Ngày hôm sau hai người sáng sớm đã dậy, Chu Tuần ngày thường cũng không
mặc quần áo mới mẻ gì cũng chỉ là vải y Kinh Thoa. Ôn Dịch An hôm nay là lần đầu tiên gặp người nhà chồng nên không thể chậm trễ, thay đổi một
thân noãn bào đỏ. Chu Tuần cũng chưa từng thấy qua cậu ăn mặc như vậy,
cậu vốn sinh ra tuấn mỹ, trên thân hồng y càng có vẻ thanh tuấn tuyệt
luân. Chu Tuần thấy quần áo này thật là tinh mỹ, nghĩ đến giá thành
không nhỏ, ngược lại tò mò nói: "Đệ lấy đâu ra quần áo quý giá như vậy?"
Ôn Dịch An xắn tóc cười nói: "Phụ thân làm cho ta, nói ra ngoài gặp người
phải ăn mặc đàng hoàng một chút." Dừng một chút, lại nói: "Tuần ca, đệ
không biết chải tóc, huynh giúp ta đi." Hóa ra cậu thấy người Tấn Bắc ai cũng tóc dài búi cao liền muốn nhập gia tùy tục, chỉ là mình thật sự
chải chuốt không được liền muốn Chu Tuần làm thay. Chu Tuần thấy hai gò
má cậu ửng đỏ làm nổi bật hồng y càng thêm kiều diễm liền nhẹ nhàng vén
tóc dài của cậu lên chải thành bắp tóc, quả nhiên nhìn giống như Tấn Bắc Khôn Quân, lại thay cậu đội một cái quan miện bạc nho nhỏ. Ôn Dịch An
nhìn mình trong gương một chút, cười nói với Chu Tuần: "Tuần ca, tay
nghề của huynh thật tốt. Ta vụng về, tóc không biết chải, hoa không biết thêu." Chu Tuần cười nói: "Hài tử nhà chúng ta đều là như vậy, Vân Tụ
muội muội cũng không, đệ cũng sẽ không, kỳ thật chính mẫu thân cũng sẽ
không, cũng không có gì."
Ôn Dịch An thở dài: "Nương nói trước
kia người cả ngày chính là múa đao lộng kiếm, không làm được những công
phu tỉ mỉ này. Phụ thân nói nếu đời này có thể mặc xiêm y do nương mặc
cho là tốt rồi chứ đừng nói nương làm xiêm y cho, cho dù là xiêm y nương bổ sung chắp vá cũng không mặc được."
Chu Tuần cười nói: "Sau lưng đệ lại nói xấu trưởng bối, há có lý này."
Kỳ thật Tứ Quý sơn trang tuy nói tiểu khang có thừa nhưng cũng sẽ không
tùy ý lãng phí, việc khâu vá hàng ngày vốn do nội quyến gánh vác, chỉ là Chu Tử Thư nếu không biết, đương nhiên cũng sẽ không quản Vân Tụ, Dịch
An. Chu Tuần nghe cậu nói như vậy, lại nhớ tới có một năm Chu Tử Thư
cùng Ôn Khách Hành đấu khí, đem một bộ trường sam của y đi khâu, cắt tới bổ lui thành ra đem một kiện trường sam đang ngon lành lại chỉ có thể
lấy đi làm giẻ lau chọc cho Ôn Khách Hành cười to không ngừng, suýt nữa
lại bị Chu Tử Thư đuổi đánh khắp sơn trang, y bây giờ nghĩ lại không
khỏi cũng cười ra tiếng.
Hai người nói đùa đã sớm chấm dứt chuyển thành bộ dáng chỉnh tề, tay trong tay rời khách điếm đi thẳng tới Vương phủ. Chu Tuần hàng năm sẽ đến một hai lần, trên dưới Vương phủ đương
nhiên sẽ nhận ra y, thị vệ thủ môn không dám chậm trễ liền đón y vào thư phòng liền đi thông báo. Chu Tuần đã quen rồi, Ôn Dịch An lại chưa từng thấy qua quy củ như vậy, cậu mới đến, tuy rằng tò mò nhưng cũng nhớ rõ
không thể mất đi thể diện của Tứ Quý sơn trang, liền kéo tay Chu Tuần
cũng không nhìn trong Vương phủ này có chỗ gì đặc biệt. Hai người ngồi ở thư phòng không đến một chung trà liền thấy Cao Vô Phúc lão thái long
chung nghênh đón, vừa vào đã hành lễ với Chu Tuần: "Thiếu gia đến rồi,
lão Vương gia gọi ngài đến Trọng Minh Uyển đấy." Lời còn chưa dứt, đột
nhiên thấy bên người Chu Tuần đứng một thiếu niên áo đỏ, mắt hạnh sinh
xuân mặt mày hàm tình, chỉ sợ là mình hoa mắt, suýt nữa liền kêu ra một
tiếng "Vương phi". Hắn tuổi tuy già nhưng cũng không hồ đồ, sớm biết hôm nay Chu Tuần dẫn thê tử mới cưới đến thăm, thấy người này giống Chu Tử
Thư năm đó, trong lòng biết có kỳ lạ, nào dám nói nửa chữ. Chu Tử Thư
rời Tấn Châu đã lâu năm, năm đó người cũ dư thừa không nhiều lắm, Cao Vô Phúc* này đã quen hầu hạ, Hách Liên Dực không thể rời xa hắn, bởi vậy
mặc dù là long chung lão thái thì vẫn như thường lệ. Hắn sống đến tuổi
này rồi cũng sẽ tự nhiên thập phần khôn khéo, mặc dù trong lòng nghi
hoặc nhưng cũng không mở miệng, chỉ dẫn hai người hướng Trọng Minh Uyển
mà đi.
Đặng: Hán Việt là Cao Vô Phúc thật nhé m.n tôi k nhầm
tên đâu- 高无福. Trc tôi nhớ có ô gì hầu hạ khi CTT vẫn cong là vương phi
cũng họ cao n tên khác mà nhỉ?
Tấn Bắc trời lạnh, Tứ Quý sơn
trang cũng là trọng xuân, nơi này vẫn là mùa đông lạnh lẽo, hoa mai
trong Trọng Minh Uyển nở vừa vặn đẹp lúc. Ôn Dịch An xa xa liền nhìn
thấy hoa mai kia chỉ cảm thấy hương mai mơ hồ phong lưu thú vị, thấp
giọng nói với Chu Tuần: "Tuần ca, nơi này cũng có hoa mai, tuy không
bằng sơn trang chúng ta nhưng cũng rất đẹp mắt." Chu Tuần từ nhỏ đã quen nơi này, thấy hoa mai này càng ngày càng đẹp nhịn không được nói ra:
"Đúng vậy, mẫu thân thích hoa mai nơi này nhất."
Ôn Dịch An ngẩn ra: "Trước kia mẫu thân cũng từng tới nơi này?"
Chu Tuần tự giác lỡ lời, không nói gì nữa, lôi kéo cậu vào nguyệt môn Trọng Minh Uyển, thấy nơi này vẫn như ngày xưa, nước ao trong viện bởi vì là
nước sống nên cũng không đóng băng, hoa mai đỏ trắng nở rộ, bóng dáng
nghiêng nghiêng, ám hương xông vào mũi, lại giống năm đó chênh lệch
không xa. Y nhìn hoa mai kia một lát liền mang theo Ôn Dịch An vào Noãn
Các, nơi này cũng là nơi sinh hoạt hàng ngày của Hách Liên Dực, Cao Vô
Phúc vén rèm lên,.Chu Tuần kéo tay Ôn Dịch An đi vào trong các, trong
điện bởi vì là hướng Nam nên bên trong thực sáng, Hách Liên Dực ngồi ở
trong một cái ghế mềm, thấy Chu Tuần mang theo một người tiến vào, liền
biết là thê tử mới cưới của y, ngưng thần nhìn kỹ, thấy người nọ thân
hình thon dài, tóc dài búi cao, mi ngang núi xa, mắt ngậm nước xuân, một thân hồng y rất tươi đẹp, lại giật mình, trong tay vốn cầm một quyển
sách, lại *bộp* một tiếng rơi xuống sàn nhà, buột miệng nói: "... Tử
Thư?"
Thấy bộ dáng người trước mặt như vậy, lại hoảng hốt nhận ra chính là lúc Chu Tử Thư lúc đầu năm mới trở về Tấn Châu, khi đó hai
người mới kết hôn, tuy nói cũng không phải lưỡng tình tương duyệt nhưng
chung quy cũng còn có vài phần nhu tình mật ý. Chu Tử Thư xưa nay không
thích mặc quần áo màu sắc diễm sắc, chỉ có mấy ngày sau khi tân hôn mặc
trang điểm diễm lệ như vậy. Kỳ thật Ôn Dịch An tuy rất giống Chu Tử Thư
nhưng chỉ là tướng mạo tương tự. Chu Tử Thư thiếu niên đương gia, trải
qua gập ghềnh, Ôn Dịch An lại là cha mẹ song toàn, hợp gia tường lạc,
hoàn cảnh hai người sinh trưởng rất khác nhau, tính tình cũng hoàn toàn
trái ngược, Ôn Dịch An giữa hai hàng lông mày tự có một cỗ kiều thái,
lại cùng Chu Tử Thư thập phần bất đồng. Chỉ là kết quả năm đó của Hách
Liên Dực và Chu Tử Thư sau nhiều năm không gặp, trong lòng ngẫu nhiên
nhớ tới người này, nhớ rõ những thứ cũng chỉ là lúc hai người mỹ mãn
nhất năm đó mà thôi, cho nên vừa thấy Ôn Dịch An, Hách Liên Dực liền nhớ tới Chu Tử Thư khi còn trẻ.
Một tiếng Tử Thư của hắn kêu rất nhẹ nhưng Chu Tuần lại nghe thấy, trong lòng âm thầm thở dài, lại nói phụ
thân rốt cuộc chưa từng buông người nọ xuống. Ôn Dịch An tai thính mắt
sáng đương nhiên cũng nghe thấy, chỉ là cậu tự biết mình lớn lên giống
mẫu thân, liền nghĩ Chu Tử Thư trước kia nếu ở chỗ này làm việc, Vương
gia này nhận ra y cũng là chuyện thường tình. Ngược lại thấy người này
cùng Chu Tuần sinh ra không khác gì nhau, có điều là già hơn rất nhiều,
trong lòng tò mò, lại nghĩ thì ra Tuần ca giống cha mình như vậy, nếu
Tuần ca khi về già cũng là như vậy, cũng rất coi trọng, thấy trượng phu
quỳ xuống hành lễ cậu cũng liền cũng nhẹ nhàng bái lạy.
Vẻ mặt
Hách Liên Dực hoảng hốt, hoàn toàn không nghe thấy hai người họ nói gì,
chỉ nhìn chằm chằm Ôn Dịch An xuất thần. Trước đây lúc Chu Tuần thành
thân đã sớm có gia thư gửi tới, lại chỉ nói là cưới sư đệ đồng môn, cũng không đề cập đến tên tuổi. Hôm nay thấy bản thân Ôn Dịch An, trong lòng hiểu rõ, thấy cậu quỳ dưới đất nhìn mình, trong ánh mắt tràn đầy ý tò
mò, cũng không kính cẩn như Chu Tử Thư năm đó. Y đối xử với Chu Tuần từ
trước đến nay đều hiền dịu, luôn cảm thấy ngoài Chư Tử Thư chỉ có Chu
Tuần giống mình nhất, cũng thông minh trầm ổn nhất, chỉ tiếc Chu Tử Thư
vừa đi thì Chu Tuần liền mất nâng đỡ, bên ngoài có trọng thần, bên trong có thứ tử lớn tuổi, nghĩ đi nghĩ lại, đem y trở về Chu gia cũng là vì
bảo vệ y bình an. Từ nay về sau gặp lại Chu Tuần, liền chỉ là cảm thấy
đáng tiếc, trong lòng lại nghĩ nếu người nọ năm đó chưa từng ngoan tuyệt rời đi, hai người ta luôn có ngày chuyển nhượng, chẳng lẽ liền không
thể có được giai nhi? Hôm nay thấy Ôn Dịch An, tuy là ngoài dự liệu
nhưng cũng là hợp tình hợp lý, chỉ là trong lòng chua xót khó tả, tựa
như trong miệng mắc kẹt một quả ô liu đắng, nôn không ra nuốt không
trôi, tư vị này cũng là bình sinh chưa từng nếm qua.
Chu Tuần
kiến lễ, thấy Hách Liên Dực nhìn Ôn Dịch An, mặc dù hiểu rõ nhưng bởi
vậy mà xấu hổ, chỉ đành làm bộ hồ đồ đưa tay kéo Ôn Dịch An đứng dậy. Ôn Dịch An nhìn Chu Tuần, ý thái thân mật, nhìn ánh mắt y tràn đầy vẻ ái
mộ, Hách Liên Dực cười khổ, lại nghĩ thì ra người này nhìn người mình
yêu bộ dáng sẽ là như vậy, từ trước đến nay vợ chồng thiếu niên lưỡng
tình tương hảo, tất nhiên là mỹ mãn hài hòa. Tai hắn nghe Chu Tuần vấn
an, lại như không nghe thấy, thật lâu sau mới nói: "Hai người đi đường
xa vất vả, trong thiên điện này đã thay con an bài chỗ ở." Dừng một
chút, lại nói với Ôn Dịch An: "Con... Họ của con là gì?"
Ôn Dịch
An cũng không biết Chu Tuần chưa từng nhắc tới tên mình trong nhà, cậu
trong đó có khúc khuỷu, lại liếc mắt nhìn Chu Tuần một cái, thầm nghĩ
chẳng lẽ tên của ta có cái gì không thể nói được sao, còn chưa mở miệng, đã thấy lão Vương gia kia cười khổ nói: "Chắc là họ Ôn đi."
Ôn
Dịch An kinh ngạc nói: "Ngài quen phụ thân ta?" Thanh âm của cậu nhẹ
nhàng tràn đầy ngây thơ, cách đã nhiều năm, Hách Liên Dực làm sao còn
nhớ rõ tướng mạo của Ôn Khách Hành, ngay cả tên của người nọ cũng không
muốn nghĩ đến, hiện giờ thấy Ôn Dịch An này cùng Chu Tử Thư tương tự như vậy, mặc dù biết người này nhất định là con của quỷ chủ kia, nhưng cũng hoàn toàn không có nửa phần chán ghét, ngược lại ôn nhu nói: "Có duyên
gặp mặt mà thôi. Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi, tên là gì?"
Ôn
Dịch An thấy hắn ngược lại thập phần thân thiết, hơn nữa đầu tóc hoa
râm, mặt mày hiền lành, cũng vơi đi vài phần ngượng ngùng lúc đầu: "Ta
là Ôn Dịch An, năm nay mười tám tuổi."
Hách Liên Dực gật gật đầu, lại nghĩ người nọ xa Tấn Châu, Ôn Dịch An này nghĩ đến là kiều nhi sinh muộn. Chu Tử Thư sau khi đi y chưa từng lấy gì khác, hôm nay thấy Ôn
Dịch An này, càng nhìn càng cảm thấy thật sự là giống Chu Tử Thư khi còn nhỏ, trong lòng nhu tình dần sinh: "Nếu đã thành hôn, Vương phủ này
cũng là nhà con, lát sau lại gặp đại ca. Nói xong đem nhẫn hồng ngọc đeo trên ngón tay nhiều năm cởi ra: "Con mới đến, cũng không có gì tốt cho
con, cái này cầm lấy đi."
Ôn Dịch An ngẩn ra, liếc mắt nhìn Chu
Tuần một cái, thấy Chu Tuần gật gật đầu, liền tiến lên tiếp nhận chiếc
nhẫn hồng ngọc kia. Cậu thuở nhỏ lớn lên ở Tứ Quý sơn trang, mặc dù
không quen kỳ trân dị bảo như Chu Tuần nhưng cũng không phải hoàn toàn
không có kiến thức, thấy hồng ngọc trên chiếc nhẫn này ôn nhuận trong
suốt, liền biết là vật quý giá liền hành lễ: "Cám ơn ngài, sau này nếu
ta gặp cái gì thú vị, cũng mang đến cho ngài."
Hách Liên Dực thấy cậu nói ngây thơ như vậy, ngược lại cảm thấy thú vị: "Luận tình phận
con nên gọi ta một tiếng cữu cữu, không cần đa lễ." Thấy Chu Tuần thần
sắc khác thường, cũng có chút không muốn nói chuyện năm đó, liền nói:
"Ta mệt rồi, con mang đứa nhỏ này đi gặp đại ca mình đi, có cái gì thì
cứ nói cho hạ nhân là được."
Chu Tuần đương nhiên hiểu được cùng
Ôn Dịch An hành lễ rời khỏi Trọng Minh Uyển này. Ôn Dịch An thuở nhỏ tập võ, ngược lại không thường xuyên đeo trang sức, mặc dù thấy chiếc nhẫn
này trân quý nhưng cũng không để ý, liền bỏ vào trong ngực, kéo tay Chu
Tuần cười nói: "Tuần ca, cha huynh ngược lại lại rất là hòa khí."
Chu Tuần thấp giọng nói: "Phụ vương tuổi tác đã cao, tính tình cũng nhu hòa hơn nhiều. Người ngày xưa..."
"Kỳ quái, chẳng lẽ người còn có thể biến thành sao? Huynh xem phụ thân ta
vẫn như vậy, cả ngày cười hì hì, ngoại trừ mẫu thân nổi giận cái gì cũng không sợ." Ôn Dịch An cười nói, nhớ tới cha mẹ trong nhà, bất giác lại
động tình nhớ nhung. Chu Tuần mặc dù cũng không biết thân thế của Ôn
Khách Hành nhưng đến tột cùng là lớn lên bên cạnh hai người, biết hai
người họ đều trải qua gập ghềnh, Ôn Dịch An tuổi còn nhỏ không biết nên
cũng không có gì đáng trách, đưa tay thay Ôn Dịch An sắp xếp bên tóc
mai: "Nhạc phụ lúc còn trẻ cũng rất vất vả, chúng ta phải tận hiếu nhiều mới đúng."
"Huynh cái gì cũng biết." Ôn Dịch An từ trước đến nay rất nghe lời Chu Tuần, thấy y nói săn sóc như vậy trong lòng liền cảm
thấy chỉ có thể là Tuần ca, chí thuần chí hiếu, quả nhiên là tốt: "Tẩu
tử cùng tỷ phu đều thích náo nhiệt, ta thấy phụ thân đều bị bọn họ phiền chết, cũng chỉ có Tuần ca huynh rất yên tĩnh, kỳ thật chúng ta lúc này
ly sơn, cũng không biết phụ thân là nhớ thương huynh nhiều hơn một chút, hay là nhớ thương ta nhiều hơn một chút."
"Thật sự là nói bậy."
Chu Tuần thấy cậu yêu kiều như vậy, nhưng cũng chỉ là lắc đầu, hai người trong lúc nói chuyện phiếm sớm đã đến điện Lê Thuần. Ôn Dịch An thấy
đại điện kia thập phần uy vũ, quả nhiên là khí tượng thiên gia, lại thấy nơi này khắp nơi đều là quân sĩ, liền lôi kéo tay Chu Tuần nói: "Tuần
ca, may mắn huynh tới sơn trang chúng ta, nếu ở lại Vương phủ này làm
Vương gia gì đó, chắc bị bí bách đến mức căng thẳng."
Chu Tuần bất giác nhớ tới mình thời gian nhỏ, cho là đúng: "Cũng không phải, nhưng nếu ở tại chỗ này ta cũng không gặp được đệ."
Thái giám ngoài điện Lê Thuần sớm đã biết được Chu Tuần mang thê tử đến
thăm, thấy y đến thỉnh an Vương gia, vội vàng đi vào thông báo, không
bao lâu liền có người đến dẫn hai người họ vào. Ôn Dịch An nhíu nhíu
mày, nghĩ thầm huynh đệ ruột thịt gặp mặt còn muốn phiền toái như vậy,
trong Vương phủ này quả nhiên không thú vị. Cậu từ nhỏ đã lớn lên ở Tứ
Quý sơn trang, Ôn Khách Hành xưa nay không có trưởng bối gì, Chu Tử Thư
ngoại trừ giáo dưỡng công phu nghiêm túc một chút, thời điểm còn lại
cũng là cũng thoái mái, hai người đều là người tiêu sái không câu nệ
tiểu tiết, dạy dỗ con cái, đệ tử đương nhiên cũng sẽ không có bản lĩnh
như vậy. Ôn Dịch An không câu nệ đã quen, thấy Vương phủ này quy củ rất
nhiều, tự nhiên cảm thấy không quen.
Hai người vào điện Lê Thuần, sớm thấy trong điện có một người ngồi ngay ngắn ở đó, ước chừng bốn năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, tướng mạo tuấn tú, hoa phục áo bào, người nọ chính là Hách Liên Dao. Chu Tuần cùng Hách Liên Dao xưa nay không
thân cận lắm, thứ nhất hai người tuổi tác chênh lệch rất nhiều, thứ hai
trước kia cậu là Thế tử, thứ trưởng khác biệt, chỉ là thứ nhất Chu Tuần
mấy năm nay lớn lên ở Tứ Quý sơn trang thuận tâm tùy ý, vả lại đã xuất
tự lấy họ Chu, thứ hai Hách Liên Dao đã có được Vương vị, cảm thấy mỹ
mãn, năm đó y một lòng đoạt đích, ngược lại cũng không phải người thiên
tính độc ác, bởi vậy Chu Tuần sau khi rời khỏi Tấn Châu hai người sau
này gặp lại, ngược lại huynh hữu đệ cung, có chút hòa thuận.
Hôm
nay thấy Chu Tuần mang theo thê tử mới cưới đến thăm hỏi, liền cười nói: "Nhị đệ đến..." Lời còn chưa dứt, liếc mắt một cái thấy bên cạnh y có
một thiếu niên áo đỏ, mặt mày ấp như hoa, hoảng hốt như thấy thiếu niên
hồng y kia đứng giữa bạch tuyết hồng mai, bẻ một cành hồng mai đưa cho
mình, lại nói "Cầm đi chơi đi". Hắn năm nay dần biết thiên mệnh, sớm đã
nghe Hách Liên Dực an bài cưới con gái Phùng thị đại hộ Tấn Châu làm vợ, Phùng thị kia chính là đương kim Tấn Châu vương phi, hiền thục dịu
dàng, cùng hắn không tính là yêu sâu đậm nhưng cũng là cử án tề mi, rất
nhiều năm trôi qua thuận tâm như ý, đương nhiên sớm đã quên mất lúc
thiếu niên một chút tâm ý không liên quan. Hôm nay chợt nhìn thấy Ôn
Dịch An, tương tự như người ẩn sâu trong lòng, đúng là kìm lòng không
được thốt lên: "Mẫu thân?"
Chu Tử Thư năm đó làm Vương phi, thứ
tử của Hách Liên Dực đông đảo, đều gọi y một tiếng mẫu thân. Hách Liên
Dao trước kia gọi quen rồi, vừa nói ra liền biết thất ngôn, hắn chỉ mơ
hồ đoán ra chút đại khái, bởi vậy chuyện chính là tâm bệnh lớn nhất của
Hách Liên Dực. Nếu hắn đã nói Vương Phi qua đời, ai dám nhiều lời cơ
chứ. Vả lại Chu Tử Thư không có ở Tấn Châu, Thiên Song cũng sớm tan rã,
đối với Hách Liên Dao là có lợi nhất, bởi vậy rất nhiều năm qua hắn coi
như Chu Tử Thư đã chết, ngẫu nhiên nhớ tới, trong lòng không khỏi có vài tia tiếc nuối, nhưng chưa từng thật sự lo lắng. Hôm nay thấy Ôn Dịch An cùng Chu Tử Thư lớn lên tương tự như vậy, liền biết việc này rất kỳ lạ, ho khan một tiếng, lại nói: "Nhị đệ đường xa tới vất vả, đứa nhỏ này
nghĩ đến chính là con dâu nhà chúng ta. Phụ vương đã thay các đệ an bài
gia yến, buổi tối mọi người hảo tụ một chỗ, lúc này ta còn có chút công
vụ, liền không tiếp hai người nữa."
Chu Tuần cũng không còn lời
nào khác cùng Ôn Dịch An cáo từ, Ôn Dịch An Tâm nghi hoặc không thôi,
lão Vương gia kia thấy mình liền thần sắc cổ quái, ngược lại thôi đi,
đến tiểu Vương gia này thấy mình cũng là quái mẫu, còn gọi mình là mẫu
thân, cậu cho dù không có tâm cơ nhưng cũng biết không ổn. Thấy Chu Tuần mang theo mình rời khỏi điện Lê Thuần dần dần đi đến chỗ hẻo lánh, liền nắm chặt tay Chu Tuần nhỏ giọng nói: "Tuần ca... Nương trước kia ở Tấn
Châu làm cái gì vậy?"
Chu Tuần sớm biết Ôn Dịch An tất có câu hỏi này, có chút khó xử liền thấp giọng nói: "An đệ, lúc ta ở Tấn Châu cũng còn nhỏ, năm đó chuyện cũ một lần không thể biết hết, thứ hai đây là
chuyện cũ của mẫu thân, không phải ta không muốn cùng đệ nói, mà là thật sự không nên đàm luận tôn trưởng như vậy. Mẫu thân năm đó ở Tấn Châu
nản lòng thoái chí mới đi, nghĩ đến chuyện thương tâm rất nhiều, đệ dù
có tò mò đến đâu, cũng đừng hỏi, được không?"
Ôn Dịch An từ trước đến nay đều nghe lời Chu Tuần nói, nghe y nói trịnh trọng như thế,
trong lòng khổ sở: "Ai, ta chỉ biết nương một mực ở Tứ Quý sơn trang,
lại không biết cũng từng chịu khổ... Phụ thân trước kia cũng ở chỗ này
sao? Nếu không có phụ thân, một mình nương không phải càng khổ sao?"
Chu Tuần biết Ôn Dịch An mềm lòng nhất, thấy mặt cậu mang sắc thích, liền
nhẹ nhàng nhéo má cậu: "Được rồi, đừng nghĩ đông nghĩ tây. Mẫu thân là
rời Tấn Châu mới gặp được nhạc phụ, đệ không nhớ rõ nhạc phụ nói năm đó ở Việt Châu nhìn thấy mẫu thân, thấy người hành hiệp trượng nghĩa phong
thái hơn người lúc này mới vừa thấy đã ái mộ sao?"
Ôn Dịch An nhớ tới Ôn Khách Hành thường nói năm đó cùng Chu Tử Thư lần đầu gặp nhau ở
Việt Châu, đem đủ loại chuyện cũ nói đến hoa rơi loạn cũng chưa hết, lại khiến Chu Tử Thư mỗi lần che tai nhíu mày: "Nói bậy bạ, ta khi nào đối
với đệ muốn nghênh đón còn cự tuyệt, quả nhiên là càng già càng không
xấu hổ!" Nói đến sau mức hai người thường phải tranh cãi một hồi mới bỏ
qua. Cách nhiều năm, cậu làm sao biết chân tình giữa hai người, chỉ cảm
thấy rất thú vị, lại chưa bao giờ đi qua Việt Châu, trong lòng sinh lòng hướng tới, liền nói với Chu Tuần: "Đúng rồi, Tuần ca, chúng ta lúc sau
lại đi Việt Châu trước, nhìn Kính Hồ sơn trang, còn có..."
Chu
Tuần cười nói: "Việt Châu đương nhiên sẽ đi." Trong lúc nói chuyện hai
người đã sớm trở lại Thiên điện Trọng Minh Uyển, trọng Minh Uyển này
trên dưới vô cùng yên tĩnh, nghĩ đến Hách Liên Dực lúc này đang nghỉ
ngơi. Chu Tuần hành trình mệt mỏi, vốn định nghỉ ngơi thêm một lúc, chỉ
là thứ nhất cũng không có thói quen ngày ngủ, thứ hai sợ Ôn Dịch An
không chịu nổi tịch mịch, liền lấy lại tinh thần bồi người tiếp. Ôn Dịch An trở về phòng, nhưng cũng không để ý trong phòng này chỉnh tề hay
không, ngược lại nhìn hoa mai trong viện: "Tuần ca, hoa mai này nương
trước kia cũng là ngày ngày nhìn sao? Lúc này hoa mai trong sơn trang
chúng ta đã sớm tàn rồi, nếu có thể ngắt một cành thì tốt."
"Vậy
thì ngắt một cành, nghĩ đến Vương gia sẽ không trách tội." Chu Tuần lại
nghĩ khi còn thiếu thời Chu Tử Thư ngẫu nhiên cũng có thời gian rảnh
rỗi, trong Trọng Minh Uyển này sẽ luôn có chuyện thưởng mai, chỉ là hợp
gia nội quyến tụ họp, luôn thấy Chu Tử Thư một mình yên lặng, giống như
phồn hoa náo nhiệt trước mắt này hoàn toàn không liên quan đến y. Lúc
nhỏ không hiểu tâm sự của y, bây giờ hồi tưởng lại, hoa mai nở rộ nhất
những năm đó, đúng là lúc bộ hạ cũ của Tứ Quý sơn trang liên tục điêu
linh, cũng khó trách y vô tình vô tình như vậy. Ôn Dịch An muốn đi hái
hoa mai ngắm cảnh, lại nghĩ mình mới đến ở trong nhà trượng phu làm sao
có thể tùy hứng, chẳng phải là khiến người trong Vương phủ này xem
thường đi, nói Tứ Quý sơn trang của cậu là vùng đất nông thôn gì thì
sao? Bởi vậy nhẫn nại, cởi hoa phục trên người, thay áo choàng, thấy Chu Tuần ngồi ở bên cạnh bàn nhìn mình, liền cười nói: "Tuần ca, huynh nhìn ta như vậy làm gì?"
Chu Tuần kỳ thật cũng không có ý gì khác,
chỉ là thấy thân hình Ôn Dịch An linh lung hữu trí, liền nhìn lại. Hai
người thành hôn mới được một năm, Ôn Dịch An tuy nói không câu nệ là
không câu nệ, ngây thơ hồn nhiên nhưng cũng không phải người không biết
xấu hổ, cho dù hai người lén lút ở trong phòng đối diện, cũng là thời
điểm đoan trang nhiều hơn một chút. Y thấy Ôn Dịch An thay quần áo, lại
buông xõa tóc, tựa như ngày xưa khi chưa gả, năm đó lòng yêu mộ không
thể đắc được dâng lên, trong lòng lại ngọt ngào, vừa chua xót, lại vươn
tay nói với Ôn Dịch An: "An đệ, lại đây."
Ôn Dịch An cười, lại
nhẹ nhàng ngồi xuống trên người y, hai tay vòng quanh cổ Chu Tuần: "Tuần ca, mấy ngày nay trên người ta rất nóng, có phải tín kỳ sắp tới hay
không?"
Chu Tuần một tay vòng quanh eo thon của cậu, một tay nhẹ
nhàng vuốt ve mái tóc dài bên cổ cậu, nghe cậu nói như vậy liền đi nhìn
chỗ kết ấn sau gáy cậu, quả nhiên hơi có chút sưng lên. Hai người thành
hôn lâu ngày, chỉ là Chu Tuần thương cậu tuổi còn nhỏ, không đành lòng
để cậu trẻ như vậy đẫng thai, Ôn Dịch An mặc dù từng có vài lần tình
triều nhưng đều là trước khi thành hôn, sau khi kết hôn ngược lại còn
chưa từng có tình triều. Hôm nay ra ngoài mặc dù rất nhiều bất tiện
nhưng nghĩ đến thời gian tín kì này lại cùng Chu Tuần cùng ngày xưa bất
đồng. Hai người họ sau khi kết hôn ngư thủy hài hòa, hưởng hết niềm vui
phượng hoàng vu phi, tín kỳ kia sợ là càng có một phen tư vị khoái hoạt, bởi vậy trong lòng rất là chờ mong. Chu Tuần chỉ cảm thấy bên má Ôn
Dịch An hương đào nồng đậm, trong lòng hiểu rõ, ôm chặt bên hông cậu
thấp giọng nói: "Có lẽ là đúng rồi. An đệ, lúc này là dùng thuốc, hay
là..."
Ôn Khách Hành suy nghĩ chu toàn, biết ái tử lần này xuống
núi sợ là mấy tháng không thể về nhà, bởi vậy cái gì đồ ăn đồ chơi,
thuốc khẩn cấp chuẩn bị thập phần chu toàn. Chu Tuần trong túi cũng có
dược vật, cũng không quá lo lắng, Ôn Dịch An lại cười nói: "Uống thuốc
gì? Tuần ca, chẳng lẽ huynh không muốn sao?"
Chu Tuần chỉ cảm
thấy người trong ngực nhu nhược không xương, hương thơm lượn lờ, ý niệm
kiều diễm trong lòng dần nảy sinh, ôn nhu nói: "Nói bậy bạ, ta đương
nhiên muốn.".
Ôn Dịch An cười khẽ ở bên môi Chu Tuần thấp giọng nói: "Tuần ca, huynh hôn ta đi."