Thủ đô, tại hoàng cung xa hoa, nơi nằm trên đỉnh cao nhất của toàn bộ thành phố.
Ngồi trên ngai vàng là một đứa bé có mái tóc màu xanh sẫm, tuổi chỉ tầm bảy, tám. Bỏ đi vương miện và áo choàng, ít ai có thể biết được đây chính là kẻ đang trị vì đất nước, là hoàng đế của đế quốc.
Hiện tại, một
cuộc họp khẩn cấp đang được tổ chức. Các quan lại phía dưới nét mặt căng thẳng, cho đến khi một người lính mặc giáp đi vào, quỳ một chân xuống
báo tin.
"Thần vừa nhận được tin báo. Đại tướng Nakakido và Hemi đã đào ngũ và gia nhập quân cách mạng."
"Vậy là chuyên gia quân sự, đại tướng Nakakido đã..."
"Quân cách mạng hiện tại đang bành trướng lên quá nhanh!"
"Nếu chúng ta không nhanh chóng xử lý chúng, thủ đô..."
"Không được hoảng sợ!"
Vị vua trẻ đứng lên, dùng thanh âm non nớt của mình khiến cho toàn bộ quan lại đang bàn tán phải im lặng.
"Chúng sẽ sớm chán ở phía nam thôi. Chúng ta có thể xử lý quân cách mạng bất cứ lúc nào."
"Nếu chúng tập trung vào một chỗ, giải quyết chúng sẽ dễ dàng hơn. Đúng vậy không, tể tướng?"
Hoàng đế quay về phía sau. Từ trong chỗ khuất của ngai vàng, một lão già to
béo đi ra, trên tay vẫn cầm một miếng thịt lớn nhai nuốt, không có chút
dáng vẻ nghiêm chỉnh nào giống tể tướng của một nước đế quốc.
"Quả như mong đợi từ bệ hạ. Trong vấn đề này người đã tỏ ra rất bình tĩnh."
Tuy rằng xưng hô là bệ hạ, nhưng lão tể tướng chẳng có chút tôn trọng nào
cả. Vẫn đút thịt vào mồm ăn, những quan lại bên dưới không ai thắc mắc,
bọn họ đã quá quen với cảnh tượng này rồi.
"Thay vì lo lắng đến
đám cách mạng xa lắc xa lơ đó. Việc xử lý đám phản bội gần kề cần thiết
hơn. Và cả Night Raid, chúng đã giết quá nhiều người của ta."
"Chúng ta đang bị tấn công từ hai phía, thần tức tới nỗi phải tăng cân!"
Lão ta kéo căng miếng thịt ra bằng răng, xé nó làm hai nửa rồi nuốt vào miệng.
"Chúng ta phải gọi đại tướng Esdeath trở về."
Lời của tể tướng vừa dứt, ngoại trừ hoàng đế ra thì tất cả đều tái mặt, vã
mồ hôi như vừa vận động xong. Esdeath với bọn chúng khônh chỉ đơn giản
là tướng quân, mà còn là nỗi ác mộng.
"Về.. về thủ đô sao?"
"Nhưng tổng tư lệnh Budou..."
"Việc săn lùng những kẻ phản bội vốn do tướng Grand phụ trách. Việc đó động chạm đến lòng tự trọng của hắn, phải không?"
"Esdeath hả? Không cần lo về chuyện đó."
Dù là hoàng đế tuổi còn nhỏ, vẫn biết được rằng Esdeath là một vị tướng
tài ba, kình địch của tướng Grand. Tể tướng hiếm thấy gật đầu đồng ý,
khi nhìn báo cáo về chiến trận với bộ tộc phương bắc, một kẻ như lão
cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng. Lão thầm cảm thấy may mắn khi thứ
Esdeath tham luyến không phải danh vọng hay quyền lực, nếu không lão
không ngồi lên nổi vị trí này.
"Đúng vậy. Cô ta là người phụ nữ máu lạnh đã chôn sống 40 vạn người phương bắc."
"Nó không còn là vấn đề sống hay chết. Cô ta sẽ hạ tất cả bọn chúng, cho chúng nếm mùi thất bại."
...
Tatsumi đang rất hoảng loạn, trong lúc chạy trốn. Cậu vậy mà lại bị tách ra với Leone. Quan trọng nhất, Tatsumi mù tịt đường ở đây, cậu còn không biết
mình đang ở đâu.
"Này cậu ở kia ơi! Tôi có thể giúp gì cho cậu?"
Đang vò đầu bứt tai, Tatsumi quay đầu lại. Phát hiện ra người vừa lên tiếng
là một cô gái tóc nâu buộc đuôi ngựa đằng sau, mặc áo giáp của quân cảnh vệ đế quốc, tay thì dắt một con vật kì lạ nào đó. Nó nhìn khá ngộ
nghĩnh, có màu trắng và đốm đen lớn.
"Tôi là Seryu, thuộc lực lượng cảnh vệ đế quốc! Và là một chiến binh bảo vệ công lý
Seryu làm động tác chào kiểu quân đội, con thú mà cô dắt theo cũng giơ cái tay cũn cỡn của nó ra làm y như vậy.
"Cảnh vệ đế quốc sao..."
Tatsumi có hơi e ngại, dù cho Seryu tỏ ra rất thân thiện. Dù sao kẻ thù đầu
tiên cậu giết không phải vì báo thù là đội trưởng cảnh vệ đế quốc Orge,
bây giờ cậu cũng là sát thủ, hai phe đã luôn là kẻ thù của nhau.
Seryu ôm sinh vật tên Coro lên, bắt đầu giải thích.
"Đây là teigu Hecatoncheir. Không cần phải sợ, nó vô hại trừ với những kẻ xấu."
Biết rằng nó là teigu, Tatsumi mới nhận ra nó có điểm giống với một teigu
trong cuốn sách tổng hợp teigu. Boss đã cho cậu một cuốn, tuy rằng bởi
vì hình vẽ không thể lột tả hết được nên cậu chưa thể nhận ra ngay.
Nhưng mà tên gọi và hình dáng đại khái thì trùng hợp.
Thứ này tuyệt đối không vô hại như biểu hiện bây giờ của nó.
Tatsumi căng thẳng, một kẻ sở hữu teigu ở phe đế quốc đang cách cậu không tới 2 mét. Một khi bị phát hiện là sát thủ thì sẽ chết chắc!
Nhưng cậu không được quay đầu bỏ chạy, mà phải càng tỏ ra tự nhiên, tranh thủ rời xa đối phương mới là kế sách đúng.
"Vậy cậu cần gì không?"
"A, tôi đang bị lạc đường. Nhưng tôi không biết khu vực mình đã đi lúc trước."
"Đúng là khó nhằn thật, nhưng không sao! Tôi sẽ chỉ đường cho cậu lúc đi tuần tra!"
"À vâng, cảm ơn."
Seryu cầm tay Tatsumi chạy đi, mặt của cậu trở nên hơi đỏ. Tuy rằng đang ở
hai phe đối địch, nhưng đây là lần đầu tiên có một cô gái nắm tay cậu
bước đi.
"Kiu kiu kiu kiu kiu!!!"
Con thú kia nhảy tưng tưng lên, đôi mắt nhăn nhó tỏ vẻ không bằng lòng. Đặc biệt là nhắm vào Tatsumi.
"Xin lỗi nhé, Coro không thích người lạ lắm."
"Thế... sao cô lại có được nó vậy?"
"Không một vị cấp cao nào tương thích với nó nên họ phải thử tương thích với
người cấp thấp hơn. Và nó đã chọn công lý của tôi, Coro cũng là cá tên
tôi đặt đấy."
"Coro là cộng sự đáng quý của tôi."
"À vậy sao."
Tiếp sau đó, cả hai người bắt đầu đi tìm con đường lúc đầu mà Leone dẫn cậu
đi. Vòng vèo cho đến khi chiều tà, Tatsumi mới tìm lại được đường.
"Đây chắc là khu vực mà cậu nói lúc trước rồi."
"Đúng rồi, cảm ơn cô rất nhiều."
"Không có gì! Nếu cậu gặp bất kì kẻ xấu nào, cứ gọi cho tôi! Chúng tôi sẽ xử lý nó."
"Thật an tâm..."
Tatsumi gãi đầu ái ngại, Seryu chạy đi kéo theo con thú Coro.
"Đi thôi, Coro!"
"Tao chắc mày đói lắm rồi. Năm tử tù có đủ không hả?"
"Kiu kiu!"
Nhìn người cảnh vệ thân thiện chạy đi, Tatsumi trầm mặc. Trong đội cảnh vệ
đế quốc có tên rác rưởi như Orge, cũng có người như Seryu. Cô sở dĩ tốt
với cậu bởi vì trong mắt của cô, Tatsumi là một người dân bình thường
cần giúp đỡ.
Night Raid chiến đấy vì chính nghĩa, một thứ chính
nghĩa trần trụi và đầy máu tươi. Seryu thì là thứ chính nghĩa bị che mờ
đôi mắt. Bởi vì là hai phe đối lập, va chạm là điều không thể tránh
khỏi.
Tatsumi tự hỏi, khi đó mình có thể xuống tay với người như thế được không?
Nhưng điều đó nhanh chóng bị cậu dập tắt. Nếu không xuống tay, thì những
thành viên của Night Raid sẽ là mục tiêu. Dù chỉ mới gia nhập không lâu, những người ở Night Raid đã trở nên quý giá với Tatsumi, cậu không muốn mất đi bất kì ai.
"Anh Dương Hằng, thật sự là rất khó..."
Lúc này, cậu mới hiểu ra, đúng hơn là hiểu thêm về câu nói "gánh vác tội
nghiệt của chính mình" mà Dương Hằng nói lúc trước nó nặng nề như thế
nào. Seryu là người tốt không sai, nhưng nếu cô muốn giết chết những
thành viên của Night Raid, Tatsumi sẽ giết cô. Cái chết của cô sẽ như
tội nghiệt mà cậu gánh vác cả đời, cho tới lúc chết.
Thực Tatsumi không biết rằng, thứ công lý của Seryu cực đoan vượt quá sức tưởng
tượng của cậu nhiều. Trong mắt của cô, chỉ có trắng và đen. Đế đô là
trắng, cách mạng là đen. Cảnh vệ là trắng, Night Raid là đen. Không có
bất kì sự nhìn nhận khách quan nào.
Trùng hợp hơn, sư phụ của
Seryu lại chính là Orge. Kẻ mà Tatsumi đã giết chết. Nên mối duyên nợ
giữa hai bên còn chưa kết thúc mà mới chỉ là khởi đầu.