Lại là một năm mới nữa đến, Tứ Quý
sơn trang hiện giờ nhân khẩu đông đảo, sớm đã không thu thêm đệ tử mới.
Nhiều năm hoạt động trong sơn trang đã có rất nhiều tiểu đệ tử, ngày
ngày náo nhiệt phi thường, trong nháy mắt trưởng tử của Ôn Tri Hoàn cũng xuất thế. Ôn Tri Hoàn chưa lớn đã hành tẩu giang hồ, tính tình hắn trầm ổn, hàng ngày giúp đỡ mấy vị sư huynh lớn tuổi chiếu cố sự vụ trong
núi, khi lấy vợ lại là nữ tử nông gia dưới chân núi. Cô nương kia họ
Thành, tuy không tập võ nhưng khôn khéo có năng lực khiến cho người rất
yêu ta thích, cùng trên dưới núi từ trên xuống dưới quan hệ cực tốt,
hiện giờ lại được sinh được hài tử Lân Nhi, cuộc sống của tiểu phu thê
đương nhiên khoái hoạt vô cùng.
Ôn Khách Hành trước kia chưa từng nghĩ tới mình còn có ngày được bế cháu, đến ngày trưởng tôn đầy tháng
này liền tổ chức tiệc rượu lớn trên núi, hắn vui mừng vô hạn, thấy tôn
nhi ở trong ngực nhi tử bày một đôi mắt to nhìn mình, hoảng hốt nhớ tới
năm đó khi Ôn Tri Hoàn mới sinh ra, trong lòng thập phần cảm khái.
Ôn Dịch An lúc này cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, thấy tiểu hài tử
kia đương nhiên cảm thấy mới mẻ, ầm ĩ muốn ôm. Tẩu tẩu Thành thị thấy
liền cười nói: "An đệ thích tiểu hài tử như vậy, lúc nào thành gia rồi
chính mình cũng sinh một đứa đi."
Ôn Dịch An cho tới bây giờ
không biết thẹn thùng là gì, cậu ôm tiểu chất nhi đùa giỡn, lại hướng Ôn Khách Hành nói: "Phụ thân luyến tiếc đệ lập gia đình nha, bằng không
nhất định phải sinh thêm mấy đứa."
Ôn Khách Hành cười tủm tỉm đảo ngược chuôi quạt gõ gõ vào trấn ấu tử: "Miệng không có câu nệ, không
biết xấu hổ." Người một nhà đang náo nhiệt, Chu Tử Thư từ dưới hành lang đi vào: "Người bên ngoài dự tiệc còn chưa thấy hài tử đang ầm ĩ muốn
lật trời, các ngươi trốn ở chỗ này làm cái gì?"
Ôn Tri Hoàn vội
vàng ôm đứa bé từ trong tay đệ đệ mang theo thê tử đi ra ngoài mở tiệc.
Chu Tử Thư thấy Ôn Khách Hành cười với mình, thuận tay để ý đến mái tóc
bạc của hắn, lại đem nếp gấp vai hắn san bằng: "Được rồi, chúng ta cũng
đi ra ngoài, đều đã ôm tôn tử rồi còn như vậy." Lại thấy Ôn Dịch An vẻ
mặt khổ sở liền nói: "Con làm cái gì vậy?"
Ôn Dịch An thấp giọng
nói: "Vân tỷ tỷ có thai có trở về không còn chưa tính. Tuần ca ca thế
nào cũng không trở về?" Ôn Vân Tụ gả cho đệ tử Thanh Phong kiếm phái,
trượng phu nàng hoạt bát thích náo loạn, hai người cả ngày ngươi đuổi
theo ta ta đuỏi theo ngươi náo nhiệt phi phàm, cho dù là Cố Tương cũng
nhịn không được oán giận ca ca tẩu tử dạy nữ vô phương. Hiện giờ Ôn Vân
Tụ cũng có thai không thể trở về núi thăm cháu trai, cái gì như khóa
trường mệnh, vòng vàng các loại vật sự cũng gửi rất nhiều. Chu Tử Thư
thấy cậu hỏi như vậy liền nói: "Tuần Nhi vì sao không về con không biết
sao?"
Ôn Dịch An nghe xong liền bĩu môi: "Làm sao con biết được." Kỳ thật Chu Tuần rời núi không về trong núi ai không biết hắn là vì
tránh Ôn Dịch An triền người, Ôn Khách Hành thấy ấu tử đỏ hốc mắt, một
bộ dáng điềm đạm đáng thươn cho tới bây giờ không nỡ để hài tử chịu ủy
khuất vội vàng đẩy bả vai Chu Tử Thư đi ra ngoài: "Được rồi, A Nhứ, cuộc sống tốt đẹp đừng làm khó đứa nhỏ." Vừa đi, vừa quay đầu lại nháy mắt
với Ôn Dịch An, lại thấp giọng bên tai Chu Tử Thư nói: "Chuyện của người trẻ tuổi, huynh cứ để cho bọn nhỏ tự mình nháo đi."
Kỳ thật Chu
Tử Thư làm sao nỡ làm khó Dịch An, hai đứa nhỏ đều là tự mình nhìn lớn
lên, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Chu Tuần thân thế đáng thương, cho tới bây giờ đối đãi với hắn vạn phần thương tiếc, Ôn Dịch An càng
là viên ngọc quý trên tay mình. Lại sinh ra hai oan gia náo loạn đến mức này Chu Tuần lại cách núi mấy tháng không về, ngay cả tin tức cũng
không có, trong lòng há có thể không lo lắng? Thấy Ôn Khách Hành nói như vậy, không khỏi động khí thuận tay bóp cổ tay hắn một cái: "Đệ còn dám
nói? Tất cả đều là do đệ chiều nó."
Ôn Khách Hành đau đến nhếch miệng, nhỏ giọng nói: "A Nhứ à, sao huynh càng lớn tuổi càng hung ác... Trước kia ôn nhu như vậy..."
Chu Tử Thư thấy hắn đau đến mức đáng thương, nhớ tới năm xưa lần đầu gặp
người này đủ loại, mặc dù trong lòng lo lắng cho Chu Tuần nhưng vẫn nhịn không được cười ra tiếng: "Ai giống như đệ, tuổi này vẫn là không da
không mặt mũi, nửa điểm uy nghiêm cũng không có, các đệ tử đều ở sau
lưng chê cười đệ sợ lão bà." Ôn Khách Hành cười hì hì, thuận thế ôm lấy
bên hông y: "Để cho bọn họ cười đi, sợ cái gì!" Thấy Chu Tử Thư tựa tiếu phi tiếu nhìn mình, ánh mắt mạch mạch bên môi xoáy lê giống như năm đó, nếu không phải còn có một tia liêm sỉ biết ban ngày ban mặt không thể
vi lão bất tôn như vậy thì hắn thật sự muốn hôn lên má Chu Tử Thư.
Hai người tuổi gần hoa giáp, những vẫn đối đãi với nhau như đầu năm gặp
nhau, cũng không có nửa phần bất đồng. Chu Tử Thư thấy ánh mắt Ôn Khách
Hành liền biết suy nghĩ trong lòng hắn, nắm lấy tay hắn cười nói: "Một
đống tuổi rồi. Đệ nha..." lại không nói nữa, chỉ là cùng hắn sóng vai đi về phía gian ngoài. Hôm nay trưởng tôn đầy tháng yến hội, tuy nói thiếu Chu Tuần, Vân Tụ, Ôn Dịch An lại nháo giận, nhưng cũng chẳng qua chỉ là tình cảm tiểu nữ nhi, vả lại đệ tử trên núi cũng khó có được tề tụ một
chỗ cực kỳ náo nhiệt.
Tất cả mọi người vây quanh Ôn Tri Hoàn cùng Thành thị chúc mừng, Ôn Dịch An dỗ dành chất nhi trong chốc lát liền
cúi đầu ngồi vào trong góc nhìn vòng bạc trên cổ tay mình ngẩn người.
Vòng tay này rất nhỏ, miệng rộng kỳ thật lúc cậu còn nhỏ Chu Tuần có dẫn cậu xuống núi chơi đùa mua dỗ cậu, cũng không phải cái gì đáng giá
nhưng cậu vẫn đeo nó từ đó đến giờ. Hiện giờ Chu Tuần thật lâu không về, cậu tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng có ý niệm tương tư, thấy trong núi
người thành đôi, lại là người trong lòng mình không có ở đây, vả lại lại là vì trốn mình mới rời núi nên trong lòng càng là đau khổ. Ngơ ngác
ngồi một lúc lâu đã thấy Chu Tử Thư ngồi xuống bên cạnh, trong lòng cũng biết hôm nay là ngày tốt của đại ca, bộ dáng mình như vậy thật sự không nên, ba đứa nhỏ xưa nay sợ Chu Tử Thư hơn cả Ôn Khách Hành liền thấp
giọng nói: "Nương, con sai rồi."
Chu Tử Thư kỳ thật trong lòng
cũng rất yêu thương ấu tử, nhẹ giọng thở dài liền nói: "Con theo ta qua
đây." Hai người rời khỏi yến hội, Ôn Dịch An tâm lo sợ bất an, không
biết mẫu thân muốn nói cái gì, theo Chu Tử Thư đi tới thư đường, hôm nay trong núi tiệc mừng, vả lại Chu Tuần rời núi đã lâu trong thư đường tự
nhiên cũng vắng vẻ.
Chu Tử Thư thấy bàn làm việc hàng ngày của
Chu Tuần được sắp xếp sạch sẽ, bút mực sách cẩn thận tỉ mỉ liền biết là
Ôn Dịch An hàng ngày đến đây sửa sang lại. Y nghĩ đứa con trai bảo bối
này cho dù là phòng của mình cũng không chịu nghiêm túc quét dọn, lại
ngày qua ngày tới đây, trong lòng nhớ nhung Chu Tuần như thế nào có thể
tưởng tượng được: "Con nói đi, sai ở chỗ nào?"
Ôn Dịch An muốn
khóc, chỉ là hôm nay cháu trai cậu đầy tháng, không dám thật sự rơi lệ:
"Là con ép Tuần ca ca quá, dọa huynh ấy bỏ đi."
Chu Tử Thư gật
gật đầu: "Con từ thuở nhỏ đều do Tuần Nhi chiếu cố mà lớn, trong lòng
nhớ nó cũng là đương nhiên, chỉ là Tuần Nhi nếu không thích con, con
cũng không thể miễn cưỡng." Thấy Ôn Dịch An cúi đầu hít hít mũi, biết
trong lòng cậu thật sự khổ sở liền nhẹ nhàng ôm ái tử vào trong ngực,
lại nghe thấy tiếng quần áo ngoài hành lang ma sát, trong lòng buồn
cười, liền nói với Ôn Dịch An: "Như vậy không có tiền đồ, học cha con
đi, nếu đã nghĩ như vậy liền đi tìm người đi, tìm được Tuần Nhi cùng nó
nói rõ ràng, nếu Tuần Nhi vẫn không chịu, cũng không được ép nó nữa."
Ôn Dịch An kinh hãi, không ngờ Chu Tử Thư lại cho phép mình rời núi, còn
chưa mở miệng liền nghe thấy phụ thân Ôn Khách Hành cười nói: "A Nhứ,
sao huynh lại ở trước mặt hài tử nói xấu ta chứ?"
Chu Tử Thư ôm
ái tử, nhẹ nhàng vuốt ve áo người của cậh, lại liếc mắt nhìn Ôn Khách
Hành một cái: "Ta nói nói xấu gì đệ?" Ôn Khách Hành cười hì hì nói: "Ta
đó là thành thật mà đến, kim thạch vi khai. Dịch An, con cũng không biết nương con năm đó so với Tuần ca ca con còn nhẫn tâm hơn nhiều, đối với
ta đó là không giả bộ từ chối không thèm để ý..." Lời còn chưa dứt, thấy Chu Tử Thư trừng mắt mình như đao, đảo quạt trong tay cười nói: "Đừng
sợ đừng sợ, hôm nay còn không phải ở chỗ này sao? Cái này gọi là liệt nữ sợ triền lang, con liền đuổi theo Tuần ca ca của con đi, xem nó nói như thế nào?"
____
Xuân hàn vật liệu dốc, Chu Tuần bị nhốt
trong một cái lều thấp nhìn sắc trời bên ngoài, chỉ cảm thấy quanh thân
nóng lên, ngực lại buồn bực lợi đến hại, trong lòng biết không tốt nhưng cũng không cách nào có thể tưởng tượng được. Hắn xuống núi hơn tháng,
đầu tiên là đi Tấn Châu gặp phụ thân. Hách Liên Dực tuổi tác càng lớn
tính tình so với trước kia ôn hòa hơn nhiều, thấy hắn về liền rất thân
thiết, lại nói hắn hôm nay tuổi tác cũng không còn nhỏ sớm nên lập gia
đình rồi, sao không có động tĩnh gì, còn nói nếu Côn Châu không có người hợp ý liền ở trong đại hộ Tấn Châu chọn thê tử cho hắn. Chu Tuần một
phen tâm sự khó có thể nói ra, cũng chỉ đành hàm hồ từ chối, cũng may
Hách Liên Dực ngày nay rất hay quên, chuyện này sau khi nhắc tới liền
nhớ không ra, hắn nghĩ không nổi, Chu Tuần tự nhiên sẽ không nói nhiều,
phụng dưỡng mấy ngày sau đó liền rời Tấn Châu.
Năm xưa khi thăm
thân, bên cạnh luôn có đệ tử Tứ Quý sơn trang làm bạn, nào không phải là bao lớn bao nhỏ trở về, náo nhiệt cực kỳ, vả lại Tấn Châu dệt cẩm thiên hạ nổi danh, mỗi lần đến đều phải thay Dịch An, Vân Tụ mua mấy cuộn,
chỉ là hiện giờ Vân Tụ đã sớm thành hôn không ở Côn Châu, Dịch An lại là tính tình kia, còn chưa tính. Hiện giờ trang chủ trưởng tôn đầy tháng,
đệ tử trong núi đều chạy về góp vui, bởi vậy lần này ở bên Tấn Châu Chu
Tuần cũng vắng vẻ, cũng tự tại thuận tiện. Sáng sớm hôm đó hắn đã dắt
ngựa rời Vương phủ, lúc đi qua ngõ nhỏ đã thấy nơi này đã náo nhiệt phi
phàm.
Nhưng thì ra con hẻm đầu hẻm này là nơi phồn hoa phú lệ
nhất đẳng Tấn Châu, có rất nhiều cửa hàng trang sức tinh xảo. Quý nữ
danh môn trong thành Tấn Châu nhiều người ra ngoài du ngoạn vào dịp tết
nguyên đán, đến con hẻm đầu tiên này mua đồ trang sức hợp ý đương nhiên
cũng là một trong những loại du nghệ. Chu Tuần thuở nhỏ lớn lên ở Tấn
Châu cũng mơ hồ biết. Tuy hắn thấy phong lưu phú quý đầy ngõ nhỏ này
nhưng cũng không có tâm tư tham gia náo nhiệt, lúc muốn rời đi không
ngại lại thấy trước mắt một người bán hàng rong trên mấy món trang sức
thật là tinh mỹ. Trang sức kia đều bày trên một tấm thảm nhung đỏ lớn,
đều là hoàng kim đánh ra, trong đó chính là một đôi vòng chân nho nhỏ,
phía trên treo mấy cái chuông, thập phần tinh xảo đáng yêu. Chu Tuần
sinh ra ở Vương phủ, nào có châu báu trân quý gì chưa từng thấy qua,
thấy trang sức này làm thật tinh xảo phong lưu, trong lòng khẽ động nghĩ nếu An đệ thích mặc xiêm y đỏ, như vậy thì khi đeo trang sức vàng này
tất nhiên cũng rất đẹp. Chỉ là nghĩ đến vòng chân này chính là vật thập
phần thân mật, Khôn Trạch lại so với nữ tử càng kiều quý hơn, hai người
Ôn Chu đều không phải câu nệ tục lễ, nhưng giáo dưỡng Ôn Dịch An cũng
không chịu mất đại thống. Ôn Dịch An tuy hờn dỗi tùy hứng, nói đến
chuyện lễ pháp cũng là theo khuôn phép, mình sao có thể tặng vật như
vậy? Chỉ là mặc dù hiểu được những đạo lý này, nhưng nghĩ đến Ôn Dịch An một đôi mắt cá chân trắng nớt mượt mà, đeo kim vật này, lại phối hợp
với một bộ hồng y, nhất định là rất đẹp, nhất thời chỉ cảm thấy trên mặt phát sốt, trong lúc mơ hồ lại đem đôi vòng chân kia mua lại, tinh tế
bọc vào trong ngực nhưng là nói cái gì cũng không dám thật sự đưa cho Ôn Dịch An.
Hắn rời Tấn Châu liền nhanh chóng tăng roi thúc ngựa
chạy về Côn Châu, mặc dù là sợ Ôn Dịch An lại đến triền mình nhưng cũng
không muốn bỏ qua Ôn gia tôn tử tiệc đầu tháng, ai ngờ trời có mây gió
bất trắc, trên đường bị một đám cường đạo chặn đường. Hắn lúc nhỏ mặc dù đi theo Chu Tử Thư luyện qua một ít võ nghệ, chỉ là Chu Tử Thư năm đó
dạy hắn tập võ chẳng qua là muốn hắn cường thân kiện thể, vẫn chưa
truyền thụ võ công thượng thừa, sau khi vào Tứ Quý sơn trang lại càng
tập văn khí võ. Kỳ thật Ôn Chu hai người đều là cao thủ nhàn nhã khó
thấy trong võ lâm, chỉ cần hắn có tâm, tự nhiên họ sẽ dốc túi tương trợ, chỉ là Chu Tuần trời sinh tính hiếu tĩnh, chính là quy củ từ nhỏ làm
Thế tử nuôi ra, hai người thấy hắn như thế, biết hắn cũng không phải ham hưởng thụ, chăng qua là thật sự không thích võ công, sau này ở trong
sơn trang này học tập đọc sách, xử lý sơn trang trên dưới chu toàn, cho
dù không biết võ công cũng không có gì, bởi vậy lại chưa từng cưỡng bức. Hắn sinh ra rất giống Hách Liên Dực, tuy vóc người cao lớn nhưng công
phu lại thưa thớt bình thường, ngay cả đám sơn tặc này cũng đánh không
lại. Những người đó nhốt hắn ở đây mấy ngày, thấy trên người hắn ăn mặc
rất phú quý liền hạ quyết tâm muốn bắt hắn làm con tin để đến Tứ Quý sơn trang xin thưởng. Những cường đạo này đều là hạng người trộm gà trộm
chó, không biết danh tiếng của Tứ Quý sơn trang trong võ lâm, Chu Tuần
nghe xong trong lòng buồn cười, chỉ một mực nghênh hợp, chỉ sợ bọn họ
không đi Tứ Quý sơn trang, nếu đi, tự nhiên có người sẽ tới cứu mình,
trong lòng cũng không lo lắng. Chỉ là hắn xưa nay sống an nhàn sung
sướng quen rồi, ở Tứ Quý sơn trang Chu Tử Thư đối đãi với hắn cũng giống như trước kia, mặc dù không thể giống như cẩm y ngọc thực trong Vương
phủ nhưng cũng chưa từng chịu khổ sở như vậy, lạnh cùng với đói bụng mấy ngày liền quanh thân nóng lên, trong bệnh mất tự chủ, trong lòng liền
nhớ tới Ôn Dịch An.
Mấy năm nay hắn đọc sách dưỡng tính, cũng
theo Ôn Khách Hành học được chút y thuật. Nói đến cũng là kỳ quái, ba
người con Ôn gia mỗi người đều có sở trường riêng, lại hết lần này tới
lần khác không có một thuật kỳ hoàng tốt, Ôn Khách Hành không khỏi
thường tự cảm khái, nói chẳng lẽ Thần Y Cốc trăm năm tuyệt nghệ, lại
muốn ở trong tay mình truyền thừa không thành? May mắn Chu Tuần linh
thấu thông minh, đi theo hắn đọc y thư cũng có chút thành công, trong
lòng mới xem như an ổn một chút. Chu Tuần bắt mạch cho mình một chút,
lúc này trong lòng còn có một đường thanh minh, liền biết là phong hàn
tầm thường, chỉ là chứng nhận bệnh này có thể lớn có thể nhỏ, hiện giờ
thiếu y thiếu dược vạn nhất trong sơn trang không kịp cứu giúp, hắn vây ở trong núi này chẳng lẽ những sơn tặc này còn có thể hảo tâm khám bệnh
cho hắn sao? Nếu kéo thành bệnh lao thì khó chữa, lần này nói không
chừng là lành ít dữ nhiều, nhớ tới Ôn Dịch An trong lòng thê lương. An
đệ kỳ thật đối xử với ta một mảnh thật lòng, chỉ là ta nhìn đệ ấy sinh
ra lớn lên, đệ ấy lại là thịt trong lòng Ôn thúc thúc cùng mẫu thân, hai người ta tuổi tác chênh lệch lớn như vậy thật không xứng đôi, ta nên để cho đệ ấy đi tìm lang quân hợp ý thì hơn. Nghĩ như vậy, mơ mơ hồ hồ lại đưa tay vào lòng, đôi vòng vàng kia ẩn nấp bên người, ngược lại chưa
từng bị đám tặc nhân này thu đi. Hắn vuốt vòng vàng kia, nhớ tới Ôn Dịch An cười, trong lòng chỉ mong y sớm đem mình buông xuống, tìm được giai
ngẫu niên mạo tương đương. Liền vào lúc này, bỗng nhiên nghe được một
thanh âm cực kỳ quen thuộc nói: "Tuần ca ca, huynh làm sao vậy?" Lại
ngửi thấy một trận hương hoa đào nhàn nhạt, cố gắng mở mắt ra nhìn kỹ,
đã thấy một thiếu niên khoác áo choàng đứng ở bên ngoài, một tay cầm một thanh trường kiếm, liền đến chém khóa trên cửa kia: "Tuần ca ca, Tuần
ca ca, huynh tỉnh lại! Nhìn ta đi."
Chu Tuần mơ hồ chỉ nói mình còn đang nằm mơ, liền cười nói: "An đệ, đệ đến rồi."
Người nọ quả nhiên chính là Ôn Dịch An, cậu vốn định nghe Lời Chu Tử Thư rời
núi tìm Chu Tuần, không ngờ đám sơn tặc to gan lớn mật kia lại quả nhiên phái người đi Tứ Quý sơn trang, chỉ nghĩ Tứ Quý sơn trang quả thật là
một trang viên tầm thường, nào ngờ chưa kịp vào núi liền bắt gặp Ôn Dịch An vội vã xuống núi. Đám tặc nhân kia thấy Ôn Dịch An một mình, lại
sinh ra mỹ mạo liền nổi lên ác tâm. Ôn Dịch An tuy mới mười sáu tuổi
nhưng tính tình hiếu động, thuở nhỏ theo cha mẹ tập võ, thanh xuất lam,
so với ca tỷ tỷ học còn tốt hơn một chút. Cho dù nghiêm như Chu Tử Thư
cũng lén lút đối với Ôn Khách Hành nói Dịch An đứa nhỏ này quả nhiên là
kỳ tài trăm năm khó gặp, sợ là vượt xa ta và đệ năm đó. Ôn Khách Hành
nghe xong trong lòng tự nhiên đắc ý, đối với ấu tử này càng dốc lòng chỉ giáo. Hai người này một người xuất thân danh môn chính phái, công lực
tinh thuần, một người xuất thân Quỷ Cốc, tập hợp trăm nhà trưởng chiêu,
mấy năm nay ẩn cư Tứ Quý sơn trang công phu cũng chưa từng hạ thấp
xuống, thực sự đã là cao thủ số một số hai trên thế gian.
Hai
người yêu thương con trai, Ôn Dịch An muốn học công phu gì tất nhiên là
sẽ dạy cho cậu. Đám cường đạo kia không biết tốt xấu gì, còn nghĩ cậu là người có thể khinh dễ, lại không ngờ chỉ với ba năm chiêu lại bị Ôn
Dịch An đánh đến chật vật không chịu nổi. Ôn Dịch An thấy đám côn đồ này to gan lớn mật, đợi hỏi rõ bọn họ xem Chu Tuần ở đâu, vừa tức vừa gấp,
cũng không biết biết cha mẹ có đem đám cường đạo kia trói ở ven đường
hay không dã khoái mã tăng roi chạy đi tìm chỗ nhốt Chu Tuần mà đến. Đầu núi kia cách Tứ Quý sơn trang có ba năm ngày lộ trình, Ôn Dịch An một
đường phong trần mệt mỏi chạy tới, tặc tử trong núi này đâu phải là đối
thủ của cậu, cậu tìm ra ngọn núi này tự nhiên không cần tốn nhiều sức.
Cậu vốn là một người cấp tính, nhớ nhung Chu Tuần trong lòng tức khổ một hồi đại náo, hôm nay rốt cuộc cũng tìm được Chu Tuần, thấy hắn núp ở
trong một cái lều phế trông bộ dáng thật là tiều tụy, vả lại mặt mang
bệnh dung khiến vậy vừa nhìn đã lo lắng vạn phần, vận chân lực chặt đứt
khóa cửa, nhẹ nhàng ôm Chu Tuần lên, từ bên hông lấy ra túi nước, lại từ trong ngực lấy ra đan dược cố bản mà Ôn Khách Hành luyện cho cậu ăn
vào. Ôn Khách Hành mấy năm nay dốc lòng y thuật nghiên cứu chế tạo ra
rất nhiều thuốc, Ôn Dịch An một mình xuống núi hắn cũng sẽ lo lắng, ép
cậu mang theo rất nhiều đồ, lúc đó Ôn Dịch An còn cười phụ thân ủy thác
như mẹ chồng, khó trách luôn bị mẫu thân ghét bỏ, hiện giờ mới may mắn
vẫn là phụ thân giang hồ lão đạo, có tiên kiến chi minh.
Thuốc
kia nhất thời không có hiệu quả, Ôn Dịch An thập phần sốt ruột, đem Chu
Tuần ôm lên tìm một gian phòng sạch sẽ một chút, đỡ hắn lên giường, mặc
dù là ghét bỏ nơi này dơ bẩn nhưng cũng không có cách nào, quay đầu thấy đám cướp kia còn quỳ ở bên ngoài, đều bị cậu đánh sợ hãi, càng tức
giận, cậu vốn là tính tình tùy hứng, thấy người trong lòng bị ủy khuất
như vậy, tức giận công tâm, tiện tay từ trong ngực lấy ra một thanh kim
châm ném về phía mấy người kia. Những người đó trúng kim châm, bất ngờ
không kịp đề phòng, không biết tiểu thiếu gia này chẳng qua chỉ là thấy
người mình yêu sinh bệnh, lửa giận không nơi nào phát tiết, còn nói hắn
có tâm thương tổn, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, chỉ cảm thấy trên người trúng kim châm đau nhức khó đỡ, lại càng thêm sợ hãi. Kỳ thật Ôn
Dịch An mặc dù làm việc tùy hứng nhưng cũng không muốn hại lòng người,
ném kim châm kia chính là muốn kiềm chế ý của bọn cướp này. Võ công của
cậu tuy cao nhưng cậu cũng chỉ mới mười sáu, Chu Tuần lại còn đang bệnh
yếu, một Khôn Trạch trẻ tuổi như cậu thân ở nguy cảnh đương nhiên phải
cẩn thận gấp bội, thấy đám cướp kia quỳ xuống cầu xin tha thứ, liền lạnh lùng nói: "Các ngươi hại Tuần ca ta, cho dù là bị làm thịt cũng khó
tiêu được hận trong lòng tiểu gia. Được rồi, đi mua cho ta một ít chăn
sạch, lấy chút nước uống, nơi này dơ bẩn như vậy, thiệt thòi các ngươi
cũng ở được." Thấy đám cướp kia e ngại, lại nói: "Nếu các ngươi dám hại
chúng ta, kim châm kia sẽ lấy đi tính mạng của các ngươi!"
Đám
cướp kia liên tục lên tiếng xin tha thứ, nào dám nói nhiều liền vội vàng đứng dậy đi dưới chân núi mua chăn đệm và đồ ăn, trên đường không tránh khỏi oán giận lẫn nhau, làm sao chọc được vị ma thần này lên núi. Ôn
Dịch An thấy bọn cướp đều đi, hơi buông lỏng chút tâm, thấy Chu Tuần vẫn là sốt đến mê man, trong lòng hoảng sợ, đỡ hắn dậy, hai bàn tay dán lên áo choàng của hắn chạm vào yếu huyệt, một cỗ nội lực nhu hòa hội nhập
vào trong cơ thể Chu Tuần, giúp hắn hóa đi dược lực. Công phu ngoại gia
của cậu đều học theo phụ thân, chỉ là Ôn Khách Hành thuở nhỏ ở Quỷ Cốc
liều mạng luyện võ công đều tàn nhẫn, lúc truyền cho ấu tử liền giảm bớt chút ít, cho nên công phu của Ôn Dịch An lại rộng rãi có thừa nhưng âm
ngoan không đủ. Cậu năm tuổi khai sáng học võ, nội lực chân khí này lại
theo Chu Tử Thư luyện tập, thanh chính miên mật cực kỳ thuần hậu, qua đi một nén nhang, Chu Tuần hoảng hốt mở mắt, quanh thân mồ hôi đầm đìa,
chỉ cảm thấy bên người hương đào vờn quanh, lại phảng phất như rừng đào
Tứ Quý sơn trang mùa xuân ấm áp. Ôn Dịch An thấy sắc mặt hắn hơi hòa
hoãn, lúc này mới thu chân khí, không ngờ Chu Tuần sau khi bệnh vô lực
liền tiến vào trong ngực cậu, kinh ngạc nhìn cậu.
Ôn Dịch An cúi
đầu nhìn Chu Tuần, trong lòng thật sự ủy khuất. Thì ra huynh ấy bị sinh
bệnh mới chịu thân cận với ta một chút. Chỉ là tuy rằng buồn muốn nhưng
cũng đau lòng hắn chịu khổ, ngược lại ôm hắn càng chặt, thấp giọng nói:
"Tuần ca, huynh mau khỏe lại một chút, đệ dẫn huynh về nhà."
Chu
Tuần mông lung chỉ nói mình vẫn còn trong mộng, dựa vào người trong ý
như vậy, chỉ cảm thấy ngực cậu mềm nhũn ấm áp, trong lòng không chỉ nổi
lên ý niệm kiều diễm, hắn chưa từng có gia thất, càng không có kinh
nghiệm phong nguyệt, tuy rằng trong lòng yêu thích cực kỳ nhưng cũng
không dám làm cái gì, cho dù là trong mộng mê man cũng chỉ là lấy ra
vòng vàng giấu trong ngực đưa cho Ôn Dịch An: "An đệ, ta nhớ đệ liền mua nó, đệ đeo lên nhất định nhìn rất đẹp." Lúc hắn mua kim hoàn này cố
nhiên nghĩ đến Ôn Dịch An, nhưng cho dù đánh chết hắn cũng không dám
thật sự đem vật phong lưu như vậy cho cậu, lúc này cũng là dưới bệnh
nặng phân biệt không rõ ràng, còn nói mình đang mơ mộng gì đó, lúc này
mới đem kim hoàn kia lấy ra. Ôn Dịch An mặc dù không rõ nguyên nhân,
nhưng nghe hắn nói triền miên như vậy, lại gọi mình là "An đệ", không
giống trước kia theo ca tỷ tỷ gọi một tiếng "Dịch An", trong lòng càng
thích, tiếp nhận món đồ nhỏ kia mở ra, thấy bên trong bọc một đôi vòng
vàng, làm rất tinh xảo đáng yêu, cậu vẫn còn nhỏ nên không biết hàm
nghĩa phong lưu trong đó, chỉ là thấy trong lòng Chu Tuần nhớ mình liền
thập phần vui mừng, cười nói: "Tuần ca, cám ơn huynh, huynh thật tốt."
Trên cổ tay cậu còn đeo vòng bạc Chu Tuần mua về dỗ cậu chơi khi còn bé, thấy vòng vàng này giống như lớn hơn vòng tay một chút, lại có rất
nhiều chuông nhỏ, liền kỳ quái nói: "To như vậy, đeo trên tay làm sao
luyện công được?"
Chu Tuần thấy cậu ngây thơ như vậy, nhẹ nhàng cầm tay cậu thấp giọng nói: "Không phải... Không phải đeo trên tay..."
Ôn Dịch An ngẩn ra, chợt hiểu được trên mặt đỏ lên, cho dù không hiểu
chuyện cũng biết đây là vật cực kỳ thân mật, nghĩ Chu Tuần mua vật này
hơn phân nửa cũng tưởng tượng bộ dáng mình đeo, càng đỏ mặt. Kỳ thật hai người họ cùng lớn lên, Chu Tuần lớn hơn cậu rất nhiều, lúc nhỏ có nhiều chiếu cố, sao lại chưa từng nhìn qua thân thể cậu, chỉ là khi đó hai
người hai người không có suy nghĩ gì khác, không liên quan đến dâm ô,
hiện giờ một người gần mà đứng, một người cũng đến thời kỳ cạy mai, tự
nhiên so với trước kia bất đồng.
Ôn Dịch An trên mặt nóng bỏng
quanh thân hoa đào hương thơm đại thịnh, một đôi mắt hạnh càng là nước
chảy đầm đầy đất, rũ mắt nhìn Chu Tuần, Chu Tuần thấy cậu như vậy kìm
lòng không được nâng tay nhẹ nhàng sờ sờ mặt cậu: "An đệ..."
Ôn
Dịch An cầm tay hắn, tay Chu Tuần thật lớn, đầu ngón tay bởi vì quanh
năm cầm bút mà hơi kèn mỏng, lòng bàn tay nóng bỏng, Ôn Dịch An biết hắn bệnh nặng, cũng không để ý thẹn thùng gắt gao ôm lấy hắn thấp giọng
nói: "Tuần ca, huynh mau khỏe lại một chút... Ta không còn tùy hứng nữa. Huynh khỏi bệnh, chúng ta liền trở về Tứ Quý sơn trang, sau này ta nhất định sẽ nghe lời huynh." Cậu nói như vậy, trong lòng lại nghĩ người này tuy đối xử tốt với mình, nhưng chỉ coi mình là đệ đệ, sau này nếu trở
về Tứ Quý sơn trang, sớm muộn gì hắn cũng phải thành hôn với người có
niên sắc tương đương, nghe cha nương nói nhỏ, nói không chừng còn là
danh môn đại hộ Tấn Châu, chẳng lẽ mình cũng chỉ có thể ở một bên nhìn
sao? Nếu bình thường thì đương nhiên sẽ muốn náo loạn, nhưng hôm nay
thấy Chu Tuần bệnh thành như vậy, làm sao nỡ làm khó hắn, chỉ là trong
lòng thật sự khổ sở, một tay ôm hắn, một tay nắm cặp vòng kia, trong mắt rơi lệ rơi lên trán Chu Tuần.
Chu Tuần vốn đã bị nóng đến thần
trí mê man, chợt cảm thấy một giọt nước nhỏ lên trán mình, ngẩng đầu
liền thấy Ôn Dịch An lệ nhãn mông lung nhìn mình, hắn tuy là bệnh nhưng
vẫn cố gắng nói: "An đệ, đệ làm sao vậy? Đệ có bị thương không?"
Ôn Dịch An lắc đầu, giọt nước mắt kia giống như hạt châu đứt dây lăn
xuống, Chu Tuần nào có thể thấy được cậu thương tâm như vậy, cố gắng
chống đỡ thân thể, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Ôn Dịch An. Trên tay hắn đều là bụi bặm, lưu lại mấy vết tích trên gương mặt Ôn Dịch An
nhưng cũng không để ý: "An đệ, đừng khóc. Đệ đừng khóc mà..."
Ôn
Dịch An nghe hắn mềm giọng khuyên nhủ như vậy trong lòng càng khó chịu.
Hắn là ấu tử của cha nương, cho tới bây giờ được sủng ái trên dưới sơn
trang đều coi cậh là tiểu vương tử, cho tới bây giờ vẫn là kiều quý chưa từng nếm qua khổ sở, lại sinh tính cơ trí tùy tâm sở dục, lại hết lần
này tới lần khác ở trên chữ tình chịu thiệt. Cậu thuở nhỏ cùng Chu Tuần
cùng nhau lớn lên, cũng không biết từ khi nào trong lòng đều nghĩ đến
hắn, từ khi biết Chu Tuần không phải do Chu Tử Thư sinh ra, không phải
huynh trưởng ruột thịt mình, trong lòng nghĩ chính là có một ngày có thể ở cùng một chỗ với người này. Cậu từ trước đến nay đã quen với ân ái
của cha nương liền cho rằng thiên hạ có tình nhân đều như vậy. Kỳ thật
Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư cũng trải qua thiên tân, rốt cục mới có
thể nắm tay nhau đến già, trong đó chúng đệ tử khúc chiết cùng Chu Tuần
hơi ước chừng biết một chút, hai người họ đều là người thâm trầm, chuyện cũ đã qua tự nhiên sẽ không nhắc tới với con cái. Ôn Khách Hành càng là lấy Quỷ Cốc làm sỉ nhục, tuyệt đối sẽ không chủ động nhắc tới cho nên
Ôn Dịch An cũng không biết chuyện năm đó của cha nương mình.
Chu
Tuần thấy cậu thương tâm như vậy, tự nhiên thương tiếc, thấp giọng nói:
"Đệ đừng khóc nữa, An đệ, đệ biết ta cũng là... Tất cả đều là vì tốt cho đệ."
Ôn Dịch An lắc đầu khóc, lau đi khóe mắt đẫm lệ, dung mạo
của cậy tuy rất giống Chu Tử Thư nhưng tính tình lại giống phụ thân
nhiều hơn một chút, ở trước mặt người nhà cho tới bây giờ cũng không che giấu cái gì, hiện giờ trong lòng khổ sở lại để ý trước mặt người trong
cuộc, tự nhiên nói khóc liền khóc. Chu Tử Thư cũng từng nói với Ôn Khách Hành, nếu năm đó hắn chưa từng lưu lạc Quỷ Cốc mà an ổn lớn lên ở Tứ
Quý sơn trang, nói không chừng chính là sẽ như Ôn Dịch An như vậy. Ôn
Dịch An khóc một lát, trong lòng hơi sơ tán một chút, nghĩ thầm đám cướp kia nói không chừng lát sau liền trở về, cũng không thể để bọn họ nhìn
thấy bộ dáng như vậy của mình, liền lau đi nước mắt trên mặt, Chu Tuần
đúng lúc này giơ tay lau đi nước mắt cho cậu, ngón tay hai người chạm
nhau, đều ngẩn ra, Chu Tuần nhẹ nhàng cầm tay cậu chỉ cảm thấy lòng bàn
tay cậu ấm áp trơn nhẵn, nhịn không được thở dài.
Ôn Khách Hành
luyện chế cố bản đan dược kia đều dùng dược liệu cực tốt, thân thể hắn
vốn thập phần rắn chắc, hiện giờ chỉ là ngẫu nhiên bị phong hàn, được Ôn Dịch An vận công tương trợ dược lực kia lại dần dần phát tác lúc này
lại dần dần tốt hơn nhiều, thần trí cũng thanh minh, biết Ôn Dịch An đối với mình dụng tình thâm sâu, kỳ thật mình làm sao không phải như thế,
hai người như vậy chẳng lẽ có thể bỏ lại cậu tìm người khác, cũng nhìn
cậu cùng người bên ngoài ở chung một chỗ sao? Tâm niệm đến tận bây giờ,
liền hạ quyết tâm. Cho dù Ôn thúc thúc cùng mẫu thân oán hận ta, ta cũng không thể phụ An đệ. Lại ôm Ôn Dịch An vào trong ngực, ở mi tâm cậu nhẹ nhàng hôn một cái: "An đệ, đừng khóc nữa, ta đáp ứng đệ, sau này chúng
ta đều ở cùng một chỗ, được không?"
Ôn Dịch An mở to hai mắt, chỉ cảm thấy hơi thở Chu Tuần ấm áp, đôi môi nóng bỏng, nhất thời còn chưa
hiểu được, trong mắt lại một giọt nước mắt lăn xuống, Chu Tuần nhẹ nhàng lau đi cho cậu, lại nhướn người hôn lên môi cậu một cái. Ôn Dịch An lúc này mới hiểu được, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chốc đỏ bừng, rất sợ Chu
Tuần trong bệnh hồ đồ lại không dám hỏi hắn. Liền vào lúc này lại nghe
bên ngoài một thanh âm cực kỳ quen thuộc cười nói: "Được không, nó nói
là được tính sao?"
Hai người vội vàng quay đầu lại đã thấy ngoài
cửa sổ có một người đứng, trâm cài áo xám, tóc dài như tuyết, mặt mày
tuấn mỹ, chỉ đuôi lông mày khóe mắt hơi có chút nếp nhăn, người này
không phải Ôn Khách Hành thì là người nào. Ôn Dịch An lá gan cóblớn hơn
nữa thì lúc này cũng xấu hổ đỏ mặt, ngượng ngùng đứng dậy nói: "Phụ
thân."
Chu Tuần không nghĩ Ôn Khách Hành cũng tới, thầm nghĩ mình vừa rồi có cử chỉ khinh bạc với An đệ, lại không biết hắn có thấy
không, nhất thời hoảng hốt, lại không dám ngẩng đầu nhìn Ôn Khách Hành.
Ôn Khách Hành thấy hai người này xấu hổ, trong lòng cũng buồn cười, rút
quạt giấy trong tay phe phẩy, lại cười nói: "Dịch An, con đi ra ngoài
một lát đi."
Ôn Dịch An thấy Ôn Khách Hành lấy quạt giấy ra,
trong lòng đã sớm hoảng hốt, một tay kéo tay Chu Tuần chắn trước người
hắn: "Cha! Tuần ca ca đang bị bệnh, lại không biết võ công, người cũng
không thể..." Lời còn chưa dứt, Ôn Khách Hành đã sớm lấn thân về phía
trước, quạt gấp trong tay đảo ngược, nhẹ nhàng ở Ôn Dịch An phát tâm gõ
một cái: "Tiểu tử, như vậy không sợ xấu hổ, còn không mau đi tìm nương
con?" Nói xong quạt gấp trong tay nâng đỡ bên hông cậu, vi một vận lực
sớm đem Ôn Dịch An ném ra ngoài phòng. Nội lực của hắn lại thâm hậu cỡ
nào, Ôn Dịch An thân bất do kỷ, đằng vân giá sương bay ra ngoài phòng,
xa xa thấy Chu Tử Thư trượng kiếm mà đến, thầm nghĩ mẫu thân thương Tuần ca nhất, phụ thân lại nghe lời mẫu thân, vẫn là cầu mẫu thân cứu giúp.
Hóa ra Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành thấy đám bắt cóc dưới chân sơn trang
kia, lại nghe nói Ôn Dịch An đơn thương độc mã đến cứu Chu Tuần, mặc dù
biết võ công của cậu rất cao nhưng dù sao đối với cậu thập phần yêu quý, hai người trường cư trong núi không có việc gì lại cũng xuống núi, thứ
nhất chiếu ứng Ôn Dịch An, Chu Tuần, thứ hai cũng có thể rời khỏi đệ tử
con cháu trong núi đi ra giải sầu. Kinh nghiệm giang hồ của hai người
cao gấp trăm lần Ôn Dịch An, truy tung cậu tất nhiên là không cần tốn
nhiều sức, một đường đi lại dừng lại, phong quang kiều diễm so với lúc ở trong núi càng thêm khoái ý thoải mái. Mắt thấy ái tử vẻ mặt hoảng hốt
chạy về phía mình, liền biết nó nhất định là đã gặp được Ôn Khách Hành.
Đừng nói trong lòng cậu vốn nhìn trúng Chu Tuần, chính là không thích,
nghĩ đến mình cùng Ôn Khách Hành nửa đời gập ghềnh trải qua nhiều thăng
trầm mới được thành chính quả, sao có thể nỡ làm khó Ôn Dịch An cùng Chu Tuần? Huống hồ mấy ngày nay y cùng Ôn Khách Hành nắm tay nhau đi một
mình càng hưởng thụ mấy ngày vui, đúng như năm đó lúc Yến Nhĩ tân hôn,
lúc này trong lòng tràn đầy ấm áp vui sướng, lẫn lộn không phân nửa ý
khó, thấy Ôn Dịch An liền ngay cả lời trách cậu tự mình đến cứu người
cũng chưa từng nói ra, ngược lại ôm cậu vào trong ngực cười nói: "Sao
lại gấp thành như vậy rồi?"
Ôn Dịch An thấy y chẳng những không
tức giận ngược lại cười tủm tỉm, trong lòng lại rộng thêm vài phần, lôi
kéo vạt áo Chu Tử Thư thấp giọng nói: "Mẫu thân, người, người bảo phụ
thân đừng làm khó Tuần ca ca..."
Chu Tử Thư tuy chưa từng thấy
cậu cùng Chu Tuần thân mật, nhưng nghe cậu xưng hô như vậy, lại thấy Ôn
Khách Hành ở trong phòng cùng Chu Tuần nói chuyện thần sắc thật là
nghiêm túc, trong lòng sớm đã hiểu rõ, thấy ái tử lệ nhãn mông lung
khuôn mặt vốn trắng như tuyết mềm mại đều là bụi tro bụi, ngược lại cảm
thấy buồn cười, thuận tay nhéo nhéo một phen: "Hài tử ngốc, cha con là
người cổ hủ như vậy sao?"
Ôn Dịch An vội vàng nói: "Nhưng mà cha
mới vừa nhìn thấy..." Đột nhiên nhớ tới chuyện Chu Tuần hôn mình cũng
không thể chính miệng nói ra. Chu Tử Thư thấy sắc mặt của cậu như thế
nào mà không đoán ra, lại nhớ tới mình cùng Ôn Khách Hành năm đó quen
biết đã là nhiều tuổi roljf, lại chưa từng cùng hắn có tâm tư thiếu niên như vậy. Lại nghĩ nếu Ôn Khách Hành từ nhỏ đã lớn lên ở Tứ Quý sơn
trang, đến năm tri sự chắc hẳn cũng sẽ có một đoạn tâm sự phong lưu như
Ôn Dịch An. Y lúc lớn tuổi như Ôn Dịch An đã gả cho Hách Liên Dực, một
năm làm Thế tử phi kính thượng vuốt ve, một đầu thống lĩnh quần hùng
sáng tạo Thiên Song, làm sao có lúc ngây thơ như vậy, thấy ái tử thật sự nóng nảy, trong lòng chỉ cảm thấy thú vị, lại có một tia phiền muộn khó tìm thiếu niên, nhất thời ngọt ngào chua xót, trăm cảm xúc đan xen,
cách cửa sổ thấy Chu Tuần cúi đầu đứng, giật mình chính là bộ dáng Hách
Liên Dực năm đó, chỉ là Hách Liên Dực lại chưa bao giờ đối đãi với mình
như Chu Tuần với Ôn Dịch An.
Lịch sử chuyện cũ tất cả đều hiện
lên, lại thấy Ôn Khách Hành đang cùng Chu Tuần nói cái gì đó, nhìn hắn
tóc bạc, trên tóc có cây trâm gỗ năm đó mình tiện tay khắc. Cây trâm kia đã trải qua năm bảo dưỡng, sớm đã bóng loáng, chưa từng có một ngày rời khỏi người hắn, lại không kìm được cười ra tiếng, kéo tay Ôn Dịch An
cười nói: "Được rồi, đứa nhỏ ngốc này. Phụ thân còn nếu là bất đồng Tuần Nhi nói ra, làm sao nỡ để cho con lập gia đình?" Thấy Ôn Dịch An vẫn là vẻ mặt vẫn còn bối rối, nhẹ nhàng điểm lên chóp mũi cậu một chút: "Năm
đó khi tỷ tỷ Vân Tụ con thành thân là quang cảnh gì, con không nhớ rõ
sao?"
Ôn Dịch An nghe xong mới bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời bật
khóc lại cười, bắt được hai tay Chu Tử Thư nói: "Vậy cũng không được, tỷ phu võ công rất cao, là Thanh Phong kiếm phái khởi tú, dượng cũng khen
nhiều. Tuần ca lại không biết võ công..."
Chu Tử Thư vừa tức giận vừa buồn cười, bị đứa con trai bảo bối này quấn lấy không còn cách nào
khác, trong lòng chút chua xót kia hoàn toàn không thấy đâu, kéo tay cậu vào căn phòng dột nát, thấy Chu Tuần quỳ xuống trước mặt Ôn Khách Hành
nhưng cũng không biết nói cái gì.
Ôn Khách Hành thấy y tiến vào liền cười nói: "A Nhứ, ta cũng không khi dễ Tuần Nhi, huynh chớ nghe Dịch An nói bậy."
Chu Tử Thư gật đầu mỉm cười, thấy mặt Chu Tuần có bệnh, rất đau lòng liền ôn nhu nói: "Mau đứng lên đi, chúng ta đi về núi."
Lại nghe Ôn Khách Hành ho khan một tiếng, nhìn thoáng qua Ôn Dịch An, lại
sửa miệng nói: "Làm phiền nhạc phụ nhạc mẫu xuống núi, lại liên lụy An
đệ bôn ba, quả thực là tiểu tử vô dụng."
Ôn Dịch An nghe hắn nói
như vậy, hai má đỏ lên, lại nhịn không được vụng trộm đánh giá hắn,
trong lòng thoải mái, đuôi lông mày khóe mắt đều là không giấu được sắc
mặt vui mừng. Chu Tử Thư từ trước đến nay đối xử với Chu Tuần rất ôn
hòa, nghe hắn gọi như vậy, lại cười nói: "Đứa nhỏ ngốc khách khí như
vậy, dù sao cũng là người một nhà. Tên trộm trong núi này đều giải quyết rồi, chúng ta đi thôi." Nói xong đối với Ôn Khách Hàn ra hiệu ánh mắt,
Ôn Khách Hành hội ý, tiến lên vài bước kéo tay y lại: "A Nhứ, chúng ta
hôm nay khó có được buổi xuống núi, nghe nói thiêu xuân trên trấn nhỏ
này rất ngon, ta cùng huynh đi nếm thử?"
Chu Tử Thư cười nói:
"Một đống tuổi rồi cả ngày chỉ muốn ăn uống, ta thấy đệ ở nơi này luôn
được rồi Được, chúng ta đi." Lại quay đầu lại nói với Ôn Dịch An: "Con
chăm sóc Tuần Nhi hồi sơn thật tốt, không được trì hoãn, không được tùy
hứng." Nói xong quả thật là kéo Ôn Khách Hành phiêu nhiên mà đi. Chu
Tuần cùng Ôn Dịch An như thế nào không biết hai người bọn họ đây là muốn để cho mình ở một mình, Ôn Dịch An giương mắt nhìn Chu Tuần, lại cười
nói: "Tuần... Tuần ca, ta đi tìm một con ngựa, chúng ta về nhà đi."
Chu Tuần kéo tay cậu thấp giọng nói: "Được, An đệ, chúng ta về nhà."
Lưu quang dễ dàng ném người nhất, đảo mắt đã là giữa mùa hè, Tứ Quý sơn
trang lại thêm hỉ sự, hôm nay l là ngày tốt để tiểu công tử sơn trang
lập gia đình. Sáu đời đệ tử trong núi đều nhìn Ôn Dịch An lớn lên, ai
không thương cậu cơ chứ. Chu Tử Thư thương con trai thiết thiết, đem
viện tử thuở nhỏ của Ôn Dịch An tu sửa một phen, thêm đình viện lưu
thủy, kỳ hoa dị thảo, tính là hôn phòng cho đôi phu phi mới cưới. Trong
số rất nhiều đệ tử của y chỉ có Trương Thành Lĩnh tuổi còn nhỏ một chút, nhưng cũng đã qua một năm nữa rồi, Hàn Anh, Tất Tinh Minh con cái cũng
đầy nhà, từ trên xuống dưới mấy trăm người đem sơn trang này chen chúc
đến nước chảy không thông, thật là náo nhiệt. Chuyện vui được làm cả
ngày, Ôn Tri Hoàn là trưởng huynh, đương nhiên sẽ đảm nhận chức vụ đưa
giá, sáng sớm đón Ôn Dịch An từ trong phòng Chu Tử Thư ra, đã thấy tiểu
đệ đệ này quy củ, khoác hồng y, cũng có vài phần bộ dáng người lớn,
trong lòng thật là vui mừng. Chu Tuần làm tân lanh ở bên ngoài bị một
đám đệ tử nháo đến không có cách nào, còn bị chút rượu liên tục, Ôn Dịch An nhĩ lực cực tốt, kéo huynh trưởng đi về phía hỉ đường, đang nghe
được vài tiểu đệ tử hướng Chu Tuần kính rượu, liền nói: "Các huynh không được khi dễ Tuần ca ta, bằng không lúc sau ta đều nói cho Hàn sư
huynh."
Ôn Tri Hoàn nhịn không được cười nói: "Được rồi, tiểu tổ tông, hôm nay đệ liền an phận một chút, đừng để người ta chê cười!"
Ôn Dịch An lúc này mới không lên tiếng, mấy tiểu đệ tử kia cũng đều sợ Hàn Anh, không dám quấn lấy Chu Tuần gây náo loạn. Lúc này Ôn Khách Hành
mang theo Chu Tử Thư đi ra thời gian đã đến, phải cho người bái đường.
Hai người họ ngày thường không thường xuyên mặc xiêm y diễm sắc, hôm nay đại hỉ đương nhiên cũng thay đổi cát phục. Hai người nội công tinh
thâm, mặc dù gần tai thuận năm nhưng cũng không có lão thái bộ dáng. Ôn
Khách Hành thấy Chu Tử Thư búi búi tóc đầu đội một cái quan miện vàng
nho nhỏ, làm nổi bật xiêm y tươi đẹp, trong thanh tuấn lại thêm vài phần phong lưu, nhớ tới hai người năm đó ở Nhạc Dương thành hôn, hơn hai
mươi năm trôi qua, chuyện cũ lại khó quên như hôm qua, lại đưa tay thay y gạt tóc mai: "A Nhứ, hôm nay Dịch An cũng đã thành hôn, huynh và ta lúc này quả nhiên là tịch mịch dưới gối..."
Chu Tử Thư hé miệng cười: "Con của Vân Tụ cũng sắp sinh ra, cái gì dưới gối tịch mịch? Vậy mới tốt để đỡ phiền chúng ta."
Hai người họ ân ái trước mặt mọi người, chúng đệ tử đã sớm thành thói quen, Trương Thành Lĩnh cười mời hai người ngồi xuống, Tất Tinh Minh là chủ
trì, chủ trì đôi tân lang bái đường, hai người thấy Chu Tuần quỳ gối
dưới đường, vẻ mặt vui mừng khôn xiết, lại thấy Ôn Dịch An một thân hồng trang nhẹ nhàng bái xuống, trong lòng vẫn cảm khái như cũ. Ôn Khách
Hành nhịn không được nâng tay lau đi nước mắt ở khóe mắt, quay đầu thấy
Chu Tử Thư cười khanh khách nhìn mình, không khỏi đỏ mặt ho khan một
tiếng nói: "Được rồi, nếu lễ thành, mọi người liền mau đi náo nhiệt đi." Mọi người lớn tiếng khen ngợi, ôm Chu Tuần đi ra gian ngoài, Ôn Tri
Hoàn cùng thê tử đưa Ôn Dịch An vào phòng mới liền đi ra tiếp khách, Chu Tử Thư thở dài, biết chuyện tân phòng này còn phải tự mình cùng Ôn Dịch An nói rõ, con dâu Thành thị tuy là khoái ngôn khoái ngữ nhưng lại là
nữ tử, liền đối với Ôn Khách Hành liếc qua ánh mắt cũng đi theo đến tân
phòng.
Trong sơn trang náo nhiệt hồi lâu, bất giác đã vào đêm,
mọi người vây quanh Chu Tuần đi tân phòng, hôm nay những đệ tử này cũng
đều lớn tuổi, không giống năm đó thích chơi đùa, Chu Tuần cười tiễn mọi
người, cũng liền tản đi. Hắn vào tân phòng đã thấy Ôn Dịch An ngồi trên
giường, nghe được mình tiến vào liền vén khăn trùm đầu lên, trong hỉ
phòng nến đỏ chiếu lên cao đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu phản chiếu đỏ
bừng khiến người xinh đẹp hơn rất nhiều. Ôn Dịch An thấy Chu Tuần si
ngốc nhìn mình dưới ánh đèn, trước đó lại bị Chu Tử Thư dạy dỗ rất nhiều chuyện trong khuê phòng, trên mặt càng phát hỏa, thật sự diễm như hoa
đào. Chu Tuần uống rượu không nhiều lắm, nhưng lúc này thấy bộ dáng Ôn
Dịch An như vậy, cũng không khỏi xông lên dục say, chậm trãi đi qua ngồi xuống bên cạnh cậu: "Cái khăn trùm đầu này nên là ta vén lên..."
Ôn Dịch An cười hì hì nói: "Ai bảo huynh không sớm trở về, tức giận chết
ta." Thấy Chu Tuần quy củ ngồi ở bên cạnh mình, chạm cũng không chạm vào mình một chút, liền nhớ tới lúc trước Chu Tử Thư nói người này nghiêm
cẩn thủ lễ, tất nhiên sẽ không đối với mình không tốt, trong lòng cũng
không sợ chuyện Càn Khôn tương hợp này, thẹn thùng một lát ngược lại quỳ xuống giường, cười nói với Chu Tuần: "Tuần ca, ngày phụ thân đồng ý
chúng ta thành thân, người nói cái gì với huynh vậy?"
Chu Tuần
thấy cậu tóc dài búi lên, lộ ra vành tai trắng như tuyết mượt mà, bên
trái đeo một hạt vàng nho nhỏ, bên phải lại đeo một viên trân châu càng
làm nổi bật phong lưu tú mỹ, nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ hai má cậu: "Ta nói với nhạc phụ... Sau này sẽ đối xử tốt với đệ, không bao giờ để cho đệ buồn."
Ôn Dịch An nghe xong liền gật gật đầu, lại
nhẹ nhàng nâng hai chân lên, cậu thuở nhỏ tập võ, thân thể không nhu
nhược một đôi mắt cá chân lại trắng nõn nhỏ nhắn, đeo vòng vàng Chu Tuần mua từ Tấn Châu ngày đó nhẹ nhàng lắc lư, chuông vàng thanh thúy động
lòng người, làm nổi bật một thân áo cưới đỏ thầm kia, quả nhiên thập
phần phong tình: "Tuần ca, đây là huynh cho ta, huynh xem có đẹp không?"
Tình cảnh này cho dù là thánh nhân cũng phải mất tự chủ, huống chi Chu Tuần
trong lòng đối đãi với cậu đã tình thâm thập phần? Mặc dù hắn không nói
gì nói đùa phong lưu, nhưng kìm lòng không được cầm mắt cá chân Ôn Dịch
An, cúi đầu hôn hai bên, ôn nhu nói: "Đẹp, cực kỳ đẹp..."
Ôn Dịch An chỉ cảm thấy khí tức trên người mình chợt nồng đậm, dù sao cậu cũng
là Khôn Trạch, tuy là võ công cao cường nhưng trải qua khí Càn Nguyên
năm thịnh niên vẫn là tay chân tê dại, bất giác sớm bị Chu Tuần ôm vào
trong ngực, lại là ăn cười không được, thấy Chu Tuần đưa tay cởi bỏ
thích hỉ phục trên người mình, thuận tay tháo miện vàng bên tóc mình
xuống, đem nến trong phòng dập tắt, buông rèm xuân tiêu khổ ngắn, lúc
hoàn uyển lương, tự có một đoạn phong lưu kiều diễm nói không hết.