Thời điểm Tiêu Chấn Diệp đẩy cửa bước vào, vừa lúc bắt gặp cảnh tượng vạt áo Mộc Tử Khâm nửa mở, mà tay phải y đang cầm một
mảnh sứ vỡ sắc bén hướng ngực mình đâm tới.
Đồng tử Tiêu Chấn
Diệp co rút mãnh liệt, trái tim phảng phất lỡ nhịp, hắn lao nhanh như
tên bắn đem Mộc Tử Khâm kéo vào lồng ngực.
Lại nghe một tiếng 'phốc' vang lên, toàn bộ mãnh vỡ đã đâm sâu xuống lưng Tiêu Chấn Diệp.
Tiêu Chấn Diệp đau đớn kêu, máu tươi theo miệng vết thương ào ạt chảy ra, rơi trên mặt đất nở thành từng đóa huyết hoa.
Lúc này Tiêu Chấn Diệp nào có tâm tư quản thương tích trên lưng, hắn lôi
Mộc Tử Khâm khỏi ngực, lửa giận cuồng quay trong con ngươi dày đặc âm
trầm: "Ngươi có biết bản thân vừa mới làm gì không?"
Nếu hắn không kịp thời chạy đến, mảnh sứ kia chỉ sợ sẽ đâm xuống trái tim y.
Tưởng tượng kết quả đó phát sinh, toàn thân Tiêu Chấn Diệp khó nén nổi run rẩy.
Mộc Tử Khâm bật ra tiếng cười lạnh trào phúng: "Ha, làm cái gì? Đương nhiên là xóa bỏ ấn ký dơ bẩn cùng khuất nhục ngươi lưu tại nơi này, thời điểm ngươi làm ra sự tình này với ta chẳng thấy ngươi có nửa phần do dự,
hiện tại ở đây diễn vai người tốt?"
Biểu tình Tiêu Chấn Diệp trầm xuống, con ngươi tối đen lại nặng nề, tựa hồ đang cực lực áp chế cái
gì: "Dơ bẩn lại khuất nhục? Ấn ký của Tiêu Chấn Diệp ta trong mắt ngươi
ghê tởm đến thế? Ghê tởm khiến ngươi không tiếc hạ thủ tàn nhẫn với
chính mình?"
Mộc Tử Khâm thiêu mi chế giễu: "Bằng không thì sao?
Lẽ nào phải xem như thần ấn mà cung phụng, hận không thể phô bày cho
người trong thiên hạ, để họ biết Vương của họ có bao nhiên sủng ái tiện
nô vong quốc là t....... Ưm......"
Giây tiếp theo, Tiêu Chấn Diệp đã chặn lấy đôi môi Mộc Tử Khâm.
Hơi thở bá đạo thuộc về Tiêu Chấn Diệp che trời lấp đất mà ập đến, hắn tựa
mãnh thú hung ác gặm cắn cánh môi của Mộc Tử Khâm, mang đầy ý vị trừng
phạt.
Hắn không thích nghe Mộc Tử Khâm nói những lời này. Hơn
nữa, hắn cảm giác từ sau khi trở về, Mộc Tử Khâm có chút bất đồng cùng
dĩ vãng, trước đây y chưa bao giờ nói nhiều lời như vậy......
Vị
huyết tinh lan tràn khắp khoang miệng, Mộc Tử Khâm muốn tránh khỏi Tiêu
Chấn Diệp nhưng khí lực hắn quá mức kinh người, y căn bản giãy không ra. Mắt y chợt lóe hàn quang, đưa tay cầm lấy mảnh sứ vẫn cắm trên lưng
Tiêu Chấn Diệp, quyết đoán dùng sức đâm xoáy vào.
"Aaa......" Đau nhức dữ dội truyền đến từ sau lưng làm cho Tiêu Chấn Diệp thống khổ kêu rên, trước mắt từng trận hóa đen, hắn tạm thời buông tha Mộc Tử Khâm.
Thế nhưng chưa đợi hắn hoàn hoãn cơn đau, thì đã nghe tiếng 'chát' giòn
vang, Mộc Tử Khâm cho hắn cái tát thật mạnh, khuôn mặt tuấn tú tựa đao
khắc nhất thời nhiều thêm năm cái dấu tay sưng đỏ.
Tiêu Chấn Diệp bị cái tát này đánh phát ngốc, nửa ngày còn chưa ý thức chuyện gì xảy
ra. Ánh mắt hắn nhìn Mộc Tử Khâm từ không dám tin đến ủy khuất rồi chứa
đầy giận dữ, sắc mặt hắn nháy mắt càng âm trầm, mây đen bao phủ.
Thô bạo đầy ấp từng hạt không khí, động một tí liền nổ ra cuồng phong bạo vũ.
Mà Mộc Tử Khâm vẫn y nhiên ngẩng cao đầu, sống lưng thẳng tấp, khóe miệng
câu lên độ cung lãnh đạm khiêu khích, chút ý tứ trốn tránh cũng chẳng
có.
Mâu sắc Tiêu Chấn Diệp toàn hắc ám, ẩn chứa bạo phong tứ
ngược, độ ấm trong phòng đột ngột giảm, như trải qua cửu thiên cực hàn,
không khí cơ hồ đều đóng băng.
Mắt thấy Mộc Tử Khâm lại sắp hứng chịu một hồi đế vương chi nộ, nhưng cuối cùng, Tiêu Chấn Diệp cái gì cũng chưa làm.
Hắn xoay phắt người, lồng ngực phập phồng kịch liệt: "Ngươi nghỉ ngơi cho
tốt, tối nay trẫm sẽ đến nhìn ngươi. Nếu lại để trẫm phát hiện ngươi
thương tổn chính mình, trẫm không ngại làm chút sự tình với Mộc Quốc."
Lưu lại câu nói xong, Tiêu Chấn Diệp rời đi chẳng thèm ngoảnh đầu.
Mộc Tử Khâm trông theo bóng lưng còn đổ máu của Tiêu Chấn Diệp, phượng mâu
mỹ lệ hận ý lan tràn, song quyền siết chặt phát tiếng 'rộp rộp'.
Dưỡng Tâm điện.
"Ầm!" Tấu chương trên án trác bị Tiêu Chấn Diệp quét hết xuống đất. Cả Dưỡng
Tâm điện hoàn toàn hỗn loạn, tấu chương, ấm trà, bình hoa vỡ nát ngỗn
ngang.
Lúc Lưu công công cùng Vương thái y tới liền chứng kiến tràng cảnh như vậy, hai người sợ đến nổi chẳng dám thở mạnh.
"Bẩm bệ hạ, lão nô dẫn Vương thái y đến rồi, trước tiên xin để Vương thái y
xử lý vết thương cho ngài đã." Lưu công công hoảng sợ mở miệng thưa.
Bấy giờ Tiêu Chấn Diệp cũng phát tiết xong, hiếm thấy phối hợp mặc Vương thái y xử lý thương khẩu sau lưng hắn.
Đương khi cởi bỏ y phục để lộ vết thương trên lưng Tiêu Chấn Diệp, Lưu công
công và Vương thái y nhất thời khó tránh hít ngụm khí lạnh.
Thương khẩu sâu tới độ lộ cả xương cốt, càng khiến lòng người kinh hoảng chính là mảnh sứ sắc bén cơ hồ ăn sâu vào da thịt, nhuốm thành hồng sắc tiên
diễm, thoạt nhìn phá lệ rợn người.
Không cần phải nói, này do vị kia ở Huyễn Hoa cung gây nên, trừ bỏ y, còn ai dám làm bệ hạ bị thương?
Vương thái y phải cắt đi mảng lớn da thịt mới có thể đem hung khí lấy ra, sau đó thượng dược, băng bó cho Tiêu Chấn Diệp.
Trơ mắt nhìn Tiêu Chấn Diệp đau đớn toát mồ hôi lạnh vẫn chẳng rên tiếng nào, Lưu công công không khỏi thầm thở dài.
Dù cho bệ hạ độc chiếm Mộc phi nương nương thì giữa song phương cũng chỉ
tồn tại tra tấn lẫn nhau mà thôi. [Bác công công phán linh qué chời luốn á:)) ]
Hai ngày sau, Tuyên Chính điện.
"Mạt tướng vô năng, để cho tù phạm trong tay bị người cứu đi."
Lãnh tướng trẻ tuổi thân mặc hắc giáp quỳ một gối trên đất, toàn thân đầy
miệng vết thương chưa khép, hiển nhiên trước đó không lâu đã trải qua
một hồi ác chiến.
Cho dù đang quỳ, khí chất tướng soái ma luyện từ cửu kinh sa trường toát lên từ người hắn vẫn khiến người ta chẳng thể xem nhẹ.
Nếu nhìn kĩ hơn sẽ phát hiện dung mạo hắn cùng Liễu An Di có vài phần tương tự. Chẳng qua, Liễu An Di thiên âm nhu, mà diện mạo hắn thuộc về loại
nam nhân cương nghị tuấn lãng, thế nên người ta rất khó đem hai bọn họ
liên hệ cùng chỗ.
Thế nhưng, hắn xác thật là thân ca ca cùng mẹ sinh ra của Liễu An Di – Liễu Hạo Diễm.
Kể từ khi Liễu An Di theo Tiêu Chấn Diệp, Liễu Quốc liền quy thuận, Liễu
Hạo Diễm cũng trở thành phụ tá đắc lực của Tiêu Chấn Diệp, vì hắn đánh
thắng không ít trận mạc, vì Tiêu Vương triều lập nên công lao hãn mã.
Trước đó, Liễu Hạo Diễm một mực lưu tại biên quan giải quyết họa loạn Man Di, vừa an trí ổn thỏa hồi triều gần đây, đúng lúc gặp Tiêu Chấn Diệp tứ
phía tìm kiếm Mộc Tử Khâm, nên nhanh chóng phân phó thám tử lưu tâm khắp chốn.
Sau đó hắn chú ý tới Hạ Vân Dương, lại căn cứ dấu vết đoán ra nử tử bên người Hạ Vân Dương là do Mộc Tử Khâm cải trang thành. Mà
hắn vì tránh đả thảo kinh xà, vẫn luôn an bài không ít người tỉ mỉ bồi
dưỡng trà trộn vào đám người Hạ Vân Dương. Tiếp đó âm thầm thông tri với Tiêu Chấn Diệp, thế nên mới có mọi sự sau này.
Thời điểm Tiêu
Chấn Diệp ở khách điếm đối mặt cùng Mộc Tử Khâm và Hạ Vân Dương, hắn tự
mình dẫn người tróc nã Mạnh Hào đương xuất phát triệu tập bộ hạ cũ Tiêu
Quốc. Vốn sẽ đem Mạnh Hào cùng đồng bạn loạn thần tặc tử một lưới bắt
trọn, ai ngờ đụng trúng Hạ Vân Dương thống lĩnh nhân thủ Vân Nhai Các
tập kích giữa đường, cứu đi những người đó từ tay hắn.
Tiêu Chấn
Diệp hư hư nâng Liễu Hạo Diễm đứng dậy, "Vô phương, bất quá vài con cá
lọt lưới, không đủ gây sóng gió. Ngược lại là Liễu ái khanh, hoàn mĩ
đánh lui Man Di, dương cao quốc uy Tiêu Quốc, còn thay trẫm tìm về ái
phi, hai kiện đại công, không thể không bàn."
"Ái khanh muốn thưởng cái gì, cứ việc mở miệng, trẫm ắt sẽ thỏa mãn."
Liễu Hạo Diễm nâng mắt dò hỏi: "Bệ hạ, yêu cầu gì cũng có thể chứ?"
"Quân vô hí ngôn."
Liễu Hạo Diễm nhìn thẳng Tiêu Chấn Diệp, gằn từng chữ: "Mạt tướng khẩn cầu bệ hạ phóng xuất An Di khỏi Lãnh cung."