Đến nhà ăn, vì để cậu có một bữa no nê, Lâm Kiến Lộc còn cố ý dẫn Diêm Hàn lên lầu ba.
Bởi vì lầu ba có phòng riêng, hai người bọn họ làm cái gì bên trong cũng không ai biết.
... Đương nhiên cũng không làm cái gì, đơn giản chỉ là ăn uống thỏa thích thôi.
Diêm Hàn cũng không chọn món, với cậu mà nói chỉ cần lấp đầy bụng là được rồi.
Mà sau khi gọi món xong Lâm Kiến Lộc cho cậu vào phòng trước, đi mua cho cậu ly trà sữa.
Vẫn là trà sữa truyền thống cho thêm táo đỏ, chẳng qua lần này nhiều đường
biến thành bình thường, Lâm Kiến Lộc nói "Cơ thể phân giải đường rất
nhanh, có thể bổ sung năng lượng cho đại não, thử xem."
Lúc này
Diêm Hàn không chỉ đói đến run rẩy toàn thân, mà trước mắt cũng đen
thui, nào lo lắng ngọt hay không ngọt nữa, ôm ly uống hai ngụm lớn, sau
đó lại ngồi thêm một lát, cảm thấy tuy cảm giác đói vẫn còn đó, nhưng
không còn say xẩm nữa.
Chớp chớp mắt, cảm thấy thay đổi này thật
thần kỳ, Diêm Hàn nhìn Lâm Kiến Lộc, đột nhiên nhớ ra có một lần bọn họ
đến nhà ăn, lúc đó cậu bị thương vì chuyện gì đó thì phải, Lâm Kiến Lộc
cũng mua cho cậu một ly trà sữa.
Lúc ấy hai người bọn họ còn chưa thân, đột nhiên có người mua trà sữa cho cậu đại ca còn ngu người một
hồi, nhưng khi đó cậu mệt quá nên không nghĩ nhiều, bây giờ không chừng
ly trà sữa đó của anh Đại Lâm là dùng để tiếp năng lượng cho cậu.
Xưa nay chưa từng tiêu hao nhiều năng lượng như vậy nên không biết, bây giờ Diêm Hàn mới chú ý chi tiết này.
Lâm Kiến Lộc không ăn vặt, đặc điểm duy nhất chính là thỉnh thoảng sẽ gọi
trà sữa, hở chút là lại mời bọn họ mỗi người một ly... Thì ra là để bổ
sung năng lượng.
Nhưng Diêm Hàn vẫn còn một nghi vẫn "Nhưng tôi
thấy lượng cơm thường ngày của cậu cũng bình thường mà... Là lượng cơm
của con trai dậy thì bình thường ấy, sau đó cũng không thấy cậu ăn vặt
gì, vậy lúc không uống trà sữa cậu bổ sung năng lương bằng cách nào?"
"Thật ra vẫn ổn, hầu như không có bao nhiêu vấn đề cần tôi động não tự hỏi." Lâm Kiến Lộc thành thành thật thật mà đáp.
"..."
"Lần ngất xỉu gần nhất là do dùng một ngày để suy đoán định luật Kepler."
(Edit: Các định luật về chuyển động thiên thể của Johannes Kepler.)
"??"
"Định luật Kepler là..."
Được rồi, dịch lại thì nghĩa là với chỉ số thông minh của anh Đại Lâm thì không cần động não quá nhiều.
Lúc này đồ ăn bọn họ gọi đã bưng lên, trùng hợp Lâm Kiến Lộc cũng chưa ăn cơm tối, hai người liền ăn ở đây luôn.
Vừa ăn vừa nói chuyện, Diêm Hàn tự nhiên nói với hắn kỹ năng mình mới có được.
Anh Đại Lâm không chỉ là người duy nhất biết cậu có hệ thống, mà hơn nữa,
hắn có thể lý giải được kỹ năng tập trung chuyên sâu này là như thế nào.
Không sai, về kỹ năng tập trung chuyên sâu kia Lâm Kiến Lộc cũng có thể đạt
được hiệu quả tương tự, thế nhưng hắn làm bằng cách quản lí đại não của
mình, thao túng nó tập trung vào một điểm... Nói cách khác hắn có thể tự do khống chế đại não của mình, lựa chọn suy nghĩ cái gì, không suy nghĩ cái gì.
—— Não của Lâm Kiến Lộc như một chiếc máy tính đa chức năng, hắn có thể tự do thao tác.
Trừ cái này ra nó còn khác người thường ở chỗ trữ lượng lớn, tốc độ vận
hành bình thường đã rất nhanh, giới hạn còn rất cao, ngày nào cũng có
thể hoạt động tư duy năng suất cao, chẳng qua những lúc không tất yếu sẽ không tiêu hao quá nhiều năng lượng.
Vừa so sánh, Diêm Hàn lại cảm thấy kỹ năng tập trung chuyên sâu này của mình thật là trâu bò.
Tuy hệ thống không thể trực tiếp cho cậu chỉ số thông minh siêu cao, nhưng
ít nhất có thể giúp cậu bắt chước trạng thái tư duy của người có chỉ số
thông minh cao.
Đương nhiên có kỹ năng là một chuyện, dùng hay không lại là một chuyện khác.
Sau khi có kỹ năng mới, vì muốn thăng cấp nhanh chóng, Diêm Hàn quyết định
mỗi lần thời gian làm nguội kết thúc sẽ lập tức tiến vào trạng thái tập
trung chuyên sâu.
Trùng hợp khoảng thời gian kia là giờ tự học buổi tối, sẽ không ai quấy rầy cậu, cậu cũng có thể nâng cao hiệu suất học tập.
Vấn đề duy nhất chính là mỗi lần kết thúc trạng thái, Diêm Hàn lại phải trải qua cảm giác buồn ngủ đói bụng.
Buồn ngủ còn được, không có mãnh liệt như lần đầu tiên cậu dùng, chỉ hơi mệt mỏi một chút.
Nhưng thời gian sử dụng kỹ năng càng dài, không chỉ rèn luyện trí nhớ cùng
sức lực, mà đại não cũng càng phát triển, cảm giác buồn ngủ cũng nhạt đi hẳn.
Thậm chí ban ngày cậu còn có tinh thần hơn trước rất nhiều, như thể sức lực càng lúc càng nhiều hơn, tinh thần cũng càng lúc càng
tràn trề.
Nhưng mà vấn đề đói bụng vẫn không hề tiêu giảm, cũng vĩnh viễn không giảm.
Dù sao cũng không muốn lãng phí thời gian làm nguội, mỗi lần vào trạng
thái cậu đều phải tranh thủ thời gian ứng phó việc học, mà hiệu suất
càng cao càng tiêu hao trí nhớ, sau đó lại càng đói.
Mặc dù sau
khi ra khỏi trạng thái là bổ sung năng lượng ngay, nhưng vẫn cần có thời gian tiêu hóa, không cần biết như thế nào, cảm giác đói bụng này là
không thể tránh, trừ khi mỗi ngày cậu ăn nửa kí cơm, nhưng đó là không
thể nào, cậu còn phải chú ý hình tượng của mình nữa.
Vì thế người vốn đã gầy, lại không thể nào ăn no lại càng gầy nhanh hơn... Không nói quá, một đoạn thời gian thật dài sau đó, mỗi lần nhớ đến cảm giác đói
bụng ấy là Diêm Hàn lại run rẩy toàn thân.
Có đôi khi nghĩ lại cũng uất ức, thời đại 4.0 rồi mà cậu vẫn phải chịu đói... Nào có cái lý đấy.
Thế nhưng có một người bạn cùng bạn tốt cùng là chuyện hạnh phúc đời người, từ hôm đó cứ sau giờ cơm tối, Lâm Kiến Lộc sẽ chuẩn bị vài món gì đó
cho cậu.
Đa số là trà sữa, bởi vì lúc cậu rời khỏi trạng thái
thường là chưa tan học, mà không cần biết là học cái gì, vào lớp không
được mang đồ ăn.
Nhưng uống thì không thành vấn đề.
Mà đã muốn bổ sung đường ngay lập tức, chỉ có thể uống, trà sữa cũng là một sự lựa chọn hay.
Ngoài trà sữa ra, đôi khi anh Đại Lâm cũng sẽ mua cho cậu chút kẹo hay sô cô
la, động tác tự nhiên mà để trước mặt cậu, không thì trực tiếp nhét vào
ngăn bàn cậu, Diêm Hàn cũng vui vẻ nhận lấy.
... Có qua có lại, vì để báo đáp ân tình của anh Đại Lâm, cuối tuần cậu đều sẽ dành thời gian mời hắn ăn cơm.
Cuối tuần Lâm Kiến Lộc không ở trường, cho nên đều là Diêm Hàn đứng trước cổng trường đợi hắn.
Thói quen này hình thành từ hôm nghỉ lễ 5-1, còn sau đó vì sao lại như thế
thì Diêm Hàn cũng không nói rõ, tóm lại là lúc cậu phản ứng lại, hình
như cậu đã hẹn riêng với anh Đại Lâm mấy cái cuối tuần liên tục rồi.
Cụ thể thì nói sau, tạm thời không đề cập tới.
Lại nói anh Đại Lâm mỗi buổi tối sẽ mua cho anh Nhan trà sữa, cho sô cô la, vốn đã làm cho bọn Ôn Giác Vinh giật hết cả mình.
Càng thêm giật mình chính là... Không, phải nói càng thêm khiếp sợ chính là
không cần biết anh Đại Lâm đưa cái gì bọn họ đều không dám nhận, thế mà
anh Nhan không ăn dầu muối lại nhận tất??
Hơn nữa cũng không biết bắt đầu từ bao giờ... Hình như là sau khi nghỉ lễ 5-1, anh Nhan của bọn họ không chỉ uống trà sữa ngọt liệm, mà sô cô la anh Đại Lâm đưa cũng
sẽ mở ngay rồi ném vào trong miệng...
Sao có cảm giác như thể xung quanh toàn bong bóng màu hồng thế nhỉ?!
Hai người bọn họ làm sao đấy?!
"Chẳng lẽ hai người bọn họ lén hẹn hò à?" Nhìn anh Nhan với anh Lâm "thân mật
khắng khít" thảo luận đề Vật Lý bên kia, đám Ôn Giác Vinh cùng Phương Vũ Phỉ khoanh tay, nghiêng đầu thảo luận.
"Không giống lắm... Tôi
thấy ánh mắt anh Nhan nhìn anh Lâm không khác hồi trước, nhưng biểu tình anh Lâm thay đổi hơi nhiều... Nhưng hai người bọn họ chỉ biết giải đề
với nhau thôi..."
"Cậu không hiểu à, học bá đều hẹn hò như vậy
đó. Nếu không sao lại như bây giờ, anh Nhan ngày nào cũng vội học, nhưng chưa từng bơ chúng ta, nói chi là hẹn hò với anh Lâm."
"...
Nhưng mình vẫn cứ thấy sao sao ấy, hẹn hò không ôm ấp hôn hít thì cũng
phải nắm tay nắm chân chứ? Mình thấy hình như hai người họ chưa làm vậy
bao giờ thì phải?"
Không chỉ trong lớp không ngừng suy đoán, mà
một số người ngưỡng mộ Diêm Hàn với Lâm Kiến Lộc ở lớp khác cũng đứng
ngồi không yên, có vài người còn nói bóng nói gió trên diễn đàn nặc danh hy vọng có nhân sĩ hiểu biết nào đó trả lời chuyện này, có người phát
động đủ kiểu quan hệ tìm người lớp mười bốn, hỏi "Giáo hoa với học bá
lớp các cậu có chuyện gì phải không?"
Mà làm đóa hoa giao tiếp
của lầu ba, dạo này Ôn Giác Vinh đi đâu cũng bị chặn, bị kéo vào phòng
tối hỏi thăm tình hình hai người kia, làm cậu ta oan ức vô cùng, nếu
không phải mót tiểu chịu không nổi cũng chẳng dám chạy ra ngoài!
Nhưng đến WC cũng không ai cứu được cậu ta, đôi khi còn bị chộp lại hỏi thăm tình huống, đến đi WC cũng không đi được!
Cuối cùng đóa hoa giao tiếp tốt tính ngoan hiền từ trước đến nay bị ép đếp cuồng hóa, biến thành đóa hoa hở chút là nổi đóa.
Cứ có người đến hỏi thăm là cậu ta lại dùng không biết, không rõ để tống
cổ đi, nếu có người nhây nhớt thì lại bảo "Có gì thì đi tìm người thật
để hỏi", để bọn họ đi mà tìm chính chủ.
Diêm Hàn không biết vì
một chiếc trà sữa cùng sô cô la mà xảy ra một trận gió tanh mưa máu,
càng không biết Ôn Giác Vinh sắp bị làm cho lên máu khùng, Diêm Hàn chỉ
thỉnh thoảng phát hiện cậu ta hơi táo bạo, nhưng nghĩ dạo này thời tiết
khô nóng, người ta khó ở cũng có lý do.
... Không thì là dượng cả tới. (Edit: Con gái gọi bà dì tới thì chắc con trai là dượng cả tới =)))
Không phải không có quần chúng không hỏi được Ôn Giác Vinh phải chạy đến hỏi
cậu, nhưng hồi trước hay bị hỏi chuyện này, Diêm Hàn còn biết cậu với
Lâm Kiến Lộc có cả trang CP riêng trên diễn đàn, bị hỏi như thế cậu chỉ
xem là người ta chọc cậu với anh Đại Lâm, chưa từng để bụng.
Thậm chí đôi khi vui vui còn bắt chước bọn Ôn Giác Vinh đùa giỡn, cho nên
gần đây thái độ trả lời câu hỏi của cậu muốn thiếu đứng đắn bao nhiêu
thì thiếu bấy nhiêu, thái độ mơ màng đến mức bạn học thân quen với cậu
cũng không hiểu đông tây nam bắc gì.
—— Đừng nhìn anh Nhan nhà
bọn họ học tập chơi bóng rất đáng tin, nhưng lúc nói chuyện lại toàn nói gì đâu, trên miệng không có cửa, tin cậu mới là chuyện lạ!
Vấn đề thế này phải hỏi anh Đại Lâm thì mới đáng tin.
Nhưng Ôn Giác Vinh là thành viên kỳ cựu của Nhan bang, cậu ta đi theo Diêm
Hàn quậy trời lật đất, biết anh Nhan tính tình khó chịu, nhưng bạn bè
không quậy quá cậu sẽ không giận, cho nên chưa bao giờ sợ cậu.
Nhưng trước anh Đại Lâm học sinh gương mẫu, không đánh mắng cũng không đánh
người, Ôn Giác Vinh lại không dám nhây nhớt hay nói giỡn với hắn.
Cậu ta cũng không biết phải nói thế nào, dù sao bình thường anh Đại Lâm đối xử với bọn họ rất tốt, thái độ cũng bình dị gần gũi, không có hung dữ
như anh Nhan.
Nhưng cậu ta vẫn không dám hỏi!
Theo bản năng mà cảm thấy anh Lâm không phải người sẽ tám chuyện này chuyện kia với bọn họ!
Thế nhưng bị ép quá cũng hết cách, mà cậu ta cũng tò mò thật, một lần trên
đường đi đến nhà vệ sinh, thấy người bên cạnh nhắc đến đề tài này, Ôn
Giác Vinh cũng căng da đầu hỏi Lâm Kiến Lộc.
Thật ra Lâm Kiến Lộc trả lời rất đứng đắn, lúc ấy hắn bước chân dài thẳng tắp tới, bị hỏi
vấn đề này chỉ hơi hơi rũ mắt, âm thanh bình tĩnh mà nói "Không thể
nào."
Ôn Giác Vinh vô cùng đau đớn "... Vậy chỉ là hiểu lầm thôi hở?"
Bình thường nói giỡn cũng được, nhưng nếu thật sự không phải như vậy Ôn Giác Vinh cũng sẽ không ngang ngược ship CP.
Tuy rằng là fan CP đấy, hy vọng anh Nhan có thể hẹn hò với anh Lâm, nhưng
không phải thì không phải thôi, đau lòng là một chuyện, giúp làm sáng tỏ lại là chuyện khác.
Sau đó có người tới hỏi cậu ta quan hệ của hai người, cậu ta cũng trả lời y chang Lâm Kiến Lộc "Không thể nào."
Mà cũng vì câu trả lời này, một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, từ ngày hôm đó
mỗi sớm Diêm Hàn đến lớp, sẽ thấy trên bàn Lâm Kiến Lộc có một lá thư
tinh xảo màu hồng phấn.
Nửa ngày say đó, cậu tập thể dục xong về lớp, lại phát hiện trên bàn mình cũng có một lá thư.
......
Từ đó số thư tình hai người nhận được càng ngày càng nhiều, chuyện viết
thư đã không còn thịnh hành như xưa nữa, dù là thư tình trong trường
cũng đã biến mất không thấy đâu.
Nhưng thật ra mấy năm nay không hiểu sao lại hot lên, chắc là dạo này người trẻ tuổi dũng cảm biểu đạt tình yêu quá nhỉ?
Tóm lại Diêm Hàn cầm mấy lá thư tình, mặt ngu người nhìn Lâm Kiến Lộc một cái, sau đó phụt cười một tiếng.
Lúc đó là giờ nghỉ trưa sau bữa cơm, ánh nắng còn chưa tắt, từ bên ngoài
cửa sổ hắt lên mặt cậu, Diêm Hàn cười đến tràn trề thanh xuân.
Cuối cùng biết bên ngoài đã phong ba bão táp ra sao, Ôn Giác Vinh càng lúc
càng điên như thế nào, Diêm Hàn hơi cạn lời, lúc trước cậu còn chưa ý
thức được "scandal" của mình với Lâm Kiến Lộc có thể giúp cậu tránh
thoát... nhiều chàng trai theo đuổi như vậy!
Mẹ nó thế giờ trước
sao không có chuyện tốt như thế này nhỉ, từ khi nhận thức xu hướng tính
dục của bản thân cho đến khi hai mươi mấy tuổi đầu, chưa từng có thằng
con trai nào thổ lộ với cậu, bây giờ thư tình lại bay đầy trời!
Chẳng lẽ ông trời muốn cho cậu trải nghiệm cảm giác này?
Nhưng đm là giả hết mà!
Diêm Hàn cười xong lại có chút bất đắc dĩ, không phải lần đầu tiên cảm thấy
bi ai cho việc mình không thể không giả gái, còn không thể để lộ giới
tính thật, nhưng lần này lại bi ai vô cùng, cậu nhỏ giọng nói với Lâm
Kiến Lộc "Cậu cảm thấy nếu bọn họ biết tôi là con trai sẽ nghĩ như thế
nào?"
Lâm Kiến Lộc thận trọng tự hỏi xong rồi đáp "Không biết, nhưng chắc không tốt lắm đâu."
"Đúng thật." Diêm Hàn không kiên nhẫn gãi gãi đầu, không rõ vì sao cậu đã nói mình thích một người ngoài trường, thích lắm lắm luôn, hận không thể
trời sập núi lở sông cạn đá mòn cũng muốn thích, sao mấy người này vẫn
viết thư tình cho cậu?
Như vậy mà còn không phòng được... Cậu cũng chẳng biết phải làm sao.
Đây là lần đầu tiên đại ca nhận được thư tình, cũng là lần đầu tiên nhận
được nhiều như vậy, không biết phải xử lý làm sao, chỉ có thể nhìn anh
Đại Lâm nhận thư tình nhiều gấp đôi cậu, tìm kiếm sự trợ giúp.
Thế nhưng trước đó, Diêm Hàn đụng vả vai anh Đại Lâm cái nhẹ, làm mặt quỷ
với hắn "Nói thật đi cậu đọc mớ thư tình đó chưa? Trong đó có cô gái cậu thích không?"
Lâm Kiến Lộc cứng đờ xoay đầu lại, bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, lại đạm mạc trả lời "Không có."
"..."
Không biết ý hắn là không có xem hay là không có cô gái hắn thích, không
giống với loại nhà quê chưa hiểu sự đời như cậu, nghĩ anh Đại Lâm hẳn là nhận thư tình mà, biểu hiện bình thường như vậy cũng là lẽ thường tình.
Nhưng Lâm Kiến Lộc thích người thế nào nhỉ... Trước kia cậu chưa từng chú ý, bây giờ nghĩ lại hình như là không biết thật.
Nghĩ như vậy, cậu cũng thuận miệng hỏi luôn "Thế anh Đại Lâm thích con gái như thế nào?"
"..."
Vấn đề này hiển nhiên Lâm Kiến Lộc chưa từng suy xét, hắn chết lặng nhìn
Diêm Hàn một cái, đôi mắt thâm trầm được ánh mặt trời hắt sáng, bling
bling, rất hấp dẫn người ta.
Diêm Hàn cười rất là không tim không phổi, hoàn toàn chỉ đùa với anh Lâm của cậu một chút.
Cậu cảm thấy con người trừ tình yêu ra thì còn nhiều thứ lắm, người trẻ
tuổi nào có đa tình đa ái như vậy, có thời gian không bằng học bài.
Thứ thích này chưa từng nằm trong phạm vi tự hỏi của anh Diêm, cậu nói thế
cũng chỉ vì giỡn với Lâm Kiến Lộc một chút, xong rồi lại quên chuyện này đi ngay.
Số thư tình đó cậu hoàn toàn không đọc, chỉ đem về ký
túc xá âm thầm xử lý, rồi sau đó nên làm gì thì làm, cậu còn bận nhiều
chuyện lắm.
Một lòng một dạ đắm chìm vào học tập, cuối cùng Diêm
Hàn cũng nhịn qua được kiểm tra giữa kỳ, nghênh đoán trận bán kết trận
đấu của các học bá.
Thành tích kiểm tra của cậu cũng không tồi, miễn cưỡng duy trì được thứ tự kiểm tra vào lớp mười bốn lúc trước.
Mà người từng là hạng bét của lớp mười bốn —— Lâm Kiến Lộc cũng không
ngoài dự đoán của chúng bạn học, quả nhiên nhảy lên hạng nhất cả lớp,
hơn nữa còn ném người hạng hai ra xa tít tắp mù khơi.
—— Sáu môn cộng lại không mất quá 30 điểm, là chuyện con người làm được à?
Đáng tiết kiểm tra giữa kỳ chỉ xếp hạng trong lớp, không lập bảng xếp hạng
toàn khối, nếu không anh Đại Lâm lại là hạng nhất toàn trường cũng không chừng.
—— Theo thông tin đến từ lầu bốn, đợt kiểm tra giữa kỳ
lần này tổng thành tích của hạng nhất lớp chín cũng bị trừ gần 50 điểm,
những lớp khác thì khỏi phải nói, theo cách nói của Ôn Giác Vinh thì là
đánh không lại.
Tuy rằng Lâm Kiến Lộc nhảy lên thành hạng nhất
của lớp, Ôn Giác Vinh thuận lý thành chương mà xếp hạng nhất từ dưới đếm lên... Nhưng cậu ta vẫn cảm thấy kiêu ngạo thay anh Đại Lâm từ tận đáy
lòng.
Dù sao lúc trước anh Lâm chuyển sang tự nhiên, trên diễn
đàn nặc danh nói đủ kiểu, nói Lâm Kiến Lộc tự kiêu tự đại tìm đường chết cũng có cả khối người.
Trên thế giới này có nhiều người luôn nghĩ chuyện mình làm không được thì người khác cũng làm không được.
Loại này còn chưa phải phiền nhất, phiền nhất chính là không tin thì thôi,
còn muốn gióng trống khua chiêng mắng chửi người ta trên diễn đàn, mấy
người đó cứ gặp người nói thay cho Lâm Kiến Lộc là lao lên mắng, như chó điên mà nói người ta là thủy quân, là chó liếm.
Mà thành tích
sáu môn của anh Đại Lâm truyền ra không khác gì tát thẳng vào mặt bọn
chúng, tuy rằng bọn Ôn Giác Vinh cũng không bất ngờ mấy, nhưng vẫn thấy
rất sướng!
Học sinh chuyển từ xã hội sang tự nhiên rồi thi đậu đại học giỏi không phải chưa có, thậm chí còn có rất nhiều.
Nhưng trường hợp như Lâm Kiến Lộc chỉ dùng một tháng đã có thể lấy thành tích cực tốt, nháy mắt hạ gục mọi người thì là lần đầu tiên.
Đợt kiểm tra giữa kỳ vốn rất bình thường lại vì chuyện này mà thành hắc mã, mang một đợt lưu lượng trên diễn đàn, trang riêng của Lâm Kiến Lộc lại trở
thành trang hot nhất.
Mà sau khi thành tích kiểm tra của hắn được đưa ra ánh sáng, thư tình anh Đại Lâm nhận được lại càng nhiều, thậm
chí còn có vài cái ngoài trường đưa vào, nghe đồn không biết vì sao cao
trung Lộc Trạch lại rộ lên trò tặng thư tình chon nam thần, trong khoảng thời gian này thư tình trên bàn Lâm Kiến Lộc nhiều như tuyết rơi, phải
nói là rất đồ sộ.
Thế nhưng có vài lá thư chỉ là thể loại đơn
thuần, phần lớn là biểu đạt chút ngưỡng mộ với nam thần, cũng không phải thích thật, cho nên sau này cứ nhìn thấy có người đem thư tình đến lớp
mười bốn, mọi người cũng tập mãi thành quen, không hết hồn như vậy nữa.
Mà top 2 trên diễn đàn nặc danh chính là trận đấu của các học bá phát trực tiếp trên web cộng đồng giữa tháng 5 này, cùng với nhân vật chính.
Bởi vì do Diêm Hàn nên có một đoạn thời gian giới học sinh rầm rộ vụ đăng
ký làm streamer học tập, mà đoạn thời gian này hãy còn chưa qua đi, cho
nên trên diễn đàn có rất nhiều người chú ý trận bán kết này.
Ngoại trừ muốn xem biểu hiện của Diêm Hàn, còn lại đa số là đến vì nhan sắc của streamer.
—— Streamer ngày thường tuyệt đối không lộ mặt, chỉ lộ trên cuộc thi này
thôi, bởi vì tránh hành vi gian lận, tuân theo mục tiêu tối cao của
chương trình nên mới mở camera, quay cận mặt, vậy nên có rất nhiều người chờ ngày này từ lâu!
Đương nhiên còn có một số là anti-fan của
Diêm Hàn, anti qua đường với anti sự nghiệp cũng đang chờ ngày này...
Chủ yếu là chờ cậu xấu mặt.
Những người này có đủ kiểu lí do, vì
nghe fan với nhóm người qua đường thổi phồng nhan sắc với độ chăm chỉ
của Diêm Hàn nên càng chán ghét cậu, càng cố gắng hết sức mà bịa đặt đủ
điều, muốn bôi đen cậu.
Mà vì để bôi đen cậu, những người này còn tung thông tin của Diêm Hàn ngoài đời —— Tuy rằng độ tồn tại của nguyên chủ rất thấp, sau khi Diêm Hàn tới chỉ biết học tập lại càng điệu thấp
hơn, thật ra cũng không có gì hay để chụp, nhưng các antifan không cam
lòng, thậm chí có lần lẻn vào diễn đàn nặc danh, bắt đầu tìm kiếm dấu
vết để lại âm mưu công kích cậu.
Tỷ như rất nhiều người biết cậu vốn học lớp mười bảy, học hành không tốt lắm.
Vì thế điểm đen tới rồi —— 'Đội sổ còn đòi tham gia chung kết thi đấu học bá á? Bộ tưởng may mắn là vào được chắc!'
Thú vị nhất chính là bọn họ nhảy nhót khắp nơi bôi đẹn cậu, nói lần này đấu bán kết chắc chắn sẽ rớt, lại chưa từng xem livestream của cậu, thậm
chí cũng không biết trong khoảng thời gian này cậu vẫn luôn cẩn trọng
giải đề.
Mà lúc mọi người nhón chân mong chờ, tranh thủ trước
ngày trận đấu của các học bá bắt đầu, Diêm Hàn cũng thuận lợi mà giải
xong kho đề lần thứ ba, hoàn thành ba lần giải.
Giải đề xong lần thứ nhất trong lòng đại ca không còn chút vướng mắc nào, giải đề xong lần thứ hai cậu đã nhớ khoảng 70%.
Mà giải xong lần thứ ba, Diêm Hàn cảm thấy chỉ cần lúc thi đấu cậu không
hồi hộp đến mất trí nhớ đột ngột, thì hẳn không có câu nào cậu không trả lời được.
Thứ may mắn kia cũng khó nắm bắt lắm, Diêm Hàn không dám trông cậy việc rút trùng đề mình biết.
Cho nên cận trực tiếp khiến cho xác suất đề mình biết ấy trở nên rộng hơn,
thậm chí phải xấp xỉ trăm phần trăm, trực tiếp bỏ qua nhân tố may mắn,
phải làm cho được mỹ mãn vẹn toàn.