"Chúng ta bảo vệ nhân dân với cái khóa quần chưa kéo."
"Đừng khiến tôi phải đập cậu một trận đấy Lubbock!!"
Tatsumi nổi đóa lắc qua lắc lại Lubbock. Nhưng Leone vẫn chưa có ý định buông tha cậu.
"Cậu quên kéo khóa quần cũng vì nhân dân phải không?"
"Chị!!! Cả chị nữa sao??!!"
"Tatsumi, cậu không phải ngại đây, tôi thực ra cũng rất ủng hộ việc khoe hàng. Rất... ủng... hộ..."
"Đại ca!!!"
Najenda mỉm cười nhìn khung cảnh trước mắt, quay sang nói với Chelsea đứng bên cạnh.
"Bọn họ là vậy đó. Xin lỗi nếu nó gây cho cô bất kì rắc rối nào, Chelsea."
"Không sao đâu, nhưng em vẫn thấy lo lắm. Sự tử tế của Tatsumi, em sợ rằng nó sẽ lấy mạng cậu ta một ngày nào đó."
Vụ việc Tatsumi quên kéo khóa quần coi như kết thúc, tất cả mọi người
chỉnh đốn lại, Tatsumi cũng trở nên nghiêm túc hơn. Bởi vì tin tức sắp
tới chắc hẳn là liên quan đến anh Dương Hằng.
"Như mọi người đã
biết, Dương Hằng tuy rằng không gia nhập Night Raid, thậm chí không
thuộc bất kì một phe phái nào nhưng lại là một đồng minh quan trọng với
chúng ta. Mới đây, cậu ta đã bị phát hiện khi lén lút đến gần khu vực
trung tâm hoàng cung."
Akame đặt tay lên vai cậu, Tatsumi gật đầu. Cậu vẫn chưa mất bình tĩnh.
"Theo như báo cáo từ nội gián trong hoàng cung, Dương Hằng quả thật đã bị tấn công và bị thương, nhưng mà... cậu ta đã biến mất."
"Biến mất?"
"Không phải biến mất mà cậu nghĩ đâu, mà là trống rỗng biến mất, bọn họ chỉ
thấy Dương Hằng lọt vào một vòng sáng màu tím rồi biến mất."
"Hơn nữa, Jeagers mấy ngày sau đó cũng gia tăng nhân lực tìm kiếm, thậm chí
mò đến cả tiệm cà phê. Nên tin tức này khả năng cao chính là thật."
...
Ở một nơi cách xa thủ đô về phía đông.
Ngồi trên xe ngựa, Dương Hằng cũng không ngờ mình bị đưa đến một nơi xa đến
vậy. Nhưng mà hắn đã cố nhớ lại chi tiết khi mà lọt vào vòng sáng đó,
phát hiện ra rằng bị đưa đến đây môtn phần cũng là vì hắn.
Khi
đó, đai lưng Rider đã bộc phát ra một chấn động nhỏ, khiến cho hắn bị
chệch hướng. Vòng sáng đó có lẽ là người cố ý bày ra chờ hắn đi vào,
nhưng mà đã bị đai lưng quấy phá, ném Dương Hằng ra chỗ hoang mạc đồng
không mông quạnh.
"Vô Hạn, đai lưng của ta có thể ảnh hưởng đến không gian ư?"
"Đai lưng của người lữ hành chính là Omni Cube, thứ này vượt qua quyền hạn tra xét hiện tại. Không thể phân tích."
"Hiểu rồi."
Omni Cube, cái tên mà Tồn tại Khởi Nguyên đã đặt cho khối hộp này, chính họ
cũng bảo rằng thứ này vượt quá sức tưởng tượng của bất kì sinh vật nào.
Chỉ là hiện tại Dương Hằng không hề có đầu mối để đào móc Omni Cube.
Nói đến vùng phía đông cách xa thủ đô có khí hậu trái ngược hoàn toàn với
phía bắc. Nơi đây nóng và khô, địa hình chủ yếu là núi đá và hoang mạc.
Cách ăn mặc cũng khác với khu vực phía bắc hắn từng đi qua. Những người
dân ở đây có hơn một nửa là da ngăm do ánh mặt trời, quàng khăn vải che
kín người chỉ lộ mỗi mắt hay là lộ phần mặt để tránh cháy nắng và thoát
nước.
Đặc biệt nhất, lực ảnh hưởng của đế quốc tại chỗ này rất
yếu, nhưng đế quốc lại không có lí do để gây chiến tại đây. Nguyên nhân
là vì một bộ phận rất lớn người dân đi theo một tổ chức tôn giáo có tên
là "con đường hòa bình".
Ngay từ cái tên gọi đã thể hiện phong
cách của giáo phái này, kiên định với chủ trương làm việc tốt để được
hồi báo. Cũng vì thế mà thủ đô chỉ có thể dè chừng, không thể ra tay can thiệp.
Nghe thì tổ chức này có vẻ tốt đấy, nhưng Dương Hằng có hơi mẫn cảm với cái từ "giáo phái" nên không dám chắc điều gì.
Nhân tiện, xe ngựa mà hắn đang ngồi cũng là của Con Đường Hòa Bình, những
tín đòi này phổ biến rằng càng giúp nhiều việc tốt thì được hồi vái càng lớn, nên đã không ngần ngại cho hắn lên xe.
Đi đường khoảng vài
tiếng đồng hồ, Dương Hằng cùng những người tín đồ đã đến một thành phố
rộng lớn, những ngôi nhà ở đây đều được xây từ đất đắp lên giàn khung,
hấp thụ nhiệt rất tốt trong cái khí hậu này. Khu vực xung quanh thành
phố được bao phủ bởi rất nhiều khu vực đá tảng lắt léo.
Thành phố này rất náo nhiệt, dòng người lũ lượt chạy ngược chạy xuôi, số lượng
các gian hàng dày đặc như nấm mọc sau mưa. Sau khi tạm biệt những tín đồ của Con Đường Hòa Bình, Dương Hằng định ghé vào một hàng mua chút đồ
ăn, ba ngày không ăn uống hẳn hoi khiến hắn hơi khó chịu.
Chỉ là khi định móc túi ra trả tiền, Dương Hằng mới nhận ra khi mình bị dịch chuyển đến đây, hắn chả mang theo cái gì cả.
"Chết thật, tiêu tiền quen rồi tai hại quá."
Hắn lúng túng cười, đặt lại đồ ăn lên ngăn đựng. Người bán hàng không lấy làm khó chịu mà còn thân thiện hỏi.
"Nhìn bộ dáng của anh là lữ khách đến từ phương xa đúng không? Hơn nữa lại không có gì trong người?"
"Đúng vậy. Nói ra có hơi xấu hổ, nhưng mà hành lí của tôi đã thất lạc hết, trong người tôi không có gì giá trị cả."
"Tiếc thật nhỉ? Nếu thế, anh có thể đến trụ sở của Con Đường Hòa Bình, họ
giúp đỡ rất nhiều cho những người có hoàn cảnh khó khăn."
"Vậy à, cảm ơn nhé."
"Không có gì."
Hắn thở dài, may mà người dân ở đây khá hiếu khách. Tuy rằng không muốn,
nhưng Dương Hằng buộc phải đi "ăn chực" tổ chức tôn giáo này một thòie
gian. Hắn dự định sẽ kiếm một ít tiền thuê xe ngựa sau đó đi về thủ đô.
Dưới sự hướng dẫn của vài người dân, Dương Hằng được dẫn tới trụ sở của Con
Đường Hòa Bình. Giáo phái này quả thật đưa ra giúp đỡ cho người có hoàn
cảnh cơ cực, rất nhiều trường hợp người được giúp đỡ sau đó đã cảm kích
rồi gia nhập vào giáo phái luôn.
Không những nhận giúp đỡ, nơi đây còn có phát cơm miễn phí, hiện tại cũng đã gần đến giờ ăn.
Dương Hằng có chút lạc loài ngồi ăn giữa hàng đống tín đồ, nhưng biết sao
được, hắn đói mà. Mắt không thấy tim không đau mà ăn thôi.
Bữa cơm hôm nay do cố vấn của chủ giáo Con Đường Hòa Bình, Borick chủ trì.
"Các tín đồ thân mến, hãy cầu nguyện mà mong rằng những điều hạnh phúc sẽ
đến với chúng ta, luôn nhớ rằng hãy luôn làm việc tốt. Việc tốt càng
nhiều, hồi báo càng cao!"
Borick là một người đàn ông trung niên
da ngăm có râu quai nón. Vẻ mặt hiền từ nhìn tất cả mọi người, nhưng
không hiểu sao Dương Hằng không ưa gã này cho lắm, bởi vì biểu hiện của
gã có phần... giả tạo.
Bữa ăn bắt đầu, nhưng khi Dương Hằng súc
ăn thìa đầu tiên, hắn nhận thấy được một cỗ vị đắng rất nhẹ nơi đầu
lưỡi. Hắn nhíu mày, chẳng lẽ là sạn trong thức ăn?
Nhìn xung
quanh, không có ai biểu hiện ra vấn đề gì, Dương Hằng bỗng nhiên nhớ
tới, vị giác, đúng hơn là cả năm giác quan của hắn đều được cường hóa
toàn diện cùng với cơ thể. Nên lực cảm giác nhạy bén hơn nhiều lần người bình thường. Nên hắn phát hiện còn những người xung quanh thì không
cũng là điều dễ hiểu.
Dương Hằng chần chờ không ăn tiếp, đột ngột cảm nhận được cái gì trong thể đang xao động, hệ thần kinh bắt đầu hỗn
loạn, tầm mắt hơi bị bóp méo và xuất hiện ảo giác. Hắn kinh hãi, đây
chẳng phải y hệt triệu chứng của những cô gái tại khu phố đèn đoe thủ đô khi phê thuốc sao?
Chả lẽ...
Dương Hằng liếc mắt về phía
Borick ở xa vẫn đang cười hiền hòa, con mắt sắc bén đến cực điểm. Hắn
không ngờ tổ chức có bề ngoài và danh tiếng tốt như này lại trộn ma túy
vào thức ăn.
"Không được, mình phải xử lý chỗ ma túy trong người trước."
Dương Hằng lặng lẽ rời đi, bởi vì người quá đông, sự rời đi của hắn cũng không gây nên bất kì sự chú ý nào.
Hắn chui vào một ngõ hẻm không người, lấy ra hòm cứu trợ đa năng, bắt đầu quá trình lọc bỏ ma túy trong người.