Biết rằng Dương Hằng vẫn quyết định rời đi. Kaular chỉ có thể chúc hắn may mắn.
Dương Hằng ở lại làm bữa tối cuối với nhóm người trong nhà thờ, sau đó hắn trực tiếp rời đi trong đêm.
"Vô Hạn, kiểm tra điểm tích lũy."
"Hiện tại, người lữ hành sở hữu 2637 điểm tích lũy."
"Tiêu hao nhiều vậy sao?"
Trừ đi chi phí luyện tập và điểm để mua mãnh dược - cường hóa mỗi lần chiến đấu, cùng một số vật phẩm linh tinh khác. Hắn nhớ là hắn đã tích lũy
được chừng hơn 4000 điểm. Vậy mà chỉ một cuộc tập kích đã đốt của hắn
gần 1500 điểm, chủ yếu là quăng bom tê liệt.
Đổi tiếp một tấm thảm bay, Dương Hằng đi dọc theo đường cái, hướng về phía thành phố.
Quãng đường mười cây số không cần mất quá nhiều thời gian, đặc biệt là khi
tấm thảm có thể bay 200km/h. Dương Hằng đã đến vùng ngoại ô, nơi đây khá thoáng với nhiều ngôi nhà được xây sát nhau.
Hắn hạ xuống, thu
hồi lại thảm bay. Dương Hằng muốn trước tiên tìm được một cộng đồng, sau đó từ từ dò hỏi tin tức của ngài ủy viên. Hắn muốn tìm cộng đồng nào
trung lập một chút, chứ không phải mấy bang phái. Theo lời Kaular, nếu
như những bên trung lập vẫn còn tồn tại thì hắn có thể tìm thấy họ ở khu ngoại ô và nhờ sự trợ giúp.
Chỉ là, trung lập không có nghĩa là
thân thiện. Bọn họ chỉ không làm hại người khác thôi, ai xâm phạm hoặc
cố ý đến phần lãnh thổ họ sinh sống đều sẽ bị đuổi đi. Muốn dung nhập
vào họ, hắn phải biểu hiện ra đầy đủ thành ý. Nếu nhờ giúp đỡ, chỉ cần
nói yêu cầu ra.
Vùng ngoại ô thì tương đối ôn hòa, nội thành mới thật sự kinh hãi. Chết người càng là chuyện thường ngày.
Dương Hằng lo lắng cho tính mạng của bà ủy viên, nhưng hắn cũng biết người
này rất kiên cường, tâm trí cũng rất thành thục và thông minh, nếu không làm sao có thể lên trở thành lãnh đạo?
Đi đi lại lại một lúc
lâu, hắn thấy được một hàng rào cao hai mét, cùng một cánh cửa kéo màu
nâu, có lẽ làm bằng thép đã rỉ sét, đằng sau hàng rào còn có một cái
tháp canh. Những thứ này lập ra để ngăn cản con người chứ không phải
doom. Mỗi khi doom tấn công, những người sống sót chỉ có thể nín thở ẩn
nấp, chờ doom rời đi.
Dương Hằng có chút cảm khái, thế giới trong và ngoài phòng tuyến khác nhau thật. Một bên là sự phát triển sát bờ
vực hủy diệt, một bên là sinh tồn bên trong hoàn cảnh tận thế.
— QUẢNG CÁO —
Dương Hằng thu lại áo giáp vào cất chứa, thay đổi thành một bộ trang phục
bình thường. Dù cho Kaular đã nói rằng những người thuộc cộng đồng trung lập sẽ không gây tổn thương người khác một cách tùy tiện, nhưng đề
phòng vẫn là việc phải làm. Sống sót được trong tận thế hơn mười năm thì làm gì có ai tay không dính máu?
Phát hiện ra Dương Hằng lại
gần, người trên tháp canh ra hiệu hắn dừng lại, hắn làm theo. Một lúc
sau, cánh cửa được kéo ra, một nam một nữ xuất hiện.
"Tôi chỉ muốn tìm một người, sau khi tìm được thì tôi sẽ rời đi."
Dương Hằng giơ lên hai tay trống không, tỏ vẻ mình không có ý gì khác. Hai
người này quan sát một lúc, phát hiện hắn không có vũ khí thật thì mời
vào bên trong.
Ngoại trừ phần tường rào vây quanh, những người
bên trong sống thành từng tốp nhỏ, có người sống một mình, lấy một ngôi
nhà làm phân chia. Bởi vì không có điện nên nhà nào cũng đốt một đám lửa trại trước sân nhà làm nguồn cung ánh sáng.
Từng ánh mắt có e
ngại, có hiếu kì, cùng với đề phòng quăng tới chỗ Dương Hằng. Hắn tuyệt
nhiên không để ý, dưới sự dẫn đường của hai người kia mà đi đến một căn
nhà cuối dãy.
Ngồi trước đám lửa là một người phụ nữ trung tuổi với mái tóc xoăn màu hạt dẻ, khuôn mặt của bà kham khổ mà bình tĩnh.
"Mời ngồi, tôi có thể gọi cậu là gì?"
"Dương Hằng."
"Natasha. Cậu đến đây để tìm người đúng không?"
"Ừ, người tôi muốn tìm là một người phụ nữ lớn tuổi, trông giống như thế này. Thời gian là vào khoảng hai ngày trước.
"Chúng tôi đã không nhận thêm ai mới được ba năm rồi, bây giờ vẫn vậy. Có vẻ như người cậu cần tìm không có ở đây."
Trải qua một trận nói chuyện, Natasha đồng ý cho Dương Hằng ở lại một thời gian, cho đến khi hắn tìm được người.
Trời cũng đã tối, hắn cũng không định dây dưa người khác thêm nữa. Bà
Natasha bảo rằng nơi đây còn rất nhiều nhà chưa sử dụng, hắn có thể chọn lấy một căn. Miễn là trong khoảng thời gian này hắn không gây chuyện,
mọi người sẽ không làm gì. — QUẢNG CÁO —
Dương Hằng cũng đốt lửa trại trước nhà như những người khác. Cảm nhận được
hơi ấm phát ra từ đám lửa, Dương Hằng nhìn về phía nội thành, khác với
một ngoại ô tĩnh lặng và yên bình, nội thành giống như tụ điểm của tội
ác và chém giết. Không còn doom áp trên đầu, cũng không cần sầu lo về
sinh tồn, những băng đảng này lại buông thả thú tính, chiến tranh với
nhau.
"Được rồi, cứ ngủ đi đã."
Ngày mai hắn sẽ hỏi thử
xem còn những tổ chức trung lập nào còn tồn tại không. Nếu toàn bộ đều
không có ủy viên thì hắn nghĩ mình mới nên tiến vào thành phố.
...
"Già quá, chắc không cần đưa vào trại nuôi đâu nhỉ?"
"Ừ, ném vào kho đi. Nhớ để sâu sâu vào, hôm nay mấy băng đảng sẽ đưa thêm hàng mới."
Ủy viên mụ mị tỉnh dậy, phát hiện ra chính mình hiện tại đang nằm ở một
nơi tối đen như mực. Không có cửa sổ hay bất cứ vật chiếu sáng nào, bà
chỉ có thể lờ mờ nhìn ra đây giống một nhà kho.
Rất rộng, ít nhất cũng tương đương với một sân bóng đá.
Nơi đây cũng không chỉ có một mình ủy viên, mà còn có rất nhiều người khác
cũng đang trong tình trạng như vậy. Người vẫn hôn mê, người đã thức,
người đang trò chuyện. Ủy viên không nói chuyện vơi bất cứ ai, chỉ lặng
lẽ quan sát và nghe lén những cuộc trò chuyện.
Những người ở đây
đều là bị bắt vào, thời gian bắt không đồng nhất với nhau. Bà cẩn thận
nghe thì có người đã bị bắt và sinh hoạt tại đây 7 tháng. Cứ đến một
khoảng thời gian, những cái rãnh phân biệt ở căn phòng sẽ chảy xuống một loại thức ăn nghiền hỗn hợp. Muốn sống liền ăn thứ đó.
Còn về nước uống, có rất nhiều đường ống dẫn xuống tạo thành vòi nước ở cạnh tường, số lượng rất nhiều.
Ủy viên quan sát, quả thật những thứ đó có tồn tại.
Điều quan trọng nhất là, cứ một thời gian, sẽ có những người mặc đồ kín, che mặt vào phòng, đưa một nhóm người đi. Thỉnh thoảng lại đưa một nhóm
người vào.
— QUẢNG CÁO —
Theo lời của ai đó, những kẻ đấy có súng, và đi với số lượng lớn. Đã từng có những lần tổ chức phản kháng bị đạn trấn áo không thương tiếc.
Mà càng ở lâu trong này, không có ánh sáng, không có gì cả. Bọn họ ngày
càng thoái hóa, cũng ngày càng yếu. Cơ hội thoát đi cơ hồ bằng không.
Ủy viên không biểu hiện hoảng sợ hay hoang mang, bà thu mình lại một chỗ, bắt đầu suy nghĩ về mục đích tồn tại của nơi này.
Những kẻ bắt người sống sót đến nơi này không chỉ có lượng người lớn, mà còn
có vũ khí trang thiết bị, ắt hẳn là một tổ chức nào đó. Bọn chúng nuôi
sống những người trong này chắc hẳn vì một mục đích nào đó, vì thế cứ
một thời gian sẽ mang đi một số lượng người nhất định.
Nhưng theo cái cách trấn áp phản kháng là trực tiếp bắn chết, chứng tỏ sinh mạng
những người tại đây không quan trọng gì. Chúng muốn người sống, nhưng
chết cũng không sao.
Bà không lo lắng là không thể nào, nhưng bà không ohair không thể phản kháng hay chạy trốn.
Nắm chặt một tấm thẻ tinh xảo trên tay. Thứ này đã nằm trong người ủy viên
từ lúc bà tỉnh dậy. Bà ta nhớ rằng, khi mà Dương Hằng ném tấm thẻ này về phía bà, một lớp lá chắn vô hình bao phủ người ủy viên, giúp bà đỡ được sát thương từ quả đạn cối.
"Cũng không biết cậu ta có làm sao không?"
Ăn trọn sát thương của một quả súng cối, dù Dương Hằng không chết thì chắc chắn cũng không dễ chịu. Trong lúc đang suy nghĩ, ánh sáng xuất hiện
trong tầm mắt ủy viên, cánh cửa phòng kho hé ra.