Ngày kết hôn, Ly Thiên Thu bị chuốc say, cả người mềm nhũn như vũng bùn lầy.
Vốn dĩ Ly Thiên Thu là người rất nghiêm túc, tính tình lại thuộc lớp người
trước kia, mọi người bình thường đều không dám rót rượu cho cậu ấy. Cho
dù có rót đi chăng nữa thì tửu lượng rất tốt của Ly Thiên Thu cũng có
thể đem người đó đánh gục trên bàn.
Người chuốc say được Ly Thiên Thu lần này cũng không phải người thường. Toàn
Tuyền Tuyền từ nhỏ đến lớn ngàn ly không say, hơn nữa cậu luôn không vừa mắt Ly Thiên Thu, hiện giờ tôi và cậu ấy kết hôn, cậu ấy thế nào cũng
phải chỉnh Ly Thiên thu một chút.
Vì vậy mà sau khi tiệc cưới kết thúc, anh chồng của tôi phải để cho người khác đỡ về.
Dáng vẻ khi say của Ly Thiên Thu rất an tĩnh, cậu ấy lẳng lặng mà nằm ở trên giường, không hề nhúc nhích, tôi giúp cậu bỏ đi áo ngoài rồi đắp chăn
lên.
Lúc này Toàn Tuyền Tuyền gọi điện
thoại cho tôi, bảo tôi đi ra ngoài một chút. Tôi nghi hoặc hỏi nó: “Toàn Tuyền Tuyền, cậu cũng quá đáng vừa vừa phải phải thôi. Hôm nay là đêm
tân hôn của tớ, cậu để tân lang mềm nhũn nằm một chỗ, bây giờ cậu thử
nghĩ xem tớ sẽ động phòng như thế nào?”
Toàn Tuyền Tuyền tựa hồ cũng say, cậu ha hả cười: “Không cần cùng Ly Thiên
Thu động phòng, không phải cậu vẫn luôn thèm khát tôi sao? Chi bằng ngày mai ly hôn đi, đến lượt tôi cưới cậu!”
Tôi nghe những lời này thì sợ phát ngất, vội lắp bắp mở miệng: “Đùa cái gì vậy? Ai, ai thèm khát cậu?”
Toàn Tuyền Tuyền lại cười: Tôi không nhớ rõ bị cậu bóp ngực bao nhiêu lần nữa.”
Bởi vì ngực nó lớn, đôi khi tôi không khống chế nổi sắc tâm, sờ mấy cái đã
thấy quá nghiền. Hiện tại bị nó vạch trần không thương tiếc, mặt tôi đỏ
lên, áy náy mà trả lời: “Thật ngại quá, Toàn Tuyền Tuyền …”
Thanh âm của Toàn Tuyền Tuyền có chút trêu chọc đến bên tai tôi, nó bảo:
“Thật không cam lòng, tôi cực khổ dưỡng cậu thành củ cải trắng không ngờ lại bị giật khỏi tay. Ly Thiên Thu kia là người máy, nếu cậu ta dám đối xử với cậu không tốt, tôi nhất định chém chết cậu ta…”
Lòng tôi ấm áp, nói với cậu rất dịu dàng: “Cảm ơn cậu, Tuyền Tuyền.”
Toàn Tuyền Tuyền thấp giọng ừ một tiếng, bỗng nhiên lại mở miệng: “Ly Thiên
Thu say như thế, bằng không tới bồi tôi uống rượu đi.”
Tôi trừng to: “Cậu còn uống? Cậu không sợ trúng độc của cồn à?”
Toàn Tuyền bỗng nhiên cười lớn: “Đúng vậy, trúng cồn độc, thôi được rồi, hôm nào rảnh thì hẹn nhau rồi uống sau nhé.”
“Được.” Lúc này tôi lại nhìn thấy hai mày của Ly Thiên Thu nhăn nhăn, tựa hồ
muốn nôn ra, liền hết muốn nói chuyện phiếm để vội vã đi tìm chậu.
“Toàn Tuyền Tuyền, tớ cúp đây, Ly Thiên Thu có chút không thoải mái rồi.”
Cúp điện thoại, tôi đem chậu đến mép giường, phòng ngừa Ly Thiên thu sẽ bất ngờ nôn. Cuối cùng cậu ấy không nôn tí nào, chỉ hơi cau mày, mí mắt xốc lên, lông mi run nhè nhẹ: “Trương Linh?”. Cậu vừa gọi tên tôi.
Tôi vội bắt lấy tay Ly Thiên Thu, hỏi han: “Em đây, anh khó chịu à? Em nấu canh giải rượu cho anh nhé?”
Ly Thiên Thu lắc đầu, cầm lại tay tôi, muốn tôi bồi đi ngủ: “Hôm nay em rất khẩn trương, chắc chắn là cũng mệt mỏi rồi.”
Tôi cười cười: “Em không sao.” Tuy rằng có chút mệt, nhưng không hề bớt
vui. Tôi vẫn còn mơ tưởng đến anime manga sắp lên sóng, thời gian còn
sớm như vậy làm sao ngủ được chứ?
Kéo tay Ly Thiên Thu ra, tôi đi nấu một bát canh giải rượu, đến lúc đem lên thì cậu ấy đã ngủ, không còn cách nào phải đem về lại phòng bếp.
Tôi ngủ một mạch cho đến lúc tỉnh dậy đã là giữa trưa, Ly Thiên Thu đeo tạp dề ở trong phòng bếp vô cùng bận rộn. Tôi gãi cái đầu, chào hỏi một
tiếng.
Hai mắt Ly Thiên Thu yên lặng nhìn tôi, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lại chẳng bảo gì. Tuy không
hiểu được cảm xúc của cậu ấy nữa nhưng quen biết mười mấy năm, đại khái
cũng hiểu được chút, cho nên tôi mới vội vã trả lời: “Hôm qua vì xem
anime manga mà sợ làm anh thức, em mới sang phòng khách ngủ ấy mà!”
Sau khi kết hôn cùng Ly Thiên Thu, tôi thấy cuộc sống của mình cũng không
có gì thay đổi mấy. Ly Thiên Thu mỗi ngày đều đi làm từ sớm, buổi tối
còn tăng ca nên bao giờ về đến nhà cũng đã tám chín giờ tối. Trái lại,
công việc của tôi rất nhàn, chỉ cần quy định thời gian để tập trung phác thảo, còn lại làm gì cũng được. Phần lớn lúc rảnh ta sẽ tìm thú vui
giết thì giờ.
Chín giờ tối, một thân tinh anh đem theo tập công văn về nhà tôi, lúc này tôi đang ăn khoai tây cắt lát, còn có vẽ tranh. Ly Thiên Thu nhìn mặt sàn đầy mảnh vụn, vội vã
cất đồ trên tay đi, cầm máy hút bụi lên rồi dọn vệ sinh không ngừng.
Tôi buông bịch khoai tây xuống, nhảy lên người cậu ấy hôn hôn: “Em chờ anh
rất lâu, hôm động phòng anh ngủ say như chết, cơ bản chẳng làm được gì,
bù cho tối nay được không ạ?”
Người Ly Thiên Thu cứng đờ, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên một chút, lát sau nhẹ nhàng gật đầu: “Được, anh đi tắm rửa trước.”
Cậu ấy đẩy tôi ra, cúi người hôn tôi một cái, nhanh chóng tiến về phòng ngủ.
Tôi cầm túi khoai tây lên rồi tiếp tục vẽ tranh. Thực ra tôi cũng cảm thấy
con người mình thần kinh thô quá mức, rõ ràng chỉ nên ỡm ờ một chút là
được rồi. Không nghĩ tới tôi dám tự nhiên gạ cậu ấy động phòng, đáng nhẽ tôi phải thẹn thùng như thiếu nữ tâm tình lần đầu nở hoa, nhưng mà tôi
thẹn thùng không nổi.
Nghĩ đến đây, tôi
muốn quăng bịch khoai tây vào tường, có chút khiếp sợ mà tự hỏi bản
thân: “Chẳng lẽ theo thói quen mà đưa Ly Thiên Thu làm khuê mật hiện
tại?”
Ly Thiên Thu tắm rửa thật sự quá
chậm, ngày thường cũng làm gì trong đó nửa giờ mới ra. Bây giờ đã nửa
giờ rồi cũng chưa ra tới, tôi thực sự thấy nhàm chán, quyết định lên
mạng tìm anime manga xem.
Tôi một khi xem sẽ tiến vào trạng thái không tự kiềm chế. Ly Thiên Thu đã ra tới mà tâm hồn thiếu nữ của tôi không hề để ý, vẫn gào lên rất to: “Thật soái thật lưu manh thật ngạo kiều! Hãy thu phục đi thôi!”
Ly Thiên Thu ngồi ở đối diện tôi gọi một tiếng, lúc tôi ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt cậu ấy có chút đỏ, chỉ nhìn tôi mà không nói lời nào. Tôi
liền dứt khoát vẫy tay: “Em hiện tại đang hơi vội một chút.”
Xem xong thấy đồng hồ đã chỉ một giờ sáng, tôi đóng laptop lại mới nhớ ra
Ly Thiên Thu, lúc này cậu ấy đã ngủ ở ghế sofa rồi. Tôi bỗng nhiên nhớ
đến chuyện chính mình đã gạ Ly Thiên Thu động phòng, vội vã che cái
miệng đang há to, đắp cho cậu ấy một cái chăn rồi trở về phòng ngủ cho
khách.
Mười hai rưỡi trưa hôm sau, tôi
lại thấy Ly Thiên Thu đeo tạp dề, ở trong bếp bận rộn chuyện cơm cháo,
cậu ấy còn ngước mắt lên nhìn tôi, bày ra dáng vẻ muốn nói lại thôi chưa bao giờ thay đổi.
Tôi ho khan một tiếng: “Xin lỗi, hôm qua xem anime manga đến mê mẩn, đêm nay chúng ta động phòng nhé.”
Ly Thiên Thu giật mình, khuôn mặt tuấn tú đỏ rực, thấp giọng ừ một tiếng,
sau đó liền bê đồ ăn ra. Cậu ấy thừa dịp nghỉ trưa ở công ty vẫn luôn
gấp gáp trở về nấu cơm cho tôi, cho nên không nghỉ ngơi ở nhà được bao
lâu liền đi làm tiếp.
Ly Thiên Thu ngày
này không tăng ca, gần sáu giờ tối đã về đến nhà. Cậu ấy trở về lúc tôi
đang lăn lộn trên sàn, vô cùng bực bội vì không có cảm hứng vẽ tranh
mới.
Ly Thiên Thu thay quần áo ở nhà, lại đeo tạp dề làm cơm chiều cho tôi. Ăn cơm xong đã là tám giờ tối, Ly
Thiên Thu chạy nhanh đến phòng ngủ rồi tắm rửa. Tôi cầm cọ vẽ lên, trầm
tư suy nghĩ tiếp.
Đêm đó tôi lại vẽ đến
hai giờ sáng, miễn cưỡng hoàn thành bản phác thảo mới nhớ ra Ly Thiên
Thu đang tiếp tục ngủ trên sofa. Khuôn mặt tôi cứng đờ, tôi lại quên mất chuyện trọng đại đó.
Trưa hôm sau đó,
tôi ra khỏi phòng liền thấy Ly Thiên Thu ngồi ở trước bàn ăn, hai mắt
nhìn mình không chớp lấy một cái. Tôi bắt đầu tiết mục cười gượng: “Buổi trưa tốt lành.”
Kỳ thật tôi rất bực bội. Ly Thiên Thu nếu đã muốn động phòng không phải nên nói trực tiếp với
tôi sao? Vì cái gì cứ là tôi chủ động? Cậu ấy có thể trực tiếp nhào tới
nha. Chẳng lẽ cậu ấy tự ti vì thứ đó quá nhỏ?
Ly Thiên Thu đứng lên, khuôn mặt tuấn tú căng đến đỏ rực, con ngươi đen
nhánh lộ vẻ tức giận, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Trương Linh! Em
lại đang suy nghĩ cái gì?”
Tôi vội che mặt lại, gượng phát ra hai tiếng cười, chạy đến phòng tắm rửa mặt mũi.
Ly Thiên Thu chờ ngay ở cửa. Thân thể cậu ấy vốn thon dài, ngũ quan tinh
xảo, ánh mắt sáng quắc, phảng phất ẩn náu ngọn lửa thiêu rực đỏ, đôi môi lúc này lại hơi hơi nhếch, không hiểu vì sao tôi nhìn thấy tâm lại có
chút kích động, một phát nắm lấy chốt cửa, lui về sau phòng thủ rồi khóa trái cửa lại.
Có lẽ Ly Thiên Thu vẫn
luôn đối xử với tôi quá mức ôn nhu, quá mức săn sóc, cho nên trong lòng
tôi sự uy hiếp đến từ cậu không có gì dù chỉ là một chút. Cậu ấy hôn
tôi, tôi cũng chỉ bình tĩnh đón nhận. Nhưng lúc nãy tôi cảm nhận được sự uy hiếp, loại uy hiếp chỉ có giữa một nam nhân và một nữ nhân. Nói cách khác là tôi vừa mới bị Ly Thiên Thu quăng hoocmone vô mặt.
Ly Thiên Thu ở ngoài cửa, dùng thanh âm ôn nhu dụ dỗ tôi: “Đêm nay anh sẽ
trở về sớm, chúng ta động phòng đi.”. Dừng lại một chút, cậu ấy bắt đầu
tự luyến: “Không nhỏ, một chút cũng không nhỏ.”
Mặt tôi nóng rát, trái tim bắt đầu kịch liệt mà nhảy lên, vốn dĩ thường
ngày gan to lớn mật là thế nhưng lúc này chỉ muốn thối lui. “Ly Thiên
Thu, đêm nay em rất bận, để hôm khác đi.”
Có lẽ, chân chính để ý một người chính là có thể cảm thấy bấn an hoảng
loạn thẹn thùng trước người ấy. Trong lòng tôi phải chăng Ly Thiên Thu
đã chậm rãi từ khuê mật biến thành người tôi thật lòng yêu?
Loại thay đổi này tôi có chút không quen, cho nên đêm nay tôi quyết định sẽ về nhà mẹ đẻ.
“Trương Linh, đêm nay em không được bỏ trốn, không được xem anime manga, không
được thức khuya vẽ tranh, phải thật lòng thật dạ để dành mình cho anh
thưởng thức.” Ly Thiên Thu cường ngạnh cắt ngang suy nghĩ của tôi.
Tốt, tốt rồi. Cảm xúc của tôi, suy nghĩ của tôi, Ly Thiên Thu đều đã đoán được.
Tôi muốn đâm đầu vào tường vì rối rắm.
Kỳ thật, tôi cũng rất tò mò loại quan hệ thân thiết này, hay là cứ thử xem?
Tác giả có lời muốn nói: Kết thúc? (?^o^?)?
Trúc mã và nữ chính của cậu ấy rất hạnh phúc với cuộc sống như thế này đúng không?