Phật Hệ Kiều Khí Bao
Hề Khê không có tâm tư đi chú ý Tào Nghiên, cô hiện tại đang chuyên tâm
suy nghĩ tìm cái cớ gì để rời khỏi đây. Cô cảm thấy mình luôn là chậm
một bước, không xuyên qua trước khi lãnh chứng, cũng không có được ký ức của nguyên thân trước khi tới hội sở.
Tới cũng đã tới, lại khiến cho bọn họ đợi cô lâu như vậy, hiện giờ muốn
đi cũng nên tìm cái cớ nào vừa hợp lý lại có thể thành công rời đi, cũng thật không dễ dàng a.
Không đợi cô nghĩ ra, Tào Nghiên đã lên tiếng: "Bắt đầu đi."
Bắt đầu thì bắt đầu.
Hề Khê lặng lẽ nghĩ, cô còn chưa gặp qua loại việc đời này đâu, xem như coi náo nhiệt cũng tốt.
Nhưng nếu Tào Nghiên muốn xem cô tức giận đến mặt trắng bệch, vậy thực xin lỗi, cô khả năng phải làm hắn thất vọng rồi.
Cùng cốt truyện Hề Khê biết đến cũng không khác mấy, Tào Nghiên nói bắt
đầu, chính là bắt đầu chọn "công chúa" cùng nhau ca hát uống rượu nói
chuyện phiếm.
Các vị công chúa là do một người phụ nữ tóc ngắn trang điểm thật dày
nặng mang đến, bọn họ đứng thành hàng, bên hông cài một cái nhãn tên.
Trang dung mỗi người đều khác nhau, kiểu tóc phong cách ăn mặc cũng đều
bất đồng, có thanh thuần có yêu dã có lãnh diễm có văn nghệ trí thức.
Hề Khê ngồi ở trên sô pha, nắm túi xách đặt ở trên đùi, quan sát đánh
giá những cô gái này, nghe những nam nhân trong phòng khoa tay múa chân, hỏi cái này hỏi kia. Dáng ngồi của cô thật sự đoan chính, một đôi mắt
to thanh triệt linh động nhìn khắp nơi, sống sờ sờ một cái quần chúng
cắn hạt dưa ngồi xem diễn.
Chờ những người khác chọn xong, cuối cùng đến phiên Tào Nghiên, Hề Khê nghe được lời kịch quen thuộc, "Cô giúp tôi chọn."
Trong tiểu thuyết đây là những lời nam chính nói với nữ phụ, hiện tại đổi thành cô.
Cô không phải Bối Hề Khê, cô vốn dĩ chỉ là xem náo nhiệt nên đương nhiên sẽ không giống nữ phụ nghe xong câu này trở nên nổi giận.
Cô nhìn về phía Tào Nghiên sau đó ngoan ngoãn "Ừ" một tiếng, đánh giá
mấy cô gái đứng trước mặt mình, cực kỳ nghiêm túc chọn lựa hai người
tương đối đẫy đà cho nam chính.
Trong khi cô đang nghiêm túc chọn lựa, những người khác vốn đang chờ xem việc vui thấy vậy đồng loạt ngây ngốc, ngay cả Tào Nghiên cũng thế..
Này.. Hoàn toàn không phải những gì bọn họ đã tưởng tượng a..
Hề Khê cảm nhận được không khí trở nên vi diệu, cô cười cười nhìn Tào Nghiên, "Không thích sao?"
Tào Nghiên nhìn về phía Hề Khê, trong một cái chớp mắt hắn thế nhưng cảm thấy dáng vẻ cô cười rộ lên thật đẹp. Trong lòng vô cớ bốc lên một ngọn lửa không biết tên, hắn đột nhiên đứng dậy đem xì gà diệt tắt trong
gạt tàn thuốc, nhìn những cô "công chúa" không bị chọn phun ra một chữ:
"Cút."
Đương nhiên, hai người Hề Khê chọn thì ở lại.
Chọn người xong, Hề Khê cảm thấy mình đã có thể thành công lui thân, chuẩn bị đứng lên nhường chỗ cho hai cô gái kia.
Nhưng lúc cô vừa đứng dậy lại đột nhiên bị Tào Nghiên bắt lấy cổ tay, đem cô kéo trở về.
Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên mỉa mai, nhìn cô hỏi: "Không cùng chơi sao?"
Hề Khê ngẫm lại, một bên rút ra cổ tay bị nắm, một bên nhỏ nhẹ nói: "Cái này, tôi vẫn là đi trước tốt hơn.. Được chứ? Chúc mọi người.. chơi vui
vẻ ha?"
Tào Nghiên không ghê tởm được cô là sẽ không hài lòng, cho nên căn bản
cũng sẽ không đáp ứng, "Tiệc hôm nay là vì cô mới bày ra, không được
đi."
Nói xong búng tay một cái, "Tiếp tục!"
Ý nghĩa là tiếp tục tiết mục chọn người, giọng nói của Tào Nghiên vừa
rơi xuống không lâu, đã thấy một đám người xếp thành hàng đi vào.
Hề Khê minh bạch, Tào Nghiên hiện tại không chỉnh được cô là sẽ không bỏ qua. Cô cũng là xúi quẩy, phải vì nguyên thân thừa nhận sự ác ý của vị
đại ca này.
Không thừa nhận cũng không còn cách nào khác a, ai bảo nguyên thân tính kế hắn làm chi?
Hề Khê nghĩ nghĩ, thôi bỏ đi, xuyên cũng đã xuyên, thừa nhận liền thừa nhận đi, cũng không có gì ghê gớm.
Chờ qua đêm nay, Tào Nghiên gặp lại nữ chính Ân Ninh, vậy thì không còn
chuyện gì của cô nữa, cho nên cô chỉ cần nhịn được đêm nay.
Hề Khê có năng lực tự thuyết phục rất mạnh, cũng có thể nói tâm tính rất tốt. Sau khi chỉnh đốn suy nghĩ xong, cô liền nhìn về một loạt soái ca
đứng trước mặt mình.
Nhìn một lúc, cô quay đầu nhìn về phía Tào Nghiên, thực khách khí hỏi một câu: "Tôi có thể chọn bốn người không?"
Tào Nghiên lại ngẩn người - cô ta cư nhiên thật sự chọn, còn mẹ nó một
hơi chọn bốn? Chơi mạt chược cũng mẹ nó chỉ cần gom đủ ba người thôi a?
Hề Khê là nghiêm túc, đem Tào Nghiên không nói lời nào nghĩa là đồng ý, đứng dậy đi chọn "ngưu lang".
Trong lúc lựa chọn cô liền phát hiện, tuy rằng vẫn cảm thấy rất mắc cỡ,
bất quá cảm giác như đang tuyển phi tần này vẫn là phi thường không tồi. Những người nam nhân này dáng dấp đều không kém, khuôn mặt xinh đẹp, ăn mặc cũng đều là soái khí sạch sẽ. Đương nhiên bởi vì nơi đây là hội sở
cao cấp, khí chất, cách nói năng cũng là không sai.
Hề Khê chọn tới chọn lui, càng ngày càng vui vẻ, đôi môi từ lúc tới hội
sở vẫn luôn nhắm chặt mãi cho đến lúc này mới có ý cười màu hồng phấn.
Mà Tào Nghiên thì ngồi ở trên sô pha, mặt đã đen thành một cục than. Hôm nay hắn mở tiệc rõ ràng là để ghê tởm Bối Hề Khê, tại sao hiện tại lại
có cảm giác chính mình mới là người bị ghê tởm?
Hắn thấy ánh mắt Hề Khê quét qua khuôn mặt những nam nhân kia, khóe
miệng rõ ràng cong lên ý cười, quả thực làm hắn muốn đem cô ta xách đi
ra ngoài ấn đến góc tường đá mấy đá.
Mà những người còn lại, vốn dĩ đều là chuẩn bị tốt tới xem Tào Nghiên
chỉnh đại minh tinh Bối Hề Khê, không nghĩ tới, cốt truyện xoay ngược
lại, đen mặt lại không phải Bối Hề Khê, mà là Tào Nghiên. Đại lão tỉ mỉ
chuẩn bị bữa tiệc này, thật đúng là "tỉ mỉ" theo nghĩa đen a, Bối Hề Khê thoạt nhìn rất là thích thú.
Mà sở dĩ nói chuẩn bị tỉ mỉ, là bởi vì đám bọn họ vốn dĩ cũng không có
thường xuyên đến hội sở chơi, mà nếu có đến, cũng sẽ không tìm công
chúa, bởi vì các cô gái nguyện ý đi theo bọn họ thật đúng là quá nhiều.
Ngay cả minh tinh từ hạng thấp đến hạng cao, nếu bọn họ muốn cũng không
phải việc gì khó, căn bản là không cần gọi công chúa tới cho đủ số. Hôm
nay có loại chuyện này, tất cả đều là vì Bối Hề Khê mà chuẩn bị.
Tưởng tượng là rất đắc ý, hiện thực lại rất vả mặt.
Kỳ thật, anh em bọn họ cảm thấy, so với việc xem Bối Hề Khê bị chỉnh đến ghen tuông la lối khóc lóc, thì xem Tào Nghiên thất thủ đen mặt nhưng
lại chỉ có thể nghẹn vui hơn nhiều.
Dù sao, cả đám đều rất vui vẻ, miệng cười vẫn luôn không khép lại được.
Nhưng chỉ là trong lén lút, tất cả đều ăn ý mà không cười ra tiếng.
Thiếu gia dù sao cũng là lão đại của bọn họ, mặt mũi thể diện vẫn là phải cho.