Gần đây thời tiết âm tình bất định, lạnh nóng lặp đi lặp lại, bên ngoài
trời vẫn lạnh, Trương Tiểu Phàm đã bọc kín mít trước khi bước vào rồi,
dù khô nóng không ngớt vẫn không dám chỉ mặc áo đơn ra cửa, lúc này được Bách Lý Hoằng Nghị kéo vào trong ngực, y chỉ cảm thấy nóng muốn hòa
tan.
Trương Tiểu Phàm không phải không biết kế tiếp sẽ xảy ra
chuyện gì, mẫu thuẫn biết và chấp nhận nhưng vẫn sợ. Bách Lý Hoằng Nghị
nhạy bén nhận thấy y run rẩy, hơi hơi kéo người ra một chút, môi khô
khốc dán lên, đưa lời an ủi vào môi y. Sao hắn không khẩn trương chứ,
hắn khẩn trương đến mức chân tay luống cuống, quả thật hắn đối với
Trương Tiểu Phàm chính là nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ
tan.
Bách Lý Hoằng Nghị trấn an vuốt vuốt sống lưng run run của
y, ôn nhu mà trịnh trọng hôn y. Bánh đậu đỏ ngọt hương nồng đậm thấm vào khắp người, chỉ càng khiến cả người hắn gân xốp cốt mềm. Hắn xấu hổ
phát hiện, hạ thân của hắn đã cứng nóng vô cùng, lại tựa như khinh nhờn
đỉnh bên eo Trương Tiểu Phàm, vốn không chịu chủ quan khống chế.
Trương Tiểu Phàm được hắn hôn thoải mái, chốc lát lại khó chịu rên rỉ, muốn
được vỗ về nhiều hơn, y không thầy dạy cũng hiểu mà dùng đầu lưỡi liếm
liếm môi kia. Có lẽ là vô ý, chẳng qua là giống chó con lấy lòng mà
thôi, nhưng trong tình cảnh này, Bách Lý Hoằng Nghị nhìn ra, đây là điềm báo trước không tốt, biểu thị hắn sẽ xé mặt nạ giả nhân giả nghĩa
xuống, thực hiện vô số tội ác mà hắn muốn làm với bé con ngây thơ vừa
mới bước vào kỳ mưa móc bị tình dục quấy nhiễu này.
Bách Lý Hoằng Nghị bóp cằm y, đầu lưỡi trơn mềm chui vào trong miệng đối phương, quấy trộn không ngừng một khắc nào, quấn lấy đầu lưỡi đỏ thắm của đối phương mút vào, cực kỳ ngang ngược vô lý mà cướp đoạt không khí của đối
phương. Tay hắn cũng không nghỉ ngơi, nhanh chóng dứt khoát lột áo ngoài dày nặng của Trương Tiểu Phàm ra, lộ ra làn da trắng nõn sáng bóng bên
trong, gió lạnh còn chưa chiếm được tiện nghi thì bàn tay to đã gấp
không chờ nổi mà sờ lên, vuốt ve từng tấc từng tấc, như đang thưởng thức ngọc dương chi.
Trương Tiểu Phàm cảm thấy sức lực cả người mình
đều sắp bị nụ hôn hung hãn này rút cạn rồi, hai chân nhũn ra chống đỡ
không được, hương trà phổ nhị quanh quẩn xung quanh bao chặt lấy y,
chẳng những không có tác dụng bình ổn dục hỏa, ngược lại còn khiến phía
sau ngứa từng đợt, chịu không nổi mà thấm dịch nhầy ra bên ngoài.
"Ưm ——" Trương Tiểu Phàm nức nở xin tha, tay ôm chặt sau lưng đối phương
không chịu buông: "Hoằng Nghị, ca ca, em, em không đứng được......"
Bách Lý Hoằng Nghị một tay bế người lên, ba chân bốn cẳng đi đến bên giường, ôn nhu đặt người lên giường. Y phục trên người Trương Tiểu Phàm đã bị
xoa xốc xếch, trên ngực điểm xuyết hai hạt nhỏ phấn hồng, gió lạnh kích
thích, lòng bàn tay vừa nhào nặn liền lập tức có phản ứng mà cố gắng
đứng thẳng, chín thành quả mọng đỏ rục.
Bách Lý Hoằng Nghị lại
đến gần hôn môi y, tiện đà xuôi nam, theo cổ hôn xuống dưới, lưu lại
trước ngực trắng nõn dấu vết lấm tấm của mình. Trương Tiểu Phàm được hắn hôn đến ngất, thuận theo bản năng, chỗ nào thoải mái liền muốn hắn hôn
chỗ đó, không biết liêm sỉ mà ưỡn ngực xin hắn yêu yêu mình.
Còn
muốn yêu thế nào đây? Bách Lý Hoằng Nghị kiềm chế đến mức thái dương đổ
mồ hôi không ngừng, hạ thân hận không thể lập tức thẳng tiến vào giữa
hai chân kia, không quan tâm mà làm chuyện vui sướng. Nhưng hắn rất sợ
Trương Tiểu Phàm đau, thân thể yêu kiều mềm mại như vậy, lòng bàn tay
đụng một chút cũng muốn chảy ra nước, hôn một cái lồng ngực tràn đầy mùi thơm ngọt ngào nồng nàn, chạm vào nhiều một chút sẽ véo ra vệt đỏ, làm
sao chịu nổi?
Đầu óc của Bách Lý Hoằng Nghị loạn thành một mớ hỗn độn, tự mình thôi miên dốc sức tiến hành "Phải làm theo thứ tự", lúc
này mới nặng nề thở dốc một hơi, cố giả bộ bình tĩnh, phí công hỏi một
lần cuối cùng: "Sẽ rất đau, có thể không?". Truyện Trọng Sinh
Trương Tiểu Phàm giương mắt liền nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp kia, tha thiết thành khẩn xin y trả lời, "Có thể không, Tiểu Phàm?"
Cái này làm sao từ chối a?
Trương Tiểu Phàm không biết đau này rốt cuộc là đau cỡ nào, y nghĩ, chỉ cần là Bách Lý Hoằng Nghị cho, dù đau y cũng có thể chịu được. Y chống thân
thể bủn rủn, ôm Bách Lý Hoằng Nghị, vụng về học theo động tác của Bách
Lý Hoằng Nghị, hôn hôn môi hắn, ngoan ngoãn xin: "Ca ca, chàng yêu em
đi."
Không nhẫn nại nổi nữa.
Bách Lý Hoằng Nghị thô lỗ hôn trả, trực tiếp duỗi tay đến dưới thân y xé rách tiết khố mỏng manh,
theo tiếng vải nhung xé rách, ngón tay khớp xương rõ ràng đã linh hoạt
trượt vào giữa đùi ướt đẫm kia, chỗ đó thật sự quá non, non như đậu hủ,
đâm một cái liền tan ra, lại bao chặt lấy ngón tay hắn, ngay cả động một chút cũng khó khăn.
Bách Lý Hoằng Nghị ngậm vành tai y nhẹ nhàng gặm cắn, thở ra hơi nóng khiến vành tai y đỏ lên, âm thanh hơi khàn
nhám gần như khiến cả người y nhũn ra: "Tiểu Phàm, thả lỏng......"
Bách Lý Hoằng Nghị duỗi cánh tay đến trước mặt y: "Đau thì cắn ta." Lời còn
chưa nói xong cũng đã gấp không chờ nổi mà vói vào ngón tay thứ hai. Thể chất ưu tú của Khôn trạch sinh ra chính là để hầu hạ, tình triều kỳ mưa móc sẽ dâng lên theo sự thả lỏng của Khôn trạch, giúp Khôn trạch nhanh
chóng thích ứng Càn nguyên xâm lấn. Cứ như vậy, phía sau đã chứa được ba ngón tay, nuốt ăn đến d*m thủy giàn giụa.
Trương Tiểu Phàm hoa
mắt chóng mặt, rên rỉ loạn xạ, y chỉ biết bị làm như vậy rất thoải mái,
liền hung hăng cọ lên tay Bách Lý Hoằng Nghị, lúc ngón tay đột nhiên rút ra, y khó chịu đến mũi đau xót, nước mắt muốn rơi mà rơi không được,
muốn mở miệng lên án Bách Lý Hoằng Nghị, lại bị một cây thô cứng dưới
thân đâm cho mất tiếng.
"A —— Ưm!" Rõ ràng vừa rồi đã khuếch
trương rất tốt, nhưng Trương Tiểu Phàm vẫn cảm thấy căng mãnh liệt, dưới thân như bị bổ ra vậy, tiến vào mỗi một tấc đều là xé rách đau đớn, y
đau đến mức cắn cánh tay của Bách Lý Hoằng Nghị, mãi đến khi chỗ kia
truyền đến mùi máu tươi, y mới khôi phục chút thần trí, cuống quít buông miệng ra.
Bách Lý Hoằng Nghị sắp hít thở không thông rồi, chỗ đó nước non bao vây hắn, sướng đến mức khiến người tê dại cả da đầu. Giờ
phút này hắn tiến cũng không được, lui cũng không xong, dứt khoát quyết
tâm, đâm một cái đến cùng. Trương Tiểu Phàm ngước cổ, giống như thiên
nga sắp chết phát ra tiếng kêu to tuyệt vọng, ngón tay bấu chặt khăn
trải giường dưới thân, dùng sức đến mức đốt ngón tay trắng bệch, cuối
cùng dường như chịu không nổi nữa, lại cắn cánh tay của Bách Lý Hoằng
Nghị một cái.
Chút đau đớn này không là gì với Bách Lý Hoằng
Nghị, mùi máu tươi lẫn vào tin hương của Khôn trạch, thành thuốc thôi
tình mãnh liệt nhất. Hắn tự nói với mình, nên dừng lại chờ Trương Tiểu
Phàm thích ứng, thoạt nhìn y đau như vậy, bất lực như vậy. Bách Lý Hoằng Nghị kề sát vào hôn hôn nước mắt bên khóe mắt y, Trương Tiểu Phàm còn
chưa hoãn lại, đã duỗi đầu lưỡi đi liếm dấu cắn trên tay Bách Lý Hoằng
Nghị, nước mắt dường như vô tận, nước mắt mặn chát nhỏ vào vết thương,
hơi đau, lại được đầu lưỡi mềm ướt trấn an: "Không đau không đau."
Hắn sắp bị Trương Tiểu Phàm bức điên rồi, dưới thân y cắn hắn không buông,
bị làm cho xuân tình nơi nơi, hai má ửng hồng còn ngoan ngoãn đi liếm
vết thương của hắn, ngây thơ cỡ nào phóng đãng cỡ nào, khiến hắn hận
không thể nâng Trương Tiểu Phàm lên không cho y rơi lệ nữa, lại ước gì
thao y tàn nhẫn hơn một chút, tốt nhất là khóc đến mức nước mắt chảy
khô.
Trong phòng, tin hương theo miệng vết thương nhanh chóng
trộn vào nhau, mỗi một hơi thở ra cũng nóng vô cùng, dường như chỉ một
đốm lửa cũng có thể gây nên một trận hỏa hoạn. Trương Tiểu Phàm qua kỳ
bất ứng, dần dần thấy sướng từ đó, càng buông lỏng thân thể đi đón nhận
người yêu trên người. Bách Lý Hoằng Nghị thấy y đã thích ứng, càng thêm
hung ác thao làm, Bản tính dã thú của Càn nguyên hoàn toàn chiếm thượng
phong, hắn bóp đoạn eo nhỏ kia, làm theo như vô số cảnh trong mơ hỗn
loạn tỉnh mộng đêm khuya, va chạm không quan tâm gì, xương hông đánh vào cánh mông non mụp, lắc ra từng cơn sóng thịt dâm đãng, khiến người nhìn mà miệng khô lưỡi khô thêm.
(Kỳ bất ứng 不应期: giai đoạn trơ ì - cơ thể bị kích thích nhưng chưa kịp phản ứng.)
Bách Lý nhị công tử ở trên giường hoàn toàn không hiểu được quân tử lễ nghi
như thế nào, khắc chế như thế nào, hắn nhiều lần tinh chuẩn thao vào tao tâm, chơi xấu nghiền điểm nhạy cảm, mỗi một lần đều khiến Trương Tiểu
Phàm run rẩy không ngừng, khoái cảm xa lạ như sóng triều nuốt sống y, y
thoải mái đến mức da đầu tê dại, đắm chìm trong cơn sóng ngọt ngào và dữ dội mà Bách Lý Hoằng Nghị tạo ra.
Trương Tiểu Phàm đã không biết đêm nay là đêm nào, cũng bất chấp e lệ là gì, y phóng đãng rên rỉ,
thuận theo mà kẹp chặt hông hẹp tấn công mạnh của đối phương, để đối
phương đi vào càng sâu một chút. Y quá dễ đổ mồ hôi, gần như toàn thân
đều đang chảy nước, thái dương, hốc mắt, chóp mũi, trước ngực đều là mồ
hôi, một mảnh làn da ửng đỏ oánh một lớp bọt nước sáng bóng. Dưới thân
càng ướt đến rối tinh rối mù, mỗi một lần va chạm, rút ra đều sẽ mang
theo dâm dịch trơn trượt, nhỏ giọt trên giường theo sự giao hợp giữa hai chân, trào ra một mảnh ướt át.
Đột nhiên Bách Lý Hoằng Nghị đụng vào một cái miệng nhỏ, đại não nhanh chóng phản ứng lại đây là khoang
sinh sản của Khôn trạch, chỉ cần đi vào liền có thể hoàn thành việc lập
khế ước hoàn chỉnh, để Trương Tiểu Phàm mang thai con của hắn. Trước kia Bách Lý Hoằng Nghị cũng không có bao nhiêu chấp niệm với tiểu hài tử,
nhưng giờ phút này hắn đã bị thú tính chi phối hoàn toàn, chỉ cần nghĩ
đến Trương Tiểu Phàm sẽ có con của hắn liền hưng phấn đến mức máu nóng
sôi trào, hắn túm Trương Tiểu Phàm bị đâm đến mức lệch vị trí về, đĩnh
hông đâm vào chỗ miệng nhỏ kia, một mạch đâm thủng chỗ kia.
"Không được...... Ngừng một chút......" Trương Tiểu Phàm vô cùng thống khổ cầu xin, y sắp bị thao tan, toàn thân nóng trướng không thể tưởng, nhưng
vẫn bị người trên người mạnh mẽ giam cầm, bị đóng chặt dưới thân hắn,
không ngừng chịu đựng đợt tấn công càng ngày càng mãnh liệt kia.
Bách Lý Hoằng Nghị ôm y lên trên đùi nhào nặn vào trong lòng, những nụ hôn
trấn an dày đặc rơi trên má y, động tác dưới thân lại không ngừng một
khắc nào, làm Trương Tiểu Phàm nghiêng ngả, thoát lực tựa vào bờ vai
hắn, ngã vào trong lòng hắn, không ngừng thở dốc.
Dưới thân phát
run một trận, Trương Tiểu Phàm phía trước tiết, phía sau ăn Bách Lý
Hoằng Nghị càng chặt hơn. Trương Tiểu Phàm như được vớt ra từ trong
nước, lần đầu tiên tiến vào kỳ mưa móc đã bị thao bắn, tiêu hao hơn nửa
thể lực của y, mí mắt của y đã nặng đến mức căng không nổi nữa, trong
không khí càng phát ra ngọt hương bánh đậu đỏ và ngực phập phồng kịch
liệt tỏ rõ y còn nửa phần thanh tỉnh.
Bách Lý Hoằng Nghị kiên
nhẫn chờ y một lúc, lúc này mới tiếp tục thao vào trong khoang sinh sản. Trương Tiểu Phàm đã mệt đến mức không nâng tay nổi, cơ thể lại vẫn
thành thật đưa ra phản ứng mà đối phương muốn, cuối cùng vào lần cao
trào thứ ba trong đêm, dương v*t của Bách Lý Hoằng Nghị đâm vào khoang
sinh sản của y, ngang ngược làm Trương Tiểu Phàm hoàn toàn thấm nhập mùi hương của hắn.
Trận lập khế ước đáng sợ này giằng co hồi lâu,
Trương Tiểu Phàm cũng leo lên đỉnh sóng triều theo, cả người y co rút,
run run rẩy rẩy chảy nước mắt, bụng đã căng cứng đến mức không còn nuốt
nổi dương tinh của nam nhân nữa, vừa rút ra thì miệng huyệt liền không
ngừng chảy dâm dịch hỗn hợp ra bên ngoài. Y bị thao hỏng rồi, bị làm
thấu, ngay cả chân cũng mở không nổi nữa, cuộn tròn ở đó, đuôi lông mày
treo xuân tình mê người, cả người đều tản ra hương trà phổ nhị đắng
chát.
Y chân chân chính chính trở thành người của Bách Lý Hoằng Nghị.
Bách Lý Hoằng Nghị đến gần hôn lên đôi mắt y, Trương Tiểu Phàm sờ soạng cánh tay bị y cắn, không biết là đang an ủi chính mình hay là đang an ủi hắn mà lẩm bẩm: "Không đau không đau."