[Đam Mỹ] Mười Bảy
Ngày đầu tiên vào học chính thức, Phó Ức Vi dựa vào đầu giường nhìn con
heo Peppa và điện thoại liên tục vang tiếng báo thức, cuối cùng đúng sáu giờ rưỡi cũng rời giường.
Anh tắt nhạc chuông "Light it up" vẫn
đang hát trên điện thoại, lững thững như người mất hồn đi vào phòng tắm, trước tiên là mở nước, sau đó rửa tay rồi đánh răng.
Từ giờ phút này, kỳ nghỉ hè đã hoàn toàn kết thúc nhưng lại không thể đóng cái mộc
trọn vẹn, mặc kệ là có tự nguyện hay không, thì học kì mới cũng đã bắt
đầu.
Anh vỗ vỗ mặt, muốn làm cho mình tỉnh táo hơn một chút, vừa
mới tỉnh ngủ nên tay không có tí sức lực nào, anh xả cho đủ nước, tay
tát nước lạnh vào mặt, làm anh dù đang buồn ngủ cỡ nào cũng phải tỉnh.
Giờ này muốn ăn sáng chắc chắn không kịp, anh chỉ nhìn lướt qua nhà bếp rồi bỏ đi, quay về phòng thay đồ ngủ ra, lựa tới lựa lui, quyết định chọn
một bộ đúng quy củ là áo sơ mi trắng, quần cắt xén. Trước khi ra khỏi
cửa còn chỉnh lại tóc, cũng không quên đeo chiếc khuyên tai vừa mới
mua.
Mấy ngày nay thời tiết không tệ, vừa xuống lầu đã đón một
luồng gió mát thổi qua, sảng khoái và dễ chịu, khiến cho tâm trạng người ta cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Anh híp mắt, hít sâu bầu không khí mát
mẻ của buổi sáng sớm, còn ngửi thấy hương hoa thoang thoảng lẫn trong
đó. Dù không biết là loại hoa nào, nhưng nó có mùi rất thơm.
Ngày đầu tiên không cần đi sớm quá, chỉ cần đến trước bảy giờ rưỡi là được.
Sau khi nhìn giờ, anh cũng không cần vội làm gì, đạp xe đến KFC mua bữa
sáng, đợi khi xách cả đống đồ ăn mới tiếp tục chạy đi.
Khi Phó Ức Vi tới trường học, cũng vừa kịp buổi phát biểu mở đầu cho học kỳ 1.
Hiệu trưởng đứng trên bục dõng dạc nói: "Các em học sinh, nếu muốn xây
dựng thói quen nghỉ ngơi và học tập hợp lý... Thì không thể đến trễ về
sớm được, cũng không thể lùi bước trước áp lực, hiện giờ các em
đều đã trưởng thành, phải tự lo cho bản thân mình, không thể cứ mãi
biếng nhác như hồi còn học lớp 11...." Khi ông đang nói tới đây, vừa lúc Phó Ức Vi đang khom lưng đi vào từ cửa sau, nghe ông nói còn bĩu môi.
"Là một học sinh lớp 12, nhất định phải đặt việc học lên hàng đầu, mỗi ngày dậy sớm hơn nửa tiếng, ăn sáng trước khi vào lớp, và vào lớp rồi là vì
học tập, chứ không phải vì đồ ăn vặt..."
Phó Ức Vi-người vừa mới mở túi đồ ăn sáng ra: "...."
— Hình như ông ấy đang muốn ám chỉ tới mình thì phải.
Mà những đạo lý này bọn họ cũng nghe qua rất nhiều lần, cũng đã sớm miễn
dịch với nó, vào tai này rồi ra tai kia. Kẻ học giỏi thì sợ lỡ mất thời
gian học tập, người học dốt thì lo mất giấc mộng đẹp, không có được mấy
người chịu nghiêm túc chấp hành theo.
Phó Ức Vi là kiểu người ở
giữa giỏi và dốt, tổng hợp đủ đặc điểm của hai loại người này, cảm thấy
bài phát biểu này vừa làm lỡ việc học vừa quấy rầy thời gian nghỉ ngơi,
nghe mới vài câu đã mất hết sự kiên nhẫn.
Anh đi qua mấy người
ngồi hàng phía sau đang gục đầu trên bàn ngủ, quăng lên bàn của Lưu Ngạn và Nghiêm Hạo một gói cuộn thịt gà, còn mình thì bắt đầu xử lý bánh
Panini.
Người trong lớp đã tới đông đủ, anh cũng không phụ sự
mong đợi của mọi người, lại mở gói thức ăn ra, ăn ngon lành trước mặt
mọi người, đúng là rất biết cách khơi dậy lòng hận thù. Vậy nên để giảm
nhỏ sự ảnh hưởng, anh chỉ có thể cố ăn cho xong, miệng nhai thức ăn, hai má phồng lên, thỉnh thoảng mắt còn nhìn ngó bốn phía, giống hệt một
hamster nhỏ đang ăn vụng.
Lúc đang măm măm thưởng thức, bên tai
anh đột nhiên vang lên một tiếng cười, Phó Ức Vi quay sang nhìn thì vừa
lúc thấy Chu Yến Thần đang chăm chú nhìn mình, trên mặt vẫn còn treo nụ
cười.
Phó Ức Vi: "?" — trên mặt mình dính gì hả ta?
Anh vội nuốt đồ ăn xuống, lấy khăn giấy lau miệng, lau xong nhìn lại cũng không thấy mở ra nhìn thì không có gì cả.
Nhưng Chu Yến Thần vẫn đang cười, vậy nên anh hỏi luôn: "Cậu cười cái gì vậy?"
Chu Yến Thần lắc đầu: "Không có gì."
Nói là không có gì, nhưng nụ cười trên mặt đã không giảm còn tăng thêm, ánh mắt cứ nhìn lên mặt Phó Ức Vi và cái bánh Panini trong tay anh.
Phó Ức Vi nhìn hắn, rồi lại nhìn bữa sáng trong tay mình, trong lòng đột nhiên hiểu ra, hỏi: "Cậu chưa ăn sáng hả?"
Anh đưa miếng bánh Panini còn đang ăn dở, vô cùng hào phóng nói: "Vậy cậu muốn ăn thử cái này không? Tôi thấy nó ăn ngon lắm."
Chu Yến Thần không trả lời, ánh mắt có hơi kinh ngạc. Lúc này Phó Ức Vi mới để ý miếng bánh kia đã bị mình cắn muốn biến dạng luôn rồi, bị người
khác ăn như thế này, giờ có đưa cho ai cũng sẽ nhận lại khinh bỉ. Nên
suy bụng ta ra bụng người, nếu có người đưa thứ như vậy cho anh ăn, anh
chắc chắn sẽ từ chối, đừng nói là ăn, chưa ném đi đã là may rồi.
Phó Ức Vi, người vừa đứng trên lập trường của người khác suy nghĩ, đã cười
ngượng rồi nói xin lỗi với Chu Yến Thần: "Ôi ngại quá, tôi không để ý... Ăn thành vầy rồi, nhìn cũng nuốt không trôi, chắc để tôi tự ăn luôn cho rồi."
Anh xấu hổ rụt tay về, đang định quay người giải quyết cho xong phần ăn, thì Chu Yến Thần lại bất ngờ kéo tay anh lại.
Phó Ức Vi: "Hửm?"
Chu Yến Thần giữ tay anh nói: "Tôi không ngại mà."
Nói xong, như để chứng minh lời nói cũng giống với suy nghĩ, hắn cúi đầu
cắn một miếng nhỏ lên cái bánh Panini thê thảm kia, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Phó Ức Vi nuốt xuống, rồi nói với Phó Ức Vi: "Nó đúng là
rất ngon."
Phó Ức Vi chớp chớp mắt, ngoài mặt vẫn rất thản nhiên
nhưng trong lòng thì dậy sóng rồi, còn nghe hắn nói thêm: "Mà tôi cũng
ăn sáng rồi, nên không đói lắm, phần còn lại cậu cứ ăn đi, nếu ăn sáng
không đủ no thì có hại đến sức khỏe lắm."
Phó Ức Vi: "Vậy, vậy sao khi nãy cậu cứ nhìn tôi hoài thế? Tôi còn tưởng cậu đang đói bụng."
Hắn giải thích: "Tôi nhìn cậu, là vì dáng vẻ Vi Vi ăn trông quá đáng yêu."
Phó Ức Vi: "...."
Hắn nói xong mới chịu thả tay Phó Ức Vi ra, còn cười như một con mèo vừa bắt trộm được cá.
Phó Ức Vi ngơ ngác vẫn phải tiếp tục ăn, anh cảm thấy hình như thế giới
quan của mình vừa bị ai đó đánh sâu vào, nhưng cũng không rõ là đánh
trúng vào đâu, nên đành ngậm bồ hòn ngồi ăn xong hết bánh, ăn mà không
biết mùi vị ra sao, phần bánh còn lại ăn xong kiểu gì anh cũng không nhớ rõ.
May là tình hình này cũng không kéo dài bao lâu, anh vừa mới ăn xong, còn chưa kịp húp mấy ngụm cháo, thì chuông vào học đã vang
lên. Vừa vào tiết, Chu Yến Thần như biến thành một người khác, ánh mắt
nghiêm túc nhìn chăm chăm phía trước, khí chất cũng khác đi. Phó Ức Vi
liếc nhìn hắn, lè lưỡi, cũng học theo bộ dạng ngồi nghiêm chỉnh của
hắn, làm bộ làm tịch chuẩn bị nghe giảng bài.
Tiết đầu tiên là
tiết Tiếng Anh, tiếng giày cao gót của giáo viên từ xa bước đến, theo
cùng với tiếng chào: "Good morning, everyone", lớp trưởng hô một tiếng,
"Stand up", tất cả mọi người đều đứng lên, ngay ngắn chào với giáo viên.
Giáo viên dạy tiếng Anh của họ là một giáo viên nữ hơn ba mươi tuổi. Nhan
sắc được bảo dưỡng khá tốt, bình thường khi lên lớp cô đều trang điểm
nhẹ nhàng, bởi vì dạy tiếng Anh, nên cách trang điểm cũng hướng theo Âu
Mỹ, cả người đều toát ra khí chất sang trọng, và đó cũng là phong cách
mà các bạn học nữ đều hướng đến.
Chỉ có một điều chưa được tốt
lắm, là khi cô phát âm tiếng Anh vẫn còn giữ ngữ điệu của người Trung,
rất dễ làm học sinh phát âm sai theo.
Có một câu nói, nếu Thượng
đế đóng một cánh cửa của bạn, ngài sẽ mở ra một cánh cửa khác cho bạn.
Thế nên dù cho môn toán của Phó Ức Vi như bùn nhão trét không lên tường
thì tiếng Anh của anh lại rất tốt. Những kiến thức cơ bản lúc còn học
trung học cơ sở đã giúp ít rất nhiều, phần ngữ pháp anh nắm rất vững,
đầu óc nhanh nhẹn, từ đơn cũng nhớ rất nhanh, phát âm tiếng Anh cũng
đúng tiêu chuẩn và lưu loát, tất cả đều nhờ vào việc nghe nhạc và tự xem các phim truyền hình của Anh và Mỹ.
Bài giảng của giáo viên
tiếng Anh cũng rất thú vị, một tiết kéo dài 40 phút, mười phút đầu
nghiêm túc giảng ngữ pháp, thỉnh thoảng nghe viết một vài từ vựng, còn
thời gian còn lại sẽ được chơi tự do. Cứ giảng bài một hồi là cô lại lạc đề, nói chuyện phiếm với học sinh, sau đó còn ở trước mặt cả lớp, mắng
té tát tổng thống vừa nhậm chức bên kia bờ đại dương. Phó Ức Vi đang gục đầu ngủ, cũng bị tiếng cười làm tỉnh giấc, vốn đang thấy khó chịu,
nhưng thấy cô giáo hóm hỉnh và hiểu rõ được tình hình nên anh cũng cười
theo mọi người, cảm thấy giáo viên này rất thú vị. Từ đó về sau, mỗi lần vào tiết Tiếng Anh anh đều nghiêm túc nghe giảng, ngoại trừ lúc quá
buồn ngủ thì đành mặc kệ chìm vào giấc thôi.
"Các em nè, lúc
trước khi tôi vào lớp, giáo viên chủ nhiệm của các có nhắc với tôi, nói
rằng học kỳ mới bắt đầu rồi, kêu tôi nói vài điều để động viên tinh thần học tập của mọi người." Giáo viên tiếng Anh đứng trên bục giảng với vẻ
mặt nghiêm túc, cô mím môi, tỏ vẻ bất lực nói, "Nhưng tôi nghĩ, các em
cũng đã lớn rồi, hiện tại tự các em tiếp xúc với rất nhiều thứ, giờ nói
cái gì cũng phải nghe thì thật vô dụng. Qua mấy ngày nữa trường học sẽ
tổ chức đại hội động viên, trong hai trăm ngày tiếp theo sẽ có thêm hai
trăm ngày động viên nữa, và một trăm ngày tới lại có Lễ tuyên thệ 100
ngày thi tuyển sinh trung học phổ thông, và 50 ngày cuối cùng còn có
buổi tư vấn tâm lý cho toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Các
em muốn hỏi cái gì cũng đều có đủ, nên không cần cô phải nói gì lúc này
đâu."
Cô giáo nhún vai: "Hơn nữa, đây là tiết học đầu tiên, tiếp
theo các em còn gặp giáo viên toán, chủ nhiệm lớp, giáo viên chính trị,
giáo viên địa lý hoặc là giáo viên lịch sử sẽ lần lượt bày tỏ, các em
nghe không thấy mệt à? Còn tôi thì cảm thấy mệt thay các em rồi đây."
"Thế nên, tôi không nói nữa," Cô mở sách ra, khẽ mỉm cười, "Những gì các em nên tự giác làm —"
Không cần nghe giảng nên Phó Ức Vi thở phào một hơi, vừa nghĩ tránh được một kiếp, thì nghe giáo viên tiếng Anh nói:
"Vậy giờ, mở sách giáo khoa ra, tôi cho các em mười phút để ôn lại các từ
vừng phần một và phần hai, sau mười phút tôi sẽ gọi các em lên bảng viết lại."
"...."
Phó Ức Vi không giận nổi luôn.
Làm vậy chẳng bằng nghe giảng tiếp cho xong.
Trong lớp vang lên tiếng lật sách và tiếng nhỏ giọng học bài, Phó Ức Vi ngồi
nhìn chằm chằm mặt bàn, tay quơ tới quơ lui trong hộc bàn trống trơn, vẻ mặt vô cùng lúng túng.
Anh không mang theo sách.
Làm một
học sinh lớp 12, anh vẫn không chưa sẵn sàng để ôm đủ sách đến trường
cùng một lúc, vì nó quá nặng. Ban đầu anh định phân ngày ra, mỗi ngày
mang một nửa, ai mà ngờ được giáo viên tiếng Anh mới tiết đầu khai giảng đã muốn kiểm tra từ vựng chứ.
Giáo viên dạy tiếng Anh đứng trên
bục giảng một lúc, rồi mới bắt đầu đi xuống kiểm tra, nhìn thấy cô sắp
đi tới đây, Phó Ức Vi lo lắng đến nỗi trán toát mồ hôi, trong lòng lo
viện cớ, muốn tìm lý do hợp lý một chút, ngay lúc không biết phải làm
gì, thì cánh tay phải bị đụng một cái, một quyển sách được đẩy qua bàn
anh — đúng là sách giáo khoa tiếng Anh, còn lật ngay trang từ vựng nữa.
Anh quay đầu nhìn sang, Chu Yến Thần vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào
sách giáo khoa của hắn, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ
dùng tay trái gõ gõ trên sách giáo khoa vừa đẩy qua, ý bảo anh hãy mau
đọc sách.