Mặc dù Ngôn Băng Vân đã thăng thêm hai bậc chức, nhưng Trần Bình Bình cũng không giao cho y bất kì thực vụ gì.
Nhưng bất luận là thế nào thì hiện nay y được tính là cùng cấp bậc với Đề Ti, ở trong viện có biệt thất riêng, còn có một tiểu viện nữa. Đã không có
công vụ thì cũng không có người nào lui tới, bình thường vô cùng thanh
tịnh, giống như trong Giám Sát Viện không hề có sự tồn tại của y.
Y đun bầu rượu ngồi một mình trong viện, mặc dù tuyết rơi rất lớn nhưng y chỉ mặc một thân đơn y, mộc mạc như trăng, cơ hồ tan thành khoảng đất
trong tuyết trắng. Bầu rượu ấm rồi cũng không uống, chỉ lấy ra để rửa
kiếm thôi. Rượu nóng, thân kiếm cũng nóng, tuyết rơi xuống liền lập tức
tan thành nước, lại được y dùng vải lụa cẩn thận lau đi. Cứ lặp đi lặp
lại như vậy nhiều lần, giống như trên đời này chỉ có duy nhất việc ấy là quan trọng.
Phạm Nhàn nhìn hồi lâu, rốt cuộc cũng nhịn không được khẽ ho khan một tiếng, nhắc nhở hắn vẫn còn tồn tại.
Ngôn Băng Vân không ngẩng đầu, ngay cả động tác lau kiếm cũng đều chưa từng trì hoãn, giống như đã sớm biết hắn ở trong viện.
"Phạm đại nhân, biệt lai vô dạng."
Phạm Nhàn từ góc tối bước tới, thoải mái đến trước mặt Ngôn Băng Vân, tiện
tay phất tay áo lướt qua tuyết trên ghế, tự nhiên giống như nhà mình
vậy, thấy Ngôn Băng Vân không uống rượu liền tự mình châm một chén.
Ngôn Băng Vân rốt cuộc cũng chịu nhìn hắn một cái, "Trước kia từng nghe nói
Phí đại nhân thiên vị ngươi nhất, hiện giờ xem ra lời đồn ấy cũng không
ngoa."
"Bởi vì ta thông minh nhất nha." Phạm Nhàn giao hoạt trừng mắt nhìn y, "Ngươi biết ta ở trong Giám Sát Viện?"
Ngôn Băng Vân rũ mắt, không nhắc đến những lời của Chu Dĩ Đường đã nói, xem như thừa nhận.
Phạm Nhàn phủi phủi tuyết trên đầu vai mình, lại nhìn thấy trên vai và lông
mày của Ngôn Băng Vân cũng đọng lại một tầng, không khỏi nhếch khóe
miệng: "Ngôn đại nhân thật có nhã hứng."
Ngôn Băng Vân lại không
đáp lời hắn, chỉ phất kiếm của mình qua cực kì nhanh, đầu kiếm xoay một
cái, mũi kiếm cơ hồ đâm đến dưới mũi Phạm Nhàn. Phạm Nhàn lại vô cùng
bình tĩnh, vậy mà không né không tránh, chỉ nhìn xem thanh kiếm giữ
thăng bằng, tựa hồ chỉ mượn một đoạn tuyết quang để xem đã lau sạch hay
chưa, sau đó y bỗng nhiên thu kiếm vào vỏ, lúc này lại dùng vẻ mặt như
chưa có chuyện gì xảy ra nhìn Phạm Nhàn: "Có Phí Giới ở đây, ngươi đương nhiên có thể tự nhiên lui tới, lại nhất định phải tới gặp Ngôn mỗ ——"
"Ngày đó ở Bắc đô..." Phạm Nhàn chỉ nói nửa câu, sau đó lại dừng lại, cũng
không nói tiếp vế sau. Hắn tựa hồ muốn tạ lỗi với Ngôn Băng Vân về
chuyện ở Bắc đô, nhưng lại không có cách nào mở lời được.
Ngôn Băng Vân kỳ thật cũng không thèm để ý: "Ta vẫn luôn chấp niệm lão ta nhất định phải chết, ngươi không cần lo lắng."
Phạm Nhàn sờ mũi một cái, ngạc nhiên nói: "Ngươi rốt cuộc làm thế nào..."
Ngôn Băng Vân trong một ngày bị một vấn đề đến hai lần, cũng không chê phiền, bình thản đáp: "Trần Bình Bình."
Phạm Nhàn "A" một tiếng, quả nhiên không có chút ngạc nhiên nào: "Vậy ta
cũng phải tạ ơn ông ta vì đã thông đồng với địch quốc nên mới có thể
xách ngươi về đây, nếu không chắc Tam ca sẽ làm thịt ta mất."
Ngôn Băng Vân nghe vậy liền giật mình, do dự một lát mới nói: "Khi đó... Hắn cũng ở Bắc đô sao?"
"Không có, huynh ấy không có khả năng phân thân như vậy." Phạm Nhàn lại châm
cho mình một chén, "Kỳ thật không cần huynh ấy đưa người tới thông
truyền, thời điểm hai mươi tư vị chủ soái biên thành đưa người lác đác
đến ta đã phát giác có gì đó không đúng, cho nên ta..."
Hắn bỗng
nhiên ngừng lại, ý thức được mình nói sai rồi —— Biết rõ có nguy hiểm
nhưng vẫn lệnh cho Ngôn Băng Vân nhập cung hành thích, lúc rút lui cũng
không có mảy may một ý nghĩ nào muốn cứu Ngôn Băng Vân. Mặc dù là vậy
nhưng khi Ngôn Băng Vân trở về Giám Sát Viện vẫn kín như bưng, chưa từng nói nửa lời gây bất lợi cho Phạm Nhàn.
Ngôn Băng Vân thấy hắn
hơi bối rối lại thấy buồn cười. Phạm Nhàn không phải loại người mềm lòng như vậy, vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, đồng liêu hay gì cũng đều có thể hi sinh, đây là tín điều từ trên xuống dưới của Giám
Sát Viện, đổi lại là Ngôn Băng Vân, y cũng sẽ làm vậy. Dù sao lúc ấy
Phạm Nhàn đã tự tay đâm Ngôn Băng Vân một đao, chỉ cần có chỗ cần dùng
Ngôn Băng Vân, hắn vẫn sẽ mở miệng mà mặt không đổi sắc.
Có thể khiến hắn phản ứng như vậy, trừ phi là vì người kia.
Ngôn Băng Vân nhớ tới lời vừa rồi của hắn, không khỏi cười khẽ một tiếng: "Đoan Vương vì thế mà khiển trách ngươi?"
Phạm Nhàn nhíu mày: "Dùng hai chữ khiển trách thì cũng hơi nhẹ rồi."
Ngôn Băng Vân rũ mặt: "Ta còn tưởng rằng, hắn sẽ hận ta đến tận xương tủy."
"Cái này à..." Phạm Nhàn bật cười một tiếng, giống như cảm thấy buồn cười,
"Ta thật sự không ngờ tới đấy, thì ra người hạ Thấu Cốt Thanh với huynh
ấy lại là ngươi."
Gương mặt của Ngôn Băng Vân như ngậm sương, không để ý tới lời này.
Phạm Nhàn rũ tay: "Ban đầu ta cũng cảm thấy thuận tay ném ngươi cho Tào Ninh cũng coi như báo thù cho huynh ấy. Nào ai biết huynh ấy hận ngươi là
hận thật, mà yêu ngươi lại càng thật hơn. Ngược lại lại đổi thành ta là
kẻ nhiều chuyện, bị huynh ấy giáo huấn cho một trận, chân cũng suýt nữa
bị huynh ấy đánh gãy rồi."
Khóe môi của Ngôn Băng Vân khẽ cong lên, chỉ là một động tác nhỏ khó có thể nhìn ra: "Hắn làm sao nỡ đánh gãy chân của ngươi."
Phạm Nhàn nhìn y một cái, không nói gì.
Ngôn Băng Vân: "Hắn dẫn theo Chu Dĩ Đường ngàn dặm chạy về từ Tây Bắc, không phải vì muốn cứu ngươi một mạng sao? Nếu không vì như vậy, hắn làm Thái tử để làm gì chứ."
Hắn rõ ràng là ghét Kim Lăng nhất.
Ánh mắt của Phạm Nhàn chợt sáng lên, có chút thú vị nhìn y: "Xin lắng tai nghe."
Thanh kiếm của Ngôn Băng Vân đặt ngang trên đầu gối, đột nhiên đưa tay gỡ bầu rượu ra, gác trên bàn. Lửa than quá vượng, bông tuyết rơi xuống nhanh
chóng hóa thành một đám khói. Ngôn Băng Vân thất thần nhìn một hồi,
giống như sợ lạnh, nắm chặt tay lại.
"Kế sách ngày đó của Phạm
đại nhân mặc dù liều lĩnh nhưng cũng không phải không có khả năng thực
hiện. Ta để Ngô Sở Sở lại cho ngươi, tương đương với việc giao bằng
chứng của Ngô Phí tướng quân cho ngươi, chỉ cần ngươi giành lại được Bắc đô, công bố chân tướng với cả thiên hạ, hai mươi tư chủ soái biên thành nhất định sẽ đi theo ngươi khởi sự. Nhưng ngược lại ngươi lại muốn
giành Kim Lăng, ta không tin ngươi thật sự ngu xuẩn như vậy. Cho nên ta
đoán, ngươi còn phái người đến chỗ của Cam Đường tiên sinh."
Phạm Nhàn cười một tiếng: "Lúc ấy không có nói cho ngươi, xin lỗi."
Ngôn Băng Vân không hề để bụng chuyện hắn giấu giếm hôm đó: "Ta cũng không
nói bí mật trong An Bình lệnh cho ngươi, Phạm đại nhân, chúng ta giống
nhau."
Phạm Nhàn: "Ngươi sợ sau khi ta biết được bí mật trong An
Bình lệnh liền sẽ không coi Ngô Sở Sở ra gì nữa? Xem ra Ngôn đại nhân
vẫn là người giữ chữ tín, Ngô Phí tướng quân trên trời có linh, chắc
cũng có thể an nghỉ rồi."
Ngôn Băng Vân hơi nghiêng đầu, không nói là phải, cũng không nói không phải.
Phạm Nhàn lại nói, "Hay là, ngươi thiên vị Tam ca của ta."
"Long hổ tranh đấu, huynh đệ cũng có thể hại nhau. Hắn dễ mềm lòng như vậy, ta đương nhiên muốn đề phòng thay hắn một chút."
Phạm Nhàn tặc lưỡi: "Chẳng trách huynh ấy hận ngươi như vậy mà vẫn không nỡ giết ngươi."
Ngôn Băng Vân không để ý tới hắn, lại nói tiếp: "Ngươi đã đoán đúng chuyện
năm đó Cam Đường tiên sinh và Lương công trở mặt có liên quan đến chuyện Duệ Vương thật Duệ Vương giả, chắc chắn hắn sẽ giúp ngươi xuất binh.
Lại không ngờ rằng Đoan Vương lại nghe lời của ta, thật sự đến tìm Cam
Đường tiên sinh. Ở nơi đó hắn gặp người của ngươi, lập tức biết được kế
hoạch của ngươi, trong lòng liền biết có điều không ổn, cho nên lập tức
bí mật báo cho hai mươi tư vị chủ soái, cắt đứt liên lạc giữa ngươi và
bọn họ. Nhưng lão tướng kia phần lớn là người cũ của Thái tử Ý Đức, có
lẽ ngươi có thể lợi dụng nỗi hận của bọn họ để khuyên phục bọn họ tập
kích Bắc đô cùng ngươi, nhưng ngươi lại kém xa một câu nói của Đoan
Vương. Chắc hẳn thời điểm Phạm đại nhân vội vàng rút lui ngày đó cũng đã minh bạch, không chịu cứu ta cũng là vì hận ta cản trở, làm hỏng đại sự của ngươi, đúng không?"
Trong mắt Phạm Nhàn thoáng hiện ra một
tia u ám, nhưng rất nhanh liền biến mất: "Bây giờ cũng không cần nói
những lời này nữa. Ngày đó ta làm sao có thể ngờ tới Trần Bình Bình lại
dám tư thông với Bắc triều? Lại làm sao biết được ông ấy lại cho người
ngầm theo dõi ta? Mặc dù ngươi làm hỏng đại sự của ta, nhưng cũng trời
xui đất khiến cứu ta một mạng, tính ra là ta vẫn nợ ngươi một mạng này."
Ngôn Băng Vân trầm mặc một hồi, cũng đưa tay lấy cầm chén rượu, uống một hơi cạn, "Cứu ngươi một mạng là Đoan Vương, không phải ta. Nếu ngày đó
ngươi thật sự bị vây tại Bắc đô không thể ra được, chỉ sợ hiện tại ta
càng không có mặt mũi tới gặp hắn."
Phạm Nhàn: "Chỉ là từ đầu đến cuối ta vẫn không nghĩ ra được, rốt cuộc là vì sao Tam ca lại biết
chuyện Trần Bình Bình thông đồng với địch quốc? Huynh ấy cũng không chịu nói cho ta, Ngôn đại nhân liệu sự như thần, chắc hẳn trong lòng đã đoán ra?"
Ngôn Băng Vân lắc đầu: "Lúc ấy hắn không biết."
"Vậy vì sao lại ngăn ta?"
"Bởi vì Lương công, lại bởi vì lệnh tôn (*) nữa."
(*): lệnh tôn ở đây là chỉ Phạm Kiến (cha nuôi của Phạm Nhàn).
Sắc mặt Phạm Nhàn chợt biến đổi, ngồi thẳng người dậy.
"Nếu như ngươi tùy tiện vạch trần chân tướng dời về phía Nam năm đó thì sẽ
đẩy Lương công tới chỗ nào? Lại đẩy mười hai đại thần năm đó đến chỗ
nào? Ngươi đừng quên, Phạm lão đại nhân cũng là một trong số mười hai
đại thần năm đó."
Ngôn Băng Vân hời hợt nói ra hai câu, lại khiến Phạm Nhàn thốt nhiên biến sắc, gân xanh trên trán giật lên mấy lần, hắn hung hăng đè nén cảm xúc từ đáy lòng, cũng không đáp lời.
Ngôn
Băng Vân lại nói tiếp: "Trong số mười hai vị đại thần, có sáu người đã
lên Tây phương, ba người được thờ ở Thái miếu, đã là vinh cực nhân thần. Trong số những người còn sống, tính cả lệnh tôn tổng cộng chỉ có ba
người còn trong triều, môn sinh của họ cũng đã thành quan trong triều.
Chỉ cần một câu của ngươi liền có thể xóa hết những công trạng của họ
trong kiếp này, biến bọn họ trở thành tội nhân thiên cổ của Đại Chiêu.
Ngoại trừ lấy cái chết để tạ tội, ta thực sự không nghĩ được bọn họ còn
có thể làm gì để đối mặt với người trong thiên hạ. Đến lúc đó cục diện
sẽ mất khống chế đến mức độ nào, không ai có thể đoán được. Có lẽ ngươi
cảm thấy triệt để quấy đục loạn thế, phá đi đắp lại mới là tốt nhất,
thành tựu của ngươi thiên thu bá nghiệp. Nhưng hắn không nghĩ như vậy."
Ngôn Băng Vân dừng lại, nửa câu cuối ngậm lại ở đầu lưỡi, giống như mọc ra gai ngược, tiếp tục nói sẽ chảy máu đầm đìa.
Thứ Tạ Doãn muốn từ xưa đến nay không phải công lao thành tựu gì cả. Coi
như hắn không tán đồng với cách Lương Thiệu đã làm, nhưng chung quy là
một tay người ấy nuôi dạy hắn. Hắn muốn dùng một vai gánh vác giang sơn
rách nát này, chứ không phải muốn khiến Nam triều bão táp tan thành mây
khói.
Phạm Nhàn cười lạnh hai tiếng, nói: "Ngôn đại nhân quả nhiên là tri kỷ của Tam ca."
Ngôn Băng Vân không trả lời, mặc cho bông tuyết rơi đầy trên vai.
Phạm Nhàn: "Nếu ngươi đã biết ta có ý muốn quấy đục vũng nước này, vì sao khi ở Bắc đô lại giúp ta?"
Ngôn Băng Vân nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Bởi vì ta không quan tâm."
"Mười hai đại thần thờ ở Thái miếu thì thế nào? Kim Lăng có Thái miếu sao?"
Khóe mắt Ngôn Băng Vân hiện lên ý cười mỉa mai, "Thái miếu của Đại Chiêu là ở Lạc Dương, sớm đã bị Tào Trọng Côn đốt đi rồi, không phải sao?"
Đại Chiêu sớm đã không còn nữa, cho dù có loạn đến mười phần thì đã sao?
Thế nhưng y không thể. Ngôn Băng Vân cúi đầu nhìn thanh kiếm đặt ngang trên đầu gối, bên môi lộ ra ý cười khổ sở.
Y tựa hồ muốn cùng với Phạm Nhàn oanh oanh liệt liệt ném bỏ hai mươi năm
giang sơn này vào trong lửa, lại không nghĩ rằng trong âm mưu này còn có một Tạ Doãn. Tựa như y đã cầm kiếm độc hành trong đêm quá lâu rồi, bốn
phía đều là yêu ma lệ quỷ, tay y sớm đã nhuốm đầy máu tươi, cũng quên
luôn rằng mình cũng là người.
Là Tạ Doãn kéo y lại. Tay của hắn có lẽ còn lạnh hơn cả lệ quỷ, tim lại rất ấm.
Y thật sự không biết, lão thiên phái Tạ Doãn xuống là để trừng phạt y, hay là phái Tạ Doãn tới cứu y nữa.
Ngôn Băng Vân tập trung ý chí, bỗng nhiên lại nói: "Phạm lão đại nhân mặc dù không phải phụ thân thân sinh của ngươi, nhưng dù sao cũng có ơn dưỡng
dục ngươi, coi ngươi nhi tử của mình. Giám Sát Viện dạy ngươi không từ
thủ đoạn, nhưng Tạ Doãn không muốn thấy ngươi thật sự biến thành người
như vậy."
Hàm dưới của Phạm Nhàn bỗng căng cứng như một cái sừng, hai câu mà Ngôn Băng Vân nói tựa như đâm trúng vào điểm yếu nhất của
hắn, đâm đến mức hắn nhất thời nói không ra lời.
Ngôn Băng Vân
liếc hắn một cái: "Ngươi biết là như vậy, nếu không ngươi đã không an
tâm nghe hắn an bài, nhìn hắn đi lên ngôi vị Thái tử."
Phạm Nhàn quay mặt sang chỗ khác, cố ý tránh khỏi ánh mắt của y.
Ngôn Băng Vân: "Nếu như ta đoán không sai, ngày đó hắn nhanh chóng hồi kinh, hẳn là cũng chỉ vì muốn làm giao dịch với vị Bệ hạ này của chúng ta.
Chỉ cần hắn có thể dễ dàng tha thứ cho một Hoàng đế giả mạo của Nam
triều, cục diện sẽ không đi đến mức không thể vãn hồi. Nếu như hai bên
đều lùi một bước, tức là làm theo kế hoạch ban đầu của Lương công, lập
Đoan Vương làm Thái tử, chờ đến khi Bệ hạ của chúng ta bách niên chi hậu (*), vậy thì người lên ngôi vẫn là hậu nhân của Triệu thị, đúng là biện pháp giải quyết tốt nhất."
(*): nói giảm nói tránh cho việc chết đi (đối với người sống)
"Chỉ đơn giản như vậy sao?"
"Đương nhiên sẽ không chỉ đơn giản như vậy." Ngôn Băng Vân cười lạnh một
tiếng, "Nếu như Bệ hạ chịu đồng thuận thì năm đó đã không hạ độc Đoan
Vương."
Phạm Nhàn gõ gõ lên thành chén: "Lòng tham không đáy vốn là chuyện thường."
"Đoan Vương không phải kẻ ngốc, hắn sẽ không mong đợi gì ở Bệ hạ từ sau
chuyện của Thấu Cốt Thanh. Với tính tình đa nghi của Bệ hạ, chắc chắn
cũng sẽ không thật lòng tin hắn. Nhưng có đại quân của Cam Đường tiên
sinh ở phía sau, Bệ hạ không thể không đáp ứng hết thảy yêu cầu của Đoan Vương trước. Lúc ấy hắn đã nghi ngờ rồi."
"Vì sao?"
Ngôn Băng Vân: "Bởi vì Trần Bình Bình không có ở Kim Lăng."
Phạm Nhàn thở dài: "Thế nhưng Tam ca vẫn là quá ngây thơ rồi. Trần Bình Bình là người trung thành đắc lực nhất bên cạnh Bệ hạ, mặc dù Tam ca sinh
nghi nhưng chưa hẳn thật sự đã tin."
"Hắn quả thực không thể tin
được." Ngôn Băng Vân lại phủi tuyết đọng trên thân kiếm, bình thản nói:
"Cho nên ta đều đã nói cho hắn biết chuyện Trần Bình Bình ở Bắc đô. Lại
thêm trận đánh ở Diên Châu kia, trò đùa này diễn quá vụng về, hắn không
làm thế nào nghĩ thông suốt được."
Phạm Nhàn hơi nghiêng đầu một
chút, bầu rượu trên bàn đã bị hắn uống cạn, bây giờ trong tay hắn chỉ
còn một chén rượu không, liên tục bị đầu ngón tay của hắn gõ vào.
Thật lâu sau hắn mới nở nụ cười: "Kỳ thật ta nghĩ mãi không ra, vị Bệ hạ này vì sao lại thà rằng ăn tranh với hổ, mi lai nhãn khứ với Tào Ninh chứ
không chịu mạnh tay đánh nhau một trận? Đến lúc đó người vẫn là Hoàng
đế, trên sử sách còn có thể múa vài lời ca tụng người, đến cùng thì có
cái gì không tốt?"
"Bởi vì Bệ hạ sợ hãi." Thần sắc của Ngôn Băng
Vân lãnh đạm cúi xuống, "Thời điểm con người ta sợ hãi cực độ sẽ không
thấy rõ đại cục."
Hai mươi năm tại vị, ông ta sớm đã thật sự coi
mình là Hoàng đế, làm sao có thể dễ dàng khoan nhượng để Lương Thiệu uy
hiếp quyền uy của ông? Ông coi Lương Thiệu là kẻ địch, cũng coi Tạ Doãn
như kẻ địch, sợ đến nỗi không tiếc việc phải thông đồng với Tào Ninh,
chỉ vì để có thể ngồi vững trên nửa cái giang sơn này.
Phạm Nhàn cười lạnh một tiếng, ngón tay giữa đột nhiên dùng sức, bóp vỡ nát chén rượu kia.
Ngôn Băng Vân: "Phạm đại nhân mạo hiểm đêm tuyết tới gặp ta, chắc không phải để nói mấy lời tán gẫu thế này nhỉ?"
Phạm Nhàn lập tức cười một tiếng, nói: "Đương nhiên không phải. Ta là tới
chỗ của lão sư để lấy một vật, nghe nói Ngôn đại nhân đã chuyển vào biệt viện Đề Ti của ta, liền muốn đến thăm lão bằng hữu ngươi một lát."
Nơi đây vốn là biệt viện Đề Ti của Phạm Nhàn, nhưng thì ra hắn vẫn luôn
trốn trong Phạm phủ, cũng chưa từng quay về đây. Lời này nói ra có chút
giống như tiền ngôn bất đáp hậu ngữ, cho nên Ngôn Băng Vân cũng không
nói gì, chờ hắn tiếp tục nói.
Phạm Nhàn đành lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ đặt trên bàn.
"Đây là?"
"Vật mà Ngôn đại nhân vẫn luôn muốn có được." Phạm Nhàn hơi nghiêng đầu cố
tỏ vẻ huyền bí, nở nụ cười, "Tâm huyết nhiều năm của lão sư, chỉ được có một bình này thôi, ban đầu ta cũng định tự mình đưa cho Tam ca. Bây giờ nghĩ lại, không bằng giao cho Ngôn đại nhân, xem như ta giúp ngươi hoàn thành nguyện vọng, mong rằng có thể vứt bỏ hiềm khích lúc trước với
Ngôn đại nhân."
Ngôn Băng Vân nghe thấy lời bóng gió của hắn, cổ
họng lập tức nghẹn lại, không tin nổi đáp: "Thấu Cốt Thanh là kì độc
đứng đầu thiên hạ, Phí đại nhân đã khẳng định là không có thuốc nào giải được..."
"Aizz, lúc trước vừa điều chế ra được Thấu Cốt Thanh
nên lão sư tự nâng giá trị của bản thân thôi. Trên đời này làm gì có
chuyện gì là tuyệt đối, không phải đã chế ra được rồi hay sao?" Phạm
Nhàn đẩy bình sứ nhỏ đến trước mặt Ngôn Băng Vân, "Tam ca đã trúng độc
nhiều năm, muốn khôi phục lại như trước kia thì rất khó có khả năng,
nhưng muốn bảo đảm huynh ấy có thể vận công, sống hưởng tuổi thọ, lão sư vẫn có niềm tin ấy."
Ngôn Băng Vân khẩn thiết nhìn hắn, siết chặt bình sứ nhỏ kia trong tay, nhất thời không biết phải nói gì.
Phạm Nhàn: "Ngôn đại nhân, đây có lẽ là cách duy nhất để Tam ca tha thứ cho ngươi."
Thần sắc của Ngôn Băng Vân thay đổi mấy lần, hầu kết nhấp nhô, tựa hồ có
ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng lại chỉ rũ mắt nói khẽ: "... Đa tạ."
Phạm Nhàn đứng dậy, "Phạm mỗ không tiện ở lâu trong Giám Sát Viện, còn có
chuyện quan trọng muốn tìm Tam ca của ta, xin cáo biệt. À... Đúng rồi.
Ta nhớ thời điểm Ngôn đại nhân ở Bắc triều cũng có giao hảo với "Võ
Khúc" Đồng Khia Dương đúng không?"
Ngôn Băng Vân cũng đứng dậy đến gần hắn, tay vẫn nắm chặt bình sứ kia, "Có chút giao tình. Sao thế?"
Phạm Nhàn: "Võ Khúc đã đến ngoài thành Kim Lăng, hiện giờ đại điển sắc phong sắp diễn ra, không biết rốt cuộc Tào Ninh muốn làm gì, Phạm mỗ nói
nhiều một câu, Ngôn đại nhân ở trong Giám Sát Viện, tin tức nhanh nhạy,
cũng xin Ngôn đại nhân lưu tâm một chút, nếu như phát hiện ra chuyện gì, mong rằng ngươi sẽ bẩm báo lại."
"Chuyện này đương nhiên."
Phạm Nhàn không nói gì nữa, nhấc chân muốn đi. Ngôn Băng Vân suy nghĩ nửa khắc, bỗng nhiên lại hô một tiếng: "Phạm đại nhân."
"Chuyện gì?"
Ngôn Băng Vân do dự một lát, nói: "Kỳ thật để hắn kịch độc nhập thân, thiên
bất giả niên, đối với ngươi mà nói đó mới là kết cục tốt nhất. Ngươi..."
Phạm Nhàn nghe ra ý tứ trong lời nói của y, nhưng cũng không buồn, chỉ quay
đầu nghiền ngẫm nhìn thoáng qua Ngôn Băng Vân, đột nhiên cười.
"Hiện giờ ta đã biết vì sao Trần Bình Bình lại phái ngươi đi Bắc đô rồi. Ngôn đại nhân biết người biết ta, thật sự là có sự sắc bén mà người thường
không thể có được, ngươi không chỉ hiểu Tam ca của ta, mà còn hiểu ta
rất rõ nữa."
Ngôn Băng Vân lạnh lùng nhìn hắn, bình sứ nhỏ trong tay vẫn được giữ chặt, không đáp lời.
Phạm Nhàn đứng tại cửa viện, lẳng lặng đối mặt với y.
Tuyết lớn tĩnh lặng mà nhanh chóng rơi xuống.
Qua một hồi lâu, Phạm Nhàn mới nhẹ nhàng thở dài.
"Nhưng huynh ấy không hy vọng ta biến thành người như vậy."
"Người có huyết mạch tương liên với ta trên đời này chỉ còn lại một mình huynh ấy. Nếu huynh ấy không tồn tại, có lẽ máu của ta thật sự đã lạnh thấu
rồi." Phạm Nhàn tiêu sái cười một tiếng, quay người bước thật nhanh ra
sân viện, "Cáo từ ——"
Âm cuối của hắn hòa vào không khí, lấn át
thanh âm lưỡi đao phá không yếu ớt. Nhưng Ngôn Băng Vân vẫn cảm thấy
những bông tuyết trong không trung bị một lực đạo quỷ dị làm lay chuyển.
Y khẽ quát một tiếng, tựa hồ muốn chạy lên đẩy Phạm Nhàn ra, thế nhưng đã quá chậm, hai cây ngân châm nhanh như cắt đâm vào thân thể Phạm Nhàn mà không gặp chút trở ngại nào. Hắn bỗng nhiên ngừng lại, giống như vẫn
không có chút cảm giác nào, cả người bắt đầu lảo đảo, sau đó ngã xuống
đất tuyết.
- --------------------------------
Đăng sớm tí còn đi khám ở bệnh viện của bác sĩ Cố nữa