Ngôn Băng Vân hành lễ xong
vẫn quỳ thẳng lên nhìn Tạ Doãn. Tư thái cung kính, ánh mắt lại hờ hững,
giống như hắn có là Đoan Vương hay không thì đối với y cũng không có gì
khác biệt.
Có điều người của Giám Sát Viện chỉ cần có trách
nhiệm với Hoàng Đế, đối đãi với vương công hoàng thân quốc thích vẫn như người thường, Ngôn Băng Vân còn thi lễ với hắn đã tính là khách khí
rồi.
Tạ Doãn bị y gọi ra thân phận thật cũng chỉ thất thố kinh
hoàng trong chớp mắt, chớp mắt một cái liền bình phục. Trong khoảnh khắc hắn nhớ được người trước mắt là người thế nào, nếu không phải vừa tỉnh
lại đã thăm dò rõ ràng thân phận thật của người bên cạnh, Ngôn Băng Vân
đã không xứng được xưng là mật thám đứng đầu Giám Sát Viện.
Tạ
Doãn lại tiếp tục ngồi xuống. Vừa rồi hắn làm vẻ rót trà nhưng thực ra
là không uống, hắn chỉ làm vậy để kích động Ngôn Băng Vân. Bây giờ lại
khát thật, miệng uống vào nhưng lại cảm thấy nước trà không khác gì với
nước trắng, rất vô vị, vì thế nên cũng không rót cho Ngôn Băng Vân uống, quét tay qua, mời Ngôn Băng Vân ngồi xuống, lại nói.
"Ngươi biết cũng không sao, vậy thì cũng tốt, chúng ta vui vẻ tâm sự."
Ngôn Băng Vân nhếch một bên lông mày, không biết mình có gì để tâm sự với vị Điện hạ này.
Đoan Vương gia Nam triều, là Vương gia ngoại tộc.
Năm đó Tào tặc gây phản loạn, ám sát Tiên Đế cùng Thái tử Ý Đức. Hai vị
hoàng tôn trong Đông cung đều không trốn thoát được, cả hai vị đều chết
dưới đao của Lộc Tồn. Duy chỉ có đứa con út còn đang quấn tã lót chạy ra ngoài, lập tức không rõ tung tích trong chiến loạn.
Lương Thiệu mang theo Duệ Vương năm đó về Nam độ, đối kháng với Ngụy triều Tào thị, đánh từ năm Vĩnh Bình thứ ba mươi hai tới năm Vĩnh Bình thứ ba mươi tư, cuối cùng cũng tạm thời giữ được hòa bình, Duệ Vương lúc này mới có thể bình an đăng cơ tại Kim Lăng, đổi niên hiệu thành Kiến Nguyên. Lương
Thiệu trở thành Thượng thư, nhân thủ của ông tìm kiếm tung tích của con
côi Thái tử Ý Đức, thế nhưng nhiều năm liền đều không có chút tin tức
nào.
Năm Kiến Nguyên thứ năm, Lương Thiệu lập nên Giám Sát Viện, lần lượt chiêu mộ được người hiền tài tinh anh, có lời đồn bọn họ đều
đi tìm con côi của Thái tử Ý Đức.
Năm đó Lương Thiệu đang lúc
cường thịnh, còn có chút công cao chấn chủ. Thế là lời đồn đại nổi lên
tứ phía, có người nói con côi của Thái tử Ý Đức đã sớm không còn nữa,
Lương Thiệu đây là đang rắp tâm hại người, sợ Bệ hạ không nghe theo ông
nên muốn tùy tiện nâng đỡ một đứa trẻ khác thượng vị, dễ cho ông một tay che trời. Lời này truyền đi rất nhiều, người không vui không chỉ có
mình Bệ hạ, quan lại quý tộc trong triều cũng đều rối rít chất vấn mục
đích tồn tại của Giám Sát Viện. Qua mấy năm sau, Bệ hạ quả nhiên không
còn tin tưởng Lương Thiệu nữa, nâng đỡ Trần Bình Bình lên toàn quyền
trông coi Giám Sát Viện.
Có điều, ngay cả khi Giám Sát Viện
không còn nằm dưới sự chấp chưởng của Lương Thiệu thì bọn họ vẫn tìm
Thái tử Ý Đức về cho Nam triều.
Cụ thể làm sao tìm được thì
không ai biết, làm sao xác định, Lương Thiệu cũng không nói cho người
ngoài. Nhưng dù sao, Bệ hạ cũng tin. Đứa trẻ kia mười lăm tuổi, được nở
mày nở mặt đưa về Kim Lăng, chưa từng được tôi luyện trong binh nghiệp
ngày nào, vừa hồi triều liền chủ động xin đi giết giặc, xuất chinh Sơn
Đông. Chỉ dựa vào hắn là huyết mạch duy nhất, lại được lòng dân ủng hộ,
làm sĩ khí đại chấn, lập được quân công hiển hách, mười sáu tuổi được
sắc phong Đoan Vương, đứng đầu trong số các Hoàng tử. Bệ hạ tế trời gào
khóc, nói rằng cuối cùng cũng có thể ăn nói với vị huynh trưởng đã hoăng (*), Thái tử Ý Đức.
(*): đã mất.
Trong những năm chiến sự liên miên, liên tục chinh chiến khiến Nam triều hao tổn không
ít, nhưng vẫn chưa thể thu phục được Bắc đô, lời dân oán thán không thể
nói là không nghiêm trọng. Bệ hạ làm đủ điệu bộ, người trước kia đều tự
xưng là "thế hệ Hoàng đế", hiện tại lại tỏ thái độ "Dù sao các ngươi
cũng đừng trách ta, ta cũng không muốn làm một vị Hoàng đế bỏ đi". Sau
khi Đoan Vương trở về, càng nhiều lần tỏ ý muốn lập Đoan Vương làm Thái
tử, trả lại ngôi vị cho Đại Chiêu chính thống. Đoan Vương phủ mở yến
tiệc một ngày, chính là đông như trẩy hội, mấy lão thần đều nói hắn vô
cùng giống với Thái tử Ý Đức năm đó, là một thiếu niên anh hùng. Nhất
thời như phồn hoa thêm gấm, liệt hỏa thêm dầu, thiếu niên mười lăm mười
sáu tuổi bị làm cho choáng váng đầu óc, không thể biết rõ được có bao
nhiêu người trong lòng đang tính toán với vị Trữ Quân này.
Đoan Vương trúng độc, là độc Thấu Cốt Thanh, do trọng thần Phí Giới của Giám Sát Viện điều chế, độc nhất vô nhị.
Lương Thiệu nhập cung ngay trong đêm, nghe nói còn làm rơi nghiên mực trước
mặt Bệ hạ. Bệ hạ cũng rất tức giận, sai người bắt Trần Bình Bình vào
cung, tự mình chấp trượng, đánh gãy hai chân của Trần Bình Bình.
Tính mạng của "Thái tử", chỉ đáng giá bằng hai cái chân của Trần Bình Bình.
Bệ hạ thật sự là rất tức giận đấy.
Thấu Cốt Thanh không có giải dược, nhưng Bệ hạ nổi trận lôi đình, yêu cầu
Phí Giới đích thân tới xem. Phí Giới không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp nhận thánh ý. Kết quả vừa đến Đoan Vương phủ lại nhìn thấy một lão hòa thượng gương mặt hiền từ, che chắn cho thiếu niên đang thoi thóp,
nhất quyết không chịu để cho người của Giám Sát Viện đến gần.
Người đó chính là Đồng Minh đại sư, nhiều năm trước là cao nhân đã thoái ẩn.
Năm đó Tào tặc phản loạn, đúng là ông đã cứu được nhi tử của Thái tử Ý
Đức, về sau chiến hỏa phân tán, cũng là ông lén nuôi dưỡng đứa nhỏ này,
dạy võ nghệ cho hắn. Đợi đến khi Tạ Doãn lớn lên, ông liền báo tin cho
Giám Sát Viện, Nam triều lúc này mới tìm lại được Đoan Vương.
Hòa thượng Đồng Minh đánh cược mạng của mình, lần thứ hai cứu hài tử này thoát khỏi tuyệt mệnh.
Đoan Vương bất tỉnh trên giường nửa tháng, Lương Thiệu chăm sóc cực nhọc
ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, không dám rời hắn nửa bước, chỉ sợ có người hại hắn thêm lần nữa. Nửa tháng sau Đoan Vương hồi triều, cả
người đã gầy xộc đi, thiếu niên nhiệt huyết biến thành một người mang
luồng khí lạnh của mùa đông trên người. Hắn liền dập đầu ba đạo, đạo thứ nhất, giải vây thay Trần Bình Bình, xin Bệ hạ bớt giận, cho ông ta phục chức; đạo thứ hai, nói là hòa thượng Đồng Minh có công, xin Bệ hạ truy
thụy (*) cho người; đạo thứ ba, hắn muốn đích thân đỡ linh, đưa sư phụ
ẩn cư về Đông Hải an táng.
(*): phong danh hiệu cho người đã mất.
Chuyến đi này, hắn vẫn chưa trở về Kim Lăng. Chỉ nói là đã lớn lên trong giang hồ, không quen với những ngày sống trong kinh thành gò bó, vẫn muốn
quay về giang hồ như xưa. Sau này nước Thục loạn lên, Bệ hạ mới gấp gáp
ra chiếu kêu hắn hồi triều, hắn cũng không trở về, tính cách rất bướng
bỉnh. Một thời gian dài về sau, Trữ Quân này không còn là Trữ Quân nữa,
cũng không ai còn nhắc đến. Cục diện hai triều Nam Bắc dần dần ổn định,
bách tính cũng không còn nghe thấy bốn chữ "thế hệ Hoàng đế" nữa. Trên
dưới cả triều cũng không còn người nào đề cập đến hai chữ "Đoan Vương".
Chỉ đến tận khi Lương Thiệu qua đời, dân chúng ở Kim Lăng truyền miệng, nói là hàng đêm đều nghe thấy tiếng sao trong thành, nhưng không làm sao
tìm được người thổi sáo. Khi đó Lương Thiệu và Bệ hạ đã triệt để ly tâm, nhất đại đế sư, sau khi chết lại thê lương đến vậy, không ai dám tế
bái, chỉ có tiếng sáo vang lên bảy đêm, thời điểm gần đây cũng chỉ nhìn
thấy một đạo thanh ảnh, nhanh như gió chỉ lướt qua. Bất quá những điều
này cũng không phải Ngôn Băng Vân có đủ khả năng biết được. Thời điểm y
nhập sĩ, Đoan Vương đã rời thành vào giang hồ; mà thời điểm Lương Thiệu
qua đời, y đã ở Bắc Đô.
Y cùng Đoan Vương thực sự không có gì để nói.
Tạ Doãn lại không cảm thấy như vậy, hắn vẫn chậm rãi ung dung đặt chén trà xuống, bây giờ mới bắt đầu đề ra nghi vấn với Ngôn Băng Vân: "Bản vương còn có chuyện cần làm, không muốn nói ra, vẫn phải mong đại nhân chỉ
giáo."
Thật đúng là cầm tiền Vương gia lại phải trả.
Ngôn Băng Vân không ngấm nổi bộ dạng này của hắn, mí mắt cụp xuống: "Không dám."
"Ngôn đại nhân có bản lĩnh như vậy, đến cùng là thất thủ thế nào?"
Ngôn Băng Vân nhắm mắt dưỡng thần, không đáp.
Tạ Doãn cũng mặc kệ y có đáp hay không, tự mình tán gẫu: "Ngôn đại nhân đi đêm nhiều có ngày gặp ma, lời qua loa tắc trách như vậy ta không tin,
ai mà chẳng biết Ngôn đại nhân lợi hại đến mức nào? Chắc hẳn Trần Bình
Bình cũng sẽ không tin. Gần đây trời yên biển lặng, đại nhân lại đột
nhiên thất thủ, bản vương làm sao mà không lo nghĩ cho được?"
Ngôn Băng Vân nhếch khóe miệng: "Trời yên biển lặng?"
Tạ Doãn khẽ giật mình, thấy y rốt cuộc cũng mở đôi mắt quý báu kia ra,
trong mắt đã đầy vẻ mỉa mai, "Điện hạ đã lâu không ở trong triều, ngươi
biết gió nào bất bình, sóng nào không tĩnh?"
Mặt Tạ Doãn liền biến sắc, nhất thời không biết phải đáp thế nào.
Ngôn Băng Vân cũng không mong đợi gì về lời đáp của hắn, chỉ thảnh thơi đổi
tư thế, ngồi thoải mái hơn: "Đoan Vương điện hạ hỏi lời này, là đang
hoài nghi lòng trung thành của Ngôn mỗ?"
"Lời này khó nghe quá." Tạ Doãn ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại giật khóe miệng một
cái, trên mặt đều là viết "Không sai, bản vương chính là hoài nghi
ngươi."
"Bản vương chỉ là nghe nói, trước khi Ngôn đại nhân xảy
ra chuyện, Giám Sát Viện từng đưa mật lệnh xuống cho ngươi. Nếu trong
lúc Ngôn đại nhân thi hành mệnh lệnh mà thất thủ cũng còn thông cảm
được, nhưng có ý là —— Ngôn đại nhân, ngươi kháng mệnh."
Hàn quang hơi hiện ra trong mắt Ngôn Băng Vân: "Đây cũng là Phạm Nhàn nói cho ngươi?"
Tạ Doãn nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Ngôn Băng Vân cười lạnh một tiếng: "Chuyện mà Giám Sát Viện chấn nhiếp đều
là nhất đẳng cơ mật, chỉ báo cáo với một mình Bệ hạ. Nếu Phạm đại nhân
tùy tiện nói mật lệnh của Giám Sát Viện ra cho Vương gia, sợ là không
tránh được phải chịu tội, ta đoán hắn cũng không dám. Vương gia không
cần lừa ta, về phần lòng trung thành của Ngôn mỗ, cũng không phiền Vương gia hao tâm tổn sức."
Y nói đến đây, ý tứ sâu xa, dùng ánh mắt
như muốn róc xương lóc thịt nhìn Tạ Doãn, một câu "Liên quan gì đến
ngươi" nói ra vô cùng sống động, nhưng y buộc mình không nói ra câu đó.
Tạ Doãn gập hai ngón tay lại, tùy ý gõ xuống bàn một cái: "Phải. Bản vương đã lâu không ở trong triều, cũng không can thiệp chính sự, không quyền
không thế, chỉ treo một cái hư danh thôi. Bản vương hoài nghi ngươi,
ngươi đương nhiên cũng không sợ."
Hắn dùng lời nói uyển chuyển,
bỗng dưng nói: "Nhưng nếu là lão sư của ngươi nghi ngờ thì sao? Nếu
là... Bệ hạ nghi ngờ thì sao?"
Ngôn Băng Vân mặc kệ hắn, đứng dậy muốn rời đi.
"Phạm Nhàn nhờ ta đưa Sưu Hồn Tán cho ngươi, nhưng lại chưa từng bảo ta cứu
ngươi. Sưu Hồn tán này cũng không phải thứ tốt lành gì, ngươi ăn hết,
đúng là có thể giết Thẩm Thiên Khu, nhưng chưa chắc là có thể sống ——
Ngôn đại nhân!"
Tạ Doãn đột nhiên cất cao giọng, gọi cái người
đã đi về phía cửa, sắc mặt nghiêm túc khó thấy: "Ngươi thật sự cố ý thất thủ sao?"
Ngôn Băng Vân bất động dừng lại.
Tạ Doãn lại đi trước một bước: "Ngươi rốt cuộc... Vì sao phải làm như vậy?"
Thật lâu sau Ngôn Băng Vân mới cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Tạ Doãn
đầy vẻ chế nhạo: "Vương gia, Ngôn mỗ nếu muốn tạo phản thì Tào Trọng Côn lúc này đã vào đến Kim Lăng rồi."
Tạ Doãn chỉ trầm mặc.
Liệp Ưng lại bay vòng qua vang lên lần nữa, lần này là gần trong gang tấc, bỗng nhiên xé toạc sự trầm mặc giữa hai người.
"Ta biết ngươi không có ý tạo phản." Thanh âm của Tạ Doãn có chút trầm thấp khó hiểu, cũng không còn tự xưng là "bản vương".
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, nặng nề ngồi xuống: "Ta thấy trên người ngươi toàn là vết thương, ta biết bọn chúng đã làm gì với ngươi. Nếu ngươi
nói ra, cũng chẳng thể..." Hắn dừng lại, tựa như có chút không đành
lòng. Sau đó mới nói tiếp, "Nhưng Trần Bình Bình không biết, Bệ hạ càng
sẽ không biết. Bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ ngươi, Phạm Nhàn biết rõ
ngươi ở sông Tẩy Mặc, lại vẫn lưu tại Bắc đô, là vì cái gì?"
Ngôn Băng Vân không đáp.
Tạ Doãn: "Hắn đang dọn dẹp tất cả hậu họa ngươi để lại, hắn đang tra hỏi ngươi vì sao lại thất thủ!"
Ngôn Băng Vân lại cười, nụ cười này khiến Tạ Doãn hận không thể đánh một
quyền ra chào hỏi: "Ngôn mỗ không thẹn với lương tâm, chỉ sợ Phạm đại
nhân không tra hỏi."
Y nói xong lại muốn đi ra ngoài, Tạ Doãn
bỗng nhiên đứng lên, lại cao giọng nói: "Lúc này ngươi về Bắc đô, rơi
vào tay Phạm Nhàn cũng chẳng khác gì rơi vào tay Bắc triều!"
Ngôn Băn Vân run lên nửa khắc, đứng ở cửa, không nói gì.
Tạ Doãn: "Bây giờ ngươi về Kim Lăng đi, bản vương có thể dâng thư bảo đảm cho ngươi."
Vai Ngôn Băng Vân cứng đờ, không hiểu nổi quay đầu: "Vương gia bảo đảm cho ta làm gì?"
Tạ Doãn còn không hiểu hơn y, "Bảo đảm..."
Bởi vì thấy y trung thành như vậy, không đành lòng để người trong thiên hạ phụ y?
Lời này ở trong cổ Tạ Doãn chạy hai vòng, cuối cùng cũng không nói ra khỏi
miệng. Ngôn Băng Vân giống như căn bản không cần. Mà nói ra như vậy sợ
là làm cho y có được một trận cười nhạo vô tình.
Tạ Doãn thở
dài, "Nhưng ngươi ít nhất cũng phải nói cho ta, ngươi rốt cuộc vì sao
lại thất thủ? Quay lại Bắc đô làm gì? Ta muốn bảo đảm cho ngươi thì cũng phải biết..."
"Ta nói ta cần ngươi bảo đảm sao?" Ngôn Băng Vân
cắt lời Tạ Doãn, lắc đầu, tựa như cảm thấy Tạ Doãn rất buồn cười, nhấc
chân muốn đi ra ngoài.
Tay vừa chạm đến cửa lại giống như nghĩ
tới cái gì đó, nặng nề xoay người lại, tuy không quá tình nguyện, nhưng
vẫn trịnh trọng hành lễ với Tạ Doãn.
"Điện hạ, Ngôn mỗ tạ ơn
ngươi đã cứu mạng. Nhưng chuyện này không liên quan gì tới ngươi. Người
của Giám Sát Viện, tối kỵ nhất chính là cấu kết với triều thần, Điện hạ
nếu vì ta mà dâng thư, chỉ sợ ta lại càng chết sớm hơn. Huống chi..."
Y dừng lại một chút, vẫn không khắc chế sự châm chọc bên môi chút nào,
cười lạnh, "Điện hạ là người trong giang hồ, vẫn nên tiêu dao trong
giang hồ đi. Sự tình trong triều, ngươi đừng nên nhúng tay vào."
Lông mày của Tạ Doãn trùng điệp giật một cái: "Ngôn Băng Vân!"
Nhưng lần này Ngôn Băng Vân thật sự không để ý tới hắn, cất bước đi ra ngoài. Tạ Doãn bị y làm cho tức giận đến nỗi mơ hồ cảm thấy băng tuyết nhiều
năm trong da thịt mình đều đang bốc cháy, ngồi đó hồi lâu mới lại nghe
thấy tiếng ác điểu gọi hồn lại.
Quá gần, giống như con ác điểu kia đang bay ngay trên đỉnh đầu.
Tạ Doãn bỗng nhiên giật mình, mở cửa sổ ra xem xét, đã thấy hai con đường
bên ngoài có một đội quan binh cầm kiếm xông vào một khách điếm khác,
bên kia vô cùng náo nhiệt. Một đoàn người khác xông vào nhà dân sát
đường, còn có một đội người chính khí ồn ào thẳng tiến về bên này.
Một con ác điểu từ giữa không trung bay thẳng xuống, chuẩn xác đậu xuống
vai một người, người kia ngồi trên lưng ngựa, đi theo sau là cả một đội
nhân mã, đám người đứng đầy cả một đường.
Trong lòng Tạ Doãn chấn động: "Cừu Thiên Cơ!"
Hắn tông cửa xông ra, nhảy từ bậc thang của khách điếm xuống. Tin tức quan
binh lục soát người sớm đã truyền tới, khách điếm bên trong đã đầy ắp
người, cửa sổ đều đã đóng, tất cả mọi người đều không biết là đi hay ở.
Tạ Doãn bỗng nhiên bắt lấy một tiểu nhị: "Vừa rồi có người nào ra ngoài không?"
Tiểu nhị kia bị hắn làm cho giật bắn mình, lắp bắp chỉ ra ngoài cửa: "Có... Có một người..."
Tạ Doãn lập tức buông hắn ra, một bước nhảy ra ngoài cửa.
Phố dài không người, tất cả nhà dân và cửa tiệm đều giống khách điếm này,
đóng chặt cửa sổ, tựa hồ hi vọng có thể thoát khỏi ánh mắt của quan
binh. Trong lòng Tạ Doãn cuồng loạn mấy lần, nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng.