6 giờ 40 phút sáng Lâm Kiến Lộc mở to mắt, đánh thức Diêm Hàn bên cạnh,
hai người sửa soạng một chút, tranh thủ không ai chú ý một trước một sau về ký túc xá.
Chuyện bọn họ lẻn ra ngoài cũng không bị các bạn
học khác phát hiện, trên thực tế bởi vì thời gian hoạt động buổi tối
không quản chặt lắm, có kha khá học sinh không về ký túc xá ngủ.
Vất vả lắm mới được tham gia hoạt động tập thể, nhiều người không muốn lãng phí thời gian quý báu này, cho dù thức nói chuyện suốt đêm cũng không
muốn về ký túc xá ngủ.
Dù sao ban ngày không có tinh thần, ủ rũ
hay không không quan trọng, cũng đâu cần mang não theo để học tập, ở đây huấn luyện có biểu hiện tốt cấp mấy, về trường thành tích vẫn cứ thế mà thôi.
Cho nên sáng nay không ít người ngáp liên miên, nội dung
buổi sáng chính là diễn tập kỹ năng sinh tồn dã ngoại tối hôm qua, cần
luyện thu gom củi, nhóm lửa cùng tìm nguồn nước sạch.
Hơn phân
nửa học sinh không có hứng thú, có một số thì cảm thấy chơi vui, đi theo sau lưng huấn luyện viên chạy lung tung, đương nhiên cũng có một số ít
bạn học, ví dụ như Diêm Hàn chẳng hạn, làm còn muốn xuất sắc hơn cả huấn luyện viên.
Tối hôm qua anh Diêm được nghỉ ngơi, bây giờ không mệt chút nào.
Nhưng thật ra lúc chạy đông chạy tây bận việc với mọi người, cậu vẫn nhịn không được tìm Lâm Kiến Lộc nhìn một chút.
Biểu hiện của Lâm Kiến Lộc cũng rất nghiêm túc, huấn luyện viên nói cái gì
là làm cái đó, khuôn mặt anh tuấn của hắn vẫn lạnh tanh, không thể nhìn
ra cảm xúc khác lạ gì.
Chỉ là thỉnh thoàng, trong một vài lúc lơ đãng, Diêm Hàn cảm thấy trông hắn có chút mỏi mệt.
Thật ra thần sắc mỏi mệt này của Lâm Kiến Lộc cậu đã phát hiện không chỉ ngày một ngày hai.
Đối phương có cách riêng khiến đại não của mình nghỉ ngơi, nhưng chung quy
cũng không có kỹ năng như cậu, nếu cẩn thận quan sát, không có phát hiện khoảng thời gian này có đôi khi phản ứng giơ tay nhấc chân của hắn chậm đi mấy nhịp.
Phản ứng "chậm" này trên người Lâm Kiến Lộc cũng
không mấy rõ ràng. Hắn làm việc luôn rất cẩn trọng, chuyện gì cũng phải
nghĩ kỹ rồi mới làm, làm người khác cảm thấy đây không phải chậm, mà là
trầm ổn.
Nhưng ở chung lâu ngày với Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn vẫn có thể phát hiện một chút khác lạ, lại kết hợp với vẻ mặt thỉnh thoảng lộ
ra mệt mỏi của anh Đại Lâm...
Cái này làm cho Diêm Hàn càng tò mò, buổi tối anh Đại Lâm không ngủ, đi ra ngoài làm gì vậy nhỉ?!
Không cần biết làm gì, nhưng khẳng định không phải ngây người trong nhà vệ sinh cả đêm.
Lâm Kiến Lộc có kỹ năng dịch chuyển tức thời, có thể nháy mắt rời đi rất
xa, hắn đi ra ngoài làm cái gì quả thật Diêm Hàn không đoán được.
Nhưng nếu đã phát hiện, đại ca không thể không để tâm.
Không phải cậu không muốn hỏi, nhưng nếu Lâm Kiến Lộc không nói cho cậu biết, vậy hẳn phải có chỗ nào không thể nói, lúc hắn muốn nói cho mình đương
nhiên sẽ không cần phải hỏi...
Trước nay kinh nghiệm yêu đương
bằng không, lần đầu tiên Diêm Hàn đối mặt với tình huống khó giải quyết
này, cậu vò đầu bứt tai rối rắm cả ngày, cuối cùng vẫn quyết định chờ
buổi tối hôm nay quan sát một chút rồi lại nói tiếp.
Tối đó hai người vẫn ở trên xe, trước khi đi ngủ anh Đại Lâm cũng như thường lệ chúc cậu ngủ ngon.
Diêm Hàn lên tiếng, cũng nói ngủ ngon, nhưng không có ngủ, cậu cứ lẳng lặng
nằm đó, nghe tiếng hít thở càng lúc càng nhạt của Lâm Kiến Lộc, nhắm mắt chợp mắt.
Rồi sau đó không biết qua bao lâu, chờ bên người
truyền đến động tĩnh cậu vẫn nhắm mắt giả bộ ngủ, chỉ cẩn thận nghe thấy Lâm Kiến Lộc xuống đất, tay chân nhẹ nhàng đi về phía nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh bị người nhẹ nhàng khép lại, hắn rất cẩn thận, ngoài một ít âm thanh nho nhỏ thì không còn gì khác.
Lại một lát sau, Diêm Hàn đột nhiên trợn mắt nhảy xuống giường, một tay kéo cửa nhà vệ sinh ra, bên trong không khóa lại, trống trơn.
Bên trong đâu có ai! Chỉ có một bộ đồ ngủ bị thay ra, dự báo Lâm Kiến Lộc hẳn mới thay đồ ở đây, sau đó đi ra ngoài.
Diêm Hàn chưa từ bỏ ý định xuống xe tìm một vòng, kiểm tra xung quanh, hắn đã không còn ở đây nữa.
Cầm điện thoại lên xem giờ, 12 giờ 40 phút tối, cách thời gian bọn họ chúc ngủ ngon chưa đến hai tiếng.
Chỉ ngủ một chốc như vậy... Rốt cuộc Lâm Kiến Lộc chạy đi làm gì?
Lúc sau Diêm Hàn có chút mất ngủ.
Chính xác ra là cậu biết mình nên ngủ, không cần nghĩ quá nhiều, nhưng đại
não từ chối ngủ, chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại suy đoán cùng tự
hỏi, nghĩ xem rốt cuộc Lâm Kiến Lộc đang làm cái gì?
Càng nghĩ tâm càng lạnh.
Chuyện gì quan trọng đến mức hắn nửa đêm không ngủ phải chạy ra ngoài, ở bên
ngoài ngốc hẳn một đêm, thẳng đến hừng đông mới trở về?
Lại còn lén lút rời đi, không nói cho cậu một tiếng...
Người bên cạnh mình lừa mình, mùi vị này cũng không tốt đẹp gì, người này lại còn là người bên gối.
Diêm Hàn lăn qua lộn lại suy nghĩ một đêm, nhưng bản thân cậu lại không phải kiểu người cho phép loại nghi kỵ này ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, cho nên bốn giờ sáng cậu ép mình ngủ một chốc, sáu giờ đúng lúc tỉnh
lại, lúc này bên cạnh cậu vẫn trống không, Lâm Kiến Lộc thế mà còn chưa
về.
... Còn về trễ hơn hôm qua!
... Đúng là không thể nhịn được nữa, lại lấy điện thoại ra xem giờ, Diêm Hàn suýt thì phải gọi
điện thoại cho đối phương, ngay lúc này, cửa nhà vệ sinh bị mở ra, Lâm
Kiến Lộc bước ra.
Cũng chính nháy mắt đó, Diêm Hàn cũng không
biết mình nghĩ cái gì, cậu lén lút giấu điện thoại ở dưới thân mình,
nhắm mắt lại, làm bộ mình chưa tỉnh.
Lúc này Lâm Kiến Lộc đã đổi
lại bộ đồ ngủ kia, lần nữa bò lên giường, giống như ngày hôm qua nắm lấy bàn tay cậu, ngay sau đó ngủ mất.
Diêm Hàn qua hồi lâu mới mở to mắt ra.
Giờ phút này trong đầu cậu chỉ còn hình ảnh ban nãy Lâm Kiến Lộc ra khỏi
nhà vệ sinh, biểu tình trên mặt hắn cậu chưa nhìn thấy bao giờ.
—— Anh Đại Lâm ngáp một cái.
Là người đều sẽ ngáp, ví dụ như mỗi lần học tiết Hóa Học hay Vật Lý, dù là học sinh lớp mười cũng có phân nửa nhịn không được ngáp ngắn ngáp dài.
Nhưng trước nay Lâm Kiến Lộc không có.
Ngoại trừ tự mát xa não cho mình, hắn luôn có thể quản lý mọi chuyện đến gọn
gàng ngăn nắp, bao gồm cả việc làm việc nghỉ ngơi của cơ thể.
Hắn cũng sẽ mệt mỏi, cũng cần phải ngủ, nhưng ít ra... Ít nhất ở chung với
nhau bao lâu, lần đầu tiên Diêm Hàn nhìn thấy hắn ngáp.
Cũng
chính trong cái tích tắc ấy, lửa giận vì người yêu vô cớ ra ngoài lắc lư nửa đêm không biết thế nào lại bị chìm xuống, không chỉ không bùng
phát, cậu thậm chí còn không đành lòng đối mặt chất vấn Lâm Kiến Lộc.
Nếu không phải có chuyện gì đó quan trọng, Lâm Kiến Lộc cũng sẽ không làm như vậy.
Ai không muốn ngủ cho thoải mái chứ.
Còn vì sao hắn không muốn nói với mình, muốn hành động riêng...
Hôm nay Diêm Hàn có chút thấp thỏm, nói không ngại là không thể nào, nhưng nếu nói muốn đi hỏi... Nói thật, đại ca có hơi sợ.
Bởi vì không dám tưởng tượng Lâm Kiến Lộc đang làm gì, không nghĩ được mình đi hỏi hắn sẽ giải thích như thế nào, cũng không biết cách giải thích
đó mình có thể tiếp nhận được hay không...
Đột nhiên trong nháy mắt, Diêm Hàn cảm thấy mình vẫn dốt đặc cán mai chuyện yêu đương như cũ.
Cậu thậm chí còn có chút bàng hoàng, không biết mình có thật sự hiểu Lâm Kiến Lộc hay không.
Giữa rối rắm bàng hoàng như bị chém thành hai nửa, Diêm Hàn không thèm lo cả chuyện Trại Đông, nhịn không được đánh giá Lâm Kiến Lộc, trông còn dễ
thất thần hơn đối phương.
Sau đó cứ như vậy, cậu mơ màng hồ đồ bị xếp cho một việc —— Buổi tối cuối cùng của Trại Đông, cũng chính là đêm nay có một đêm văn nghệ, ngoài huấn luyện viên sẽ biểu diễn cho bọn họ
xem, còn lại mỗi lớp đều phải có một tiết mục.
Cái tiết mục này
thông báo quá đột ngột, không có lớp nào chuẩn bị trước cả, thế nhưng
may mắn đâu cũng có một hai người đa tài đa nghệ, mà tập thể lớp mười
thì nghĩ ngay đến giáo hoa.
—— Biểu diễn văn nghệ gì đó, chỉ cần để giáo hoa nhảy solo là được rồi, bảo đảm đầy đủ kỹ năng, làm mọi người hú hồn!
Nhưng Diêm Hàn không biết tâm tư của mọi người, lúc lớp trưởng mưu đồ chạy
tới nói chuyện này cho cậu Diêm Hàn hãy còn đang suy nghĩ hình như hôm
nay Lâm Kiến Lộc trầm mặc hơn hôm qua, trông cũng mệt hơn, rất hiển
nhiên lúc trước anh Đại Lâm không có thiếu ngủ đến như vậy, chỉ có hai
đêm nay mới biến mất nửa đêm.
Điểm này làm Diêm Hàn bị đả kích
cực kỳ, thế cho nên lúc lớp trưởng rầm rì xin cậu lên biểu diễn cậu hoàn toàn không nghe đối phương nói cái gì, hừ ha mà đáp ứng luôn, chờ đến
lúc cậu phản ứng lại đã nghe người khác thảo luận tiết mục cậu biểu diễn rồi.
Diêm Hàn "..."
Tiệc bắt đầu lúc tám giờ tối, theo
như sắp xếp thì ăn cơm trước 6 giờ, 7 giờ bắt đầu công tác chuẩn bị, yêu cầu tất cả các học sinh trừ người lên sân khấu phải thay đồng phục,
đúng 7 giờ rưỡi tập trung trong hội trường nhỏ.
Thừa dịp mọi người về ký túc xá thay đồng phục, Diêm Hàn bị Lâm Kiến Lộc kéo đi nói chuyện riêng.
Mùa đông 7 giờ tối trời đã đen, chỉ có đèn đường bốn góc sân là còn sáng, có thể thấy rõ dáng vẻ cùng biểu tình của anh Đại Lâm.
Dưới ánh đèn đường, thần sắc Lâm Kiến Lộc nhìn cậu hơi lộ ra lo lắng "Hôm nay cậu làm sao vậy? Cứ nhìn tôi mãi, còn hoảng hốt?"
"Hả?" Diêm Hàn tiếp tục hoảng hồn, cậu không ngờ điểm bất thường của mình đã bị Lâm Kiến Lộc chú ý.
Cậu vốn chưa nghĩ ra có nên đi hỏi Lâm Kiến Lộc hay không, thế nhưng nếu
đối phương đã nhận ra... Bình tĩnh lại, Diêm Hàn nắm chặt tay, lại gãi
gãi đầu, cuối cùng mới mở miệng hỏi hắn "À thì... Tối hôm qua cậu đi đâu vậy?"
Lâm Kiến Lộc nao nao, lông mi rũ xuống, ánh mắt dừng trên người cậu không nhìn ra cảm xúc gì.
Diêm Hàn tiếp tục vò đầu "À không, tôi không phải một hai muốn hỏi cậu..."
"Xin lỗi, không ngờ vẫn đánh thức cậu." Lúc này Lâm Kiến Lộc vẫn thân sĩ nho nhã.
"Không phải vấn đề đánh thức hay không." Diêm Hàn dứt khoát bất chấp nói "Còn tối hôm trước nữa, cậu cũng đi ra ngoài."
Lâm Kiến Lộc "Thì ra cậu biết rồi à."
"..."
Biết cái gì?
Diêm Hàn khô khan trợn mắt.
Bấy giờ Lâm Kiến Lộc đã duỗi tay chạm vào cậu, cầm bàn tay cậu, nắm chặt
trong lòng bàn tay hắn, lúc này mới thật cẩn thận mà nói "Tôi không cố ý gạt cậu, cậu đừng giận."
"Tôi không giận." Diêm Hàn dùng giọng bình tĩnh nói "Khi nào cậu muốn nói với tôi, thì hãy đến nói."
"Tôi chỉ muốn cho cậu một bất ngờ." Lâm Kiến Lộc nói, lại nâng tay nhìn đồng hồ "Vốn định đợi đến 0 giờ, chờ đến sinh nhật cậu rồi mới nói."
"Cái..."
"Nhưng nếu đã bị cậu phát hiện... Xin lỗi, tôi không nên giấu cậu."
"..."
"Còn thừa hơn 4 tiếng, bây giờ tặng quà cho cậu cũng được."
"Gì cơ?"
Thì ra Lâm Kiến Lộc lén lút mấy hôm nay, là tự chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu sao?
Rốt cuộc là món quá gì mà phải khiến Lâm Kiến Lộc không ngủ hai ngày để chuẩn bị?!
Diêm Hàn mở to mắt nhìn, không phải nói đã chuẩn bị quà xong rồi hay sao, sao bây giờ lại...
Các câu hỏi liên tiếp ùa tới, Diêm Hàn còn chưa kịp cẩn thận hỏi lại, đã
nghe Tiểu Ngũ trong đầu đột nhiên sợ hãi kêu [Í í í í í ——?!]
"...???"
Tiểu Ngũ không lên tiếng còn được, vừa mở miệng... Diêm Hàn đột nhiên có dự cảm, cậu vội vàng nói "Hả? Gì?"
[Mới nãy... Tiểu Ngũ nhận được thông báo, nhiệm vụ của ký chủ bị hủy rồi...]
Diêm Hàn:...?!!
"Gì?!!" Lúc này người la làng biến thành Diêm Hàn, cậu trợn mắt há mồm nhìn Lâm Kiến Lộc, lại muốn hỏi Tiểu Ngũ rốt cuộc chuyện là như thế nào, nhưng
bởi vì quá khiếp sợ, hai bên cứ như bị đứng hình, cậu không làm được
phản ứng nào cả.
Nhưng Lâm Kiến Lộc như biết cậu đang nói chuyện
với hệ thống, không hề lên tiếng, cứ như vậy nắm tay cậu, mỉm cười mà
nhìn cậu, cho cậu chút thời gian.
Sau đó dưới ánh mắt sủng nịch của anh Đại Lâm, Diêm Hàn nghe Tiểu Ngũ nói tình hình ——
[Nhiệm vụ hạn chế ký chủ đã bị hủy, dưới tình huống không còn gì ảnh hưởng,
sau này anh tự do rồi! Nói kỹ hơn thì chính là, điều kiện trao đổi mạng
sống của ký chủ đã hoàn toàn mất hiệu lực, từ nay về sau ký chủ có thể
khôi phục hoàn toàn thân phận "Diêm Hàn", không còn nghĩa vụ hoàn thành
năm mục toàn năng, cũng không cần phải thi đậu Đại học X...]
Diêm Hàn "!!!"
Tiểu Ngũ nói một đống lớn, làm người ta vừa nghe đã thấy mệt.
Nhưng nghe hiểu hay không không quan trọng, kết hợp với màn hình sáng trước mắt, tình huống bây giờ cũng đã rất rõ ràng!
Đơn giản mà nói thì chính là bốn chữ —— Cậu tự do rồi!
Cậu không cần giả thành nữ sinh "Nhan Hàm", cũng không cần hoàn thành thành tựu năm mục toàn năng, càng không nhất thiết phải đậu Đại học X!
Từ nay về sau cậu có thể lấy thân phận con trai sống tại thế giới này,
không cần lo sợ không đậu Đại học X sẽ bị đưa về thế giới cũ chịu chết
nữa...
Còn yêu cầu năm mục toàn năng, cho tới bây giờ chỉ còn mục Trí là chưa đạt được, trông cũng nhanh, Diêm Hàn chưa từng lo lắng.
Nhưng hai điều trước, có thể nói là cho cậu một cuộc sống mới!
"Anh Đại Lâm! Cậu làm bằng cách nào vậy!" Biết được món quà này có ý nghĩ
như thế nào với mình, Diêm Hàn nhịn không được hưng phấn hỏi, chỉ thiếu
nhào vào lồng ngực của Lâm Kiến Lộc!
Dường như Lâm Kiến Lộc cũng
đang chờ biểu tình vui sướng này của cậu, lúc này vừa lòng nở nụ cười,
vẻ mặt vẫn còn mang theo mỏi mệt, nhưng hắn không chút để ý, nói với
Diêm Hàn "Này không quan trọng, chỉ cần cậu thích là được."
"Thích! Thích lắm!"
Nhưng thích là thích, Diêm Hàn cũng không dễ dàng bỏ qua, cậu truy vấn "Vậy
rốt cuộc cậu đã làm gì rồi? Cậu cả đêm không ngủ là vì cái này sao?
Cậu..."
Cảm xúc hưng phấn đột nhiên bị lo lắng bao phủ, Diêm Hàn bắt đầu sốt ruột.
Câu biết thế giới này nào có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống, điều kiện
tốt như vậy bây giờ đáp trúng cậu, nói Lâm Kiến Lộc không phải trả giá
gì mới là lạ!
Diêm Hàn quyết tâm hỏi tới cùng, Lâm Kiến Lộc cũng
không thể trốn, đẩy không được kéo không xong, đành phải một năm một
mười khai ra hết "Là kỹ năng hệ thống của tôi, hạng nhất là có thể thỏa
mãn một ít nguyện vọng. Tôi nửa đêm đi ra ngoài là để làm nhiệm vụ, có
nhớ nhiệm vụ của tôi là giúp những ý niệm hoàn thành tâm nguyện không?"
"Vậy cậu đi giúp họ hoàn thành tâm nguyện sao? Cậu hoàn thành bao nhiêu cái?"
"Một trăm triệu."
"..."
Diêm Hàn hít một hơi!
Lâm Kiến Lộc cũng có chút bắt đắc dĩ "Yêu cầu thỏa mãn kỹ năng nguyện vọng này có hơi nhiều."
"... Cậu đi cả đêm, không ngủ không nghỉ, là để kịp sinh nhật tôi sao..."
"Ừm." Lâm Kiến Lộc thành thật gật đầu "Vốn sợ không kịp, không ngờ đêm qua còn rất thuận lợi..."
"Cậu cậu cậu...." Không biết vì sao, trong tầm mắt của Diêm Hàn, Lâm Kiến Lộc đột nhiên có chút mờ mờ.
Trước mắt cậu bị một màn nước che khuất, giống như gương vỡ thành từng mảnh,
phản xạ từng tia thật nhỏ, cậu không thể nhìn rõ Lâm Kiến Lộc...
Bực bội lau mắt, Diêm Hàn phát hiện tay mình ướt nhẹp.
Có giọt nước nóng bỏng lướt qua gò má cậu, trước mắt rõ ràng hơn, Diêm Hàn nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt đau lòng của Lâm Kiến Lộc, khẩn trương hỏi "Làm sao vậy? Cậu... Không vui à?"
"Chậc, ai không vui." Lại hung
hăng dụi mắt, cảm xúc của đại ca có hơi mất kiểm soát, cậu dùng âm thanh nức nở nói "Cậu ngốc à, quà đưa lúc nào mà chẳng được, rốt cuộc cậu đã
bao lâu không ngủ rồi?"
"Bình thường cậu thông minh lắm mà, sao
lúc mấu chốt lại ngẩn ra vậy, ai nói tôi muốn có quà như vậy chứ, ông
đây chắc chắn đậu Đại học X cho xem..."
Đại ca mất kiểm soát lần
đầu tiên khóc dữ dội như vậy, lúc trước vui sướng bao nhiêu bây giờ lại
đau lòng bấy nhiêu, chủ yếu là quá đau lòng, không biết đè nén cảm xúc
này như thế nào, chỉ có thể để nước mắt tùy ý chảy xuống, mặt mũi gì đấy cũng chẳng rảnh lo.
Nhưng Lâm Kiến Lộc tới gần ấn đầu cậu vào
ngực mình, mặc cho nước mắt tuôn ào ào chảy ướt áo hắn, nhẹ giọng nói
với cậu "Tôi không nghi ngờ năng lực của cậu, chỉ là không muốn cậu bị
trói buộc, bị ép phải học những thứ không có ý nghĩa với cậu, tôi muốn
cậu được tự do làm những chuyện cậu thích..."
Có thể là thấy cậu
khóc, Lâm Kiến Lộc nói năng cũng trở nên không rõ ràng, hắn lung tung
nói ý nghĩ của mình "Không có trói buộc này cậu vẫn có thể học, chẳng
qua muốn thi trường nào thì thi trường đó. Hơn nữa tôi chỉ là muốn cậu
khôi phục giới tính lại thôi, những chuyện khác là bị kéo theo."
"... Vậy cậu nói đi chứ." Diêm Hàn vẫn còn cực kỳ kích động "Cậu chuẩn bị mấy cái đó từ khi nào!"
"Cũng không bao lâu, từ khi phát hiện chuyện giả gái khiến cậu rất bối rối."
Lâm Kiến Lộc hơi hơi cong đôi mắt đầy dịu dàng "Hơn nữa điểm của tôi vốn tích rất nhiều, lại không có chỗ để dùng, vậy nên không sao, không tốn
sức."
"... Không được, vậy cũng không được, má nó chứ, tôi còn nghi ngờ cậu... Má nó!"
Diêm Hàn kích động lên, từ ngữ thiếu văn minh bị thu liễm cả học kỳ cũng không rảnh lo nữa.
Nhưng sau khi hiểu rõ mọi chuyện, tâm tình vẫn rất phức tạp.
Cậu đau lòng Lâm Kiến Lộc, cứ nghĩ lúc mình không biết đối phương đã yên
lặng chuẩn bị món quà này... Có lẽ lúc mình thức đêm học bài hắn cũng
không ngủ, bận cả một đêm, nhưng ngày thường Lâm Kiến Lộc vẫn luôn bầu
bạn với cậu, không chút sơ sài, giảng bài cho cậu, cuối tuần cũng không
quên đi ra ngoài chơi với cậu...
Diêm Hàn đã từng cho rằng vì đoạn tình cảm này, mình học bạc mạng cũng muốn sống sót đã là trả giá rất nhiều rất nhiều.
Nhưng so với bất ngờ mà Lâm Kiến Lộc chuẩn bị cho cậu... Đúng là phải kêu sư bằng phụ, không đáng nhắc tới!
Sau khi xúc động một trận, làm ướt phân nửa vạc áo anh Đại Lâm, Diêm Hàn
mới ý thức được Lâm Kiến Lộc tuyệt không muốn trông thấy mình như bây
giờ.
Người ta đã tặng quà rồi, cậu như bây giờ đúng là hẹp hòi, không xứng với khí độ của anh Đại Lâm.
Vì thế Diêm Hàn đột nhiên lau mặt, dừng nước mắt, cố gắng khiến âm thanh
của mình không quá nghẹn ngào "Đúng rồi, nhiệm vụ bị hủy, vậy kỹ năng
của anh..."
[Đã nói dưới tình huống không có gì ảnh hưởng, kỹ
năng ký chủ nhận được vẫn là của ký chủ, sau này cũng có thể thăng cấp
như bình thường.] Tiểu Ngũ nói, trong giọng cũng mang theo nghi ngờ.
Nó chỉ nhận được thông báo như vậy, nhưng nói thật, hành vi đột nhiên buông tay này là lần đầu tiên nó gặp phải.
Càng khỏi nói đến chuyện không chỉ không cần hoàn thành nhiệm vụ, các loại
kỹ năng phụ trợ khen thưởng lúc trước đều để lại cho ký chủ... Chuyện
tốt trời cho như vậy... Ngay cả Tiểu Ngũ cũng phải nghi ngờ không biết
mệnh lệnh mình nhận có xảy ra sai lầm gì hay không.
Nhưng sự thật chính là như vậy, tuy rằng Tiểu Ngũ không hiểu lắm, nhưng nhiệm vụ trói buộc Diêm Hàn quả thật đã bị tháo xuống.
Cậu tự do, không cần lo sợ sẽ bị đưa về thế giới cũ nhận lấy cái chết.
Chuyện sống chết đã được giải quyết, Diêm Hàn rất nhanh đã nghĩ tới chuyện thứ hai khiến mình bối rối bấy lâu "Vậy em nói anh khôi phục thân phận cũ,
nói cách khác sau này anh chính là Diêm Hàn? Không cần giả gái nữa?
Nhưng anh phải giải thích với mọi người làm sao..."
Lúc trước anh Đại Lâm nhắc tới vấn đề này, cậu nghĩ thuyền đến đầu cầu tự nhiên
thẳng, cũng không suy xét nhiều, lại không ngần mới đó vấn đề này đã
hiện ra trước mắt cậu.
Lúc này là Lâm Kiến Lộc trả lời cậu "Cậu có thể về ký túc xá nhìn xem."
"Về ký túc xá?" Diêm Hàn không hiểu ý của hắn.
"Ừ, đi với tôi."
Lâm Kiến Lộc nói rồi kéo tay cậu về ký túc xá.
Nhưng trước khi đi vào có hơi thu liễm lại một chút, không nghênh ngang nắm tay nhau đi vào, hai người thoáng tách ra.
Thế nhưng lúc đi lên lầu Diêm Hàn càng đi càng thấy sai sai... Ký túc xá nữ ở mấy tầng dưới, thống nhất là lầu hai lầu ba.
Nam sinh thì ở tầng trên, mà Lâm Kiến Lộc trực tiếp dẫn cậu đến lầu năm cao nhất tòa nhà...
Lúc này tất cả mọi người trở về thay quần áo, trong phòng ngủ bọn con trai
cực kỳ náo nhiệt, có không ít nam sinh không sợ lạnh, dứt khoát để trần
cánh tay đi ngoài hành lang.
Mà lúc đi ngang qua bọn họ, những người này đều sôi nổi chào hỏi "Anh Lâm, anh Diêm."
"..."
Diêm Hàn mở to hai mắt không dám lên tiếng, cậu bước đi vào, nam sinh vai
trần thấy cậu đi vào phòng ngủ nam thế mà không có tí phản ứng nào...
Đang sững cả người, cậu đã cùng Lâm Kiến Lộc vào một gian ký túc xá.
Nam sinh lớp mười đều ở bên trong, có người vừa mới thay xong đồng phục, có người còn đang cởi quần áo, có người còn cực kỳ trẻ con ngồi trên
giường lấy gối đánh nhau, thấy bọn họ đi vào cũng chỉ nhìn thoáng qua,
giống như mấy nam sinh ban nãy đi ngang qua, chào hỏi bọn họ vài câu chứ không có gì khác lạ.
Rồi sau đó, Lâm Kiến Lộc kéo cậu vào một góc, chỉ vào một chiếc giường dựa tường "Ba lô của cậu."
Diêm Hàn "..."
Không sai, kia đúng là ba lô của cậu.
Túi du lịch của nhãn hiệu quốc tế xa xỉ nào đấy, nghe nói giá bán gần năm
chữ số, cậu lấy trong phòng hóa trang ra để dùng tạm, tuyệt đối không
nhận lầm.
Mở ra xem, bên trong đều là đồ của cậu...
Cái này là ba lô mà cậu đặt trong ký túc xá nữ mà!
Điểm khác biệt duy nhất, bên trong vốn phải là đồng phục nữ, bây giờ biến thành đồng phục nam rồi!
Giờ phút này Diêm Hàn mới ý thức được, những người vừa mới chào hỏi cậu,
trong miệng bọn họ là "anh Diêm", là "Diêm" chứ không phải "Nhan".
Giống như vì nguyên nhân nào đó... Ký ức của những người này đều thay đổi, nghĩ mình là con trai?!
"Này... Cậu làm bằng cách nào vậy?!"
Trong phòng nhiều người, Diêm Hàn sợ mình kích động không khống chế được âm
lượng, cuối cùng vẫn túm Lâm Kiến Lộc lên sân thượng không người nói
chuyện.
Vừa thấy biểu tình của cậu liền biết cậu rất thích món
quà này, Lâm Kiến Lộc cũng thỏa mãn, cười nói "Sơn nhân tự có diệu kế."
(Edit: Kẻ ẩn sĩ ắt có mưu hay.)
"Đừng quậy mà!"
Nếu nói
anh Đại Lâm dùng điểm của mình trao đổi nội dung tâm nguyện là hủy bỏ ba nhiệm vụ của mình, làm cho ký ức của những người khác bị thay đổi, nghĩ rằng cậu là con trai... Này có phải hơi điêu hay không? Phạm vi tâm
nguyện có thể rộng đến như vậy hay sao?!
Mà xem thần sắc của Lâm Kiến Lộc, hiển nhiên cậu rối rắm mấy cái này cũng không phải không có lý.
Diêm Hàn lại hít một hơi thật sâu, cậu nghĩ Lâm Kiến Lộc sẽ không hy sinh
cái gì để đổi lấy chuyện này đấy chứ? Bấy giờ nghe Tiểu Ngũ nói [Cái này em biết!]
[Ban nãy bên Tiểu Ngũ được Chủ Thần lộ ra thông tin
rất quan trọng! Đúng như anh nghĩ đó, hắn... Hắn hắn hắn... Hắn chính là Chủ Thần đời tiếp theo!]
"..." Diêm Hàn "Cái gì cơ? Em đang nói cái gì?"
......
Trước đó Diêm Hàn cũng không biết, Chủ Thần thế giới đẹp như mơ này chơi cơ chế thừa kế.
Công việc cuối cùng của Chủ Thần trước khi "về hưu" đó chính là lựa chọn ra Chủ Thần đời tiếp theo, chúa tể của thế giới này.
Mà rõ ràng nhất chính là, Chủ Thần thế giới này lựa chọn Lâm Kiến Lộc làm người nối nghiệp.
Cho nên Lâm Kiến Lộc mới có hệ thống.
Mà hắn chưa từng nói, hệ thống hắn được giao tên là —— Hệ thống Chủ Thần.
Nhưng không giống người khác, từ trước đến nay Lâm Kiến Lộc chỉ theo đuổi hai chuyện: Sống như người bình thường, cùng với thoát khỏi cô đơn.
Trở thành Chủ Thần có thể có được mọi thứ, chỉ có hai chuyện này là không thỏa mãn được.
Chủ Thần có thể sống như người bình thường sao? Còn thoát khỏi cô đơn, làm
chúa tể một thế giới cao cấp nhất mạnh mẽ nhất, sao có thể không cô đơn?
Cho nên ngay từ lúc đầu Lâm Kiến Lộc đã từ chối đề nghị của Chủ Thần.
Nhưng Chủ Thần còn chấp nhất hơn hắn tưởng tượng.
Để hệ thống ở chỗ hắn, dần dần giao cho hắn quyền lợi cùng kỹ năng chí cao vô thượng, ý đồ làm hắn trải nghiệm các loại ưu đãi rồi ỷ lại... Nhưng
Chủ Thần không thể nào lường được, vì chống cự những dụ hoặc đó, từ chối trở thành thần, Lâm Kiến Lộc thế mà ngang ngược thiết lập một loạt điều khoản để hạn chế bản thân!
Hành động của Lâm Kiến Lộc khiến Chủ
Thần khâm phục, cũng dần dần hiểu ra có lẽ trở thành Chủ Thần thật sự
không phải chuyện hắn muốn, mà người này cũng tuyệt đối không khuất phục trước chuyện mà mình không thích.
Đang lúc Chủ Thần muốn từ bỏ,
lại không ngờ cái tên sắp chết người tùy tiện nhặt từ thế giới khác lại
khiến Lâm Kiến Lộc thay đổi suy nghĩ.
Thỉnh thoảng gặp các linh
hồn có thể cứu vớt ở thế giới khác, không đành lòng mang theo tiếc nuối
mà chết đi, Chủ Thần sẽ kéo người đó đến thế giới của mình.
Giao cho quyền lợi, cũng cho áp lực, khiến người đó hối cải trở thành một con người mới, có thêm một cơ hội làm người.
Mà chỉ có nhân tài tâm tư thuần khiết, thật sự không cẩn thận rẽ phải lối sai mới được Chủ Thần coi trọng.
Bây giờ, rất rõ ràng, cái người tâm tư thuần khiết này khiến Lâm Kiến Lộc chọn trở thành Chủ Thần.
—— Chỉ có đồng ý trở thành Chủ Thần, hắn mới có thể tùy ý sửa đổi giả thiết ở thế giới này.
Mà hắn làm hết thảy, cũng chỉ vì để Diêm Hàn sống trong thế giới này thư thái thêm một chút.
Diêm Hàn "..."
"Vậy nên... Cậu vì tôi... Mới làm trái tâm nguyện sao?" Diêm Hàn cũng không
biết tại sao mình lại nghĩ đến từ này, nhưng sau khi nghe Tiểu Ngũ miêu
tả một phen, cậu chỉ có thể nói như thế.
"Không phải làm trái tâm nguyện." Nếu đã trở thành Chủ Thần dự bị, đối thoại giữa Tiểu Ngũ và
Diêm Hàn tự nhiên không gạt được Lâm Kiến Lộc.
Chỉ cần hắn muốn biết, bọn họ lén lút thầm thì cái gì anh Đại Lâm cũng biết hết.
Lâm Kiến Lộc sợ cậu cảm thấy áp lực, giải thích "Muốn hiểu được tình cảm,
muốn không cô đơn, cậu đã giúp tôi thực hiện rồi, tôi làm Chủ Thần cũng
không có gì."
"Nhưng cậu thành Chủ Thần rồi..."
"Sẽ không tách ra." Lâm Kiến Lộc cướp lời "Chúng ta sẽ không tách ra, mọi chuyện đều sẽ không thay đổi."
Đúng thế không sai, hắn đã chuẩn bị làm Chủ Thần dở nhất rồi.
Chuyện này hắn đã sớm nói với Chủ Thần đương nhiệm.
Thật ra công việc của Chủ Thần cũng không có gì, chủ yếu chính là quan sát
chúng sinh, giữ gìn ổn định của thế giới này một cách thích hợp, còn
chuyện khác thì tùy hắn.
Diêm Hàn "..."
Như vậy, Chủ Thần đúng là vừa tùy hứng vừa tùy tiện.
Nhưng sau khi lo lắng cùng băn khoăn bị xóa bỏ, nhìn cái tên đẹp trai muốn
chết trước mắt Diêm Hàn cũng không biết phải nói cái gì, chỉ cảm thấy
mình tu 800 kiếp mới đủ phúc gặp gỡ hắn...
Thế nhưng cậu cũng
không do dự được bao lâu, Lâm Kiến Lộc đã đưa tay xoa xoa mặt cậu, trịnh trọng nói "Tuy còn hơi sớm, nhưng mà... Sinh nhật vui vẻ, Diêm Hàn."
Chậm trễ không ít thời gian, hội văn nghệ buổi tối sắp phải bắt đầu, tập thể lớp mười ra trận, cuối cùng vẫn là lớp trưởng tìm thấy hai con người
đang dính vào nhau nói chuyện trên sân thượng.
"Chao ôi các cậu làm gì vậy, sắp bắt đầu rồi! Tiết mục thứ hai là của lớp chúng ta đấy, Diêm Hàn cậu nhanh xuống chuẩn bị đi!"
"..."
Lúc này mới nhớ ra mình còn tiết mục, tương đối kỳ lạ chính là lúc chiều
các bạn học còn đang thảo luận cảnh cậu mang váy ngắn nhảy, lúc này nhìn thấy cậu mang đồng phục nam lại bị đẹp trai đến la au áu.
Tuy không biết bị thay đổi như thế nào... Những người khác tuy biết cậu là nam, nhưng vẫn kêu cậu là giáo hoa.
......
Thôi được rồi.
Trong đám đông gào thét "Giáo hoa đẹp trai quá! Quá đẹp trai!", "Giáo hoa hôm nay cũng đẹp hoa ghen liễu hờn", Diêm Hàn chỉ mang đồng phục đơn giản
đi lên sân khấu, tùy ý nhảy một đoạn kinh điển, độ khó khá cao trong
King of Street Dance.
Lần đầu tiên mang đồ nam xuất hiện trước
mặt mọi người khỏi phải nói sướng đến chừng nào, nhìn đám người dưới sân khấu không ngừng kêu to với cậu, cổ vũ cho cậu, cùng với thân ảnh đĩnh
bạt của Lâm Kiến Lộc đứng cách đó không xa, lúc này rốt cuộc Diêm Hàn
mới nhận ra:
Ba năm mình bị bắt giả gái đi học, vì người này mà được kết thúc sớm...
Buổi tối, buổi diễn văn nghệ kết thúc tuy rất muốn trải nghiệm cảm giác ngủ
trong ký túc xá nam xem như thế nào, nhưng xét thấy giường chung quá
nhiều người, bây giờ anh Đại Lâm lại đang trong hình thức mình bị ai
đụng vào là sẽ phát điên...
Diêm Hàn vẫn ngoan ngoãn về nhà xe với Lâm Kiến Lộc.
Mái xe có thể mở, bên ngoài mặt kính là một mảnh sao trời, bọn họ nằm trên giường là có thể thấy.
Diêm Hàn bèn nằm ngắm sao với Lâm Kiến Lộc, đột nhiên nhớ ra vấn đề ban nãy
mình nghĩ đến, hỏi "Anh Đại Lâm bàn điều kiện kia với Chủ Thần từ khi
nào vậy? Chẳng lẽ hai cái rương kho báu tôi vừa mở cũng liên quan đến
cậu sao?"
Thân là người nối nghiệp Chủ Thần đương nhiệm cầu xin
nhậm chức, Lâm Kiến Lộc tranh thủ cho cậu hai rương kho báu cũng không
phải chuyện khó.
Biết ngay mà, cậu không thể đột nhiên may mắn lên như vậy được, mở ra thần kỹ hai lần liên tục!
Thật ra chỉ cần hơi biết bây giờ trong tay Lâm Kiến Lộc có đặc quyền, cũng không khó đoán là ai ra tay.
Lần đầu tiên là mở ra thần kỹ sáng sáng, lúc đó Lâm Kiến Lộc sợ cậu học mệt.
Lần thứ hai cậu mở ra võ công cái thế, là bởi vì anh Đại Lâm biết cậu
thích, cũng không thiếu kỹ năng hộ thân, cho nên cố ý xếp cho cậu
chơi...
Nếu không sao có thể mở được hai thần kỹ trâu bò như vậy chứ, còn trúng tim đen của cậu?!
Dưới ánh mắt cười cong cong của Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn tức giận mà nói "Cậu
còn cái gì chưa nói cho tôi nữa? Không thì hôm nay khai hết luôn đi?"
"Có một chuyện."
"Chuyện gì?"
Trong bóng tối, dưới ánh sao sáng, đôi mắt lấp lánh của Lâm Kiến Lộc nhìn thẳng cậu "Còn một chuyện, anh thích em, Diêm Hàn."
Hô hấp của Diêm Hàn hơi cứng lại, trên mặt cũng ửng đỏ "... Trùng hợp quá, em cũng thích anh."
"Anh yêu em."
"Ồ, vậy thì còn được..."
Như thể dự đoán được gì đó, trái tim đập bình bịch, dưới ánh sáng nhàn nhạt Lâm Kiến Lộc nhìn đồng hồ trên cổ tay —— Kim đồng hồ vừa lúc chỉ 12
giờ.
Rừng núi hoang vắng đột nhiên nhiều thêm một ít âm thanh, không thể miêu tả, chỉ biết thẳng đến thật lâu sau đó mới ngừng lại.
Chảy mồ hôi đầy người, xong việc Diêm Hàn nằm liệt như con cá mắm, nhưng vẫn ôm lấy Lâm Kiến Lộc, cố chấp nói bên tai hắn "Em cũng yêu anh."