"Ngươi biết đấy, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, thuộc hạ của ta không còn lại mấy người, kẻ mạnh mẽ lại càng hiếm hoi. Nếu như ngươi..."
"Không có hứng thú."
Tà Thần còn chưa nói hết lời thì đã bị Dunkel chặn họng, những sợi xích
trói trên người cậu bắt đầu động đậy, không ngừng cọ sát, va chạm vào
nhau, phát ra những tiếng leng ca leng keng liên hồi.
"Vậy thì thật đáng tiếc, ta chỉ có thể biến ngươi thành chất dinh dưỡng thôi. Hãy vì ta mà chết nhé."
Tà Thần lắc đầu, biểu thị sự tiếc nuối của mình, nhưng hắn cũng không lại khuyên bảo Dunkel về dưới trướng mình nữa.
"Ta từ chối."
Những sợi xích bao quanh Dunkel chuyển động kịch liệt hơn, căng ra như sắp đứt tới nơi.
Tà Thần sao có thể không nhận ra cậu đang vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự
trói buộc của đống xích sắt, hắn quả quyết phất tay, lại thêm hàng loạt
những sợi xích đen tuyền rũ xuống, trói chặt Dunkel vào một chiếc kén
bằng gông xiềng. Sau đó còn đánh lên chiếc kén đó một tầng phong ấn,
triệt để giam cầm cậu bên trong.
"Vùng vẫy vô ích thôi."
Hắn điềm nhiên nói.
"Lớp phong ấn này có độ bền ngang ngửa một hành tinh. Trừ phi ngươi có sức
mạnh đủ để phá hủy hành tinh, nếu không thì đừng mong thoát ra được."
Vừa mới dứt lời, chỉ nghe răng rắc mấy tiếng, chiếc kén phong ấn được tạo
bởi vô số xiềng xích có độ bền ngang ngửa một hành tinh đã bị những vết
rạn nứt che kín.
Và rồi chưa đầy một cái chớp mắt sau, với tiếng
nổ mạnh và những ám thanh loảng xoảng, chiếc kén nổ tung thành từng
mảnh, bắn sượt qua mặt Tà Thần trong sự kinh ngạc của hắn.
"Hành tinh của ngươi hơi dễ vỡ."
Dunkel vừa đè lại bả vai phải bằng tay trái, xoay xoay cánh tay mấy lần như đang thư giãn gân cốt vừa trào phúng.
"Ngươi rất mạnh, còn mạnh hơn tưởng tượng của ta nữa." Tà Thần nhanh chóng khôi phục lại sự điềm nhiên của mình.
"Có lẽ ngươi hiện là sinh vật mạnh nhất ở thời đại này đi." Hắn nói.
"Ta hiểu rồi, trước khi bị ngươi tiêu diệt, thuộc hạ của ta đã truyền tới
một lượng lớn sinh lực thuần khiết chỉ có thể tìm thấy ở tạo vật trực
tiếp của Thần Đế. Nếu ta không lầm thì ngươi hẳn là tạo vật của bà ta
sau khi thời đại thần linh kết thúc."
Khi nói những lời này, giọng điệu của Tà Thần pha lẫn vào chút kích động.
"Thần Đế? Ý ngươi là Ý Chí Của Thế Giới?"
"Là tạo vật sánh ngang với thần linh, chỉ cần nuốt chửng ngươi, cho dù
không khôi phục tới thời kỳ toàn thịnh thì cũng kém không nhiều. Nhưng
trước đó... Phấn khích thật đấy, đã bao lâu rồi ta mới lại hưng phấn thế này?"
Tà Thần không trả lời Dunkel mà lảm nhảm tự nói trong lúc
đứng lên khỏi ngai vàng của mình. Hắn đập hai tay vào nhau, gần như ngay tức thì, đại điện đổ nát hoá thành một thảo nguyên bát ngát không thấy
điểm cuối, thấp thoáng xa xa là những ngọn núi cao độ sộ, gió sắc như
dao cuồn cuộn lướt qua mặt Dunkel.
Tà Thần đơn độc đứng đối diện
cậu ngoài trăm mét. Ngai vàng không còn nữa, xiềng xích trói buộc cũng
không còn, chỉ có thanh kiếm cổ xưa kia là vẫn cắm y nguyên trên ngực
hắn.
"Nơi này là thứ nguyên do ta tạo ra, là lãnh địa do ta khống chế. Rất thích hợp để làm sân chơi cho ta kiểm tra sức mạnh tạo vật sau thời đại thần linh của Thần Đế, kiểm tra sức mạnh của ngươi. Nơi này
bền hơn thế giới bên ngoài nhiều, ngươi không cần kiềm hãm sức mạnh lại
đâu."
Dứt lời, hắn xếp tay thành đao, chém mạnh xuống, nhát chém
xé rách cuồng phong, điên cuồng phóng tới, bất cứ thứ gì cản đường nó
đều bị cắt ngang.
Dường như không kịp tránh, Dunkel bị nhát chém
trực diện cắt qua, thân hình bị dư lực đánh văng ra, va vào một ngọn
núi, ngay tức khắc, cả ngọn núi bị chém làm hai nửa, vết cắt phẳng như
mặt gương, tạo thành một vực thẳm sâu hun hút, tối đen như mực.
Dunkel nhảy lên khỏi vực sâu, vài sợi tóc trên người bị cắt đức, áo cũng bị
một đường xẻ dài vắt ngang từ vai phải xuống eo, nhưng mà da thịt bên
trong lại hoàn toàn không nhận lấy bất kỳ tổn thương nào.
"Cũng không yếu đâu..."
Dunkel phủi phủi bụi bẩn trên người, thì thầm đánh giá chiến lực của Tà Thần.
"Sao không bung hết toàn lực của ngươi ra xem nào?"
Cậu nói với hắn.
Từ lúc tới Aurora tới giờ, ngoại trừ Ý Chí Của Thế Giới đại diện cho chỉnh thể sức mạnh của cả Aurora, có thể nói đây là tồn tại mạnh mẽ bậc nhất, nếu ở thời kỳ toàn thịnh, e là còn vượt trội hơn cả Celina.
Tất
nhiên, so với Tà Thần thì Celina chỉ là hàng hậu bối sinh sau đẻ muộn,
việc cô vượt mặt hắn chỉ là vấn đề thời gian, nhiều lắm là một trăm năm
mà thôi, cho dù hắn có ở thời kỳ toàn thịnh đi nữa.
Nhìn theo
phương diện đó thì dường như Ý Chí Của Thế Giới rất ưu ái con rồng nhỏ
này. Tới mức Celina mà bị sao thì cô ta cũng phải chịu ảnh hưởng trực
tiếp.
"Dùng toàn lực?"
Tà Thần lắc đầu.
"Như vậy
thì nhanh chán lắm. Đã lâu rồi ta chưa được tận hưởng niềm vui từ một
trận chiến đúng nghĩa. Để nó kết thúc nhanh thì thật hụt hẫng."
Giống như một đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi thú vị, ánh mắt Tà Thần nhìn Dunkel bây giờ chính là loại ánh mắt này.
"Không dùng toàn lực? Thế thì ta mới là kẻ cảm thấy nhàm chán."
Dunkel thở ra một câu, thân hình léo lên một rồi xuất hiện trước Tà Thần, cánh tay trái lấy tốc độ không thể hình dung được mà vung lên, bàn tay thân
thiết va chạm với mặt hắn.
Chát!
Lực lượng sánh ngang sự
xung đột của hai vì sao giáng thẳng vào mặt Tà Thần, hắn bị Dunkel tát
xoáy tròn như chong chóng, đồng thời bay vút lên trời.
"Không sao cả!"
Hét lên một tiếng, hắn ổn định lại thân người, hướng tầm mắt xuống thảo
nguyên bên dưới để xác định lại vị trí của Dunkel. Chỉ là dưới đó đã
không còn bóng dáng của ai.
"Ở đây này."
Âm thanh của Dunkel đột ngột vang lên từ phía sau khiến hắn quay đầu lại theo bản năng, con ngươi co rụt vì kinh ngạc.
"Từ bao giờ?"
Chát!
Lại là một cái tát nữa, Tà Thần lại bị xoáy tròn đâm về mặt đất, rồi lại bị Dunkel tát bay ngược lên trời, liên tục vài lược như vậy.
"Đủ rồi!"
Hắn hét lớn, ổn định thân hình giữa bầu trời, gương mặt mang khí chất thần
thánh giờ đã sưng như đầu heo. Vẻ ung dung và điềm tĩnh đã biến mất,
thay vào đó là sực bực tức và khó chịu hiện diện rõ ràng.
Đúng
thật là một cuộc chiến cam go cân tài cân sức, nơi hai đấu thủ dốc hết
mọi thứ mình có ra cho một trận thư hùng thì rất sảng khoái và phấn
khởi, nhưng trận chiến mà mình bị nghiền ép tuyệt đối thì chỉ có bực
mình chứ chẳng thấy sảng khoái đâu.
Muốn chiến đấu không có nghĩa là muốn bị đánh. Hắn không phải là biến thái cuồng ngược đãi.
"Chưa đủ."
Cùng với hai chữ hời hợt đó, gương mặt sưng húp lên của Tà Thần chịu thêm một bạt tai.
Lần này hắn biến thành một cái mũi khoan xuyên thẳng qua nền đất bên dưới, sâu không biết bao nhiêu mà nói.
"Một lần nữa, ngươi lại vượt ngoài sự mong đợi của ta."
Một cột sáng đỏ như máu bắn lên từ nơi cái lỗ khoan mà Tà Thần vừa mở ra ra, kèm theo đó là giọng nói của hắn.
Ánh sáng tan đi, Tà Thần từ từ hiện thân, nhưng hình dáng hắn bây giờ đã
khác có sự khác biệt đáng kể so với vừa rồi. Thân thể hắn cao lên vượt
bậc, từ một thanh niên loài người bình thường phát triển thành quái vật
cao hơn ba mét, từng khối cơ cuồn cuộn rắn chắc như được đúc nên từ đồng đỏ. Trên đầu hắn mọc ra hai chiếc sừng cong vút tựa sừng dê, tay và
chân xuất hiện móng vuốt sắc lẹm, phía sau có thêm một cái đuôi dài phe
phẩy, cả thân người che đầy gai góc và từng mảng vảy. Khí tức thần thánh đã bị cảm giác tà ác thay thế, nếu phải nói thì hiện tại trong hắn
giống như một con quỷ xuất hiện trong mấy câu chuyện cổ tích hù doạ trẻ
em hơn là một vị thần.
"Ta nghĩ lại rồi, ngươi đáng để cho ta nghiêm túc... Xưng danh đi, để ta nhớ ngươi đã từng tồn tại..."
Nhưng Tà Thần còn chưa nói xong thì một cú đá đã nặng nề đập luôn vào mõm
hắn. Tà Thần hoá thành một viên sao băng, vạch ngang qua bầu trời rồi
giáng mạnh xuống thảo nguyên bên dưới.
Cú va chạm mạnh tới nỗi
thay vì để lại một miệng hố thiên thạch, nó lại chấn động đến mức không
gian xung quanh nứt toác ra từng mảng. Lấy Tà Thần làm trung tâm, những
vệt nứt lan tràn khắp thứ nguyên dị biệt này như mạng nhện.
"Hự... A!!!"
Tà Thần hộc ra một búng máu lớn, gượng người ngồi dậy, ngay lúc đó, đòn
tấn công tiếp theo đã đến. Cú đạp trời giáng của Dunkel một lần nữa ép
hắn phải nằm xuống mặt đất, những vết nứt không gian càng trở nên to lớn và bao phủ lên một vùng rộng lớn hút tầm mắt.
"Ta không thích nói tên cho cái thứ sắp bị ta tiêu diệt."
Dunkel đạp lên ngực hắn, hời hợt cúi đầu nhìn xuống.
"Ngươi..."
Lại hộc ra một ngụm máu nữa, Tà Thần há mồm khó nhọc thốt ra một chữ.
Mỉa mai làm sao, từ đầu hắn vẫn luôn giữ tư thái cao cao tại thượng đế nhìn xuống kẻ này, vậy mà hết lần này đến lần khác hắn lại bị chính kẻ mình
khinh thường đánh cho không ngóc đầu lên nổi, cực kỳ chật vật.
"Không cần nói, ngươi định bảo là nếu không bị phong ấn thì ta đừng hòng làm gì được ngươi đúng không?"
Dunkel chặn ngang lời Tà Thần, không để hắn nói tiếp bằng cách nhích chân đá vào cằm hắn.
"Để ta giúp ngươi một tay luôn nhé."
Cậu nhếch môi lên, nở một nụ cười ngạo mạn không xem ai ra gì, đồng thời vươn tay bắt lấy chuôi kiếm cắm trên ngực Tà Thần.
Nói thật, Dunkel có hơi thất vọng, có lẽ đánh giá vừa nãy mà cậu giành cho
tên thần linh này là hơi cao. Ngoài việc chịu đòn giỏi ra, tên này chẳng khác bao cát là mấy, đã tới tận đây rồi, nghiền chết hắn kiểu này chẳng đáng để bỏ công gì cả.
Vì vậy cậu mới đưa ra quyết định vừa nãy.
Nếu Celina hay Ý Chí Của Thế Giới có ở đây, kiểu gì họ cũng mắng cậu là đồ
điên. Cơ mà không sao, điều đó cũng chẳng sai. Dunkel Ciel đúng là một
kẻ điên hết thuốc chữa, chỉ là bình thường cậu không để lộ chuyện đó ra
ngoài thôi.
Bất kỳ ai quen biết con người này đủ lâu đều có thể dễ dàng nhận ra điều đó.
Ngay khi tay Dunkel vừa chạm vào chuôi kiếm, hằng hà sa số những sợi xích
nhỏ li ti toả ra từ thanh kiếm và cơ thể Tà Thần điên cuồng quấn lấy tay cậu. Nhưng vô dụng, chúng không thể ngăn cản xu hướng rút kiếm của
Dunkel dù chỉ là một chút.
Tà Thần im lặng, cắn chặt răng không
nói gì, mặc dù rất ngạc nhiên vì Dunkel có thể làm được tới mức này và
không hiểu cậu làm thế bằng cách nào. Nhưng chuyện đó giờ không quan
trọng, quan trọng là hắn nhìn thấy cơ hội thoát khỏi phong ấn mở ra gần
ngay trước mắt.
Chính xác như lời Dunkel, Tà Thần thật sự vẫn
không phục cho lắm, hắn cho rằng bởi vì mình không phải thời toàn thịnh, chỉ có thể dùng một hai phần nghìn sức mạnh nên mới thua thảm hại như
vậy. Chỉ cần thoát khỏi phong ấn, cho dù không thể lập tức khôi phục
toàn lực, hắn vẫn có hơn một vạn cách để trốn thoát. Sau đó từ từ tìm
cách khôi phục rồi trả lại mối nhục hôm nay cũng không muộn.
Những sợi xích nhỏ đứt bung liên tục, hoàn toàn không thể ngăn cản Dunkel,
thanh kiếm phong ấn từ từ, chậm chạp nhích từng chút ra khỏi ngực Tà
Thần trong sự chờ mong của hắn
Nhưng mà khi nó chỉ còn một đoạn
ngắn nữa là hoàn toàn rời khỏi, Dunkel bất chợt dừng tay lại, mắt nhìn
vào khoảng không vô định.
Vừa tức thì, chú ấn bảo vệ mà Dunkel ném cho Aric trước khi vào mê cung bị phá hủy mất một lớp.
Bởi vì mục đích chủ yếu mà Aric vào mê cung là để rèn luyện, cho nên chú ấn bảo hộ mà Dunkel ném cho hắn chỉ kích hoạt khi gặp phải nguy hiểm cận
kề cái chết mà thôi.
Nghĩa là Aric không chỉ gặp phải nguy hiểm
cận kề cái chết, mà còn là loại nguy hiểm lớn tới mức phá được cả lớp
phòng hộ từ chú ấn của Dunkel. Tuy chỉ là lớp đầu trong bảy lớp, nhưng
nếu đã phá được lớp đầu thì những lớp sau cũng nhanh thôi.
Vốn dĩ Dunkel cho rằng một lớp là quá đủ rồi, bởi vì không có nhiều người đủ
mạnh để đánh xuyên chú ấn của cậu, Celina là một trong số đó, bảy lớp
chỉ là tiện tay làm thêm trong lúc đợi.
Trong mê cung này ngoài Celina và Tà Thần, Dunkel chỉ nghĩ tới một người miễn cưỡng làm được chuyện đó.