Dunkel ngoảnh mặt đi, đưa tay đẩy cửa bước vào. Cùng với tiếng dương cầm êm dịu, khung cảnh bên trong ập vào mắt cậu.
Đó là một hội trường rộng lớn với không ít người ăn mặc quý phái đang cười đùa vá hàng chục bàn tiệc đầy thức ăn xa hoa được trang trí tỉ mỉ và
sang trọng, tuy vậy phần lớn người lại chẳng thèm đoái hoài tới những
thứ đó cả, mọi người đều đang đứng thành từng nhóm trò chuyện cùng nhau, không ít người đang nắm tay nhảy múa theo tiếng nhạc.
Thay vì nói là một hội đấu giá tự phát, Dunkel thấy rằng nó giống một buổi dạ tiệc của mấy kẻ lắm tiền hơn.
Cậu cảm thấy việc Liliana bảo mình giữ chỗ là vô nghĩa, không nói tới việc
chưa có mấy ai ngồi vào bàn, mấy trăm chỗ ngồi ở đây có được điền đầy
vào hết hay không cũng đã là một vấn đề rồi.
Dunkel tìm đại một
chỗ ngồi gần cửa có thể dễ dàng nhìn thấy khi vừa mới bước vào hội
trường, để khi Liliana trở lại sẽ không mất quá nhiều thời gian tìm kiếm cậu. Ngồi xuống chưa bao lâu, còn chưa ấm chỗ thì cửa hội trường lại mở ra lần nữa, Dunkel nghiêng đầu nhìn qua theo phản xạ, người xuất hiện
cũng không phải Liliana mà là một thanh niên trạc cỡ 25-26, thân hình
không mấy cao lớn, chắc chỉ nhỉnh hơn cậu một chút. Cách ăn mặc của
người này khá là lôi thôi, hoàn toàn không hợp với không khí trong hội
trường.
Tuy là trang phục của Dunkel không phải mặc hàng xa xỉ
hay đắt tiền gì, thậm chí là còn có chút quê mùa lạ mắt đối với những
thành phần thượng lưu, nhưng cậu là một người thích sạch sẽ nên lúc nào
cũng giữ chúng phẳng phiu tươm tất, thoạt nhìn cũng không quá tệ, trừ
phi là cố ý soi mói kiếm chuyện thôi. Nhưng người này thì khác, áo quần
bên trong không những lôi thôi mà còn nhuốm không ít vết bẩn, hắn khoác
một chiếc áo choàng nâu dài sờn cũ rộng thùng thình vằn vệt những vệt
đen, đầu tóc cũng bù xù che khuất gương mặt, chẳng khác gì mấy gã bụi
đời lang thang.
Hắn đi ngang qua chỗ Dunkel thẳng tới một cái bàn gần ngay sát chỗ cậu mà không thèm liếc nhìn cậu nửa cái, thái độ khinh khỉnh, để lộ sự kiêu ngạo như có như không. Sau khi yên vị ngồi xuống,
gã thanh niên lôi thôi bắt đầu cắm mặt càn quét thức ăn trên bàn, không
thèm kiêng nể gì.
Gãi gãi đầu, Dunkel quay mặt đi nơi khác, không tiếp tục nhìn nữa.
Cậu tiếp tục đợi thêm khoảng 15 phút, trong suốt thời gian này có không ít
thanh thiếu niên nam nữ nối nhau đi vào, tất cả họ đều nhìn thoáng qua
chỗ Dunkel một cái với vẻ ngạc nhiẹn, chính xác mà nói thì là nhìn gã
thanh niên lôi thôi ngồi cách cậu không xa phía sau. Ăn mặc như thế xuất hiện ở một nơi như này muốn không thu hút chú ý cũng khó, phải nói là
nổi bần bật, thậm chí là lấn át luôn cả sự tồn tại của Dunkel, khiến cậu hoàn toàn bị lu mờ trong mắt kẻ khác. Một lát sau, cửa hội trường lại
mở ra, lần này thì đúng là Liliana, phía sau còn đi theo một người khác, một thiếu nữ khoảng trạc tuổi với Dunkel.
Liliana vừa bước vào
đã nhìn lướt xung quanh một vòng, rất nhanh cô bé đã tìm được Dunkel,
liền kéo theo thiếu nữ đi thẳng tới chỗ cậu.
"Xin lỗi nhé, để anh đợi lâu rồi."
Nở một nụ cười bất đắc dĩ, Liliana hơi cúi thấp đầu xuống, nói nhỏ với Dunkel.
Cậu không đáp lại lời của Liliana mà im lặng đánh giá thiếu nữ phía sau cô bé.
Cô có một mái tóc màu đỏ rực như ánh chiều tà được cột cao thành đuôi ngựa bởi một chiếc ruy băng đen, nước da hơi ngăm không giống do bẩm sinh mà giống với dấu vết để lại của việc thường xuyên dãi nắng dầm sương hơn,
gương mặt nhỏ nhắn trẻ trung đồng thời cũng toát lên khí chất cứng rắn
không thường thấy ở nữ giới.
Nghiêm túc mà nói thì cô khá xinh xắn với cái hình tượng tóc đuôi ngựa đó, một thiếu nữ thuộc dạng vận động điển hình.
Ngoài ra thiếu nữ này cũng chẳng mặc váy dạ hội hay thứ gì đó tương tự vậy
cả, thay vào đó là một bộ giáp kỵ sĩ ôm sát từng đường cong khỏe khoắn
trên người và một tà áo choàng dài bên dưới lớp giáp cũng mang màu đỏ
tươi bắt mắt. Còn có Dunkel cảm thấy cô khá là quen mắt, hình như đã
nhìn thấy ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời lại nhớ không ra.
Trong lúc Dunkel đánh giá thiếu nữ, cô cũng đang nhìn cậu bằng ánh mắt nghiền ngẫm, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ lạ.
Tự nhiên Liliana, cái người chẳng mấy khi hứng thú với các buổi đấu giá
kiểu này lại kéo cô chạy thẳng một mạch tới đây, nói là nhất định phải
tham gia, gấp gáp tới độ cô còn chưa kịp hỏi tại sao.
Mà với
thái độ của Liliana bây giờ thì dùng đầu gối nghĩ cũng biết việc cô bé
thay đổi dự định chắc chắn có liên quan tới thiếu niên tóc trắng này.
"À phải, hai người vẫn chưa biết nhau nhỉ, để tôi giới thiệu cho hai người làm quen."
Nhận thấy ánh mắt kỳ lạ của Dunkel và thiếu nữ kỵ sĩ, Liliana sực tỉnh, cô bé giơ tay về phía thiếu nữ.
"Cậu ấy là Scarlet Schneider, bạn thân của tôi."
Rồi lại giơ tay về phía Dunkel, tiếp tục nói.
"Scarlet, đây là Dunkel Ciel, một người bạn mình mới quen không lâu trước."
Theo lễ nghi tối thiểu, Dunkel gật đầu xem như chào hỏi, cậu đứng dậy đưa ra trước mặt Scarlet một cái bắt tay, cô cũng đưa tay bắt lại, nhẹ gật đầu một cái, rồi quay sang nói với Liliana.
"Dù sao cũng tới rồi,
mình đi chào hỏi người chủ trì buổi đấu giá hôm nay một tiếng vậy, cậu
có muốn gởi đồ đấu giá gì không? Mình hỏi giúp cậu một vị trí cho."
"Có thì cũng có, nhờ cậu vậy." Liliana vừa nói vừa nhìn qua chỗ Dunkel.
Hành động này của cô bé rơi hết vào mắt Scarlet, nhưng cô không nói gì, chỉ
khẽ nhếch mày nói một tiếng "Được rồi" xong nhấc chân đi mất.
Liliana lấy một ngón tay gãi gãi mặt rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh Dunkel.
"Xin lỗi nhé, với người lạ vừa gặp mặt thì cậu ấy không được thân thiện cho lắm." Cô bé áy náy nói.
Dunkel lắc đầu, tỏ ý không bận tâm.
"Tóc đỏ và giáp kỵ sĩ, ngươi có vẻ thích đi chung với những người như vậy nhỉ?"
Cuối cùng thì cậu cũng nhớ ra được tại sao mình lại cảm thấy quen mắt khi
nhìn thấy Scarlet. Cô khá giống với tên nhãi ranh bên cạnh Liliana đã bị Celina đánh cho trọng thương vào lần gặp mặt trước của họ.
"A, ý anh là Askel ha? Scarlet là em họ của anh ta đấy, cũng như Askel, cậu
ấy cũng là một Thánh Kỵ Sĩ. Nhà Schneider là một gia tộc có rất nhiều
Thánh Kỵ Sĩ ưu tú, phần lớn Thánh Kỵ Sĩ ở đế đô này đều ít nhiều có liên quan tới họ. Trong khi đó thì nhà Birdway của tôi nổi tiếng về việc đào tạo ra các giả kim thuật sư kiệt xuất, quan hệ giữa hai nhà từ trước
tới nay luôn rất tốt." Liliana vừa nói vừa mỉm cười đặt tay lên ngực,
khi nói về gia tộc của mình, dường như cô bé rất tự hào.
Ai hỏi mà thưa, Dunkel rất muốn như vậy, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Liliana như vậy, cậu cũng chỉ đành nuốt câu đó trở về.
"À về phần đấu giá, không có nhiều quy tắc lắm, lúc nãy Scarlet cũng có
nhắc tới, chỉ cần đăng ký tên rồi đợi tới lượt mình để đưa đồ vật ra đấu giá thôi, chỉ đơn giản như vậy. Cho nên lát nữa anh có thể đưa vật phẩm đấu giá ra bằng thân phận của tôi. Còn về chuyện mua thì không cần tư
cách gì cả, có tiền là được, ai trả giá cao hơn là thắng..."
Trong lúc chờ Scarlet trở lại, Liliana bắt đầu giảng những quy tắc cơ bản
nhất trong buổi đấu giá tự phát của con em quý tộc này cho Dunkel.
"Thực tế thì mấy buổi đấu giá kiểu này chỉ là cái vỏ ngụy trang cho bọn họ khoe giàu với nhau thôi."
Cuối cùng Liliana chốt hạ một câu, Dunkel nhìn ra được cô bé chẳng có mấy
hứng thú với những buổi tụ tập kiểu này, thậm chí là còn có hơi chán
ghét.
Đã không thích còn gợi chuyện kéo ta tới làm gì? Tâm tư
thiếu nữ thật là khó hiểu. Dunkel không biết phải đánh giá thế nào cho
trường hợp này, hai người trò chuyện câu được câu không, chủ yếu là
Liliana nói còn Dunkel thì chỉ ậm ừ cho qua.
Thỉnh thoảng những
tiếng sì sụp thô lỗ phát ra từ cách ăn thô lỗ ở cái bàn bên cạnh khiến
cô bé chau mày. Vài ba lần như vậy, Liliana chịu không được quay sang
chuẩn bị phát tác thì nhìn thấy Scarlet trở về, cô bé tặc lưỡi một tiếng rồi chỉnh lại vị trí, quyết định nhịn xuống.
Không phải Liliana
muốn giữ hình tượng thục nữ trước mặt bạn mình, hai người chơi với nhau
từ lâu rồi, cô bé là loại người nào chẳng lẽ Scarlet còn không rõ sao.
Giống vậy, Liliana cũng rất rõ tính khí của bạn mình, nhìn thì điềm
nhiên thế thôi chứ thật ra Scarlet khá xốc nổi, đặc biệt là sẽ đứng về
phía Liliana và bảo vệ cô bé vô điều kiện.
Nếu Liliana và tên thô lỗ bàn bên xảy ra xích mích thì kiểu gì hắn sẽ bị Scarlet đánh cho một
trận. Nếu là ở ngoài thì không hề gì, nhưng đây là buổi tụ tập của giới
thượng lưu trẻ tuổi, gây chuyện ở đây chẳng có lợi lộc gì cả.
Tuy nhiên, sự đời thường không như ý nuốn, Liliana có thể nhịn xuống nhưng
gã thanh niên lôi thôi thô lỗ kia thì không biết điểm dừng, hắn tưng một bát súp lớn lên tu ừng ực, rồi quăng trở lại bàn khi súp bên trong vẫn
còn hơn quá nửa, khiến thứ chất lỏng sền sệt đặc quánh ấy văng tung tóe
ra ngoài theo quán tính, vừa đúng lúc Scarlet đi ngang qua, đổ ập hết
vào người cô, làm tà áo choàng của cô ước sủng, thấm đẫm nước súp.
"Ngươi làm cái gì đấy?"
Ngay lập tức, mặt Scarlet đanh lại, cô đập tay lên bàn của gã thanh niên, lạnh giọng chất vấn.
"Lỡ tay thôi mà, xin lỗi được chưa?"
Mồm thì nói xin lỗi, nhưng thái độ của hắn lại chẳng có chút hối lỗi nào,
mắt chẳng thèm nhìn Scarlet lấy một cái, thậm chí vẫn vô chụp lấy cả cái đùi thú nướng trên bàn, nhồm nhoàm nhai nuốt.
Dáng vẻ không coi ai ra gì này của hắn khiến nét mặt lạnh lùng của Scarlet nhiều thêm mấy phần tức giận.
"Làm gì có ai xin lỗi với thái độ như vậy, không ai dạy ngươi phải làm người như thế nào sao?" Cô nói, không hề có ý định nhân nhượng.
"Này cô gái, nói vậy là quá đáng rồi đấy."
Gã thanh niên cuối cùng cũng chịu nhìn Scarlet, nhưng tay thì vẫn liên tục nhét thức ăn vào mồm, vẫn không ngừng nhai nuốt.
"Quá đáng? Sao ngươi không xem lại mình đi?"
"Scarlet..."
Thấy tình hình có xu hướng phát triển thành một vụ xung đột, Lilinia rời khỏi chỗ ngồi, nhanh chóng bước tới đứng cạnh Scarlet.
"Ha..."
Dunkel cũng thở ra một hơi, cậu lại nghe thấy mùi phiền phức.