Ôn Dịch An ở trong Vương phủ mấy ngày, mỗi ngày rảnh rỗi không có việc
gì chính là ở trong đình viện ngắm hoa, ngẫu nhiên đi tới chỗ Hách Liên
Dực cùng Chu Tuần tận hiếu, Hách Liên Dực đối đãi với cậu rất thân
thiết, thật giống như cữu cữu. Chỉ là cậu ở trong Vương phủ này luôn
không được tự nhiên, vả lại hiện giờ trên người có thai tính tình không
thể so với ngày xưa, trước kia đối đãi Chu Tuần cố nhiên bách y bách
thuận, ngẫu nhiên làm nũng làm si, hôm nay lại nhìn cái gì cũng không
vừa mắt, mỗi ngày đều tức giận. Hôm nay thời tiết chuyển lạnh, nghĩ là
đảo xuân hàn, Hách Liên Dực chưa từng ra ngoài, Ôn Dịch An ngại trong
phòng buồn bực, chính mình liền vào trong viện nhìn hoa mai kia. Hoa mai đã nhiều năm hiện giờ nở rất tốt, cậu nhìn Bạch Tuyết Hồng Mai trong
lòng nhịn không được nghĩ như trước kia Chu Tử Thư cũng từng ở nơi này
cũng sẽ từng xem qua hoa mai như vậy sao? Nghĩ thầm, bất tri bất giác
liền đưa tay sờ soạng cành mai kia, đã thấy Cao Vô Phúc run rẩy đi tới:
"Lão Vương gia nói rồi, nếu ngài nhìn thích, liền bẻ vài cành cũng không sao."
Ôn Dịch An nghe xong cũng có chút ngượng ngùng, chỉ là
Hách Liên Dực nếu đã dặn dò Cao Vô Phúc nói như vậy liền không tiện từ
chối nữa, cẩn thận bẻ mấy cành hoa mai, lại mang theo đi Noãn Các. Trong tay cậu cầm hoa mai, Cao Vô Phúc vén rèm lên, cậu cúi đầu đi vào Noãn
các, đã thấy Hách Liên Dực ngồi bên cửa sổ nhìn mình, nghĩ đến là ở
trong Noãn Các nhìn trong viện, lúc này mới nhìn thấy mình rồi nhìn hoa
mai, liền đem một cành hồng mai nở đẹp hất giao cho Cao Vô Phúc: "Vương
gia, cành này cho ngài cắm bình."
Hoa mai thơm ngát bốn phía,
Hách Liên Dực nhìn bộ dáng Ôn Dịch An bẻ mai tựa như Chu Tử Thư năm đó,
cười tủm tỉm nói: "Cám ơn." Dừng một chút, lại hỏi: "Trước kia con học
kiếm sao? Con... Bạch Y Kiếm của nương con có phải truyền cho con hay
không?"
Ôn Dịch An ngẩn ra, không ngờ ông ta ngay cả chuyện này
cũng biết. Bạch Y Kiếm năm đó theo Chu Tử Thư trở về Côn Châu, lại được y truyền cho Hàn Anh, Ôn Khách Hành tặng Đan Cốt sau này truyền cho nữ
nhi Trương Niệm Tương của Trương Thành Lĩnh, y an cư Tứ Quý sơn trang,
ngày thường chỉ dạy dỗ con cái đồ đệ, làm sao còn cần dùng kiếm. Ôn Dịch An lắc đầu: "Ngài cái gì cũng biết, Bạch Y Kiếm cho Hàn sư huynh, nương nói tính tình của ta không thích hợp dùng trường kiếm, vẫn là đoản kiếm phụ thân cho ta thích hợp hơn." Nói xong bên hông lấy ra một thanh đoản kiếm dài một gang tay.
Hách Liên Dực xưa nay rất thích thú
thưởng ngoạn binh khí, thấy hai thanh đoản kiếm kiếm khí lạnh lẽo, cổ
xưa tinh xảo, cũng nhận ra là vật trân quý. Ôn Khách Hành đau lòng ái
tử, Ôn Tri Hoàn tính tình trầm ổn, công phu tuy luyện tốt nhưng lại
không dễ dàng động võ với người khác, Ôn Vân Tụ hoạt bát bay nhảy, học
văn tập võ cũng không ổn, hiện giờ ở Thanh Phong kiếm phái theo trượng
phu luyện kiếm ngược lại rất có tiến cảnh, Ôn Dịch An lại linh thấu vô
cùng, công phu ở trong ba người chính là kiệt xuất nhất, năm đó trong
Quỷ Cốc rất nhiều bảo vật không có người kế thừa, Ôn Khách Hành tự nhiên sẽ không khách khí, lại từ trong đó chọn đôi đoản kiếm này cho Ôn Dịch
An, nói là đoản kiếm vô cùng sắc bén, vả lại thập phần linh hoạt, thích
hợp nhất với công phu của cậu. Đã là đồ của phụ thân tặng, Ôn Dịch An tự nhiên trân trọng, ngày thường không sử dụng nhiều, hiện giờ thấy Hách
Liên Dực nhấc binh khí lên, liền lấy ra cho hắn xem một chút.
Hách Liên Dực không cho ý kiến, chỉ thản nhiên nói: "Cha mẹ con đối xử với
con rất tốt." Trong lòng lại nghĩ thiếu niên như hoa như vậy nếu sinh ra ở Vương phủ, không biết cẩm y ngọc thực cỡ nào, đáng tiếc sinh ra ở
thôn hương dã sơn thôn. Ôn Dịch An giấu đoản kiếm về bên hông, cùng Hách Liên Dực nói những lời không liên quan trong chốc lát liền ôm hoa mai
trở về thiên điện. Chu Tuần hôm nay lại theo Hách Liên Dao đi ra ngoài
ngoại giao, đúng lúc này trở về thấy Ôn Dịch An ghé vào bên cạnh bàn
nhìn hoa mai mới bẻ liền nói: "An đệ, lại buồn chán sao?"
Ôn Dịch An nói: "Trong Vương phủ này cũng không có gì thú vị, dù sao lúc này
cũng chơi không được, vẫn là về nhà sẽ tự tại một chút."
Chu Tuần làm sao không biết cậu ở trong Vương phủ này không quen, mấy ngày nay
thấy thân thể cậu không có gì đáng ngại, nghĩ thầm lúc này hồi sơn là
thích hợp, liền nói: "Đã như vậy, ngày mai từ biệt Vương gia chúng ta về nhà đi." Ôn Dịch An nghe xong mặt lộ ra vẻ vui mừng, cậu mới có thai,
mặc dù trời sinh tiêu sái nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, trong lòng luôn bất an, liền thập phần nhớ cha mẹ. Thấy Chu Tuần chịu để cho mình trở
về liền vui vẻ trở lại. Đêm nay hai người thu thập hành lý, ngày hôm sau liền hướng Hách Liên Dực từ hành, Hách Liên Dực cũng không nhiều lời,
nhìn Ôn Dịch An dường như có ý không nỡ, thật lâu sau mới nói: "Trở về
đi, nếu đã thành hôn liền đối xử với người mình tốt hơn một chút, đừng
giống... Được rồi, cứ đi đi thôi." Nói xong lại quay đầu nhìn hoa mai mà Ôn Dịch An hái tặng hôm qua, trong điện ấm áp đến nóng rực, hoa mai này trải qua một đêm liền khô héo một chút, Hách Liên Dực lại không cho
người quét dọn, chỉ là nhìn mai rụng cánh trên bàn kia xuất thần. Chu
Tuần thấy y như vậy, biết y là chuyện cũ thương tình, cùng Ôn Dịch An
hành đại lễ lại đi từ biệt Hách Liên Dao liền rời Vương phủ. Y sợ Ôn
Dịch An cưỡi ngựa tùy hứng nên sớm đã thuê một chiếc xe lớn, lại mua rất nhiều đồ ăn dỗ Ôn Dịch An ngồi trong xe, mình cũng đi cùng, lại phân
phó xa phu kia đi hướng Côn Châu, cũng không cần vội đi.
Ôn Dịch
An thấy y chu đáo như vậy, cho dù có tùy hứng đến đâu cũng cảm niệm y
trăm loại thông cảm nên cũng ngoan ngoãn ở trong xe. Cứ như vậy đi được
hai ngày, dần dần tiến vào Côn Châu, cách Tứ Quý sơn trang còn có ba năm ngày lộ trình. Mấy ngày nay Ôn Dịch An dậy sớm liền tê liệt, cơm cũng
ăn không nổi, ngực nóng lên rất là khó chịu. Chu Tuần nhìn ở trong mắt
tất nhiên là đau lòng, vội vàng đến một tiểu thành gọi là Hồ Lý ở lại,
lại đến hiệu thuốc tìm rất nhiều dược vật, trái cây, chỉ mong Ôn Dịch An chậm trãi tốt lên.
Mấy ngày nay Ôn Dịch An ăn uống khó vào bất
giác gầy đi rất nhiều, cũng không có tinh thần hồ nháo gì, vào trong
khách điếm liền quay đầu đi ngủ, lúc tỉnh lại lại thấy Chu Tuần cầm trái cây, cháo rau muống vào cửa bất giác băn khoăn: "Tuần ca, huynh cũng
mệt mỏi một ngày rồi, còn chiếu cố đệ như vậy."
Chu Tuần thấy sắc mặt cậu chuyển biến tốt hơn rất nhiều cũng dễ chịu hơn: "Lời của hài tử nói gì vậy, ta đương nhiên phải chăm sóc đệ rồi." Thấy cậu ăn vài miếng cháo, y liền nói: "Ta đã gọi chủ quán sắc thuốc, lúc nữa lại ăn ít
nhiều trái cây, có lẽ sẽ không khó chịu như vậy nữa."
Ôn Dịch An
lúc này cũng không giống như ban ngày cảm thấy choáng váng buồn nôn,
thấy Chu Tuần bận trước sau, chỉ cảm thấy khí tức trên người y đều có
thêm vài phần khói lửa, trong lòng thích thấp giọng nói: "Huynh ở bên
cạnh ta, ta liền cảm thấy tốt hơn một chút." Chu Tuần cũng biết lúc này
cậu cần mình làm bạn bên cạnh nhất, tự nhiên cũng thập phần vui vẻ, nhìn cậu ăn cơm, lại uống thuốc, lúc này mới bình yên ngủ. Ngày hôm sau Ôn
Dịch An quả nhiên cảm thấy tốt hơn rất nhiều liền quấn lấy Chu Tuần
không chịu ngồi xe: "Cả ngày ở trong xe thật bực bội, chúng ta bảo xa
phu đi theo, đi trước một chút cũng không sao."
Chu Tuần thương y ven đường vất vả, tuy nói không dám để y cưỡi ngựa nhưng muốn đi lại
một chút nghĩ đến chắc cũng không có gì đáng ngại lập tức gật đầu đồng
ý, rồi nói để cho xa phu kia chạy xe lớn đi theo phía sau hai người. Hai người dần dần đến gần Côn Châu cảnh trí ven đường không giống như
phương Bắc túc sát, ven đường cũng thêm vài phần xuân ý, Ôn Dịch An tất
nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Hai người không vội
vàng chạy đi, cứ chậm trãi đi ra ngoài hứa hẹn, xa phu kia thu rất nhiều tiền chân của Chu Tuần nên không có gì không đúng, đuổi ngựa chậm trãi
đi theo phía sau hai người. Dần dần ra khỏi thành, nơi này cũng không có quan đạo, Chu Tuần biết nơi này đi bốn năm mươi dặm đều là đường núi,
sợ Ôn Dịch An có vướng bận liền nói: "Đệ đi nửa ngày nay rồi không bằng
lên xe nghỉ ngơi đi?"
Ôn Dịch An cũng cảm thấy thắt lưng hơi mỏi, không tiện căng thượng hơn nữa bèn gật gật đầu. Xa phu kia vẫn ở phía
sau hai người, Ôn Dịch An được Chu Tuần bảo mình ở đây chờ, tự mình đi
tìm xa phu kia. Ôn Dịch An ngồi xuống một tảng đá lớn ven đường, từ
trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay lau đi mồ hôi trên mặt, liền vào
lúc này chợt nghe được một trận khóc lớn, không khỏi kỳ quái nơi này sao có người khóc thê thảm như vậy? Lúc đứng dậy nhìn, tiếng khóc kia lại
truyền đến trong rừng. Cậu nghe tiếng khóc giống như là hài đồng, rất là lo lắng liền theo tiếng khóc kia đi vào trong rừng, quả nhiên thấy một
đứa nhỏ tám chín tuổi ôm một người lớn thất thanh khóc rống. Đứa nhỏ kia thấy Ôn Dịch An đi tới càng kêu khóc không ngừng: "Công tử! Cứu với!
Làm ơn, mau cứu cha ta với."
Ôn Dịch An chỉ cảm thấy đứa nhỏ này
có chút quen mắt, thấy hắn khóc đến hoảng sợ, lại thấy người nằm trên
mặt đất sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, dường như bị trọng
thương, vội vàng bước nhanh về phía trước nói: "Đây là làm sao vậy?"
Đứa trẻ gào khóc: "Chúng ta... Chúng ta sẽ về nhà... Phụ thân lại đột nhiên ngã bệnh trên đường..."
Ôn Dịch An ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở của người nọ, cảm thấy lòng bàn
tay lạnh lẽo, lại bị người nọ giữ chặt mạch môn, nhất thời nửa người tê
dại. Cậu tuy trời sinh thông minh nhưng dù sao cũng là được nuông chiều
từ bé, ở trong Tứ Quý sơn trang mỗi người đều coi cậu là tiểu đệ đệ mà
sủng ái, cho tới bây giờ không ai nói với cậu chuyện giang hồ hiểm ác
này, cho nên cậu không chút phòng bị liền bị người này khống chế. Cậu
chỉ cảm thấy một tay người này vừa to vừa lạnh, giống như một cái sắt,
trong lòng kinh hãi lại lâm nguy không loạn: "Tôn giá làm tương sinh này ngược lại là vì sao?"
Người nọ ngồi thẳng dậy nhưng thân bất
động chân không nhấc lên, tựa như phía sau lắp lò xo cơ quan âm trầm
nói: "Quỷ chủ giết người vô số, tạo nghiệt bốn phương, hài tử của hắn
lại vô dụng như vậy." Ôn Dịch An thấy người này ước chừng bốn năm mươi
tuổi, sắc mặt trắng bệch như người chết, thanh âm thô ráp thật là khó
nghe, âm thầm vận khí muốn phá vỡ sự kìm chế của người này. Cậu không
biết quỷ chủ mà người này nói là ai, phương nhất vận khí chỉ cảm thấy
người nọ một cỗ nội lực cực kỳ lạnh như băng đánh úp lại, nhất thời
không dám vọng động. Đứa nhỏ lừa gạt hắn cũng âm trầm nói: "Tiểu tử chớ
có cấu thành, bằng không gia gia làm thịt ngươi, lại làm thịt tiểu lão
công tử của ngươi." Nói xong liền từ trên mặt gỡ bỏ ra một tầng mặt nạ
da người. Người này đâu phải là hài đồng gì, mà là một nam tử trưởng
thành nhưng thân hình cực thấp bé thì đúng hơn.
Ôn Dịch An kinh
hãi, trong lòng hận mình sao lại không đề phòng như vậy, hiện giờ thân
vào cạm bẫy nói không chừng càng hại đến Chu Tuần, rốt cuộc bất chấp rất nhiều, một tay vươn về phía hông lấy ra đoản kiếm, xuyên thấu đâm về
phía mặt người nọ, đồng thời bay lên đá tên lùn kia lên bàn. Nắm lấy hắn người này thuận thế lui về phía sau, Ôn Dịch An thân hình linh hoạt vận khí vội vàng, lại hất tay người này ra, triển khai Lưu Vân Cửu Cung Bộ
về phía sau. Hai người kia bất ngờ cậu nhanh nhẹn như vậy, người mặt
trắng kia âm trầm nói: "Quỷ chủ này cũng dạy dỗ con cái khôgn đến nỗi
phế." Bên hông rút ra một cây gậy dài, phía trên treo rất nhiều vải đen, giống như một sợi bản khóc tang, trực tiếp đập về phía Ôn Dịch An. Lùn
tử kia lại cười hì hì đứng ở một bên vây xem tựa hồ cũng không có ý
chiến đấu.
Ôn Dịch An tâm nói người này nói cái gì quỷ chủ là phụ thân hay là mẫu thân? Cậu mặc dù không biết quá khứ của hai người Ôn
Chu nhưng người trước mắt hai người này là địch không phải bạn trong
lòng biết người này làm bộ như vậy tất nhiên là có cừu oán với cha mẹ,
chẳng lẽ còn có thể khách khí với mình và Chu Tuần sao? Mắt thấy người
nọ phi gậy khóc tang nện tới, bên hông lấy ra song kiếm nhẹ nhàng đỡ
lấy, chỉ cảm thấy trên cây gậy này giống như có một cỗ dính dính, liền
dùng thủ pháp bốn lạng ngàn cân văng ra trường bổng kia. Cậu thuở nhỏ
tập võ, Chu Tử Thư cùng Ôn Khách Hành yêu cậu thông minh nhanh nhẹn tất
nhiên là dốc hết sức mà dạy, võ công của cậu thực sự đã được cha mẹ chân truyền. Chu Tử Thư võ công tập từ Tứ Quý sơn trang thanh chính đường
hoàng, Ôn Khách Hành công phu từ Quỷ Cốc, lại là một con đường khác, tàn nhẫn vô song, Ôn Dịch An thân kiêm chính tà hai phái, chỉ là ngại tuổi
tác còn trẻ nên công lực không sâu.
Cậu chưa bao giờ động thủ qua chiêu như vậy, mắt thấy người nọ cực kỳ âm độc liền biết người này
tuyệt đối không phải nhân sĩ chính phái, cũng là thấy chiêu hủy chiêu,
lâm nguy không loạn. Chưa qua nửa chén trà lại nghe thấy một trận tiếng
vó ngựa của Chu Tuần, thì ra sau khi y tìm được xa phu kia lại nghe được trong rừng có tiếng đánh nhau, y lại cẩn thận hơn Ôn Dịch An rất nhiều
liền vội vàng kêu xa phu kia tự mình rời đi, vừa vặn xa phu kia dỡ xe
đang để cho ngựa tự mình đánh hàng, Chu Tuần cưỡi ngựa chạy tới thấy Ôn
Dịch An động thủ với người khác liền kinh hãi thất sắc, lại không nhìn
thấy người lùn đứng ở một bên. Y xuống ngựa chạy về phía Ôn Dịch An, mới bước ra một bước liền thấy đao quang trước mắt chớp động, vội vàng
tránh qua lại bị tên lùn kia ra tay, Chu Tuần tuy không biết võ công
nhưng dáng người cao lớn, tên lùn kia cũng không chém được y. Ôn Dịch An thấy Chu Tuần đến càng là hoảng sợ, lớn tiếng nói: "Tuần ca mau đi,
đừng để ý đến ta!"
Chu Tuần làm sao chịu bỏ cậu mà đi, lùn tử kia nhìn ra Chu Tuần không biết võ công, hì hì cười nói: "Gia gia đây sẽ để các người làm một đôi uyên ương trên đường Hoàng Tuyền!" Trường đao
trong tay sớm lại chém về phía Chu Tuần. Chu Tuần né tránh không kịp, Ôn Dịch An dưới tình thế cấp bách cũng bất chấp người mặt trắng kia, một
tay khẽ giơ lên, chỉ thấy lam quang chợt lóe, lùn tử kia nhất thời ngã
xuống đất mất mạng. Trong lúc điện quang hỏa thạch này y mặc dù đã cứu
Chu Tuần, nhưng cây gậy khóc tang trong tay mặt trắng kia đã nện vào
người của Ôn Dịch An, chỉ thấy hắn ta cực kỳ nóng nảy, giống như muốn
lấy tính mạng Ôn Dịch An ngay tại chỗ.
Chu Tuần vốn đã chạy đến
bên cạnh cậu, mắt thấy trường côn trong tay hán tử cổ quái kia nện về
phía áo của Ôn Dịch An, dưới tình thế cấp bách không rảnh suy nghĩ
nhiều, một tay ôm Ôn Dịch An vào trong ngực, trường côn kia liền nện vào trên người y. Chu Tuần dù không thượng thừa võ công, tuy thân thể rắn
chắc nhưng lại làm sao chịu được cú đánh như vậy, nhất thời chỉ cảm thấy người mình đau nhức, đầu váng mắt hoa, chỉ là muốn che chở Ôn Dịch An
mà cắn răng nhịn xuống, nhưng đến động cũng không động được. Ôn Dịch An
không ngờ Chu Tuần liều mạng cứu giúp như vậy, kinh hãi mắt thấy người
nọ một kích không trúng, gậy thứ hai lại đập xuống, cũng bất chấp rất
nhiều, nhấc một ngụm chân khí, một tay chống đỡ Chu Tuần, đoản kiếm rời
tay trực tiếp ném về phía người nọ. Kiếm chiêu này chính là hóa dùng Thu Minh Kiếm của phụ thân Ôn Khách Hành khởi thủ nhất diệp báo thu, công
lực của cậu tuy không bằng Ôn Khách Hành hùng hậu lão luyện nhưng đoản
kiếm này cực kỳ sắc bén, trực tiếp lấy mặt tiền người nọ, người nọ khom
người tránh qua. Ôn Dịch An nắm chặt yên ngựa, đỡ Chu Tuần lên ngựa,
chính mình cũng phi thân ngựa hai chân kẹp chặt bụng ngựa, nâng khương
phóng ngựa chạy như bay, chỉ mong người nọ khinh công không tốt không
đuổi kịp mình. Lúc này cậu chỉ cảm thấy tay ôm Chu Tuần một mảnh ướt
đẫm, y bị thương nặng hộc máu. Ôn Dịch An hoảng sợ luống cuống tay chân, chỉ lo thúc giục ngựa chạy nhanh, may mà hắc y nhân kia vẫn chưa đuổi
theo. Y ôm Chu Tuần chạy nửa canh giờ, phía sau cũng không có truy binh
chỉ là vùng hoang dã này, Chu Tuần thân bị trọng thương lại mơ hồ cảm
thấy trong bụng đau đớn, chỉ sợ động thai khí nên không dám chạy nữa,
đúng lúc này thấy trong rừng ven đường mơ hồ có một túp lều tranh, liền
siết chặt dây cương đỡ Chu Tuần xuống ngựa. Chu Tuần đứng thẳng, thần
trí hoảng hốt, lại thấp giọng nói: "An đệ mau đi, ta không quan
trọng..."
Ôn Dịch An chỉ cảm thấy khóe mắt nóng bỏng, đỡ Chu Tuần đi về phía túp lều kia, đã thấy túp lều kia thập phần sạch sẽ, không
giống bộ dáng hoang phế liền biết nơi này có người ở, y không dám tự
tiện xông vào, nhẹ nhàng vỗ vỗ cửa gỗ cao giọng nói: "Có người không?
Chúng ta đi ngang qua nơi này, không biết có thể tạm thời mượn phòng
hiền nhân nghỉ ngơi một lát hay không?"
Trong phòng im lặng không tiếng động, Ôn Dịch An đợi một lát quay đầu thấy mặt Chu Tuần như giấy
vàng, biết y bị thương nặng, cũng bất chấp rất nhiều, đỡ y liền vào nhà. Trong túp lều tranh này cũng không có nhà nông cụ, cậu dìu Chu Tuần vào trong phòng, thấy trong phòng này chỉ có mấy loại dụng cụ gỗ thô, trên
giường có một tấm ván giường mỏng, mặc dù có giường ngủ nhưng cũng không nên tiện tự tiện dùng liền đỡ Chu Tuần ngồi xuống một cái ghế, trong
ngực lấy ra thuốc trị thương cha cho đút vào miệng Chu Tuần: "Tuần ca,
huynh mau tỉnh lại đi."
Chu Tuần miễn cưỡng nuốt xuống viên thuốc kia, thấy Ôn Dịch An lệ rơi đầy mặt, cố gắng giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve
hai má cậu: "Không được khóc, ta chỉ là ngoại thương... Nghỉ ngơi... Mấy ngày liền tốt rồi..." Lời còn chưa dứt, lại phun ra một ngụm máu.
Ôn Dịch An thấy hắn bị thương quá nặng nhất thời luống cuống tay chân, chỉ hận mình chưa từng nghiêm túc học qua y thuật, lúc này trong bụng lại
mơ hồ đau đớn, nghĩ là vừa lúc cùng người động thủ, lại cưỡi ngựa vội
vàng chạy nên đã động thai khí, thật sự là vào trời trời không đường đi, vào đất đất không có cửa, trong lòng lại nói lúc này khóc cũng không
chống đỡ được liền cắn răng nhịn xuống, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là đỡ Chu
Tuần lên giường, lại đi tìm nước trong viện. Lúc này chỉ thấy một người
áo xanh chậm trãi đi vào bên trong cõng một cái sọc mây, hắn thấy Ôn
Dịch An liền giật mình. Ôn Dịch An thấy người này khoảng năm mươi tuổi,
mi thanh mục tú, thần sắc thong dong liền đoán là chủ nhân của túp lều
này, vội vàng hành lễ: "Tại hạ mạo muội quấy nhiễu, mong hiền nhân tha
thứ, phu quân ta bị thương rất nặng..."
Thanh y nhân kia giật mình một lúc lâu, mới nói: "Ngươi họ Chu hay là họ Ôn?"
Ôn Dịch An cả kinh, thầm nghĩ người này sao có thể biết họ của phụ thân,
mẫu thân, chẳng lẽ cũng là cố nhân sao? Cậu mới trải qua kiếp nạn, lúc
này nào dám tùy tiện mở miệng, thanh y nhân kia thấy cậunhìn mình kinh
nghi bất định, thần sắc cùng người nọ tất nhiên hoàn toàn bất đồng, liền cười nói: "Ngươi sợ cái gì? Ta có thể làm gì được các ngươi? Chẳng qua
là xem ngươi quen mặt mà thôi." Nói xong buông sương mây trong tay
xuống: "Người trong phòng chính là phu quân ngươi?" Nói xong chậm trãi
đi vào trong, Ôn Dịch An thấy người này bước chân phù phiếm không giống
bộ dáng thân có võ công, trong lòng hơi hạ xuống, vội vàng đi theo vào,
người nọ thấy Chu Tuần ngủ ở trên giường, lại cũng không tức giận, tinh
tế nhìn một lát mới nói: "Ngươi thế nhưng lại gả cho người này, thú vị,
thú vị."
Chu Tuần mơ mơ màng màng mở mắt, thấy bên giường có một
người, tựa tiếu phi tiếu đánh giá mình, thanh âm âm trầm cảm thấy quen
tai, chỉ là lúc này thương nặng suy nghĩ không thành việc. Thanh y nhân
kia cười nói: "Không khéo không thành sách, mà thôi. Nếu đã đụng phải
cửa cũng là duyên pháp. Ta thấy người này ngoại thương không nhẹ, nhà
ngươi học sâu xa, nói vậy có cách trị hắn, các ngươi cứ tự nhiên đi."
Nói xong lại đi vào phòng bản cách vách dường như hoàn toàn không đem
hai người để vào mắt. Ôn Dịch An thấy người này thập phần xấu hổ, mặc dù là âm dương quái khí nhưng tựa hồ cũng không có ý đồ xấu liền cũng
không để ý tới, ngồi đến bên giường cầm tay Chu Tuần, thấy y uống thuốc
thần sắc hơi chậm, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Khách
Hành tỉ mỉ luyện chế thuốc có tác dụng an thần, Chu Tuần sau khi uống
thuốc bị thương bất giác ngủ say, Ôn Dịch An canh giữ bên giường ngồi
một lúc lâu, trong lòng một mảnh mờ mịt, cũng may trong bụng đau đớn đã
chậm lại, cũng không giống vừa rồi. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời đang
thịnh, nghĩ đến chắc đã là giờ ngọ, hồi tưởng lúc trước trong lòng vẫn
còn sợ hãi, lại không biết thanh y nhân này rốt cuộc là ai, luôn không
thể an tâm. Ngay lúc này, lại nghe thanh y nhân kia chậm trãi đi vào
trong phòng, dựa vào bên cửa nhìn mình: "Các ngươi đã trêu chọc ai?"
Ôn Dịch An không biết chuyện cũ của cha mẹ, cậu sinh ra đã lớn lên ở Tứ
Quý sơn trang, Ôn Chu hai người không thích chuyện vặt vãnh giang hồ,
một lòng ẩn cư, môn lập đệ, nhưng con cái nếu cố ý hành tẩu giang hồ thì cũng sẽ không ngăn trở. Chỉ là Ôn Dịch An còn nhỏ, lại là kiều tử của
cha mẹ, vả lại một lòng đều ở trên người Chu Tuần cũng là tuyệt thiếu ly sơn, càng chưa từng động thủ với người khác như vậy, cho nên ít có lòng phòng người, vừa lên liền trúng quỷ kế của kẻ xấu. Thanh y nhân thấy
thần sắc cậu mờ mịt, bất giác thở dài: "Quỷ chủ một đời kiệt, lại nuôi
ra hài tử vô dụng như vậy."
Ôn Dịch An nghe cậu nói mình vô dụng
ngược lại cũng không tức giận, nghĩ thầm hắn nói cũng không tệ, là mình
đã hại Tuần ca thành như vậy, nắm chặt tay Chu Tuần, trong mắt lại nước
mắt lưng tròng, dừng một chút lại nói: "Ngươi nói ai là quỷ chủ?" Lại
nhớ rõ người xấu kia cũng nhắc tới hai chữ quỷ chủ, chẳng lẽ phụ thân,
mẫu thân thật sự là quỷ chủ gì sao?
Thanh y nhân lạnh lùng nói:
"Thanh Nhai Sơn Quỷ Cốc cốc chủ Ôn Khách Hành hơn hai mươi năm trước
nguy hại giang hồ, tạo ra sát nghiệt lớn, hiện giờ ẩn cư Tứ Quý sơn
trang, nghĩ đến mấy năm nay sống thập phần như ý, ngay cả quá khứ của
mình cũng không cần, không nhớ rõ sao?"
Ôn Dịch An nghe hắn nhắc
tới đại danh của phụ thân liền biết hắn quả nhiên nhận ra Ôn Khách Hành: "Cái gì mà Thanh Nhai Sơn... Quỷ chủ gì?" Trong lòng cậu vô cùng mờ
mịt, phụ thân mà mình biết cả ngày cười ha hả đuổi theo mẫu thân chạy
tới chạy lui, cho dù là dạy dỗ đồ đệ cũng luôn thập phần ôn hòa, người
trong núi nếu phạm phải sơ suất gì luôn tới cầu Ôn Khách Hành, cho dù là ba huynh đệ mình ngày thường cũng là sợ Chu Tử Thư hơn. Ôn Khách Hành
ngay cả thỏ rừng, hươu rừng trong núi cũng không cho phép đệ tử thương
tổn, làm sao có thể là quỷ chủ giết người không chớp mắt? Cậu cho tới
bây giờ chưa từng nghe nói qua Thanh Nhai Sơn gì, càng không biết Quỷ
Cốc là cái gì, bởi vì Ôn Khách Hành ẩn cư sau đó giữ lời hứa năm đó với
Diệp Bạch Y, trấn áp quần quỷ không cho phép tùy ý xuất sơn, trong Quỷ
Cốc cũng không có người mới gia nhập, rất nhiều năm trôi qua, tự nhiên
cũng phong lưu vân tán, cho nên trên đời đã sớm không còn danh hào Quỷ
Cốc. Ôn Khách Hành mặc dù không hối hận trước kia làm nhưng chuyện vào
Quỷ Cốc luôn là nhục nhã, làm sao có thể nhắc tới trước mặt con cái.
Thanh y nhân lạnh lùng nói: "Có người muốn hại ngươi, tất nhiên là nghiệt do
phụ thân ngươi tạo ra trước kia, ta thấy những người đó nhất định sẽ
truy đuổi không rời, ngươi trước mắt vẫn là lo lắng cho mình đi."
Ôn Dịch An làm sao không biết, chỉ là Chu Tuần bị thương nặng, mình có
thai không thể khẽ động, lúc này quả nhiên là không biết phải làm thế
nào cho phải, lại thấy người áo xanh này giống như vui vẻ khi mình gặp
tai họa, trong lòng phiền muộn: "Ngươi là ai, làm sao nhận ra cha ta,
lại nhận ra ta?"