Bách Lý Hoằng Nghị làm việc dứt khoát quyết đoán, lập tức lập xong kế
hoạch hành trình, dự tính cần khoảng hai tháng, liền nói phụ mẫu xin
tiên sinh cho nghỉ.
Trương Tiểu Phàm đến Bách Lý gia lâu như vậy, khó tránh sẽ nhớ nhà sốt ruột, Bách Lý Diên thông cảm cho y, nhưng công việc triều đình bận rộn, ông thật sự quá bận không có thời gian đi
cùng, Đoan Mộc Vân làm chủ mẫu cũng phải lo liệu việc nhà, còn Bách Lý
Khoan Nhân cũng bận đến mức sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không rảnh. Lộ
trình xa xôi, mấy ngày hôm trước cũng vừa tìm được đường sống trong chỗ
chết, dĩ nhiên là lo lắng cực kỳ, Bách Lý phủ phái thêm mấy gia bộc tùy
tùng, điều thêm một nhóm thị vệ tinh dưỡng âm thầm bảo hộ, nhưng Bách Lý Hoằng Nghị cảm thấy chiến trận quá lớn ngược lại dễ rút dây động rừng,
cuối cùng quyết định khinh trang thượng trận, yên lặng xuôi nam.)
(Khinh trang thượng trận 轻装上阵: chỉ ra trận mà không mặc áo giáp, nghĩa là gác
lại gánh nặng suy nghĩ và tập trung tinh thần làm việc.)
Tuy
nói là vì trở về tế bái phụ mẫu, nhưng dù sao đường đi cũng xa xôi, luôn phải tìm chút việc vui mới không quá nhàm chán. Trương Tiểu Phàm ở
trong thư phòng chọn mấy quyển sách để xem, thậm chí nghĩ đến muốn mang
theo vài tư liệu làm điểm tâm, lúc nghỉ chân ở khách điếm sẽ hỏi một
chút có thể mượn phòng bếp hay không. Bách Lý Hoằng Nghị nói việc này
cũng quá vất vả, chỉ một tháng mà thôi, cùng lắm thì đến đó rồi mua, du
lịch không cần phải tính toán tỉ mỉ từng việc rồi mới lên đường.
Trương Tiểu Phàm cứ như vậy mơ mơ hồ hồ lên xe ngựa, lúc phục hồi tinh thần
lại thì xe ngựa đã rời khỏi kinh thành. Sau khi cải tạo, xe ngựa nhìn từ bên ngoài không khác gì xe ngựa bình thường, vật liệu sử dụng bên trong tinh tế đến mức vải lót cũng dùng vải dệt thừa, cứ như vậy giấu tai mắt người, lái xe từ hoàng hôn đến đêm.
"Hoằng Nghị, chàng xem cuốn
này chưa?" Trương Tiểu Phàm đang xem một quyển thoại bản trinh thám thời Thành Hóa, nói nhiều về chuyện dân gian và dân án trọng đại, y lật hơn
nửa cuốn, vẫn thấy dòng thời gian mơ màng hồ đồ, nhịn không được muốn
hỏi Bách Lý Hoằng Nghị một chút, hung thủ thật sự là ai.
Dĩ nhiên Bách Lý Hoằng Nghị đã đọc hết sách trong thư phòng rồi, nhưng cuốn này
chỉ mới mua mấy ngày trước, hắn còn chưa kịp xem, lại để Trương Tiểu
Phàm đoạt trước.
Nhưng khi Bách Lý Hoằng Nghị nhận sách xem kỹ
một nửa, trong lòng liền có suy đoán đại khái về kết cục: "Hung thủ hẳn
là gia chủ."
Bách Lý Hoằng Nghị nghiêm túc đọc sách soái khí
thanh quý đến không thể tưởng tượng, mọi thứ quanh thân đều thành lá
xanh làm nền cho hắn, ngẫu nhiên ngưng mi cũng giống như đang thành khẩn hoàn thành nghi thức gì đó. Trương Tiểu Phàm nhìn đến si mê, bị hắn đột nhiên mở miệng, không khỏi kinh ngạc: "A? Cái gì?"
"Ức ức, chàng nói về sách à......" Trương Tiểu Phàm chậm lụt đáp lời: "Nhưng mà thoạt nhìn hắn ta không giống là người xấu a!"
"Quả thật hắn ta không giống, hắn ta không chỉ nhìn rất tốt, mà còn yêu cầu
mình phải làm thật tốt...... Thậm chí là tốt nhất." Bách Lý Hoằng Nghị
giải thích với y: "Được đề cập ở trang 48 của tập 1, vì gia bộc đặt sai
vị trí của một bình hoa mà hắn ta giận tím mặt, kế tiếp liền không còn
nhắc đến vị gia bộc này nữa. Trang 50, hắn ta khoe khoang với người
ngoài là trưởng tử của mình là Trạng Nguyên lang, nhưng lại ngậm miệng
không nói về đứa con nhỏ đậu Bảng Nhãn. Không cảm thấy quá khắc nghiệt
sao?"
Hắn vừa nói như vậy, Trương Tiểu Phàm bừng tỉnh ngộ ra, sự
tán dương trong mắt gần như muốn toát ra, Bách Lý Hoằng Nghị chỉ cười ôn nhu: "Đương nhiên, đây cũng chỉ là phán đoán của ta, không nhất định
đúng."
Sao có thể không đúng! Ở trong mắt Trương Tiểu Phàm, Bách
Lý Hoằng Nghị không có lúc nào sai hết. Cho nên y vội vội vàng vàng lật
đến kết cục —— Gia chủ hoàn mỹ khắc nghiệt với mọi thứ không thể chịu
đựng được con út khuyết tật của mình nên sát hại cả con trai ruột. Quan
điểm của Bách Lý Hoằng Nghị là chính xác, Trương Tiểu Phàm chỉ vào dòng
chữ phía trên để Bách Lý Hoằng Nghị xem, còn muốn đắc ý hơn là chính y
đoán trúng.
Bách Lý Hoằng Nghị lại thích dáng vẻ này của y, hắn
không thể không thừa nhận, quả thật hắn được Trương Tiểu Phàm tâng bốc
đến mức có chút lâng lâng. Không phải hắn chưa từng được khen ngợi,
khách sáo, ngưỡng mộ, nhưng Trương Tiểu Phàm luôn khác biệt. Lúc y khen
Bách Lý Hoằng Nghị, nhu tình đưa tình, nói ra cũng là lời chân thật đáng tin, dường như ngươi phản bác một cái thì y liền nhe răng thỏ ra cắn
ngươi.
Bách Lý nhị công tử từ nhỏ được giáo dục làm người phải
khiêm tốn, hắn vẫn luôn như vậy, thành một người không hiện gợn sóng khi đối mặt với những lời khen ngợi. Nhưng trong ánh mắt sáng lấp lánh của
Trương Tiểu Phàm, hắn trở nên tầm thường khó dằn nổi, chỉ muốn đối
phương khen hắn thêm đôi câu.
Nhưng Bách Lý Hoằng Nghị lại không
bỏ xem dù đã biết kết cục, vẫn tiếp tục đọc nghiêm túc. Hắn cảm thấy,
đoán ra là một chuyện, xem án kiện thăm dò cẩn thận từng bước, quá trình lộ ra gương mặt thật cũng rất thú vị. Trương Tiểu Phàm lật một quyển
thoại bản khác, thất thần tiếp lời hắn: "Sau này Hoằng Nghị vào Hình Bộ
xử án kiện, chắc chắn sẽ rất lợi hại."
Nói thế cũng hơi xa. Một
là không hề đơn giản. Thông thường, sau khi đậu Trạng Nguyên là sẽ vào
Hàn Lâm Viện, quả thật xa Hình Bộ cực kỳ, trước đây cha hắn được Thánh
Thượng tán thưởng, từ quan tép riu một đường thăng tiến, tốn mười mấy
năm mới đi đến vị trí bây giờ, đây là may mắn; hai là hắn không quá
thích. Quan trường nước sâu, phải luôn giữ mình trong sạch, không theo
nước chảy bèo trôi hoặc bị người khác lật đổ quá trắc trở, gần vua như
gần cọp, một khi đi vào chính là cưỡi lên lưng cọp, khó mà leo xuống,
không được phép tùy hứng làm bậy. Bách Lý Hoằng Nghị ngay cả khi cùng
cha hắn tham gia yến hội, ứng phó với a dua nịnh hót cũng đã phiền,
huống chi là vào Hình Bộ quy định cứng nhắc.
Nhưng hắn không nói thẳng là mình không muốn, mà hỏi Trương Tiểu Phàm: "Vì sao nói như vậy?"
Lần này Trương Tiểu Phàm lại không trả lời là hắn lợi hại cỡ nào, mà ngây ngô nói: "Thoạt nhìn chàng rất thích a!"
"Phải không?" Chính Bách Lý Hoằng Nghị cũng không nhận ra điều này.
"Không giống khi chàng đọc sách ngày thường lắm. Có chút giống với lúc chàng
thảo luận quan điểm với tiên sinh ở trường......" Trương Tiểu Phàm cũng
không biết phải biểu đạt thế nào, kết thúc lung tung: "Chính là cảm
giác...... rất không giống, thoạt nhìn rất thích thú với nó."
"Sẵn lòng và yêu thích, thoạt nhìn vẫn rất khác nhau."
"Ai da, em cũng không biết mình nói có đúng không!" Trương Tiểu Phàm càng
nói càng nói lắp, cuối cùng dùng thoại bản che khuôn mặt thẹn thùng đỏ
lên của mình, y cảm thấy mình kết luận bừa trước mặt Bách Lý Hoằng Nghị
rồi, lại nghe đối phương nói: "Cảm ơn em, Tiểu Phàm."
Trương Tiểu Phàm lặng lẽ lộ ra một đôi mắt từ cuốn sách, thấy đối phương đang nhìn
mình chằm chằm, trong giây lát lại trốn về, lỗ tai hồng hồng nói: "Không có, chàng chính là rất lợi hại a!"
Bóng đêm tối dần, bọn họ nghỉ chân ở một khách điếm trong trấn nhỏ. Tùy tùng gia bộc giúp bọn họ chọn hai gian thượng phòng tầng cao nhất, rồi đi xuống gian phòng lầu dưới
với mã phu, các thị vệ khác vẫn luôn ở chỗ bí mật, dọc theo đường đi
cũng chưa từng thấy người, Trương Tiểu Phàm muốn hỏi một chút có cần đặt vài gian phòng cho bọn họ nghỉ ngơi hay không nhưng không tìm thấy
người. Bách Lý Hoằng Nghị nói với y nhóm thị vệ này đã được huấn luyện
nghiêm chỉnh, biết phải thu xếp cho mình thế nào, để y không cần nhọc
lòng, sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai lượn vài vòng ở trấn trên để đặt
mua vài đồ dùng rồi tiếp tục lên đường.
Ngày đầu tiên của cuộc
hành trình dài, Trương Tiểu Phàm mệt ngất ngư, gần như là vừa dính gối
liền ngủ, nhưng ngủ cũng không yên.
Trương Tiểu Phàm tỉnh dậy vì
nhiệt triều, lúc căng mí mắt ra chỉ cảm thấy khát vô cùng, y dùng khuỷu
tay chống người, chân run rẩy bò xuống giường, đi đến gần ấm nước trên
bàn, thân thể bủn rủn vô cùng lại mất sức, lảo đảo một cái, y suýt nữa
đã đập vào ghế dựa.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Trương Tiểu Phàm tưởng tối hôm qua ngủ không đắp mền đàng hoàng nên bị phong hàn,
vậy sẽ bị bệnh, tính uống nước xong rồi trở về trong ổ chăn đắp ra mồ
hôi cả người là được.
Giãy giụa, cuối cùng y cũng uống nước xong, cổ họng nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào lại chẳng thỏa mãn với muối bỏ
biển này, càng không xong chính là, y phát hiện giờ phút này bộ vị khó
có thể mở miệng nào đó ở phía sau đang kích động sóng ngầm, thậm chí
miệng huyệt đã hơi hơi chảy ra dịch nhầy, thấm ướt tiết khố dán người.
Trương Tiểu Phàm rất sợ. Trước kia chưa từng xuất hiện loại bệnh trạng phát
sốt như thế này, y không biết nên hỏi ai, gọi đại phu đến phỏng chừng
cũng không dám nói cho đối phương biết mình khó chịu ở đâu.
"Hoằng Nghị......" Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu nhỏ như muỗi, nếu không phải Bách Lý Hoằng Nghị vừa lúc muốn ra ngoài, phỏng chừng sẽ không nghe
thấy tiếng kêu này của Trương Tiểu Phàm.
Bách Lý Hoằng Nghị một
tay kéo cửa ra, đập vào mặt chính là mùi hương nồng đậm ngọt ngào, Bản
năng của Càn nguyên lập tức phát hiện chuyện gì đang xảy ra, nhưng bé
con ngây thơ sau cánh cửa này còn không biết sống chết, mở to đôi mắt
ướt nhẹp, luống cuống xoắn ngón tay, cẩn thận đặt câu hỏi: "Không biết
vì sao hôm nay em...... hơi choáng váng, rất nóng, sau đó...... phía sau rất......"
Trương Tiểu Phàm khó có thể mở miệng, chọn chọn lựa lựa, rốt cuộc chọn ra một từ: "Rất...... quái."
"Hoằng Nghị, em bị sao vậy a?"
Nếu là Tạ Doãn ở đây, đoán chừng đã tức muốn xỉu. Tiểu Phàm này đã quên
sạch kiến thức đã học được từ "Kinh Thi" lúc trước rồi, dê vào miệng cọp còn chờ mong con cọp lại đây hôn hôn y, để y có thể dễ chịu một chút.
Bách Lý Hoằng Nghị đau đầu nhìn y. Còn có thể làm sao nữa? Kỳ mưa móc đến rồi, còn thành Khôn trạch.
Bách Lý Hoằng Nghị vội vội vàng vàng kéo người vào trong phòng, ý muốn dùng
cửa sổ đóng chặt ngăn cản xuân sắc vô biên này tiết ra ngoài, nhưng hắn
lại quên, dù sao mình cũng là Càn nguyên, bao nhiêu thánh nhân quân tử
các triều đại đều không kháng cự được tin hương của Khôn trạch mê hoặc,
huống chi người này là Trương Tiểu Phàm, y đang mong đợi nhìn mình, dáng vẻ toàn tâm ỷ lại kia khiến trong lòng Bách Lý Hoằng Nghị vang lên hồi
chuông cảnh báo —— Nếu hắn còn ở bên Trương Tiểu Phàm nữa, khó tránh
phải gây ra sai lầm lớn.
Việc này không đúng.
Thanh tỉnh một chút, đẩy y ra.
Bách Lý Hoằng Nghị, không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Bách Lý Hoằng Nghị không ngừng đấu tranh tâm lý, cố gắng thiết lập tường
thành tràn ngập nguy cơ, nhưng lại dễ dàng bị mùi hương ngọt ngào trong
không khí kia đánh tan. Hắn há miệng thở dốc, cảm thấy cổ họng khát mãnh liệt: "Em đến kỳ mưa móc rồi, cách xa ta một chút......"
Trương
Tiểu Phàm không đoán được hắn sẽ nói như vậy, giờ phút này đầu óc chậm
chạp càng kém sáng hơn, Khôn trạch nhạy cảm yếu ớt kỳ mưa móc chỉ cho là mình không được thích. Y ngơ ngác mím môi, nghe lời lui về sau, mãi đến khi sau lưng chống cửa phòng: "Như vậy được chưa? Em muốn...... ở bên
chàng."
—— Y hoảng sợ phát hiện mình có thể ngửi thấy tin hương
trên người Bách Lý Hoằng Nghị, ngoài ý muốn khiến y thoải mái. Mùi trà
đắng chát thấm vào ruột gan, không còn khó chịu như vừa rồi nữa.
Bách Lý cứng họng, không biết trả lời thế nào, ngọt hương của bánh đậu đỏ đã tràn đầy cả phòng, còn ở lại nữa, quân tử tiểu nhân lễ nghi chu toàn gì đó, có lẽ hắn đều sẽ không rảnh lo.
"Ta đây đi ra ngoài."
"Đừng!" Đây là phòng của hắn, sao lại có thể để hắn đi, Tiểu Phàm gấp đến độ đi kéo tay áo của hắn, "Em đi, chàng đừng chán ghét em mà."
"Không
phải chán ghét." Bộ dáng lông mi rũ xuống ngoan ngoãn nghe lời kia thật
sự khiến hắn đau lòng, Bách Lý Hoằng Nghị gỡ tay y ra, kiềm chế đến mức
tay phải nắm chặt nắm tay, thân thể căng chặt nhẫn nại, lại thở dài một
hơi: "Ta sợ ta không khống chế được, sẽ làm chuyện sai với em."
"Em biết không, Càn nguyên ở trước mặt Khôn trạch, sẽ đánh mất lý
trí......" Hầu kết của Bách Lý Hoằng Nghị lăn vài cái, dùng một tia lý
trí còn sót lại của mình làm đấu tranh cuối cùng: "Ta còn ở thêm nữa, sẽ làm chuyện...... thật không tốt với em."
Từ chối ta.
Đẩy ra ta.
Thoát khỏi sự nguy hiểm của ta.
"Em thật sự biết hậu quả sao Tiểu Phàm?" Hắn dựa vào chút lý trí này, gắng
gượng nói rõ mức độ nghiêm trọng với đối phương: "Ta sẽ không khống chế
được mình mà đánh dấu em, em sẽ không thể rời khỏi ta, thậm chí còn sẽ
có con của ta, chịu đựng có thai đau đớn......"
"Ta...... không thể làm như vậy với em."
Bách Lý nhị công luôn luôn lãnh tĩnh kiềm chế, lúc này lại thành phạm nhân
run sợ trong lòng, hắn đang lo lắng chờ đợi Trương Tiểu Phàm xét xử. Gió thổi cỏ lay xung quanh đều bị phóng đại vô hạn, chỗ lòng bàn tay giao
nắm bốc lên một đám lửa, điên cuồng tán loạn lan khắp cả người, cháy
thẳng đến thần trí không tỉnh táo của hắn.
Nhưng hắn luyến tiếc
buông tay, đúng như bây giờ một tiểu nhân nhi khác trong lòng đang làm
càn muốn sự ngọt ngào của Trương Tiểu Phàm, ghé vào lỗ tai hắn khẽ nói
lời phóng đãng, châm ngòi thổi gió cổ động hắn vứt bỏ quân tử lễ nghi
này đi, làm tiểu nhân tham luyến sắc đẹp đi.
"Không sao."
Hô hấp của Bách Lý Hoằng Nghị cứng lại, không thể tin nhìn Trương Tiểu
Phàm. Đôi mắt non nớt sáng ngời kia đầy một hồ xuân thủy, xuân thủy tràn khắp núi đồi đánh úp hắn, lại thành mượn lực gió xuân, tưới dầu xuống
lửa.
Hắn nghe thấy Trương Tiểu Phàm nói: "Với ta, chàng làm gì cũng đúng."
Y ngây thơ xúc động, như thiêu thân bị ngọn lửa đốt cháy, còn nghĩa vô phản cố mà ôm người hành hung kia vào trong lòng.
(Nghĩa vô phản cố 义无反顾地: làm việc nghĩa không được chùn bước.)