Thành phố cảng Hải Môn, được gọi như thế bởi vì đây là cảng biển duy
nhất xuyên suốt chiều dài bờ biển gần nghìn dặm, chịu trách nhiệm vận
chuyển theo đường hàng hải ra các khu vực mà di chuyển đường bộ gặp
nhiều khó do tính chất địa lý, và không có tiền chi trả cho tàu bay,
ngoài ra còn là tuyến đường giao thương quan trọng với các quần đảo lân
cận ngoài khơi về cả hai hướng hàng không và hàng hải. Tình trạng không
gian loạn lưu trên Vô Tận Hải chỉ xảy ra ở rất xa ngoài hải ngoại, nên
nếu không có mấy thằng đần cố tình đưa tàu thuyền ra đó thì về cơ bản là vẫn an toàn, mối nguy hại tiềm tàng cần lo lắng chỉ còn là quái vật,
huyễn thú loại ăn thịt và hải tặc, không tặc.
Phủ thành chủ, một
người đàn ông trung niên to béo với quả đầu hói chỉ còn lác đác vài lọn
tóc uốn cong cùng bộ ria mép cũng cong vút lên, đang tất tả chạy dọc
theo hành lang vừa chạy vừa lau mồ hôi mặt bằng khăn tay, người này
chính là thành chủ dương nhiệm của Hải Môn, theo sát phía sau còn có một gã hầu cận mặt nhọn cao gầy.
"Ngươi nói thật không? Người của Ngục Thú tới Hải Môn? Còn muốn làm một đơn lớn với chúng ta nữa?"
Thành chủ ngoác mồm hỏi gã hầu cận, chân vẫn không ngừng di chuyển. Có lẽ đã
lâu không vận động kịch liệt như vậy nên một thân hắn ướt đẫm, tay lau
mồ hôi liên tục.
"Cái này thuộc hạ cũng không rõ, nhưng bọn họ thật sự là người của Ngục Thú, thuộc hạ đã xác nhận rồi."
Hải Môn là một thành phố chuyên về giao thương vận tải, nên khi nói tới đơn làm ăn, lẽ hiển nhiên sẽ khiến người ta nghĩ ngay tới việc chuyên chở
vận chuyển. Vấn đề ở chỗ Ngục Thú là tổ chức kiếm lợi nhuận từ Huyễn Thú đặc biệt là Huyễn Thú quý hiếm, tuy Hải Môn có kinh nghiệm vận chuyển
nhiều năm nhưng để vận chuyển Huyễn Thú thì bọn họ không dám tùy tiện
nhận đơn, nhất là với một tổ chức lớn vừa nổi tiếng vừa tai tiếng như
Ngục Thú.
"Dù mục đích của họ có là gì, chúng ta cũng phải cẩn trọng đối đãi mới được, hiểu chưa?"
"Thuộc hạ rõ rồi."
"Nhanh đi chuẩn bị thêm đi!"
Phân phó cho gã hầu cận, lão thành chủ nhanh chân chạy đến trước cửa phòng
tiếp khách quý riêng, sửa sang bộ dạng lại cho chỉnh tề rồi mới đẩy cửa
bước vào.
Ngục Thú là một tổ chức lớn, nổi tiếng trên khắp Tây
Đại Lục, mặc dù vẫn còn kém nhiều khi so với thương đoàn Aurora, nhưng
họ không phải thể loại mà một thành chủ nhỏ nhoi ở một đất nước nghèo
nàn có thể mặc kệ sao thì làm.
Bên trong phòng tiếp khách, ngồi
chễm chệ tự nhiên trên ghế dài là ba người gồm hai nam và một nữ. Người
phụ nữ độ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, tóc đen bồng bềnh dài
ngang eo, tay cầm tẩu thuốc kim loại sẫm bóng, tư thế vũ mị, dáng người
hấp dẫn, khắp thân hình toả ra khí chất hấp dẫn của một quả mật đào chín rục. Đứng hầu bên phải cô ta là một thanh niên cao lớn, đeo song đao
sau lưng, gương mặt chị che khuất sau mũ trùm đầu và khăn bịt mặt nên
khó mà đoán được độ tuổi chính xác.
Người cuối cùng là một gã
trung niên râu ria xồm xoàng, bên má có một vết sẹo xấu xí, nếu Dunkel
và Aoi ở đây, họ sẽ dễ dàng nhận ra hắn chính là thủ lĩnh của nhóm Ngục
Thú muốn bắt Kỳ Lân nhỏ ngày hôm đó. So với tình trạng thê thảm ngày hôm đó, thương thế hắn hiện tại tốt hơn nhiều, tuy nhiên dấu tích bầm tím
và băng bó trên mặt, khắp người thì có thể nhìn ra được hắn đã từng phải chịu đòn rất nặng vẫn còn chưa khỏi.
Cả ba người này đều mặc
trang phục có tương tự nhau, áo đen quần đen, tới cả hộ giáp cũng màu
đen. Phía trên hộ giáp của họ khắc tiêu chí hình hai cái đầu rồng bắt
chéo bị một thanh kiếm đâm xuyên qua ở điểm giao nhau.
Chỉ là so
với hai người đàn ông, thì trang phục của cô gái phải cao cấp hơn mấy
phần, địa vị chắc hẳn cũng là cao nhất trong ba người.
Lão thành chủ bước tới trước mặt ba người, cúi đầu một cách trịnh trọng trong khi tự giới thiệu tên mình.
"Tôi là Dan Godou , thành chủ đương nhiệm của Hải Môn, rất vinh dự được tiếp đón các vị khách quý từ Ngục Thú? Không biết hôm nay các vị ghé qua nơi này là vì cớ gì? Nếu muốn tham quan hoặc nghỉ lại thì xin cứ tự nhiên,
tôi đã bảo người hầu đi chuẩn bị rồi."
Thật ra lão muốn xu nịnh
một chút, nói những lời hoa mỹ một chút, nhưng cuối cùng lại thôi, hay
bên đều là thương nhân, nói không khéo lại vô tình chọc giận bọn họ thì
thật sự cười không nổi, chi bằng cứ trực tiếp vào thẳng vấn đề.
"Cái đó thì không cần."
Cô gái ngồi giữa lên
— QUẢNG CÁO —
"Theo lẽ thường thì ta nên tự giới thiệu sau khi ngươi đã xưng danh tính nhỉ? Đáng tiếc, không phải ai cũng có tư cách biết tên của ta, nên để thuận
tiện, ngươi có thể gọi ta là Hồng chấp sự."
Cô gái thản nhiên
tiếp nhận cái cúi đầu của thành chủ một thành giống như đây là một
chuyện thường tình, đồng thời ung dung nói tiếp.
"Chấp... Chấp sự?"
Thành chủ Dan Godou, lắp bắp kinh hãi.
Thành viên bình thường của Ngục Thú đã không thể trêu vào rồi, cái người này
vậy mà còn là chấp sự, hắn cảm thấy hãi nhiên không thôi.
"Đừng câu nệ như vậy, ngồi xuống đi, chúng ta bàn chuyện làm ăn."
"Được... Được rồi!"
Dan Godou không dám chậm trễ, lập tức ngồi xuống.
"Cũng không có gì đặc biệt lắm, chuyện này đối với các ngươi chỉ đơn giản như một bữa ăn thôi."
Hồng chấp sự đưa tẩu thuốc lên miệng hít một hơi, vừa nói vừa nhả ra một làn khói trắng mờ ảo uốn lượn.
"Chuyện là chúng ta đang vận chuyển một lô hàng thì tàu bay vận chuyển xảy ra
chút sự cố, tạm thời không thể xuất phát, tình huống gấp rút, chi nhánh
gần nhất muốn đưa tàu bay khác tới cũng mất không ít thời gian, mà thời
gian thì không cho phép. Cho nên..."
"Cho nên?"
Dan Godou mơ hồ đoán được ý định của Hồng chấp sự.
"Cho nên ta muốn mua lại một số tàu bay vận chuyển cỡ lớn của các ngươi."
Không phải thuê, cũng không phải giao dịch vận chuyển mà là mua đứt.
"Tiền bạc không phải là vấn đề, chuẩn bị cho chúng ta những con tàu tốt nhất
mà các ngươi có, nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian."
Thay vì nói là mua bán làm ăn, cuộc đối thoại này rõ là mệnh lệnh cưỡng ép không cho phép từ chối.
Giá trị của một chiếc tàu bay vận chuyển cỡ lớn là một con số trên trời,
không chỉ nằm ở giá thành sản xuất mà còn cả lợi nhuận mà nó mang lại,
tất nhiên thời gian để đóng một con tàu như vậy không hề ngắn. Một chiếc bị hỏng không hoạt động được trong thời gian ngắn thôi cũng đủ khiến
kinh tế Hải Môn gặp tổn thất nghiêm trọng chứ đừng nói mất một lúc vài
chiếc như vậy.
Cho dù có được trả đúng giá thành thì cũng khó mà bù đắp được thâm hụt phát sinh do không thể mua tàu bay lại kịp.
— QUẢNG CÁO —
"Cái này... Cái này..."
Dan Godou do dự.
"Đã bảo tiền bạc không phải là vấn đề! Ngươi không nghe sao? Còn không mau đi!"
Thấy hắn mãi mà không hành động, gã đàn ông râu ria hét lên một tiếng.
"Được rồi, để tôi chuẩn bị thủ tục."
Cắn răng một cách cam chịu, Dangou bất lực nói.
"Thủ tục gì đó dẹp đi, chúng ta muốn tàu bay trong thời gian nhanh nhất có thể! Hiểu chưa?"
Gã đàn ông râu ria đập tay xuống bàn đe doạ.
"Hiểu... Hiểu rồi!"
Thấy bộ dạng hung thần ác sát như muốn ăn tươi nuốt sống mình tới nơi, thành chủ chỉ có thể xuống nước run giọng đáp ứng, đoạn cúi người rời đi.
"Khoan đã!"
Chỉ là còn chưa ra khỏi phòng, Hồng chấp sự đã gọi giật hắn lại.
"Vẫn còn một việc nữa. Chuyện nhỏ thôi."
Cô giơ tay lên, gã đàn ông râu ria hiểu ý lấy ra một tờ giấy, mang tới trước mặt Dan Godou.
"Ta muốn ngươi đối phó một người, hắn có vẻ sắp ghé qua nơi này của ngươi, ta muốn hắn có một kết cục cực kỳ khó coi."
Đưa tay nhận tờ giấy, Dan Godou liếc qua bức chân dung được vẽ bên trên,
một thiếu niên tóc trắng với gương mặt mệt mỏi lười nhác và ánh mắt hời
hợt. Không phải ai khác, chính là Dunkel.
"Tiếu Diện Quỷ? Hắn sắp ghé qua Hải Môn?"
Một ý nghĩ táo bạo bắt đầu dấy lên trong thâm tâm của Dan Godou. Nếu thật
sự là như vậy, hắn chẳng phải tiếc chỉ vì vài chiếc tàu bay nữa.
***
— QUẢNG CÁO —
Gã đàn ông râu ria nhìn ra cửa sổ thủy tinh, trông xuống Dan Goudou đang tất tả rời khỏi toà nhà tiếp khách bên dưới.
"Hắn vừa gọi tên kia là Tiếu Diện Quỷ, coi bộ tên đó khá nổi tiếng ở vùng
này, giao cho người ở đây giải quyết không có vấn đề gì chứ?"
Hắn nghiêng đầu xoay lại nói với hai người kia.
"Chỉ là một con kiến hôi mà thôi, như vậy là đủ. Không lẽ ngươi còn muốn ta tự mình ra tay rửa nhục cho ngươi?"
Người thanh niên trùm đầu nãy giờ vẫn im lặng buông lời giễu cợt.
"Không thể tin được là ngươi lại làm nhiệm vụ thất bại ở cái nơi hẻo lánh thế
này, đúng là đồ kém cõi. Ném mặt mũi của mình thì thôi, còn ném luôn cả
mặt mũi của Ngục Thú."
"Đó là do ngươi chưa trực tiếp đối mặt với hắn mà thôi, nếu ngươi gặp hắn, ta tin là ngươi sẽ không còn mạnh miệng như..."
Gã đàn ông râu ria phân bua, nhưng hắn còn chưa nói hết lời đã phải ngậm
chặt miêng lại, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt. Bởi vì thanh niên trùm đầu chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay trước mặt hắn, cặp
song đao sắt lẹm kề sát vào cổ, cắt qua da thịt, máu rỉ xuống chạy dọc
theo lưỡi đao.
"Có còn nghĩ là ra mạnh miệng không?"
Bởi
gương mặt bị che khuất gã đàn ông râu ria không biết người đối diện mình đang có biểu cảm gì, nhưng hắn cảm thấy được sự nhạo báng nồng nặc
trong ánh mắt và giọng nói.
"Đủ rồi Nhận."
Khi hắn còn chưa biết phải phản ứng thế nào thì Hồng chấp sự đã lên tiếng ngăn lại.
Người thanh niên trùm đầu cười nhạt một tiếng, tung người nhảy lộn một vòng
trên không trong khi tra đao vào vỏ rồi nhẹ nhàng đáp xuống vị trí ban
đầu của mình.
"Chúng ta không có thời gian cho mấy việc nhỏ nhặt
thế này, tuy nhiên cũng không thể để kẻ dám đắc tội ngục thú chúng ta
nhởn nhơ được, giao cho người khác đi làm là tốt nhất. Nếu như ngươi
không yên tâm, được thôi, ta sẽ cho ngươi cơ hội tự tay mình rửa nhục,
nhưng hãy nhớ bọn ta sẽ không mất thời gian thêm nữa."
Hồng chấp sự gõ gõ đầu tẩu thuốc vào gạt tàn, rũ bỏ tàn thuốc, rồi lấy ra một hộp gỗ ném qua cho gã đàn ông râu ria.
"Cơ hội ta đã cho, nếu như ngươi còn thất bại thì lấy mạng ra bồi tội đi. Ngục Thú không chứ những kẻ vô dụng."
Dứt lời, cô đứng dậy, mang theo gã thanh niên mà cô gọi là Nhận rời khỏi,
chuẩn bị tiếp nhận sang tay tàu bay để tiếp tục nhiệm vụ.