Hai người rời Tấn vương phủ liền trốn vào trong một khách điếm cực kỳ
bình thường. Chu Tử Thư vào phòng liền thổi sáng đèn, từ trong ngực lấy
ra vật trong mật cách lấy được từ điện Lê Thuần, để gần dưới ánh đèn
nhìn kỹ thấy trên khăn cũ thêu quả nhiên chính là lưu ly giáp, chỉ là
châm pháp thô lỗ không giống vật Trung Nguyên, lại nhìn kỹ văn tự trên
khăn cảm thấy có chút quen thuộc, lại không thể hiểu hết. Ôn Khách Hành
thấy y nhìn cái khăn bạc này xuất thần, biết vật này nếu đến từ Tấn
vương phủ, lại được Hách Liên Dực trân quý mà cất giấu trong mật cách
liền biết trong đó tất nhiên cất giấu bí mật của Võ Khố. Chu Tử Thư lại
nhìn một lát liền đem vật kia đặt lên bàn thấp giọng nói: "Vật này thực
kỳ lạ, chỉ là văn tự trên vật này ta không thể biết hết, vẫn là nên miêu tả phi thư truyền cho Thất gia đi."
Ôn Khách Hành thấy những văn tự cổ quái quái tựa như ký hiệu, cùng văn tự Trung Nguyên rất khác
nhau, tò mò nói: "Đây là văn tự gì vậy? Sao Thất gia lại nhận ra?"
"Đây là Cổ Khương Khương Văn, Hách Liên thị xuất thân từ Sa Đà tộc, cùng
Cảnh thị vốn là bình thường, đều là hậu duệ Khương Khương Văn, người Sa
Đà từ trước đến nay đều dùng những cổ văn này truyền tin tức. Ta lúc nhỏ ở trong thư đường cũng học qua một hai lần, chỉ là Hách Liên thị hán
hóa đã lâu văn tự này sớm đã thất truyền, cũng không có người sử dụng,
lúc ấy cũng chưa từng dụng tâm. Chu Tử Thư thở dài: "Thất gia vào học
sớm hơn ta tất nhiên sẽ biết những văn tự này." Dừng một chút lại nói:
"Hắn coi trọng kho Võ Khố như vậy, tất là bởi vì sự vật trong chiếc khăn này."
Ôn Khách Hành rút quạt gấp trong ngực ra cân nhắc mấy lần: "A Nhứ, Tấn vương kia vừa là một lòng hỏi đỉnh Trung Nguyên, sự vật bên cạnh hắn làm sao có thể nhìn thấy? Hắn đã dưới một người trên vạn
người, ta thấy trong Tấn vương phủ lộng lẫy như vậy, sợ là so với hoàng
cung đại viện cũng không kém hơn nhiều. Huynh nói trong kho Võ Khố kia
rốt cuộc có thể có chuyện gì đặc biệt khiến hắn nhớ nhung như vậy? Nghĩ
đến không phải kim ngân tài bảo liền là mật tịch binh thư gì đó. Chỉ là
nếu thật sự có những vật này, vì sao năm đó Dung Huyền bọn họ lại chưa
từng nhắc tới? Gã Triệu Kính kia làm sao không lấy làm của riêng?"
Chu Tử Thư cũng khó hiểu, trong phòng trọ có giấy bút, tuy rằng đều là vật
thô lỗ nhưng cũng có thể dùng được. Y mài mực liền dưới ánh đèn tinh tế
đem văn tự trên khăn kia vẽ xuống. Ôn Khách Hành thấy y chuyên chú như
vậy liền yên lặng ngồi ở một bên bồi tiếp, thỉnh thoảng thay y quạt. Lại qua một lúc lâu, chân trời đã sáng, ánh sáng buổi sáng chiếu vào trong
khách điếm, Chu Tử Thư buông bút xuống thổi khô mực trên giấy, gấp tờ
giấy kia,cùng với Bạc Dật giấu vào trong ngực: "Ta đi một chuyến đến
Bình An ngân trang. Lão Ôn, đệ cứ ở đây là được, ta không trở về ngàn
vạn lần đừng đi ra ngoài."
Ôn Khách Hành biết mình hình mạo quá
mức dễ thấy, lúc này dịch dung cũng không kịp, trong thành Tấn Châu thái bình vô sự, Bình An ngân trang cách đây cũng không xa, cũng không quá
lo lắng liền cười nói: "Được, A Nhứ, vất vả huynh đi một lần, sớm đi sớm trở về, ta ở chỗ này canh giữ là được."
Chu Tử Thư khẽ thở dài,
đưa tay ôm hắn vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn bên má hắn: "Được, ta sẽ
trở về." Dứt lời liền rời khỏi phòng trọ.
Trong thành Tấn Châu
vẫn như ngày xưa cũng không có biến hóa, chỉ là chợ tựa hồ so với trước
kia càng rườm rà hơn một chút, Chu Tử Thư nghĩ thầm trong lòng tất nhiên là vui mừng, nhịn không được lại chua xót: 'Nếu hắn an cư Hà Đông, tận
tâm tận lực làm phiên vương thái bình, làm sao không tốt?' Chỉ là ý niệm này suy nghĩ vô ích, lòng người không thể thay đổi, truy danh trục lợi
chính là bình thường trên thế gian, cần gì phải suy nghĩ nhiều. Y vào
Bình An ngân trang, dựa theo lời của Tiền Đồ Thất phân phó, tìm tâm phúc của hắn, người này họ Hoàng mặc dù không lưu loát có năng lực như Bình
An nhưng cũng có thể dùng được, nghe Chu Tử Thư báo chữ "Chu", liền thập phần ân cần: "Đại nhân yên tâm, tây lộ cửu nhà Bình An ngân trang đều
nhận được tin tức, thư của ngài trong vòng một ngày tất sẽ đưa đến, ngày mốt chủ nhân sẽ có tin tức truyền đến."
Chu Tử Thư nghe xong
trong lòng yên tâm một chút, chắp tay nói: "Vất vả cho Hoàng chưởng quỹ
rồi." Đem lá thư kia tự tay niêm phong giao cho hắn liền rời Bình An
ngân trang. Lúc này canh giờ đã qua nửa, y sợ Ôn Khách Hành trong bụng
đói khát, lại ăn không quen ăn cơm Tấn Châu, thấy trên đường có người
bán kẹo, nhìn cũng hay hay nghĩ thầm Ôn Khách Hành rất thích đồ ngọt
liền muốn mua chút về cho hắn. Người bán đường thấy Chu Tử Thư tới gần,
liền ân cần nói: "Vị tướng công này muốn cái gì?"
Chu Tử Thư ngẩn ra, suy nghĩ một chút liền nói: "Làm một cái quạt được không? Quạt giấy là được rồi."
Người bán kẹo kia vẻ mặt tươi cười: "Được, được, tướng công đợi một lát." Cái quạt kia làm cực kỳ đơn giản, người bán hàng này đem mứt đã nấu xong
treo lên thớt, không bao lâu liền vẽ thành một cái quạt giấy, nhìn cũng
giống như thật. Chu Tử Thư nhìn thú vị, liền nói: "Lại làm một con hổ
nữa." Người bán kẹo quả nhiên lại vẽ một con hổ đường, đưa cho y: "Xong
rồi, vị tướng công này, tổng cộng là mười lăm văn tiền." Chu Tử Thư cầm
hai cây kẹo đường, lại mua mấy món điểm tâm khác, chính mình cảm thấy
buồn cười, lặng yên không một tiếng động trở về nơi trú ẩn, trong phòng
lại trống rỗng. Trong lòng y cả kinh, nhẹ nhàng đá lên cửa phòng cẩn
thận xem xét. Phòng khách điếm này rất nhỏ hẹp, cũng không có chỗ giấu
người, Ôn Khách Hành quả thực không ở trong phòng, khi nhìn kỹ, quạt
giấy tùy thân của hắn lại đoan đoan đặt trên bàn. Chu Tử Thư đi đến bên
cạnh bàn buông điểm tâm trong tay xuống, tới gần tinh tế xem xét, đã
thấy bên cạnh chiếc quạ giấy kia dùng một cây kim dài đóng đinh một con
bọ cạp màu đen, đang nhúc nhích mà động, nó đang nhìn Chu Tử Thư trong
lòng đầy vẻ sợ hãi. Y thấy trong phòng này cũng không có dấu vết đánh
nhau, lại thấy trên chiếc quạt giấy này cũng không có vết thương vết máu nào, trong lòng thập phần nghi hoặc. Tấn Bắc khô lạnh, độc trùng thưa
thớt càng không có bọ cạp lớn như vậy, vật này tất nhiên là cảnh cáo mà
Độc Hạt lưu lại.
Với thân thủ của Ôn Khách Hành tuyệt đối sẽ
không dễ dàng rơi vào tay Độc Hạt, chính mình rõ ràng dặn dò hắn không
được ra ngoài, chẳng lẽ hắn vẫn tự nguyện theo Độc Hạt mà đi sao? Nếu là như thế nhất định là tình thế có biến, hắn không thể không đi, Con bọ
cạp này chắc chắn là Độc Hạt lưu lại làm ký hiệu, nhưng Ôn Khách Hành vì sao lại lại đem quạt lưu lại? Y thấy cái quạt kia chỉ về phía bệ cửa
sổ, nhìn kỹ, liền thấy bên cạnh cửa sổ nghiên mực đè một tờ giấy, nhặt
lên nhìn, thấy trên giấy viết: "Đờm sinh tân, thanh nhiệt trị ho phương
thuốc tốt: Thiên kim tử một đồng, cứu tất ứng nhị lượng, không có bệnh
tử một tiền, hồng mai làm dẫn, tử thời dùng, có ba hiệu lực."
Chu Tử Thư thấy phương thuốc này chính là chữ viết của Ôn Khách Hành, màu
mực khô chưa lâu, dùng thuốc cũng không thông suốt, cẩn thận suy nghĩ,
trong lòng khẽ động, đem phương thuốc cùng quạt giấy của Ôn Khách Hành
đều nhét vào trong ngực, lặng yên không một tiếng động ra khỏi khách
điếm, thân ảnh nhoáng lên một cái liền chui vào trong đám người biến mất không thấy đâu.
Lúc này đã là sáng sớm, Cao Ngọc Dung đi theo
Hách Liên Dực thức mấy đêm thật sự là đã mệt mỏi cực kỳ. Tuổi tác của
hắn đã không nhẹ, đứng dưới cột đỏ con cóc trong điện Lê Thuần, một tay
cầm một thanh phất trần, tay kia cắt hoa chúc. Gần đây trong Vương phủ
thường xuyên có dị sĩ giang hồ ra vào, hắn cũng dần dần thành thói quen, lại luôn cảm thấy trước kia Chu Tử Thư ở đây mọi việc so với bây giờ
đều có chút chừng mực. Hắn tự nghĩ mình chẳng qua chỉ là một lão nô
trong Vương phủ, chưa bao giờ nói nhiều, càng không dám mượn danh tiếng
của Hách Liên Dực đòi hối lộ tham tài, bởi vì tính cẩn thận nên lúc này
mới bình an sống đến hôm nay, mặc dù thấy Tấn vương phủ này cùng trước
kia rất khác nhưng cũng không chịu nói thêm một chữ. Hắn yên lặng xử lý
đèn đuốc, quay đầu thấy bên ngoài đã sáng lên liền chuẩn bị hầu hạ Hách
Liên Dực đứng dậy. Lúc này từ ngoài điện đi vào một đám người, cũng
không thông báo, cũng không có thị vệ ngăn cản. Cao Ngọc Dung thấy đám
người này đều là trang phục màu đen, mặc áo giáp, tóc dài kết tóc rất
khác với Tấn Bắc liền biết bọn họ là người trong giang hồ mà Vương gia
mới chiêu. Cầm đầu lại là một nữ tử áo xám hai má cao, tướng mạo xinh
đẹp, chỉ là vẻ mặt quá mức hung ác khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nữ tử này một tay vịn thắt lưng đao, một tay kéo một người bên cạnh,
người này một thân áo vải màu nhạt, dáng người rất cao gầy, trên đầu đeo một cái túi vải màu đen, cả người buộc xích sắt, hai tay bị trói chặt ở phía sau.
Cao Ngọc Dung mặc dù không thấy được bộ mặt người này, nhưng thấy dưới túi vải màu đen lộ ra mấy mái tóc dài trắng như tuyết,
trong lòng liền nghĩ chẳng lẽ đám người này trói một lão đầu sao? Lão
đầu gì giỏi như vậy mà muốn Vương gia tự mình thẩm vấn? Hắn cúi đầu
không nhìn nhiều một cái, không hỏi nhiều một chữ, trong lòng biết danh
hào nữ tử xinh đẹp này tên là Tiếu La Hán, là ngang ngược nhất. Quả
nhiên Tiếu La Hán kia thấy trong đại điện này không có một người liền
nói: "Lão hàng, chủ nhân sắp tới, đi gọi Vương gia các ngươi đứng dậy
đi?"
Cao Ngọc Dung không nói một tiếng mà đi, Tiếu La Hán kia từ
trước đến nay không biết quy củ của miếu đường, cái gì Vương gia hiển
quý ở trong mắt nàng tự nhiên không tôn quý bằng chủ nhân thuở nhỏ mình
theo hầu hạ. Nàng thấy Cao Ngọc Dung đi mời Tấn vương liền hướng tưới
hắc y của Độc Hạt nói vài câu gì đó, người nọ chưa kịp xoay người liền
thấy Hạt Vương chậm trãi từ ngoài điện đi vào. Hắn vẫn như ngày xưa một
thân thanh y, trang điểm theo cách Nam Cương, chỉ là thân thanh y này
lại không phải vải lanh, mà là đơn ti la chất lượng tốt, phía trên thêu
hoa văn phi hạc ngút trời, chính là một thân trường bào, cũng đáng giá
không ít tiền bạc. Hắn thờ ơ đi vào, nghiêng đầu đánh giá người bịt mắt
bên cạnh Tiếu La Hán, nhìn một lát mới nói: "Ngươi bắt hắn như thế nào?"
Tiếu La Hán cúi đầu nói: "Hết thảy đều dựa theo chủ nhân phân phó mà làm việc, cũng không có gì sai sót."
"Hắn thật sự là cam tâm tình nguyện cùng ngươi tới?" Hạt Vương cười, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm mấy sợi tóc bạc kia, La Hán xinh đẹp gật gật đầu,
Hạt Vương lại hỏi: "Trước khi các ngươi khởi hành, hắn đang làm cái gì?"
"Cũng không có gì, người này ở trong phòng nhàm chán đến mức viết một tờ
giấy, thuộc hạ đã nhìn qua, tựa hồ là một tờ phương thuốc."
"Ồ, phương thuốc gì, ngươi còn nhớ không?"
Tiếu La Hán ngẩn ra, bất ngờ Hạt Vương không chịu buông tha như vậy, nàng
không hiểu y lý, thấy phương thuốc kia cũng chỉ nói là phương thuốc tầm
thường, vẫn chưa nhìn kỹ, hiện giờ lại không nhớ được chỉ đành cúi đầu:
"Thuộc hạ ngu dốt, thật sự không nhớ rõ, nhưng nó là phương thuốc là
không sai."
"Được rồi." Hạt Vương không để ý tới bọn họ nữa, lại
cúi đầu nhìn hai tay mình. Thân hình hắn tiều điều, sắc mặt tái nhợt,
trên tay lại đeo mấy cái vòng ngọc, phối hợp với một thân thanh y hoa
quý này, lại có vài phần phú quý, chỉ là sát khí trong mắt quá thịnh.
Khoảng thời gian hắn hỏi, Cao Ngọc Dung đã hầu hạ Hách Liên Dực đứng
dậy, Hách Liên Dực mặc cẩm bào gia thường đi vào trong đại điện, thị vệ, tỳ nữ nhân trong điện quỳ xuống, đám người Độc Hạt lại sừng sững bất
động. Hách Liên Dực cũng không để ý tới, ngồi xuống trên vương tọa, một
tay gõ tay vịn vương tọa, lại nhìn Hạt Vương: "Đây là người nào?"
Hạt Vương chắp tay: "Vương gia, ngày xưa hứa hẹn sẽ bắt quỷ chủ đến cho
ngài, hiện giờ ta không phải là đã tới rồi sao?" Nói xong liền mở túi
vải màu đen ra, người đầu bạc bị xích sắt trói chặt, không phải Ôn Khách Hành thì là ai?"
Ôn Khách Hành một đường trùm bao vải, trong
miệng lại nhét giẻ thực tức giận, trong lòng mắng to Độc Hạt ngu xuẩn,
ngày đó Tấn vương phủ mình vào mấy lần còn cần túi vải của bọn họ bịt
đầu? Quanh thân hắn bị xích sắt trói chặt không thể động đậy, mặc cho
những người này đem mình mang đến điện Lê Thuần, hiện giờ túi vải chợt
biến mất, chỉ cảm thấy trước mắt hoa ra, một lúc lâu sau mới mở mắt ra,
liếc mắt một cái liền thấy Tấn vương kia ngồi ngay ngắn trên đài cao từ
trên cao nhìn mình. Hắn thấy Tấn vương này ăn mặc hoa quý, dáng người
cao lớn, mặt mày ẩn ẩn có bộ dáng Hồ nhân, bên tóc mai đã trắng, sắc mặt cũng rất tiều mê, nhưng vừa nhìn có thể biết được lúc thịnh niên cũng
rất anh tuấn uy vũ. Ôn Khách Hành kinh ngạc nhìn người này, trong lòng
lại nghĩ nguyên lai dạy A Nhứ lúc trước ái mộ tương tòng chính là hắn,
đêm qua hắn lại chưa từng nhìn kỹ người này, hôm nay thấy, chỉ bởi vì
biết rõ Chu Tử Thư tâm ý nên trong lòng cũng không có đố kỵ, chỉ là cảm
thấy "Hóa ra là như thế" mà thôi.
Hách Liên Dực nghe được hai chữ "Quỷ chủ" liền nhướng mày, lại thấy dưới tấm vải đen kia hiện ra một
gương mặt tuấn tú, chỉ cảm thấy người này dáng người cao gầy, tóc hoa
rất dễ thấy. Hắn không muốn nhìn kỹ bộ mặt người này, nhưng cảm thấy
người này thân dài ngọc lập, ý thái thong dong, cũng không có nửa phần
âm vi hạ tiện trong lòng, đột nhiên nhớ tới Chu Tử Thư muốn ở cùng một
chỗ với người này, lại nhớ tới hắn lần cuối cùng nhìn thấy y trong điện
Lê Thuần này, lại nói cái gì cùng cái chết của người này có liên quan
gì, hai lòng không thay đổi, trong lòng đau xót, dời tầm mắt, chỉ phất
phất tay: "Chìa khóa nếu ở trên người hắn, người này liền tùy ngươi xử
trí."
"Chìa khóa cũng không ở trên người hắn." Hạt Vương cười:
"Vương gia, người này chiếm cứ Quỷ Cốc nhiều năm, khổ tâm suy nghĩ gian
xảo vô cùng. Ngay cả ta cũng đã rơi vào tay hắn nhiều lần. Chúng ta
không phải là dễ dàng có được chìa khóa từ hắn. Cũng may người này đã
rơi vào trong tay chúng ta, ta nhất định sẽ đem chìa khóa tìm ra."
Ôn Khách Hành nói không nên lời, nghe Hạt Vương nói to như vậy, trong lòng buồn cười, chỉ là thờ ơ lạnh nhạt lại phảng phất hoàn toàn không liên
quan đến mình. Hách Liên Dực thản nhiên nói: "Vậy cũng không cần." Dứt
lời phất phất tay, Hạt Vương cười, đang muốn áp giải Ôn Khách Hành rời
đi, Hách Liên Dực đột nhiên ngẩng đầu: "Chậm lại, lưu lại người này một
lát, ta có chuyện hỏi hắn."
Trong mắt Hạt Vương hiện lên một tia
dị sắc, mỉm cười, nháy mắt với đám La Hán liền nhao nhao lui đi. Hách
Liên Dực chờ bọn họ đều đi, lại thấy quỷ chủ này bị xích sắt trói chặt,
không thể động đậy, nghĩ đến không có gì đáng ngại, liền nói với Cao
Ngọc Dung: "Các ngươi đều đi xuống, chờ ở cửa điện hộ giá là được. Lấy
đồ bịt miệng hắn ra đi."
Cao Ngọc Dung ngẩn ra, biết Hách Liên
Dực không thể tránh được, lại thấy phạm nhân này dáng người cao gầy
khuôn mặt tuấn tú, lại không giống võ phu hùng lảo, khí hiên ngang gì
nên cũng theo lệnh lấy đồ bịt miệng trong miệng Ôn Khách Hành ra, cũng
không dám liếc mắt một cái, liền cùng một đám thị vệ và tỳ nữ lui ra
ngoài điện.
Hách Liên Dực chậm trãi đứng lên đi tới trước mặt quỷ chủ này, lại đứng cách hắn ba bước xa. Hai người thân cao tương tự
nhau, hai mắt nhìn nhau, trong lòng cũng không muốn nhìn đối phương
nhiều, rồi lại kìm lòng không được cùng ánh mắt đối phương nhìn nhau.
Giữa Càn Nguyên với nhau bản tính tương ác, huống chi giữa hai người họ
còn có một Chu Tử Thư. Hách Liên Dực nghĩ đến tuyệt tình như lúc Chu Tử
Thư chia tay trong lòng hận cực kỳ, thầm nghĩ đem người này thiên đao
vạn quả, lại cảm thấy vạn niệm đều xám xịt, thấy người này chỉ có tướng
mạo tuấn tú, hơi trẻ hơn mấy tuổi, cuối cùng cũng chẳng qua chỉ là một
lần giang hồ thảo mãng, luận xuất thân, luận tài học, luận địa vị, có
cái gì sánh bằng mình? Chỉ là hắn cùng Chu Tử Thư nửa đời gút mắc, hiện
giờ người chết như đèn tắt lại dây dưa với quỷ chủ này. Nghĩ đi nghĩ
lại, rốt cuộc đè nén cảm xúc chán ghét trong lòng, lạnh lùng nói: "Ngươi tên gì?"
Ôn Khách Hành bất ngờ hắn lại hỏi một câu như vậy, mỉm
cười, trong miệng bị la hán kia lung tung nhét một viên đan thật đau
đớn, lại cao giọng nói: "Ôn, Ôn Khách Hành."
Hách Liên Dực nhìn
chằm chằm vào mắt hắn, thấy người này ngược lại sinh ra một đôi mắt hoa
đào, trời sinh đa tình hận không thể tự tay đập: "Vậy chìa khóa mở kho
Võ Khố ở trong tay ngươi?"
Ôn Khách Hành thấy hắn quả nhiên một
lòng chấp niệm muốn vật sự trongVox Khố kia, lại hỏi ngược lại: "Đúng
thì như thế nào, không đúng thì lại như thế nào?"
Hách Liên Dực
cười lạnh: "Ngươi ngồi giếng nhìn trời quên mất thân phận của mình.
Chẳng qua cũng chỉ là một tên đầu lứa ác quỷ, một tên thảo dân, cô vương một đạo ý chỉ, liền có thể tiêu trừ quỷ cốc, lột da các ngươi."
Ôn Khách Hành nghe hắn nói như vậy cũng không có chút ngoài ý muốn, lại
cười ra tiếng, Hách Liên Dực thấy hắn đối mặt với mình không hề sợ hãi,
lại còn cười đến phát ra, cũng bội phục lòng can đảm của hắn: "Ngươi
cười cái gì?"
Ôn Khách Hành nhìn chằm chằm hai mắt hắn, thản
nhiên nói: "Ta cười ngươi chí đại lượng nhỏ, chu công thổ lộ, sợ mất đi
thiên hạ chi hiền. Ngươi có được tài hiền lương, chẳng những chưa từng
trân trọng, ngược lại lại trăm phương nghìn kế bức bách. Hiện giờ người
trong thành Tấn Châu đi lầu không, chỉ có Độc Hạt chi lưu trà trộn vào
miếu đường, lại hết lần này tới lần khác không biết hối cải còn nghĩ đến vật sự trong Võ Khố. Trong kho Võ Khố có núi vàng núi bạc là có thể vãn hồi lòng người sao?"
Hách Liên Dực nghe trong lời nói của hắn ẩn chứa ý của hắn dường như châm chọc chuyện mình và Chu Tử Thư, trong
lòng hắn không khoan hồng, nghe người này nói như vậy tự nhiên nổi giận
từ trong lòng, lại cảm thấy những lời nói này của hắn lại ám hợp với lời Chu Tử Thư nói lúc trước, trong lòng cực kỳ tức giận, giơ tay lên liền
muốn cho người này một cái bạt tai, nghĩ lại mình thân phận như nào, làm sao có thể cùng người hèn mọn này tranh luận? Cho dù cùng hắn nói mấy
câu này, cũng là mất thân phận, thuận thế chắp hai tay ra sau lưng, lạnh lùng nói: "Tiểu nhân như ngươi quả nhiên khéo lợi, nếu không phải như
thế, y có thể bị ngươi mê hoặc?" Dừng một chút, lại nói: "Chìa khóa kia
nếu ở trong tay ngươi liền sớm giao ra, ngươi cũng ít chịu một ít khổ
sở."
"Ngực ngươi đau đớn chưa khỏi hẳn, mỗi ngày sớm tối liền cảm thấy tim đập nhanh khó hoãn, ngực trì trệ, vả lại là hôm sau nặng hơn
hôm trước, dược thạch không có hiệu quả, có phải hay không?" Ôn Khách
Hành thấy hắn xoay người muốn rời đi, liền lớn tiếng truy vấn. Chu Tử
Thư sau này từng tỉ mỉ nói qua phương pháp hành công của Lăng Hàn Ám
Hương Kình kia cho Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành từ nhỏ đã ghi nhớ y lý
do cha mẹ truyền thụ, lại tìm được bí tịch trong Thần Y Cốc, hiện giờ y
đạo đại tiến, nghe Lời Chu Tử Thư nói liền biết Lăng Hàn Ám Hương Kình
kia sau khi nhập thể có tác dụng như thế nào, nên trị liệu như thế nào.
Thấy Hách Liên Dực như vậy nên thuận miệng hỏi ra, Hách Liên Dực ngẩn
ra, người này nói từng câu là thật, hắn hôm nay đêm không ngủ được, thân thể tổn hại lớn, cùng Chu Tử Thư đánh một chưởng kia của hắn tự nhiên
rất có liên quan, chỉ là hắn làm sao chịu ở trước mặt quỷ chủ này yếu
thế? Liền nói: "Ngươi tự lo cho mình còn không xong, còn dám làm càn.
Nếu là lấy chìa khóa ra, nói không chừng ngược lại có thể chết đàng
hoàng một chút."
Ôn Khách Hành cười: "Đời này thứ ta muốn đều có, chết mà không hối tiếc, ngược lại ngươi muốn nhiều như vậy, nhưng cũng
không đạt được mấy thứ, không bằng tiếc mạng mình thì hơn."
Hách
Liên Dực thấy người này to gan làm bậy đến mức này, vả lại là từng câu
từng chữ ám chỉ Chu Tử Thư châm chọc mình, làm sao không giận. Hắn hôm
nay tâm mạch tổn hại lớn, ngày đêm khó an đương nhiên là rất muốn chữa
trị chứng này. Sau đại hội anh hùng ngày 15 tháng 3, Hạt Vương lại chưa
từng nói với Hách Liên Dực rằng Chu Tử Thư vẫn còn ở nhân gian, thứ nhất không muốn sinh chi, thứ hai cảm thấy lá bài này của Chu Tử Thư đã đánh một lần, dù dùng cũng chỉ là tổn hại thể diện Tấn vương nên nói ra cũng vô ích. Hách Liên Dực không biết Chu Tử Thư vẫn còn sống, chỉ nói thế
gian này chưởng lực giống như Chu Tử Thư chỉ còn có một mình quỷ chủ
trước mắt này biết giải, lại biết hắn tuyệt đối sẽ không vì mình hóa đi
chưởng lực này, vốn định mượn Độc Hạt mở Võ Khố ra toàn bộ đại nguyện
trong lòng, chỉ không biết thân thể mình còn có thể chống đỡ được bao
lâu.
Thấy Ôn Khách Hành này không sợ hãi dường như đã có ý định,
trong lòng khẽ động: 'Độc Hạt kia nói người này là Thần Y Cốc gì đó,
ngày đó hắn cũng nói cái gì Lăng Hàn Ám Hương Kình Thế hiện giờ chỉ có
người này biết sử dụng, chẳng lẽ... Chẳng lẽ người này giảo hoạt như
vậy, muốn dùng cái này để bắt ta sao? Mơ hồ cảm thấy người này tuy rằng
ti tiện nhưng lời nói cũng thành lý. Tấn Châu binh cường mã tráng, chính mình dưỡng tinh súc nhuệ nhiều năm, vốn đã chuẩn bị mọi việc, cho dù
lúc này khởi sự cũng rất có phần thắng, vật sự trong Võ Khố chẳng qua
chỉ là như hổ thêm cánh, trên gấm thêm hoa. Chỉ là hiện giờ tính mạng
của mình tựa như tàn chúc trong gió, cho dù thân đăng đại bảo thì có ích lợi gì? Lại cảm thấy nếu có thể chữa khỏi chứng tim đập nhanh này thì
kho Võ Khố tựa hồ cũng không thập phần quan trọng.
Ôn Khách Hành
thấy sắc mặt Hách Liên Dực hơi khép lại, biết trong lòng hắn dù sao cũng càng yêu quý tính mạng mình, dứt khoát thừa dịp còn nóng rèn sắt: "Cố
nhân đã đi, ta sống trên đời này cũng không có ý nghĩa gì. Chỉ là y cả
đời tiếc nuối chỉ có một mình đứa nhỏ kia. Ngươi nếu đã phế truất đứa
nhỏ kia, phát lạc Chu gia, vậy hãy dứt khoát để cho ta mang đi. Ta thay
ngươi chữa khỏi bệnh này, cũng là lưỡng toàn kỳ mỹ."
Hách Liên
Dực thấy hắn chậm chạp mà nói nhưng trong lời nói không có nửa phần bi
thương, trong lòng dần sinh ra nghi ngờ, ngày đó Chu Tử Thư ở trong lòng mình mất hơi thở là mình tận mắt nhìn thấy, vô số thái y mấy vòng hội
chẩn mới dám nói ra bốn chữ "Vương phi qua đời", tuy rằng thời gian trôi qua nhưng người này nếu nói là cùng Chu Tử Thư tình thâm nghĩa trọng,
lại làm sao lạnh nhạt xử lý như vậy? Lập tức nhìn chằm chằm vào hai mắt
Ôn Khách Hành: "Chu Tử Thư thật sự đã chết sao?"
Ôn Khách Hành
sớm biết hắn tất sẽ hỏi, đúng lúc này một trận gió nhẹ từ trong cửa sổ
khí tuyên truyền vào, Ôn Khách Hành quay đầu nhìn về phía Côn Châu,
trong lòng liền nhớ tới cách đây không lâu ở Tứ Quý sơn trang Thủy Các
cùng Chu Tử Thư sóng vai mà ngồi, nhìn Tân Hà Thừa Lộ, ngắm mặt trời
thăng nguyệt hạ, trong lòng một mảnh ôn nhu kiều diễm, không có nửa phần sát ý: "Y làm sao có thể chết? Y sống tốt trong trái tim ta và sẽ không bao giờ chết." Lúc này ánh nắng ban mai đang chiếu sáng, nửa khuôn mặt
còn lại ẩn trong bóng tối nhìn không rõ ràng. Hách Liên Dực thấy vẻ mặt
trong mắt hắn, lại thấy hắn tóc hoa, cảm thấy lời nói của người này rất
có ý điên, trong lòng lại nhớ tới ngày đó cùng Chu Tử Thư giằng co ở
đây, Bạch Y trong tay hắn chỉ vào ngực Chu Tử Thư, Chu Tử Thư không né
tránh, trong mắt cũng lộ ra thần sắc như vậy. Hách Liên Dực cho tới bây
giờ chưa từng thấy ai lộ ra ánh mắt như vậy với mình, Chu Tử Thư đã ở
bên hắn hơn mười năm, là cảm niệm ân cứu mạng năm đó của hắn, đức tiếp
nhận sau này lại không phải ái mộ, thị thiếp ái mộ hắn là muốn vinh hoa
phú quý của hắn, kính sợ có thừa, lại có ai có vài phần thật lòng?
Hắn lại không biết giống như hai người này yêu thương lẫn nhau lại là tư vị như nào, trong lòng khinh bỉ, lại mơ hồ cũng có một tầng hâm mộ, chỉ là tâm tình này ngay cả chính mình cũng không dám thừa nhận, lại nghĩ y đã chết ở trong ngực ta, ngươi si cuồng như vậy thì có ích lợi gì? Liền
cảm thấy một trận khoái ý, lại là một trận thê lương. Kỳ thật Chu Tử Thư dù sao cũng biết Hách Liên Dực rất sâu, dự liệu không sai, thân thể
Hách Liên Dực tổn hại lớn, khó có thể giấu diếm lâu dài, trên dưới Tấn
Châu hiện giờ há có người không biết? Vương gia bị bệnh, Vương phi qua
đời, Thế tử tuổi còn nhỏ, thế lực khắp nơi rục rịch lợi hại có liên
quan, đứng mũi chịu sào chính là Hách Liên Tuần. Hách Liên Dực phế truất Liên Tuần, đưa cậu nhập họ Chu, thứ nhất tuy rằng biết rõ đứa nhỏ này
không phải do Chu Tử Thư sinh ra nhưng nuôi dưỡng nhiều năm, rốt cuộc
cũng có vài phần chân tình, thứ hai biết Chu Tử Thư lúc trước khi đi nhớ mãi không quên chính là đưa bé Thế tử này, cũng không đành lòng vi
phạm, bởi vậy đơn giản làm cho cậu đổi họ thành Chu. Nếu Chu Tuần không
còn là Thế tử nữa cũng chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bình thường, Chu gia thức vi, cũng không ai dám lợi dụng cậu làm cái gì, nói không chừng có
thể bảo vệ một đời bình an. Hắn an bài như thế chính mình cũng cảm thấy
mình hôm nay từ từ nương tay, lại giống như Chu Tử Thư, nhưng rốt cuộc
không nỡ động thủ với đứa trẻ kia. Hiện giờ thấy Ôn Khách Hành nói như
vậy, liền cảm thấy nếu có thể đơn giản để cho đứa nhỏ kia rời Tấn Châu,
bình an vô sự, nếu có thể dùng cái này đổi lấy thân thể mình khỏe mạnh
không tổn hao gì càng là một mũi tên trúng hai đích, trong lòng kỳ thật
có chút động tâm, chỉ là không muốn hạ mình tương tự.
Ôn Khách
Hành biết người này tính nghi ngờ rất nặng, vốn cũng không tính toán một phen phát biểu liền nói hắn hồi tâm chuyển ý, chỉ là nếu đã hứa với Chu Tử Thư sẽ cứu Hách Liên Tuần ra, đương nhiên phải toàn lực làm. Hiện
giờ lợi thế trong tay hắn ngoại trừ chìa khóa kho Võ Khố kia, chính là
phương pháp phá giải lăng hàn ám hương kình, thấy Hách Liên Dực có chút
động tâm, dứt khoát không nói nhiều nữa, chỉ là quay đầu nhìn ra ngoài
cửa sổ xuất thần. Hách Liên Dực lớn lên ở thâm cung lâu ngày am hiểu
lòng người, Ôn Khách Hành thuở nhỏ ở Quỷ Cốc giãy dụa cầu sinh, cơ quan
này đấu đá, lòng người quỷ dị cũng thấy nhiều, vả lại người trong Quỷ
Cốc càng không giống nhân sĩ chính đạo, quan to quý nhân bận tâm mặt
mũi, dùng thủ đoạn chỉ có âm độc hạ lưu hơn mà thôi.
Hách Liên
Dực thấy bộ dáng Ôn Khách Hành này như vậy liền biết hắn không sợ hãi,
trong lòng tuy rằng thâm hận nhưng muốn trị căn bệnh tâm mạch này thì
còn có biện pháp gì? Cũng bội phục Chu Tử Thư không còn nữa nhưng vẫn có thể lưu lại thuật chế hành, nhớ tới lời quỷ chủ vừa mới nói trong lòng
thầm sinh ra hối hận: 'Nếu y chưa từng phản bội ta mà đi, Tứ Quý sơn
trang vốn là đắc lực hơn Đoạn Bằng Cử, Độc Hạt. Nghĩ đi nghĩ lại rốt cục vẫn lạnh mặt, vỗ vỗ bàn tay sớm đã có một đội thị vệ xông vào đại điện, chỉ nghe Hách Liên Dực nói: "Đem người này mang đến Quy Vân Các trông
coi, không được chết hoặc để chạy trốn."
Lời này nói mơ hồ, nhưng chúng thị vệ đều biết Quy Vân Các ở đâu, tự nhiên lẫm liệt nghe lệnh,
liền đẩy Ôn Khách Hành ra khỏi điện Lê Thuần. Ôn Khách Hành không né mà
mặc cho những người này đem mình ra khỏi đại điện, khó khăn lắm mới ra
khỏi cửa điện liền thấy Độc Hạt đứng ở ngoài điện, hai tay khép lại
trong tay áo, lạnh lùng nói: "Quỷ chủ hôm nay là bỏ Quỷ Cốc, Tứ Quý sơn
trang không cần, muốn tới làm thuyết khách."
Ôn Khách Hành biết
hắn tất nhiên nghe được lời mình vừa nói, mỉm cười: "Chìa khóa ở trong
tay Mạc Hoài Dương, ngươi tự đi tìm hắn kiếm chuyện là được."
"Quỷ chủ coi ta là hài nhi ba tuổi sao?" Độc Hạt nhìn Ôn Khách Hành, trong
đôi mắt tràn đầy oán độc: "Ai biết chìa khóa ngươi đưa cho Mạc Hoài
Dương là thật hay giả? Kho Võ Khố là nơi nào, ngươi chịu dùng chìa khóa
đổi lấy tính mạng của một nha đầu? Hiện giờ ngươi lại muốn lung lạc Tấn
vương? Là Chu Tử Thư bảo ngươi làm như vậy sao?"
Ôn Khách Hành
bật cười, hắn biết Độc Hạt này làm việc quỷ bí vô phương, vô tình vô
nghĩa, cho dù nói ra miệng lưỡi cũng nói không rõ ràng với hắn, làm sao
kiên nhẫn nói nhảm với hắn? Người này năm lần bảy lượt ám hại Chu Tử
Thư, hai người lần này tới Tấn Châu chính là vì tiêu diệt người này,
chẳng qua thời cơ chưa tới, không tiện hành động thiếu suy nghĩ, nhưng
cũng lười cùng hắn chu toàn nên cũng không thèm liếc mắt một cái rồi bỏ
đi cùng đám thị vệ kia. Hạt Vương thấy hắn khinh miệt mình như thế trong lòng hận cực kỳ, lại nghĩ đến trên người mình cũng có người này lưu lại vết thương, hiện giờ còn chưa nghĩ đến phương pháp chữa trị, mí mắt hơi run lên, lại nói với La Hán bên cạnh: "Tiểu Man đã trở lại chưa?"
"Chủ nhân, nàng đang ở Quy Vân Các."
"Được." Hạt Vương nghiến răng nghiến lợi nói: "Quỷ chủ này tự xưng là được,
liền để cho hắn nếm thử thủ đoạn của Độc Hạt, chỉ lưu lại một cái tính
mạng của hắn là được."
Thị vệ trong Vương phủ đem Ôn Khách Hành
mang vào Quy Vân Các, tự có người thu giữ hắn, có người trói hắn vào một cái ghế sắt. Ôn Khách Hành bình thản tự nhiên, mặc cho hắn làm, nhưng
chỉ là nhìn trên dưới Quy Vân Các, thấy nơi này là một gian hình phòng
cực kỳ rộng rãi, trên nóc thiên có một cửa sổ mở rộng, bốn phía vách
tường treo các loại hình cụ, ngược lại có mấy thứ hắn chưa từng thấy
qua, cảm thấy mới lạ thú vị. Trong lòng biết nơi này chính là chỗ Chu Tử Thư ngày xưa "làm việc", trong lòng lại sớm nghĩ ra vô số lời trêu
chọc. Quanh thân hắn trói không biết mấy tầng xích sắt, tay chân sớm đã
tê dại, tự biết như vậy chỉ sợ tổn hại, liền vào lúc này, chỉ ngửi thấy
một trận hương phong xông vào mũi, một nữ tử dựa vào bên cửa cười như
hoa, một đôi mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Ôn Khách Hành thấy nữ
tử này lụa mỏng bao thân, mặt mày diễm lệ chính là Độc Bồ Tát ngày đó ở
ngoại ô Nhạc Dương nơi miếu hoang đối với Chu Tử Thư hạ dược vật dơ bẩn, liền đoan nhiên bất động, xem nàng có thể có thủ đoạn gì.
Độc Bồ Tát biết Ôn Khách Hành thủ đoạn rất giỏi, mặc dù thấy hắn bị xích sắt
trói chặt, lại biết xích sắt kia cực kỳ nặng nề cho dù nội lực mạnh như
Trường Minh kiếm tiên cũng tuyệt đối khó đào thoát, ngược lại cũng không e ngại, dựa vào bên cửa nhìn Ôn Khách Hành hì hì cười nói: "Thì ra là
quỷ chủ. Tiểu nữ tử từ trước đến nay ngưỡng mộ quỷ chủ, hôm nay gặp lại
lại thực may mắn."
Ôn Khách Hành nhắm hai mắt lại không để ý tới
nàng, Độc Bồ Tát cũng không giận, bàn tay bay lên mười ngón tay mềm mại
như hoa lan, lẩm bẩm: "Nghe nói quỷ chủ chính là người của Thần Y Cốc
tinh thông y thuật, độc thuật, tiểu nữ tử có chút thủ đoạn muốn ban môn
lộng phủ, thỉnh quỷ chủ chỉ giáo một phen, không biết quỷ chủ có chịu
hay không?" Thanh âm của nàng kiều mị, dung mạo diễm lệ, chờ nam tử nhàn rỗi nghe xong khó tránh khỏi động tâm, Ôn Khách Hành tựa nghe mà không
nghe không để ý tới ả. Độc Bồ Tát sớm biết hắn sẽ là như thế, chủ nhân
có lệnh bảo nàng dùng thủ đoạn chỉ lưu lại một cái tính mạng của người
này, Tấn vương tất nhiên sẽ không trách tội liền càng không nửa phần
kiêng kỵ, thấy Ôn Khách Hành không nói một lời liền đến gần một chút:
"Trong thế gian nam tử không thấy nhân vật quỷ chủ như vậy, tiểu nữ tử
rất bướng bỉnh, cái này liền phải dùng chút thuốc liệt tính, quỷ chủ
phải cẩn thận một chút, được không?" Nói xong một tay vươn ra, nhẹ nhàng vuốt ve cổ áo Ôn Khách Hành, chợt rút về, lại cười nói: "Quỷ chủ nhìn
xem độc vĩ của ta luyện như thế nào?"
Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy
da thịt dưới cổ nóng bỏng sinh đau, liền biết trong độc đuôi tước này
nhất định có một loại độc vật như hoa thúy tước, chạm da liền nát, đoan
địa lợi hại vô cùng. Hắn đã ở Quỷ Cốc lâu, chút khổ da thịt này cũng
không để ở trong lòng, sớm đã quen mặc cho Độc Bồ Tát giày vò, trong
lòng lại trở lại lúc ban đầu cùng Chu Tử Thư định tình, những da thịt
tra tấn này ở hắn hoàn toàn như gió mát thổi vào mặt, trong đầu chỉ là
ánh mắt mạch mạch của Chu Tử Thư khi y bình sinh tri kỷ. Đột nhiên mơ hồ ngửi thấy một trận hương mai cực nhạt, ý cười trên mặt càng đậm.
Độc Bồ Tát kia thấy bên cổ hắn đã nổi lên một chuỗi bong bóng, không tiếng
động, hai mắt nhắm nghiền khóe miệng lại ẩn hàm mỉm cười, liền biết hắn
quả nhiên cũng không phải người tầm thường, trong lòng cũng bội phục hắn cứng rắn, trong lòng khẽ động, lại dán lên đùi hắn hì hì cười nói: "Quỷ chủ cùng người nọ tình thâm nghĩa trọng, chúng ta đều rất hâm mộ, chỉ
là không biết quỷ chủ quả thực là có người ngồi, trong lòng không loạn
sao?" Nàng xuất thân Nam Cương chưa được lễ giáo hun đúc, vốn không phải trinh nữ, thích liền muốn, không thích liền giết chết, từ trước đến nay tùy ý làm bậy, một đôi tay mềm mại ôm lấy đầu vai Ôn Khách Hành, lại
thật sự ngồi vào trong ngực hắn. Ôn Khách Hành ở trước mặt Chu Tử Thư
tất nhiên là trực tay nhưng vì đó là người mình yêu thích nhất, đối đãi
của Độc Bồ Tát này lại không để ý, mở mắt thấy nữ tử này bướng vào trong ngực mình liền nói: "Khó được lọt vào mắt xanh của Độc phu nhân, bổn
tọa đã có gia thất, cũng là thẹn không dám xứng đáng."
Độc Bồ Tát mỉm cười kiều diễm, đang muốn đưa tay cởi cổ áo hắn, bỗng nhiên chỉ cảm thấy sau gáy đau xót, liền xụi lơ ở trong ngực Ôn Khách Hành không thể
động đậy. Ôn Khách Hành ngẩng đầu liền thấy một tên lưng gù diện mạo hèn mọn đứng ở trước mặt mình, đem Độc Bồ Tát Tát kia quăng sang một bên,
liền cười nói: "A Nhứ, huynh thật nhẫn tâm, liền tránh không thoát, để
cho nữ tử này khi dễ tướng công huynh?"
Tên gù này quả nhiên là
Chu Tử Thư, y thấy phương thuốc của Ôn Khách Hành, liền biết Ôn Khách
Hành ở Tấn vương phủ, lại biết tập tính Tấn vương, nên sớm đã ở Quy Vân
Các chờ đợi. Y ở Quy Vân Các làm viễ hơn mười năm đối với nơi này tất
nhiên là hiểu rõ như lòng bàn tay, như hôm nay trong Thiên Song lại
không có nhân vật tinh nhuệ gì nên y dễ dàng trà trộn vào trong các,
thấy Ôn Khách Hành thản nhiên vào bèn giận hắn tự chủ trương, mới đầu
nghĩ cũng không cần để ý tới, đã thấy Độc Bồ Tát đến tra tấn Ôn Khách
Hành, vốn định khiến Ôn Khách Hành chịu chút đau khổ, nhưng rốt cuộc vẫn không nỡ, lại thấy Độc Bồ Tát này ra tay khinh bạc, liền một chưởng
đánh nàng ngất xỉu vứt sang một bên, lại trừng mắt nhìn Ôn Khách Hành
nói: "Đáng đời đệ, ai bảo đệ không nghe lời ta?"
"A Nhứ, ta có để lại cho huynh một tờ giấy nha..." Ôn Khách Hành nghĩ thầm, vừa rồi Độc
Bồ Tát này làm càn như vậy Chu Tử Thư tất nhiên đã nhìn thấy, không biết y có chịu vì mình mà ghen hay không, chỉ là Chu Tử Thư mặt mang dịch
dung, nhìn không ra thần sắc như thế nào, liền thật cẩn thận nói: "A
Nhứ, huynh không biết, lúc ấy bọn họ nhiều người thế mạnh, lại dùng tiểu Thế tử uy hiếp, ta cũng không có cách nào."
Chu Tử Thư hừ một
tiếng: "Phương thuốc chó má không thông của đệ viết cũng hiểu." Thì ra
Chu Tử Thư đi không lâu sau Ôn Khách Hành liền thấy rất nhiều Độc Hạt
tràn tới, lấy võ công của hắn tuy rằng không sợ hãi nhưng thứ nhất không tiện ở trong thành náo nhiệt dẫn đến chuyện khiến Tấn Châu trên dưới có chút đề phòng, thứ hai là Tiếu La Hán theo Độc Hạt phân phó nhắc tới
Hách Liên Tuần, Ôn Khách Hành biết Chu Tử Thư lo lắng cho đứa nhỏ kia
nên không thể không lấy thân mạo hiểm, lại lưu lại một tờ phương thuốc.
Thiên Kim Tử là chỉ Hách Liên Tuần, cứu tất ứng chính là ý muốn cứu hộ,
không có hoạn tử lại nói cho Chu Tử Thư "Hài tử vô hoạn", hắn vốn định
dùng chìa khóa kia cùng giải pháp ám hương của Lăng Hàn để thỏa thuận
với Tấn vương, nếu có thể cứu Hách Liên Tuần ra, dù sao cũng phải mất
hai đến ba ngày, liền hẹn Chu Tử Thư ba ngày sau ở dưới gốc cây hồng mai trong Trọng Minh Uyển gặp nhau, nào ngờ Chu Tử Thư nhanh như vậy liền
đuổi theo. Thấy trong mắt Chu Tử Thư có tức giận liền nhỏ giọng nói: "A
Nhứ, là ả khi dễ ta, huynh cũng thấy rõ ràng, cũng không thể trách ta
được." Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng lại âm thầm mừng thầm.
Chu Tử Thư "phi" một tiếng thấy bên cổ hắn có một chuỗi bọt khí có chút
nghiêm trọng, cũng đau lòng cứng rắn nói: "Nên để cho đệ chịu thêm chút
thiệt thòi, xem để còn dám tự tiện hành động hay không."
Ôn Khách Hành bĩu môi: "A Nhứ, ả khi dễ ta như vậy huynh cũng không đau lòng một chút sao? Ai, cổ ta đau quá."
Chu Tử Thư thở dài, kéo xích sắt trên người hắn: "Tay chân không có gì đáng ngại sao?"
Ôn Khách Hành gật gật đầu lại lắc đầu, Chu Tử Thư ở Thiên Song tự nhiên
tinh thông những pháp môn này, đem xích sắt kia thoáng điều chỉnh, nhìn
vẫn giống như là trói chặt thập phần rắn chắc nhưng thực chất là không
siết chặt hắn, lại từ trong ngực lấy ra kẹo lão hổ lúc trước mua đưa đến bên miệng hắn: "Cho đệ."
Ôn Khách Hành ngẩn ra, thấy kẹo lão hổ
kia sống động như thật, ngốc nghếch cắn một miếng, kẹo lão hổ ở trong
ngực Chu Tử Thư cất hơn nửa ngày giờ đã mềm nhũn, vừa vào đã tan chảy,
lại thập phần ngọt ngào. Hắn thế nào cũng không nghĩ tới Chu Tử Thư lại
mua cho mình kẹo hổ, lại cắn một miếng, chỉ cảm thấy cây kẹo ngọt đến
trong lòng, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Chu Tử Thư. Chu Tử Thư thấy hắn
như vậy cũng cảm thấy buồn cười, thấy Độc Bồ Tát kia vẫn còn mê man ở
trong góc, nghĩ đến nữ tử này vừa mới động tay động chân với Ôn Khách
Hành, lại trừng mắt nhìn Ôn Khách Hành một cái, lại cũng ngồi đến đầu
gối hắn, lại ở trên tai phải hắn cắn một cái, thấp giọng hỏi: "Món nợ
này ta nhớ trước, chờ cứu Tuần Nhi, giết Độc Hạt rồi về nhà lại cùng đệ
tính toán."
Ôn Khách Hành chỉ cảm thấy trên người y hương mai hun người muốn say, trong lòng phiêu đãng, hồn bay thiên ngoại, mặt đỏ lòng nóng, ngay cả hô hấp cũng dồn dập: "A Nhứ..."
Chu Tử Thư lại
đứng dậy nhét kẹo lão hổ kia vào trong miệng hắn, một tay xách Độc Bồ
Tát lên quay đầu nhìn hắn một cái, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng rồi
xoay người rời khỏi phòng giam rồi biến mất không thấy đâu. Ôn Khách
Hành tay chân bị trói, trong miệng ngậm kẹo hổ trơ mắt nhìn Chu Tử Thư
đi, lại nghĩ vừa rồi y cắn mình một cái, lại nghĩ y nói cái gì "Về nhà
lại tính toán kỹ" trong lòng tình triều nổi lên phập phồng, làm sao có
thể bình tĩnh được.