo bóng dáng ấy, sau lại lấy hai tay che kín mặt....
Tiêu rồi, khẳng định là Tử Khâm coi mình thành tên biến thái thèm khát thân thể y mất rồi......
............
Trong phòng Tiêu Chấn Diệp, chúng hạ nhân đồng loạt quỳ rạp.
"Ngũ hoàng tử tha mạng, tiểu nhân luôn tận tâm hầu hạ Ngũ hoàng tử tuyệt đối không làm hại ngài đâu." Lữ Tu run lẩy bẩy quỳ trên đất.
Tiêu Chấn Diệp dùng chân nâng cằm gã: "Vậy ngươi nói xem, chuyện điểm tâm có độc được bê vào phòng ta là thế nào?"
Lữ Tu càng thêm run rẩy: "Tiểu nhân cũng không rõ vì sao Ngũ hoàng tử trúng độc...."
Lữ Tu sực nhớ điều gì đấy, chợt hốt hoảng thưa: "Lúc Ngũ hoàng tử rời khỏi phòng, Cửu hoàng tử Uyên Quốc và Thập tứ hoàng tử Mạnh quốc có ghé qua
đây!"
Tiêu Chấn Diệp nheo mắt: "Theo lời ngươi nói thì một trong hai người họ là kẻ hạ độc bản hoàng tử?"
Thân thể Lữ Tu run như cầy sấy, gã cúi thấp đầu, dáng vẻ thoạt nhìn trông cực kỳ sợ hãi: "Tiểu nhân không dám......"
"Vô dụng!" Tiêu Chấn Diệp vung tay ném chung trà thẳng vào trán Lữ Tu, máu
tươi tức thì theo thái dương chảy dọc xuống, bất quá gã chẳng dám lau
đi, chỉ vội vã dập đầu: "Ngũ hoàng tử bớt giận...."
Tiêu Chấn
Diệp lại duỗi chân đá lật cái bàn bên cạnh, nét mặt khó giấu vẻ thị
huyết, cơ hồ sẽ bạo phát ngay lập tức: "La Chính, ta phải giết ngươi!"
Vừa dứt lời liền rút thanh kiếm đặt trên giá, đỏ mắt tông cửa xông ra ngoài.
"Ngũ hoàng tử...." Lữ Tu trông thấy bọn hạ nhân hoảng loạn chạy theo gọi hắn lại nhưng Tiêu Chấn Diệp chớ hề dừng nửa bước, nổi giận đùng đùng xách
kiếm chạy đi.
Đợi khi bóng dáng Tiêu Chấn Diệp mất hút, Lữ Tu vốn run rẩy quỳ trên đất bỗng nhoẻn miệng cười một cách đầy âm hiểm.
Ngu xuẩn vô tri!
Vẫn ngu xuẩn y hệt trước kia vậy, bị đùa bỡn xoay vòng vòng chỉ vì mấy nói, xem ra không bao lâu nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ Hoàng hậu nương
nương giao cho rồi.
Thế nhưng gã chẳng thể ngờ tới Tiêu Chấn Diệp nổi giận đùng đùng kia giờ đây cũng đang nhếch môi cười mỉa, con ngươi
băng lãnh ngập tràn trào phúng, còn đâu dáng vẻ giận dữ?
"La Chính, chịu chết đi!"
La Chính đang trên đường trở về bỗng gặp phải Tiêu Chấn Diệp hai mắt đỏ
ngầu xông ra từ góc khuất, không nói một lời đã rút kiếm tấn công hắn
ta.
"Phế vật Tiêu Chấn Diệp ngươi cũng dám động thủ đánh bản
hoàng tử?! Không biết tự lượng sức mình!" Ánh mắt La Chính chỉ toàn
khinh miệt, tùy tiện xuất kiếm đánh trả.
Thường ngày Tiêu Chấn
Diệp và La Chính ẩu đả không ít, hầu như lần nào cũng là Tiêu Chấn Diệp
thảm bại trở về. Nhưng lần này, La Chính bị Tiêu Chấn Diệp đánh cho
không kịp trở tay nên có phần chống đỡ không nổi.
Công lực không
hơn và chiêu thức cũng chẳng thay đổi, rõ ràng vẫn là người kia, nhưng
từng chiêu linh hoạt mà tàn nhẫn, từng chiêu đều nhắm vào nhược điểm của hắn ta, toàn thân lại bộc phát khí thế ngoan lệ lão luyện không hợp
tuổi tác, khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
"Keng...." Một kích không kịp trốn tránh, kiếm trong tay La Chính bị Tiêu Chấn
Diệp hất văng vào hồ nước, dư chấn làm hổ khẩu hắn tê rần.
La Chính chưa kịp hoàn hồn đã cảm thấy đau điếng, hắn ta hét thảm một tiếng rồi quỳ rạp ra đất.
Tiêu Chấn Diệp đánh đứt gân chân hắn ta.
"A a a a —"
Tiếng hét tê tâm liệt phế quẩn quanh không khí, dọa bay đám chim chóc dừng chân gần đó.
Hai mắt La Chính xung huyết, hắn ta tựa như một đầu sư tử đánh mất lý trí,
phẫn nộ nhào tới Tiêu Chấn Diệp: "Tiêu Chấn Diệp, ta muốn giết ngươi!!!"
Ngặt nỗi gân chân đã đứt, hắn ta vừa động liền ngã nhào trên đất, đau đến tái mặt, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng.
La Chính ngẩng đầu, lạnh lùng liếc tên đầu xỏ gây tội, đồng tử đỏ tươi lộ
vẻ khát máu, hận không thể nghiền nát người đối diện thành ro, "Mối thù
hôm nay La Chính ta nhớ kỹ! Ngày sau phụ hoàng ta tất sẽ mang binh san
bằng Tiêu Quốc các ngươi, tự tay lấy cái đầu trên cổ ngươi!"
Tiêu Chấn Diệp trào phúng nói: "Ngươi bị đưa đến đây làm chất tử tỏ rõ đã
thất sủng rồi, cho dù hôm nay ngươi chết dưới tay ta......"
Tiêu Chấn Diệp khẽ cười: "Ngươi cảm thấy phụ hoàng ngươi sẽ vì một đứa con do quân nữ sinh hạ mà tổn thương hòa khí hai nước ư?"
Người La Chính nổi đầy gân xanh: "Ngươi!"
"Hơn nữa...." Tiêu Chấn Diệp dùng kiếm khảy cằm La Chính đang vật vã trên
đất, ánh mắt hung ác nham hiểm, "Tại ngươi hạ độc vào điểm tâm của ta
trước, nếu không nhờ ta mạng lớn thì sớm đã vong mạng dưới độc thủ của
ngươi rồi, nay chỉ phế chân ngươi xem như là rất nhân tử rồi!"
La Chính cả giận nói: "Tiêu Chấn Diệp ngươi ngậm máu phun ngươi, ta hạ độc ngươi khi nào?"
"Tiểu tư Lữ Tu bên cạnh ta tận mắt nhìn thấy còn có thể sai sao? Gã tận mắt chứng kiến ngươi hạ độc vào điểm tâm."
"Tiêu Chấn Diệp ngươi...."
La Chính còn định nói gì đó nhưng Tiêu Chấn Diệp đột nhiên xoay người, đưa lưng về phía La Chính: "Lần này ta chỉ giáo huấn ngươi một chút, không
giết ngươi, cũng không báo việc này với Mộc Đế bệ hạ. Nếu còn có lần sau thì ta không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!"
Nói xong liền đi thẳng chẳng thèm quay đầu.
Ở góc độ La Chính không để ý, khóe môi Tiêu Chấn Diệp lặng lẽ cong lên.
Có trò hay xem rồi.
Lữ Tu là tiện nhân vong ân phụ nghĩa. La Chính cũng chẳng phải hạng tốt
lành gì, chuyên làm những chuyện thương thiên hại lý, chuyến đến Mộc
Quốc làm chất tử này ắt hẳn có nhiệm vụ trong người.
Lại còn cóc
ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, ghê tởm dám mơ ước tới Tử Khâm, kiếp trước Tử Khâm xém chút đã chịu thiệt dưới độc thủ của hắn ta.
Bởi thế dù có giết chết hắn ta cũng không đủ đền tội, hiện tại chẳng qua phế bỏ một chân, đã là nhân từ với hắn ta lắm rồi.
Lưu cho hắn ta một mạng để hắn ta cùng tai mắt của Hoàng hậu chó cắn chó mới không phí phạm thời cơ tốt như vậy.