Ngủ một giấc dậy eo của Tiêu Chiến rất đau. Cách Vương Nhất Bác tính sổ
với anh vô cùng bá đạo, cậu đem tất cả những ngày tháng sống thanh tâm
quả dục như hòa thượng suốt năm năm qua đều tính hết lên đầu Tiêu Chiến, sau khi phá giới thì giống như một con quỷ đòi nợ tìm đến anh bắt anh
bồi thường.
Tiêu Chiến có thể chịu đựng sự tàn phá không chút đạo lý nào của cậu, nhưng có làm anh ấy mệt chết cả đêm thì cũng có bồi
thường hết được đâu.
Vương Nhất Bác, chúng ta ngày tháng còn dài, anh có tuổi rồi, em tem tém lại chút được không.
Làm đến lúc sau anh cứ luôn khuyên Vương Nhất Bác nghỉ một lát, nhưng Vương Nhất Bác không chịu nghe lời, cày cấy anh như kiểu không cần mạng nữa.
Hai người cứ làm như chán sống như vậy, sau đó Tiêu Chiến cũng không nhớ ra mình đã ngủ thiếp đi như thế nào nữa, lần cuối cùng cũng chẳng biết đã
ra hay chưa? Mà cũng chẳng có cái gì ra được nữa, Vương Nhất Bác vẫn còn luật động trên người anh, nhưng anh đã mất đi nhận thức và giác quan
rồi.
Giờ là mấy giờ rồi? Tiêu Chiến nhấc cánh tay đau nhức của mình lên muốn với lấy điện thoại, nhưng không với tới.
Vương Nhất Bác vẫn chưa tỉnh, nửa người đè trên người anh, chân hai người gác chặt lên nhau, dung dịch dính nhép kia sau một đêm không xử lý đều đã
khô sạch, dấu vết màu trắng khô đọng bám trên những vùng da nửa đỏ nửa
tím của vết hickey, muốn bao nhiêu sắc tình có bấy nhiêu sắc tình.
Tiêu Chiến vừa cử động cơ thể, Vương Nhất Bác đã nheo mày ư ưm một tiếng, có vẻ rất không đồng tình mà kéo người kia ôm vào lòng mình.
"Không được ngó ngoáy....."
Tiêu Chiến rất dễ tính, đưa đầu ngón tay ra chọt chọt vào cái môi đang chu ra của cậu, nhỏ tiếng hỏi: "Không dậy à?"
"Buồn ngủ....."
Tiêu Chiến tiếp tục chọt chọt vào môi cậu, "Đã mấy giờ rồi, có về nhà không nào?"
Là Vương Nhất Bác đã nói tối qua, muốn đưa Tiêu Chiến về nhà, gặp bố mẹ cậu ấy, vé cũng đã đặt xong xuôi rồi.
"Có, vẫn kịp.....ngủ với em thêm lúc nữa, chồng anh tối qua vất vả lắm đấy....."
Cậu ấy còn có mặt mũi nói.
Lúc Vương Nhất Bác nói chuyện mắt vẫn nhắm nghiền, đầu tóc khi ngủ rối xù
như chiếc tổ chim được đan bên mái ngói, Tiêu Chiến không nhịn được mà
lén chê bai cậu. Thấy dáng vẻ cậu như thế này, trái tim lại mềm nhũn ra.
Thích cậu, muốn hôn cậu, nhưng lại không nỡ làm cậu tỉnh giấc, thế nên liền
ngoan ngoãn cuộn mình trong lòng cậu, lòng nghĩ em muốn ngủ thì cứ ngủ
đi, em muốn làm gì thì làm cái đó, thế nào cũng được, anh đều làm cùng
em.
Chắc chỉ tầm hai ba phút gì đó, Vương Nhất Bác không có chút
động tĩnh nào, Tiêu Chiến tưởng rằng cậu đã lại ngủ say, ngay giây sau,
tay anh đột nhiên bị tóm lấy.
Vương Nhất Bác kéo bàn tay nhỏ hơn
tay cậu ấy một vòng vào trong chăn, dẫn tay Tiêu Chiến đặt lên eo cậu,
dùng giọng mũi vẫn còn ngái ngủ nói: "Sờ đi."
Ngón tay của Tiêu Chiến đã sờ thấy, đang cứng, đang nóng.
Trái tim không ngưng được mà ngứa ngáy, chính bản thân anh cũng không hiểu
lắm, tại sao đã đến tuổi này rồi, chỉ bị Vương Nhất Bác tùy tiện vuốt ve gò má một chút mà đã tim đập chân run.
Anh khịt khịt mũi, trêu chọc nói: "Không phải là em đã vất vả lắm rồi sao, cái thứ này, vẫn dùng được cơ à....."
Vương Nhất Bác vẫn nhắm nghiền mắt, cười nói với Tiêu Chiến: "Còn dùng tốt lắm."
Nói xong hai bàn tay liền siết chặt lấy eo Tiêu Chiến, ôm người anh đặt lên trên người mình, bàn tay thuận theo đường cong ở eo, sờ đến cặp mông
mịn màng của anh, vừa mềm mại vừa đàn hồi, cả người anh từ trên xuống
dưới chỉ có mỗi chỗ này là đầy đặn.
Tiêu Chiến tê chân, có chút
quỳ không nổi, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm bò trên ngực cậu, vật giữa hai khe chân chạm vào chiếc bụng dưới rắn chắc của đối phương, anh không
nhịn được mà nhẹ nhàng cọ hai cái, thật dễ chịu.
"Bảo bảo." Hai
tay của Vương Nhất Bác lướt dọc theo cột sống của anh lên trên, đan lấy
nhau ở sau gáy Tiêu Chiến, sáp đến bên tai anh hỏi: "Nói với em, có phải là anh có chút căng thẳng không?"
"Gì cơ....."
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cậu đã tỉnh táo, không muốn ngủ nữa.
Cậu nói với Tiêu Chiến: "Nếu như anh không bằng lòng, chúng ta sau này hãy
về gặp bố mẹ em, đợi tới khi nào anh nghĩ kỹ rồi nói."
Thật ra
Vương Nhất Bác không chắc chắn Tiêu Chiến liệu có ghét người nhà cậu hay không, có thì cũng rất bình thường, người nhà cậu không chịu tiếp nhận
Tiêu Chiến, tại sao Tiêu Chiến phải tiếp nhận bọn họ.
Tiêu Chiến vùi mặt vào hõm vai Vương Nhất Bác, lắc đầu nói, "Muốn gặp."
"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác ôm lấy mặt anh, để anh ngẩng đầu lên đối mắt với mình.
Tiêu Chiến giống như con mèo nhỏ, yên tĩnh mà dính lấy cậu, yêu hận gì cũng
đều không thể hiện ra ngoài, phải nhìn thật kĩ, phải yêu thật nhiều, mới có thể đoán được trái tim anh đang nghĩ gì.
Vương Nhất Bác cong
khóe miệng lên cười với anh, thấp giọng an ủi: "Không giống như trước
đây nữa rồi, không còn ai phản đối nữa, không cần lo lắng, anh đi cùng
em, em sẽ giải quyết tất cả vấn đề, được không?"
Cậu không còn là trẻ con nữa, bây giờ cậu đã có đủ khả năng để bảo vệ Tiêu Chiến, kiên
định mà đứng bên cạnh anh, chỉ cần cậu ấy còn cơ hội, chỉ cần cậu ấy còn dù chỉ một cơ hội.
Cậu ấy sẽ để Tiêu Chiến làm một bạn nhỏ không cần đắn đo lo lắng bất cứ điều gì.
"Ừ." Tiêu Chiến dịu dàng đồng ý với cậu, "Vẫn phản đối cũng không sao cả, có thể cố gắng thêm."
Chuyện năm năm trước chưa làm được, thử lại lần nữa cũng không sao, vì Vương
Nhất Bác sao? Vì cậu ấy, tự đâm đầu vào chỗ chết thêm mấy lần nữa cũng
có sao đâu.
Nghe thấy lời anh nói, yết hầu Vương Nhất Bác nghẹn
lại một chút, không nói rõ được đấy là tư vị gì. Cậu mở miệng, chưa nghĩ ra nên nói gì cho hợp lý, thế nên bèn hôn anh.
Chỉ là, Tiêu
Chiến luôn khiến cậu ấy có một ảo giác, hoặc là do trước đây tình yêu
Tiêu Chiến dành cho cậu quá nhiều, nhiều đến mức đã qua bao nhiêu năm
nhưng vẫn không hề bị hao mòn hay kiệt quệ, trong tiềm thức của mình,
cậu trước nay vẫn luôn cho rằng Tiêu Chiến rất yêu cậu, dù cho anh ấy đã rời đi bao lâu, dù cho mấy năm nay anh ấy đã hoàn toàn thuộc về người
khác.
Nhưng anh ấy vừa quay về, Vương Nhất Bác đã cảm thấy anh ấy chưa từng rời xa.
Ít nhất, trái tim anh vẫn luôn ở chỗ cậu, chưa từng lấy về dù chỉ một phút.
Đây là do cậu tự mình đa tình sao?
Nếu là thật, thì Tiêu Chiến quả thực quá cao tay, quá biết cách làm thế nào để nắm giữ trái tim cậu.
Cả đời này cậu đều cắm rễ trên người Tiêu Chiến cũng không oan.
"Anh, em có thể không phải là kẻ tốt đẹp gì, anh phải trông chừng em cẩn thận, đừng để em ra ngoài gây họa cho người khác nữa."
/
Hai người vội trước vội sau, cuối cùng cũng kịp chuyến bay mà Vương Nhất Bác đã đặt vé trước.
Tiêu Chiến vẫn căng thẳng, Vương Nhất Bác có thể nhìn ra, hai người nắm tay suốt một đường, tận tới khi đến nhà Vương Nhất Bác.
Đã mấy năm cậu ấy không về ngôi nhà này. Thành phố nhỏ chỉ trong tám năm
mười năm cũng không thay da đổi thịt được, con hẻm nhỏ vẫn lát những
hàng gạch xưa cũ, trong cửa hàng bán hủ tiếu cay vẫn là bà thím quen
thuộc ngày xưa, em gái nhà bên đã lớn, vừa đúng tầm tan học, Vương Nhất
Bác thấy cô bé đứng ở lối rẽ, lén lút nắm tay một cậu bạn cũng mặc áo
đồng phục trường, cậu không muốn phá vỡ chuyện tốt đẹp của hai bạn nhỏ,
bèn kéo Tiêu Chiến đi vòng sang đường khác.
"Nhớ nhà rồi phải không." Tiêu Chiến hỏi cậu.
Vương Nhất Bác nghĩ ngợi một lát, thờ ơ đáp: "Chẳng có cảm giác gì."
Con người Tiêu Chiến có những lúc rất ngốc nghếch, thích gánh vác trách
nhiệm, nhất là những chuyện liên quan tới Vương Nhất Bác.
Cậu không muốn Tiêu Chiến lại tự trách mình vì cậu.
Tiêu Chiến đã nói gì? Nói rằng lần này phải cố gắng hòa hợp, đừng vì anh mà cứng đầu với bố mẹ nữa, không đáng.
Những câu nói như thế này có vẻ rất giả dối, rất dư thừa, nếu anh thật sự
không muốn Vương Nhất Bác như vậy, anh cũng sẽ không nói mấy câu đó ra,
anh sẽ trực tiếp hành động, năm năm trước không phải anh đã làm như vậy
hay sao.
Nhưng làm rồi cũng vô dụng, Vương Nhất Bác còn cương
quyết hơn cả anh. Tiêu Chiến đã đi rồi, cậu vẫn tiếp tục vì anh mà phản
kháng, dùng phương thức vừa ngốc nghếch vừa đau lòng, bóp nát toàn bộ
cuộc sống của mình, rồi lại nặn lại, không có ý đồ gì khác, chỉ hy vọng
thế giới của mình có thể chứa đựng được anh.
Có đáng không?
Không biết có đáng hay không, có những chuyện, chấp niệm quá sâu sẽ biến
thành tín ngưỡng, tín ngưỡng sẽ chống đỡ cậu tiếp tục sống tiếp, cậu
phải truyền bá cho chính mình một chân lý, Tiêu Chiến có thể quay về,
nhất định có thể quay về.
Phải kiên định tin vào điều này, cậu mới có thể miễn cưỡng mà sống tiếp.
/
Gõ cửa nhà của chính mình, Vương Nhất Bác nghe thấy bên trong có một âm
thanh quen thuộc: "Tới đây", lúc ấy cậu mới thật sự cảm nhận được, cậu
đã lâu như vậy rồi không quay về gặp bố mẹ.
Ngôi nhà cũ kỹ này
thật ra đã có thể đổi, tệ hơn nữa thì sửa sang lại một chút cũng có thể
sống một cách dễ chịu hơn. Nhưng rõ ràng, số tiền những năm qua cậu ấy
gửi về, bố mẹ cậu gần như đều không đụng tới.
Người già hay thích những gì cũ kỹ, ở nhà cũ mới là thoải mái nhất.
Lúc gặp mặt, Tiêu Chiến lễ phép đưa cho mẹ Vương mấy túi quà gặp mặt, gập
lưng 90 độ nói con chào dì. Trước khi mời anh vào nhà, anh cứ ngoan
ngoãn quy củ mà đứng bên ngoài, nửa bước cũng không dám bước vào trong,
trông điệu bộ có vẻ đã chuẩn bị sẵn tinh thần nếu người nhà Vương Nhất
Bác không hoan nghênh anh, anh sẽ lập tức biến mất.
Biểu cảm của mẹ Vương có chút hơi mất tự nhiên, thấy xa lạ với Tiêu Chiến, thấy xa lạ với cả Vương Nhất Bác.
"Mau vào trong đi, mua nhiều đồ như vậy làm gì chứ."
Dì nói chuyện không khác gì những ông bố bà mẹ bình thường khác, sau khi nhận lấy đồ thì gọi cả hai đứa trẻ đi vào.
Trong phòng khách đều là mùi thơm của đồ ăn.
"Hai đứa ngồi đi, ngồi đi, mẹ vẫn còn đang nấu dở một món trong nồi, được ăn ngay đây." Mẹ Vương vừa nói vừa xoay người đi vào bếp.
Tiêu
Chiến và Vương Nhất Bác đứng sánh vai nhau trong phòng khách, căn nhà
bốn gian*, bởi vì có thêm hai người con trai cao lớn mà trông có vẻ hơi
chật chội.
*nhà bốn gian: văn án gốc "两居室", ý chỉ nhà có 2 phòng ngủ, 1 phòng khách và một phòng ăn.
"Chú đâu rồi?" Tiêu Chiến nghiêm túc hỏi.
"Chắc là xuống nhà đi bộ rồi." Vương Nhất Bác nói.
Cậu ấy không về nhà, không có nghĩa là thật sự không quan tâm tới bố. Bố
cậu sau khi làm phẫu thuật năm đó, sức khỏe không được như xưa nữa,
chiều tối nào cũng phải xuống nhà luyện tập một lúc.
Tiêu Chiến gật gật đầu, vẫn chưa ngồi xuống.
Vương Nhất Bác kéo tay anh ấn lên ghế sofa, "Ngồi đi, đừng căng thẳng, không
sao đâu, chuyện của chúng ta em đều đã nói với bố mẹ rồi."
Tiêu Chiến lại gật đầu, liếc về phía phòng bếp một cái, "Anh vào giúp dì một tay."
"Không cần, lần đầu tiên anh tới, mẹ em sao có thể để anh làm được."
"Thế anh cũng không thể cứ ngồi đây chứ."
"Có bảo anh ngồi không đâu." Vương Nhất Bác kéo anh cùng ngồi xuống sofa,
lấy một quả kim quất trong đĩa hoa quả đã rửa sạch ra bỏ vào miệng, rất
ngọt, lại lấy một quả khác ra định đút cho Tiêu Chiến, "Anh ăn hoa quả
đi."
Tiêu Chiến vội vàng đẩy tay cậu ra, lại nhòm về phía phòng
bếp, mẹ Vương bận chế biến thịt trong nồi, không nhìn về phía hai bọn
họ.
Anh nhỏ giọng trách cứ: "Anh không muốn ăn, em đừng như thế, chú ý hình tượng chút có được không."
Vương Nhất Bác bật cười. Hình tượng với không hình tượng cái gì chứ, cũng có
giấu diếm gì đâu, cậu đã nói rõ ràng từng chút một về quan hệ giữa mình
và Tiêu Chiến cho bố mẹ nghe rồi: đang yêu đương, không đường đường
chính chính lĩnh giấy kết hôn được, nhưng đã dự định sẽ sống cả đời với
nhau, không khác gì những đôi vợ chồng khác.
Tiêu Chiến càng căng thẳng, cậu càng muốn trêu anh. Vương Nhất Bác đưa tay lên giữ lấy cằm
Tiêu Chiến, "Anh, sao anh lại đáng yêu như vậy chứ, anh như thế này thật sự rất giống cô vợ bé nhỏ của em."