[Cedhar] Giấc Mơ Mùa Hạ
"Tử thần thực tử tấn công."
***
Harry tỉnh
dậy giữa cơn đau. Tuy nhiên, cái đau đớn ấy không nằm trên bàn tay bị
thương tối qua mà lại xuất phát từ trán cậu. Vết sẹo nơi đó bỏng rát dữ
dội khiến cậu trợn to đôi con ngươi nhòa lệ.
Tia nắng chói chang đã lọt qua cửa sổ, cậu khẽ nheo mắt mơ màng nhìn ra bên ngoài. Chăn mền trên người rất êm ái dễ chịu nhưng cậu còn chưa hình dung được mình
đang ở đâu. Cuối cùng nhớ ra một chuyện, cậu lập tức quýnh lên. Vơ lấy
đôi kiếng trên đầu giường, cậu bật dậy ba chân bốn cẳng tròng bộ đồ hôm
qua Matt đưa mình vào, để chân trần nhảy xuống giường, nháo nhào luống
cuống tìm giày.
"Harry." Cedric bị cậu bỏ qua bay đến, lớn tiếng gọi cậu: "Em chưa tỉnh ngủ ư?"
"Khó nói lắm." Harry vừa lẩm bẩm vừa xoa xoa cái trán đã dịu lại, tự hỏi
liệu trận đau nhức vừa rồi có phải chỉ là một cơn mơ hay không. Tuy
nhiên, cậu nhanh chóng hiểu ra Cedric đang nói gì nên không kìm được
tiếng than thảm thiết: "Sao anh không gọi em dậy? Trễ thế này rồi."
"Anh thấy em ngủ say quá." Cedric cũng không bận tâm, nhẹ nhàng bảo: "Lâu lắm rồi mới thấy em được ngủ đẫy giấc như vậy."
Harry ngơ ngác nhìn anh, ngập ngừng đáp: "Vâng, vâng. Em còn tưởng anh sẽ sốt ruột chút chút."
"Anh cũng khá bồn chồn đó, nhưng anh không muốn để em mệt mỏi quá sức."
Cedric chân thành nói: "Dẫu sao thì anh đã gây nhiều phiền phức cho em
lắm rồi."
"Sao cơ? Không đâu. Là em muốn giúp anh thôi." Harry bất giác thốt lên.
"Chỉ là muốn giúp anh ư..." Nom Cedric cực kì vui vẻ. Anh tiếp lời: "Chị của Matt về rồi. Cô ấy tốt bụng lắm, dặn Matt không hối em dậy. Có điều anh nghĩ em mặc đồ của cổ vầy miết thì không hay cho lắm."
"À, phải
ha." Harry vỗ trán, cởi phăng áo ra để trần nửa người trên, lục lọi
trong rương của mình, ráng kiếm cho ra một bộ đồ coi mặc được.
Khi ra khỏi phòng, cậu lần đến nhà bếp như Cedric đã chỉ. Matt đang buồn
chán tựa bên khung cửa, gõ gõ ngón tay lên đó. Đôi mắt to tròn lanh lợi
thi thoảng khẽ đảo. Chị gái Alina của cậu nhóc thì đang bận bịu. Trông
cô toát lên vẻ tháo vát, tuy vóc dáng không cao nhưng người thanh mảnh.
So với những cô gái đồng trang lứa thì cô có phần nhanh nhạy và trải đời hơn.
Bắt gặp Harry bước tới, hai chị em đồng thời ngừng động
tác trên tay, đồng thời dõi mắt về phía cậu. Harry hơi ngại ngùng: "Em
xin lỗi. Không ngờ là em dậy trễ dữ vậy."
"Do chị đã bảo Matt
thế. Hẳn em đã rất mệt phải không." Alina mỉm cười, giọng cô nghe hơi lạ vì pha chút ngữ điệu địa phương nhưng vẫn rất êm tai: "Nhà chị hiếm có
khách ghé chơi lắm. Tụi chị cứ lo chưa tiếp đãi em chu đáo hay nhà cửa
có chỗ nào không ổn gây khó chịu cho em thôi."
"Không đâu ạ. Ở
đây rất thoải mái." Harry vừa nói vừa bối rối kéo nhẹ góc áo. Chị em
Alina không rành chiêu đãi khách khứa thì cậu cũng không giỏi chuyện trò giao lưu cùng người khác cho lắm. Thêm nữa, cậu cứ có cảm giác ăn mặc
nhếch nhác sẽ rất bất lịch sự với người ta. Giữa chỉnh tới chỉnh lui,
vết bầm tím còn hằn rõ trên mu bàn tay đập vào mắt cậu. Nhưng may thay,
cơn đau đã dứt từ hôm qua nên giờ chỉ cần để ý né nó ra thì sẽ ổn thoả.
"Chị ơi, chị có thuốc không?" Matt tinh mắt chú ý tới vết bầm này, áy náy
nhìn Harry. Để bù đắp lại, cậu bé kể: "Hồi qua tay ảnh bị nện trúng."
"Dạ." Harry cũng không định mách lẻo gì, chỉ bổ sung ngắn gọn: "Tối qua em lỡ tay đập trúng."
Bon họ cùng nhau ngồi xuống, Cedric đứng cạnh Harry. Với anh thì đứng hay
ngồi cũng không khác gì. Matt khăng khăng đòi bôi thuốc cho Harry nên
cậu đành chiều theo cậu bé. Thấy nhóc con nghịch ngợm giờ lại cẩn thận
dè dặt quá chừng, cậu không nén nổi nụ cười. Bấy giờ Alina mới hỏi: "Chị nghe Matt nói em đến đây thăm nhà Diggory phải không? Em là bà con của
họ nhỉ?"
"Gần như là vậy." Harry sững lại một thoáng rồi cười với Cedric tỏ ý xin lỗi: "Bà con xa lắm ạ."
Tiếp đó họ dùng bữa, đối với Harry là ăn sáng còn với hai chị em là ăn trưa. Tuy đồ ăn đơn giản nhưng qua suốt quãng đường màn trời chiếu đất đằng
đẵng kia, Harry vô cùng biết ơn chốn dừng chân này. Họ hàn huyên hồi lâu về chuyện gia đình Cedric. Nhờ Cedic ở bên nhắc lời mà Harry không để
lộ xíu xiu sơ hở nào, Alina ban đầu còn hơi nghi ngờ đã hoàn toàn tin
tưởng cậu. Hay tin ông bà Diggory vẫn ở chỗ cũ chứ không hề dọn nhà và
thật ra Matt chỉ bịa thôi, Cedric rất vui mừng. Chí ít điều này đã làm
lòng anh nhẹ nhõm đôi chút.
Alina tuyệt nhiên không biết chuyện
đã xảy ra đêm hôm qua. Ấy vậy mà khi Harry kéo rương với chổi của mình
rời đi, cô vẫn gửi tặng cậu một túi bánh quy xinh xẻo. Matt đứng sau
lưng chị mình không thấy, lè lưỡi làm bộ lêu lêu Harry.
Lần này
đến phiên Cedric dẫn đường. Harry nghĩ ít ra không cần sợ Cedric chỉ sai lối. Họ đã từ bỏ việc nhờ Matt đi nghe ngóng tin tức trước, quyết định
thẳng tiến đến nhà Cedric luôn nên Matt không vui.
"Em không phải lừa đảo mà." Cậu bé liên tục nhấn mạnh: "Tại tối đó hết cách rồi. Ai
bảo anh không quen biết chị em chứ. Người chưa rõ chuyện nhà em có mỗi
mình anh thôi."
Trên đường đi họ hiếm khi chạm mặt người khác, mà chính bởi Harry muốn tránh gặp người khác nên đã nhờ Matt ưu tiên chọn
những ngõ tắt vắng bóng người qua. Cả Matt lẫn Cedric đều rành những lối nhỏ quanh co chằng chịt này như lòng bàn tay. Lúc họ tới được đầu hẻm
nọ cách nhà Cedric còn mỗi đoạn ngắn mỗi bức tường, rốt cuộc Harry cũng
đầu hàng dưới những đợt tấn công bằng lời nói của Matt: "Vậy thì theo kế hoạch ban đầu, em thử dò la tình hình xíu nhé."
Cedric cũng khẽ
gật đầu, mặt anh hơi ửng hồng. Dù Harry không rõ có phải do quá phần
khích hay không, một linh hồn lại thể hiện được nhiều biểu cảm đến thế
đúng là khá kì lạ. Lạ thật, nhưng không tệ.
Matt nhanh chóng chạy xa, Harry đặt rương trong góc đứng đợi cậu bé. Cedric dạo quanh tới
lui, hay có thể nói là lững thững bay dọc con hẻm tựa đang hoài niệm một điều gì đó. Đến giờ phút này Harry mới nhận ra rằng dường như suốt
quãng đường phiêu bạt ngắn ngủi, Cedric chưa từng kể chuyện gia đình hay ba má anh với mình lần nào. Họ luôn phải xoay xở đổi lấy thức ăn, tìm
biện pháp cưỡi chổi tránh những người đi đường khác, nghĩ cách kiếm mấy
đôi giày vừa chân. Mỗi một ngày đều bộn bề trăm ngàn việc sinh hoạt đời
thường vụn vặt, họ căn bản không có hơi sức chuyện trò sâu xa.
Nảy ra ý định tâm sự cùng Cedric, cậu gọi tên anh.
Đột nhiên, lối nhỏ khuất nẻo như có điều thay đổi y hệt đã bị bóng tối lan
vào ăn mòn hết ánh sáng. Những tia nắng mặt trời ấm áp biến mất toàn bộ, tiếng người huyên náo xa gần cũng im bặt. Chung quanh trở nên tối tăm
lạnh lẽo, nuốt chửng bóng hình bọn họ. Giống như là cả nơi này bỗng dưng bị trút vào một cái hộp đen thẳm.
Harry bất động. Cậu không nhìn thấy gì cả. Đầu cậu hết xoay trái rồi lại xoay phải. Không khí rét cắt
thịt cắt da, toàn thân cậu run bần bật, cánh tay nổi da gà, tóc gáy dựng đứng. Cậu cố gắng trợn mắt hết cỡ, mờ mịt xem xét xung quanh nhưng
chẳng thấy gì. Không thể nào... ở đây chúng không thể...
Cedric cũng phát hiện có chuyện không ổn. Anh bay lại sát bên Harry, âu lo hỏi: "Sao vậy em?"
Bọn giám ngục sẽ không xuất hiện giữa ban ngày thế này được. Harry tuyệt
vọng nhủ thầm. Chắc chắn đó là thứ khác chứ không phải bọn chúng đâu.
Hoặc có ai đó quanh đây vừa xài phép nào đó mà cậu không biết thôi. Cậu
miễn cưỡng mở miệng nói với Cedric: "Không sao đâu ạ. Có lẽ là phép
thuật gì thôi ạ."
"Phép thuật hắc ám." Cedric căng thẳng, "Nhắm vào em đó. Harry, chạy ngay đi!"
Giọng nói đầy lo lắng của Cedric như tiếp thêm sức lực cho đôi chân cậu.
Harry quơ lấy chiếc rương của mình chạy thục mạng. Giám ngục sao ra
ngoài vào ban ngày được. Chúng sợ ánh nắng mặt trời. Miễn cậu chạy được
khỏi đây, chạy đến nơi phố xá sáng sủa thì bọn chúng chẳng thể làm gì
cậu.
Mà lỡ như không phải giám ngục thì sao? Harry không muốn
nghĩ đến chiều hướng này nữa. Giữa thời khắc này trán cậu thế mà lại như đang bắt đầu nhói đau, giống ngàn vạn mũi kim châm chích khiến cậu
không tập trung chạy nổi. May là Cedric thường xuyên chú ý con đường
dưới chân giúp Harry. Chạy mãi chạy mãi đến tận lúc bọn họ nhận ra rằng
dẫu chạy bao xa cũng không thoát khỏi bóng tối.
Một ánh chớp xanh nổ tung ngay bên chân Harry. Cậu loạng choạng, không kịp thu chân nên
ngã chúi xuống đất. Nghĩ gì trúng nấy luôn, quả thật không phải bọn giám ngục mà là tình huống xấu nhất ban nãy: Đây là chiêu trò của một tên tử thần thực tử nào đó!
Harry không cuống cuồng đứng lên mà lại mở
rương rút lấy đũa phép cất bên trong. Cậu mặc kệ người khác có trông
thấy gì đi nữa. Điều quan trọng nhất hiện giờ là không thể chết dưới tay kẻ tà ác mình còn chưa rõ mặt mũi này được. Cậu nắm chặt đũa phép, bật
người dậy cảnh giác lắng nghe động tĩnh quanh mình dù vẫn đang bị bóng
tối mịt mờ che hết tầm mắt.
Một ánh chớp xanh nữa lại phóng tới
như đạn pháo. Harry tránh thoát kịp thời. Cậu quẳng cái rương đi, đống
quần áo sách vở bên trong đổ ào ào nhưng cậu không dư thời gian để tâm
đến. Ánh chớp thứ ba, thứ tư... liên tục đánh về phía cậu. Bọn giám ngục không có khả năng tấn công kiểu này, những sinh vật hắc ám khác cũng
vậy. Là phù thuỷ. Chỉ có thể là phù thuỷ mà thôi. Harry thậm chí không
biết mình nên phản kháng thế nào. Cậu không tài nào hiểu nổi khoảng
không đen tối vô tận này đến từ đâu.
Mãi đến lúc thanh âm sợ hãi của Cedric kéo cậu về: "Harry!"
Harry nhìn lên. Khoảng không u tối trên đầu bọn họ hiện lên vô số đốm sáng
xanh lục nhỏ to không đồng đều, nhưng chúng tuyệt đối không phải ánh
sáng gì cả. Những đốm xanh ấy từ từ tụ lại, hợp thành một cục khổng lồ.
Nếu cứ để yên cho nó rơi xuống thì nhất định kết cục của Harry chỉ có
một: thịt nát xương tan.
Làm sao đây. Harry gắng hết sức
vắt óc suy nghĩ, vận dụng tối đa bộ não đã gần đông cứng cả lại vì kinh
hãi quá độ. Nghĩ đi! Nên làm gì? Nhanh lên! Khát vọng khẩn trương và mối hiểm nguy trí mạng đan xen, thêm cả nỗi lo tính mệnh ngàn cân treo sợi
tóc. Cả mớ cảm xúc hỗn loạn ấy bện vào nhau, suýt nữa đã siết cậu nghẹt
thở, khiến cậu tạm thời không phản ứng được.
Đúng khoảnh khắc
này, một người nào đó bất chợt xuất hiện từ trong bóng tối, vững vàng
bước tới tựa đương liều mình thâm nhập vào nơi hắc ám mênh mông này vậy. Người ấy rút đũa phép ra, niệm một câu thần chú nào đó. Rồi một ánh lửa thành hình, uốn lượn sắc bén, xé toạc khoảng không thăm thẳm tối đen.
Ánh mặt trời tràn vào, bóng tối đã lui đi. Thần kinh căng cứng của Harry bất ngờ sụp đổ, cậu lảo đảo đến cơ hồ ngã quỵ. Nỗi kinh hoàng tồn đọng
khiến cậu thở hổn hển, bấy giờ mới lờ mờ phát hiện mình và Cedric còn
đứng nguyên tại chỗ như chưa hề xê dịch chút nào. Đồ đạc của cậu thì đổ
ngổn ngang ngay cạnh bên. Đoạn, cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã niệm chú thành gươm, mang ánh sáng về lại cứu lấy cậu...
Là Snape ư?
***