Quả nhiên như Tạ Doãn dự
liệu, lấy phủ thủ bị là trung tâm, ba tầng trong ba tầng ngoài bị mai
phục bởi toàn bộ người của Lộc Tồn. Binh mã của Cừu Thiên Cơ chia ra
thành từng đội phân biệt, ẩn thân tại nhà dân, cửa hàng được trưng dụng
và trong ngõ tối, đều đợi để bắt Ngôn Băng Vân. Đứng đợi một canh giờ,
Ngôn Băng Vân quả nhiên tới. Nhưng người này không vội đi đến phủ thủ bị mà chơi trốn tìm, bóng người đột nhiên xẹt qua chạy đi, không ai nhìn
rõ được người này. Đám người mai phục đều tản ra, không kịp liên kết với nhau, đều giống như ruồi không đầu chạy loạn, làm thế nào cũng không
bắt được Ngôn Băng Vân.
Tin tức rất nhanh đã đến tai Lộc Tồn,
hắn thật sự tin Ngôn Băng Vân muốn chạy. Hắn cũng không tin mấy tên binh lính vô dụng thủ bị trong thành Hoa Dung này, lập tức điều thân binh
đến cổng thành tiếp viện, thề phải bao vây được Ngôn Băng Vân trong
thành.
Mà từng đội nhỏ bị dẫn dắt vẫn chưa nhận được tin tức,
vẫn chạy tán loạn trong thành để bắt loạn tặc. Đến giờ Tuất, một lời đồn đại đột nhiên được truyền khắp thành Hoa Dung, nói là Lộc Tồn đại nhân
bắt loạn tặc chỉ là cái cớ, thật ra là Nam triều sắp đánh tới đây rồi.
Thành Hoa Dung là giao giới giữa hai triều, hai mươi năm qua nhiều lần đổi
chủ, bị bao vây thành, cũng phải chịu cảnh đói khổ, sớm đã khổ không thể tả. Vất vả lắm mới giữ được thái bình mấy năm nay, vừa nghe nói lại
phải đánh trận, nỗi sợ của bách tính dù nhỏ cũng bùng lên, không kìm nén được, có ở đâu cấm người khác không được kích động? Trong nháy mắt đã
triệt để loạn hết lên, mọi người đều dẫn theo người già trẻ nhỏ vội vàng muốn ra khỏi thành trước lúc chiến sự ập đến. Dân chúng vội vàng hoảng
hốt ra khỏi nhà, tràn ra phố, nhất thời khiến cho những thân binh ngăn ở trong thành muốn tới gần phủ thủ bị mà không được.
Hỗn loạn trong thành Hoa Dung nổi lên tứ phía.
Cừu Thiên Cơ đứng tại cửa phòng, nghe thủ hạ tấu lên, sắc mặt âm trầm nhưng lại không nói gì, chỉ phất tay ra hiệu cho tên kia lui xuống, tự mình
quay người trở về phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Hắn đứng
một hồi, tựa như cân nhắc chuyện gì đó thật lâu rồi mới đột nhiên cười
lạnh một tiếng: "Ngôn lão đệ, cái vị đang giúp ngươi này thật sự là có
mấy phần bản lĩnh đấy."
Trong phòng vắng lặng im ắng, phảng phất câu nói kia chỉ như nói cho không khí nghe. Qua một hồi lâu, một bóng
người chậm rãi từ trong phòng đi ra. Khuôn mặt tái nhợt dần dần hiện ra
dưới ánh đèn, khóe mắt cong lên, cười đến vô cùng đẹp: "Cừu huynh hảo."
"Nhờ hồng phúc của Ngôn lão đệ mà ta vẫn khỏe, chỉ là ta thấy sắc mặt của
ngươi không tốt lắm." Cừu Thiên Cơ nở một nụ cười thâm trầm, "Thẩm đại
ca có lẽ đã cho ngươi hưởng một phen đau khổ rồi."
"Điều này...
Cừu huynh cũng không phải không biết." Ngôn Băng Vân vẫn cười, giống như hai người chỉ đang nói chuyện phiếm, "Ta và Thẩm đại nhân từ trước đến
nay cũng không có giao tình gì đặc biệt với Cừu huynh... Có điều cũng
không sao, Thẩm đại nhân đã làm mồi cho cá ở sông Tẩy Mặc ăn, tiểu đệ ta thay Cừu huynh trừ bỏ mối đại họa trong lòng như vậy, Cừu huynh không
tạ ơn ta sao?"
Đôi mắt của y chớp chớp, khuôn mặt tuấn tú lộ ra mấy phần thần sắc ngây thơ, giống như thật sự tới để lấy thưởng.
"Nhắc tới cũng thật thương tâm, ta có thế nào cũng không ngờ tới, người tới
lại là Cừu huynh, thế này bảo ta làm sao ra tay được đây."
Cừu
Thiên Cơ âm thầm cắn răng: "Chuyện đã tới nước này, chúng ta nói chuyện
thẳng thắn với nhau đi, ngươi đem vật mà ta muốn đưa cho ta, ta cho
ngươi một ân huệ, không cần quay về Bắc đô nhận mấy trận tra tấn vặt
vãnh kia nữa, coi như chúng ta tương giao một trận, thế nào?"
Ngôn Băng Vân vẫn làm ra dáng vẻ ngây thơ như cũ: "Tại hạ có đồ gì quý mà khiến Cừu huynh để tâm vậy?"
"Danh sách." Cừu Thiên Cơ nhả ra hai chữ từ trong răng hàm, "Chu Dĩ Đường
nhiều lần đắc thủ ở Tây Bắc, thực sự kì quái, bên trong quân ta tất có
nội ứng."
Ngôn Băng Vân thở dài, đổi sang giọng điệu trấn an,
giống như đang giảng đạo lý với một đứa trẻ cáu kỉnh: "Cừu huynh, người
huynh đang nói có lẽ là Cam Đường tiên sinh. Ông ấy là đệ tử mà Lương
Thiệu coi trọng nhất, ông ấy đắc thủ không phải là lẽ đương nhiên sao?"
Cừu Thiên Cơ hừ lạnh một tiếng: "Dù cho người Nam triều các ngươi từng tôn
thờ Lương Thiệu, ta cũng không tin. Đừng nói Chu Dĩ Đường chỉ là môn
sinh của Lương Thiệu, cho dù lão già đó vẫn còn sống đến tận hôm nay, ta cũng không tin lão ta có bản lĩnh này! Ngươi thật sự định lừa ta như
lừa đứa trẻ ba tuổi à?"
Ngôn Băng Vân hít một hơi, giống như cực kì bất đắc dĩ: "Haizz, vẫn là Cừu huynh nhanh trí. Ta nghĩ, trên dưới
trong triều, ngoại trừ huynh ra, e là chẳng ai biết gì a?"
Ánh mắt Cừu Thiên Cơ càng thêm hung ác nham hiểm: "Quả nhiên có quỷ, là ai?!"
Ngôn Băng Vân không trả lời hắn ngược lại lại nhàn nhã hỏi lại: "Trong lòng
Cừu huynh đã có nghi ngờ, phải chăng đã bẩm báo với Bệ hạ rồi?"
Mặt Cừu Thiên Cơ chợt biến sắc, lập tức bị Ngôn Băng Vân nắm tay lại: "Vậy tức là chưa bẩm báo rồi? Vì sao thế?"
"Ngươi đang làm gì đây!"
"À, ta hiểu rồi." Ngôn Băng Vân tràn đầy ác ý cười một tiếng, "Cừu huynh là đang sợ. Nếu như không tìm ra nội ứng, không lấy ra được bằng chứng,
tức là dám nói láo trước mặt Bệ hạ, chọc thiên nhan nổi giận, Cừu huynh
cũng không gáng vác nổi... Phải không?"
Cừu Thiên Cơ đang muốn
nói gì đó nhưng Ngôn Băng Vân lại chuyển đề tài, lại nói: "Vả lại,
chưởng quản bố phòng ở Tây Bắc, không phải là đệ đệ của thê tử Cừu huynh sao?"
Y cười lên một tiếng, "Nói cho cùng, Cừu huynh vừa sợ
phải gánh trách nhiệm lại vừa muốn tranh công, lúc này mới tự mình lãnh
binh đi bắt ta, thật sự là tính toán rất hay!"
Y còn chưa nói
hết câu, thân ảnh của Cừu Thiên Cơ đã vụt qua, tay hung hăng đè lên yết
hầu của Ngôn Băng Vân: "Ngươi muốn chết à?"
Ngôn Băng Vân cũng
không tránh đi, mặc cho hắn bóp cổ, gương mặt đỏ lên mấy phần, làm cho
gương mặt ban đầu vốn không có huyết sắc bây giờ lại dễ nhìn hơn một
chút.
Y khó chịu giãy giụa mấy lần, Cừu Thiên Cơ ra tay càng
mạnh hơn, làm cho Ngôn Băng Vân đành phải đè nén cổ họng nói: "Được...
Ta nói... Là... Ngô, Ngô Phí!"
Cừu Thiên Cơ khẽ buông tay, trên mặt lộ ra vẻ khó tin được: "Ngô Phí tướng quân?"
Ngôn Băng Vân thở hổn hển hai cái, đưa tay ấn xuống dưới xương sườn của
mình, tựa như động tới vết thương, đau đến thở ra hai hơi lạnh, lại nói: "Còn có... Phá Lỗ tướng quân Lâm Thâm, Hữu tướng quân Tần Uy!"
Sự chấn kinh trong mắt Cừu Thiên Cơ càng ngày càng đậm, Ngôn Băng Vân thở
dốc cười, lại nói: "Khụ... Còn ai nữa nhỉ? Đúng rồi, còn có... Lộc Tồn,
Cừu Thiên Cơ!"
Cừu Thiên Cơ rốt cuộc cũng hiểu Ngôn Băng Vân
đang nói cái gì, nhất thời không kiềm chế được cơn giận, hai tay đồng
thời lật một cái, muốn đánh thẳng đến tim Ngôn Băng Vân, vừa ra tay đã
là sát chiêu trí mạng. Đồng tử của Ngôn Băng Vân bỗng nhiên co lại, lại
đang đứng ở chỗ không thể né tránh, đầu ngón tay nhanh chóng giương lên. Cừu Thiên Cơ căn bản không thấy rõ y đang làm gì, trong mắt chỉ cảm
thấy một trận thiêu đốt đau nhức kịch liệt, khiến hắn đầu váng mắt hoa,
tay càng thêm liều lĩnh đánh ra, nhưng bị đánh hụt thẳng lên tường. Hay
cho Lộc Tồn, công lực trên móng vuốt quả nhiên lợi hại, ngay tại mảng
tường bị hắn đánh vào thủng một lỗ lớn. Nhưng hắn lại bị mất phương
hướng, vội vàng xoay người dùng lưng dựa vào tường, hai tay làm tư thế
bảo vệ lồng ngực, oán hận nói: "Bột vôi? Ngôn Băng Vân, ngươi thật bỉ
ổi!"
Ngôn Băng Vân không hề lay động nhíu mày, cái này thì có gì mà bỉ ổi? Cũng chỉ vì tình thế cấp bách thôi mà, bột vôi là thứ tiện
lợi nhất y có thể tìm được trong phủ này rồi. Nếu như bình thường, hẳn
là y sẽ dùng độc vật vào máu là chết luôn.
Nhưng y không nói gì
để tránh lộ ra vị trí mình đang đứng. Y thậm chí còn không động đậy, một thanh rìu bổ củi dần dần lộ ra từ trong tay áo.
Đây cũng là y tiện tay nhặt được trong kho củi, vẫn là vì tình thế cấp bách thôi nhé.
Ngôn Băng Vân tính toán rất rõ ràng, coi như đôi mắt của Cừu Thiên Cơ bị y
đả thương bằng bột vôi thì với thương thế của mình hiện tại, chỉ cần
động một cái sẽ bị Cừu Thiên Cơ phát hiện. Cách để y giành được phần
thắng lớn nhất, chính là đợi địch mệt rồi tấn công.
Trong phòng
nhất thời chỉ còn thanh âm kêu đau "a a" trong cổ họng của Cừu Thiên Cơ. Hai hàng huyết lệ chảy xuống từ trong mắt hắn, tựa như lệ quỷ dưới ánh
nến mờ tối.
Sau một khắc, Cừu Thiên Cơ đột nhiên cong ngón tay
đưa đến môi, tiếng huýt sáo sắc bén vang vọng khắp phủ thủ bị, trên
không trung lập tức truyền tới vài tiếng đáp lại của chim ưng. Tim Ngôn
Băng Vân bỗng nhiên lệch một nhịp, với thính lực của y, y đã nghe thấy
tiếng bước chân từ đằng xa chạy tới như tiếng sấm sét.
Khuôn mặt của Ngôn Băng Vân lập tức được bao bọc một tầng sương lạnh, tuy không
ai nhìn thấy được nhưng vẫn tản ra sát khí nồng đậm. Cừu Thiên Cơ cảnh
giác hướng về phía Ngôn Băng Vân đang đứng, chợt nghe thấy ngoài cửa sổ
có người chạy đến, sau đó là thanh âm bối rối truyền tới, "Lấy nước tới
đây ——"
Trong lúc nhất thời, tiếng bước chân, tiếng huyên náo,
còn có cả tiếng chim ưng thê lương vang lên, lỗ tai Cừu Thiên Cơ như
muốn nổ tung. Một ánh hàn quang đột nhiên chiếu qua mặt hắn, phản chiếu
lên hai hàng huyết lệ vô cùng dọa người của hắn, chưa kịp phản ứng gì,
rìu bổ củi trong tay Ngôn Băng Vân đã hung hăng đâm đến giữa bụng hắn.
"Cừu huynh." Ngôn Băng Vân nói ra hai từ, đồng thời cũng đánh một quyền vào
ngực của Cừu Thiên Cơ, gắt gao nắm lấy chuôi đao, dùng sức xoay một cái, phát ra âm thanh máu thịt bị xoắn nát, "... Đắc tội rồi."
Cừu
Thiên Cơ há hốc miệng, đau đến cực điểm, ngay cả một thanh âm nhỏ cũng
không phát ra được. Một tay của hắn đã thấm đầy máu của chính mình, một
tay nắm chặt vạt áo của Ngôn Băng Vân, cố gắng thở hổn hển hai cái, khàn khàn nói: "Ngươi... không đi được đâu!"
Lời còn chưa dứt đã đánh một chưởng lên vai Ngôn Băng Vân. Cả người Ngôn Băng Vân như một con rối bị rách, ngã văng ra.
Một chưởng này đã đánh gãy xương quai xanh của y, Ngôn Băng Vân chỉ còn lờ
mờ thấy được cảnh tượng trước mắt, trong cổ có mùi máu tanh hiển hiện,
làm thế nào cũng không vận được nửa phần khí lực. Chỉ có thể giương mắt
nhìn Cừu Thiên Cơ hét to một tiếng, miễn cưỡng rút cây rìu bị cắm giữa
bụng ra, máu đỏ tươi bắn văng ra ngoài.
"Người đâu!" Cừu Thiên
Cơ đè lấy cuống họng quát, đôi mắt bị thương của hắn lộ ra sự lo sợ
không yên lại vội vàng nóng nảy, "Người đâu!"
"Lộc Tồn đại nhân, đang gọi ta sao!"
Ngôn Băng Vân đang đau nhức cũng cực lực mở to mắt ra, lại chỉ có thể nhìn
thấy một thân ảnh mơ hồ quỷ mị đột nhiên xuất hiện sau lưng Cừu Thiên
Cơ. Cừu Thiên Cơ thất kinh muốn bổ nhào qua hướng phát ra thanh âm, cái
bóng kia lại trượt đi, chân không chạm đất, một chút cũng không để Cừu
Thiên Cơ chạm vào.
"Ngươi... Ngươi là ai!"
"Hồn phách
của cố nhân mà thôi." Thanh âm kia nhàn nhạt, lại một mực quanh quẩn bên tai Cừu Thiên Cơ. Bụng Cừu Thiên Cơ vẫn chảy máu không ngừng, động tác
càng mạnh càng đau hơn gấp vạn lần, ngay cả ruột cũng bị lòi ra một
đoạn.
"Chẳng lẽ Lộc Tồn đại nhân không nhớ sao?"
Thanh âm của Cừu Thiên Cơ bởi vì sợ hãi mà run nhè nhẹ: "Nhớ cái gì... Ngươi rốt cuộc là ai!"
"Năm đó ngươi chỉ là một tên lính tuần phòng nho nhỏ, là ai đã tiến cử ngươi?"
Khuôn mặt của Cừu Thiên Cơ bắt đầu vặn vẹo, thất kinh ôm nội tạng sắp lòi ra của mình: "Ngươi... ngươi..."
"Là Thái tử Ý Đức." Thanh âm kia lãnh đạm nói tiếp, "Thế nhưng ngươi báo đáp thế nào?"
Cừu Thiên Cơ nghẹn ngào gào lên: "Không thể nào... Không thể nào..."
"Ngươi theo Tào Trọng Côn giết hết Đông cung, giết Hoàng tôn, cưỡng hiếp thị
thiếp của Thái tử Ý Đức, phóng hỏa đốt Đông cung. Lộc Tồn đại nhân, chức quan hiện giờ của ngươi cũng chính là dựa vào công trạng này sao?"
Cái bóng kia đột nhiên hướng về phía trước dò xét một bước, Cừu Thiên Cơ
giống như bỗng nhiên bị chấn trụ, chỉ nghe thấy thanh âm quỷ mị kia nói
khẽ bên tai: "Cho nên Thái tử Ý Đức, muốn hỏi thăm Cừu đại nhân."
Ngôn Băng Vân thở một hơi thật dài, đột nhiên cảm giác được cơ thể lạnh đến
lợi hại, đau nhức và mỏi mệt dâng lên cùng lúc, khiến y không thể nghe
rõ tiếng kêu đau đớn thảm thiết trước khi chết của Cừu Thiên Cơ, chỉ có
thanh âm thất kinh "Lấy nước tới đây" của hạ nhân trong phủ thủ bị là vô cùng rõ ràng.
Thật sự có hỏa hoạn rồi sao? Y hình như nhìn thấy ánh lửa...
Một đôi tay lạnh buốt đột nhiên chạm vào người y, Ngôn Băng Vân kháng cự
rụt người lại, lại bị người kia không cho phép kháng cự, bế y lên.
"Ngôn Băng Vân, chưa chết đấy chứ?"
Ngôn Băng Vân mở to mắt, bàn tay bên xương quai xanh không gãy kia vô lực
đánh một cái, chạm đến một khối da thịt như lớp băng lạnh.
"Không phải ta... Bảo ngươi đi sao..."
Thế này rồi mà vẫn không chết, thật đúng là mệnh kiên cường.
Tạ Doãn: "Giờ Tý rồi ngươi vẫn chưa đến nên ta tới tìm ngươi."
Hơi thở của Ngôn Băng Vân rất yếu ớt: "Ai cần ngươi... đợi ta... Ta đã nói, không liên quan gì... tới ngươi mà."
Tạ Doãn cười lạnh một tiếng: "Tào Trọng Côn giết gia gia của ta, phụ thân
của ta, chiếm nhà của ta, làm sao mà không liên quan tới ta được đây?"
Một điểm sáng nhạt trong mắt mà Ngôn Băng Vân khó khăn lắm mới giữ lại được lúc này gần như tan hết, đầu vô lực tựa lên cần cổ Tạ Doãn, hắn chỉ có
thể nhìn thấy được cái cằm của người kia bị ánh lửa phản chiếu đỏ lên.
"Ngươi..."
Thanh âm của y quá nhẹ, Tạ Doãn không nghe rõ.
"Ngôn Băng Vân, đây là chuyện nhà của ta."
Tạ Doãn không tiếp tục để ý Ngôn Băng Vân còn lời gì muốn nói nữa, dùng
một cước đá lăn cây nến trên bàn xuống, ngọn lửa làm cháy màn che trong
phòng, trong chốc lát đã bùng lên ánh lửa.
"Đúng rồi, Ngôn đại
nhân, liên quan chuyện mà ngươi hỏi ta lúc trước." Tạ Doãn ôm người lao
ra ngoài, nhảy lên mái phủ thủ bị đang nối thành ngọn lửa lớn, chạy
hướng ra ngoài thành.
"Năm Kiến Nguyên thứ mười sáu, bản vương ở Thục trung, đi theo một vị tiên sinh họ Chu giải quyết vài việc."